Chương 23: Trường Khiết
Phoanh
02/04/2024
Thuộc hạ của anh đem tên cướp đó đến, Vương Thiên Tử lấy lại túi tiền
của mình rồi bảo tên đó ngẩng mặt lên, Tô An Hạ cũng tò mò ngớ ra nhìn
xem xem gương mặt tên cướp đó là ai mà dám cả gan như vậy,dám một mình
xông lên trước một đoàn người như thế này.
Hình như không sợ bị đánh hay sao ý, tên đó vẫn lì lợm nhất quyết không ngẩng mặt lên, thuộc hạ nắm lấy tóc của tên đó rồi giật lên, dù tên đó không muốn nhưng vẫn phải ngẩng lên xem.
Lúc này, Tô An Hạ mới ngỡ ngàng nhận ra, đó chính là bạn của mình – Khiết Trường. Nhưng tại sao Khiết Trường lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Không nghĩ ngợi nhiều, Tô An Hạ muốn đi xuống cứu bạn nhưng bị Vương Thiên Tử ngăn lại, Tô An Hạ phải giải thích đây là bạn mình thì Vương Thiên Tử mới cho xuống.
Tô An Hạ xuống lạc đà rồi chạy tới chỗ Khiết Trường, lo lắng hỏi han, kiểm tra xem có bị thương ở đâu hay không?
Rồi hỏi tại sao lại lưu lạc ở chỗ này?
Trường Khiết khi biết Tô An Hạ đang ở đây thì vui lắm, lập tức ôm chầm lấy Tô An Hạ
- “Sao ngươi lại ở đây? Sao cậu không ở nơi đó mà lại lưu lạc sang nơi này vậy? Ngươi đã ở đây lâu chưa?”
- “Ta…Ta không thể chịu đựng được khi sống ở bên đó nữa. Cái tên vua tham ô đó đã khiến cho bọn ta sống rất khổ sở, tiền thuế cũng tăng lên gấp đôi rồi! Không biết bao nhiêu người đã chết đói dưới trướng của ông ta rồi nên ta mới qua đây kiếm chút lương thực để đem về cho bọn họ”
- “Ta cũng chỉ bị dồn đến đường cùng nên mới hành động như vậy thôi”
- “Hạ Hạ à, ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua vậy? Tại sao ngươi lại biến mất biệt tăm biệt tích như vậy? Ta đã đi tìm ngươi đó”
- “Ta bị bắt cóc rồi bị bán vào chợ nô lệ, cũng may có tứ hoàng tử ở đây cứu mạng. A Trường à, hay ngươi về đây với ta đi, ở đây không cần phải lo thứ gì đâu…”
- “N-Nhưng mà…Còn mọi người thì sao? Mọi người đang rất trông chờ ở ta đó…Hạ Hạ à, ngươi về với ta đi, đệ đệ của ngươi đang nhớ ngươi lắm đó…”
- “Ta…”
Trường Khiết liên tục thuyết phục Tô An Hạ hãy về với mình, Tô An Hạ cũng muốn lắm chứ nhưng hiện giờ không thể về được, Tô An Hạ ôm lấy Khiết Trường rồi thì thầm cái gì đó vào tai Khiết Trường, không biết nói gì nhưng Khiết Trường nghe xong thì sắc mặt cũng chẳng thể tốt nổi.
Và Khiết Trường cũng nói cái gì đó cho Tô An Hạ khiến Tô An Hạ đen mặt lại, hai tay siết chặt lại. Xong rồi Tô An Hạ tiến đến chỗ Vương Thiên Tử và cầu xin Vương Thiên Tử hãy cứu những người dân ở đó, Tô An Hạ quỳ xuống, lạy Vương Thiên Tử, nước mắt không kìm được mà xin Vương Thiên Tử hãy cứu rỗi những người vô tội ở đó, trong đấy có cả đệ đệ của Tô An Hạ.
Nếu không cứu kịp thời thì bọn họ sẽ chết mất, Tô An Hạ không thể nhắm mắt làm ngơ được bởi vì đó là đại gia đình của Tô An Hạ - nơi mà Tô An Hạ được bao bọc, gắn bó, yêu thương từ người dân ở đó từ bé tới giờ, để có Tô An Hạ ngày hôm nay cũng là nhờ có một phần của bọn họ. Vương Thiên Tử thấy vậy lập tức đỡ Tô An Hạ lên, phủi phủi cát đi rồi dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ấy, Tô An Hạ nắm lấy tay Vương Thiên Tử nức nở cầu xin
- “Hức Hức…Em từ khi ở đây đến giờ không đòi hỏi cái gì cả…N-Nhưng mà…Nhưng mà lần này, em xin chàng hãy cứu những người đó…Hức Hức…Bọn họ giống như gia đình của em vậy…Em…Em…”
- “Nín khóc đi nào. Ta biết rồi, để ta xem xét tình hình đã, để xem có cách nào đưa tất cả bọn họ sang không? Ngoan, nín đi nào, ta sẽ tìm cách cho em”
Trường Khiết khi chứng kiến cảnh này thì vô cùng bất ngờ, không ngờ Tô An Hạ lại đi có mối quan hệ khá là đặc biệt với con người này. Tứ hoàng tử đất nước Ai Cập đương nhiên Trường Khiết biết chứ, nghe danh cũng nhiều mà cũng không phải dạng vừa đâu, vậy mà lại vô cùng ôn nhu, dịu dàng với Tô An Hạ.
Nhưng mà việc cứu người là trên hết đã, cái này có thể hỏi lại Tô An Hạ sau cũng được, Trường Khiết quỳ xuống, cũng cầu xin Vương Thiên Tử luôn
- “Thảo dân là bạn của Hạ Hạ, tên Trường Khiết, là thần dân của nước láng giềng bên cạnh. Chúng thần đã không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực do cái tên vua tham ô kia đã làm ra, hiện tại người dân bên nước chúng thần chết rất nhiều vì tên vua đó đã tăng tô thuế. Thảo dân xin nguyện lòng cung cấp thông tin mật cho tứ hoàng tử để có thể giải cứu người dân ở đó”
- “Thảo dân sẽ làm bất cứ điều gì chỉ cần ngài cứu được mọi người khỏi sự áp bức của tên vua đó. Thảo dân nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho ngài cả đời, thảo dân không thể ở cái nơi địa ngục trần gian đó nữa”
- “Em xin chàng đó…Hức Hức…Xin chàng hãy cứu bọn họ…Em cũng sẽ giúp chàng chiếm lấy nơi đó…Em cũng có một ít tin mật…Xin chàng đó…”
- “Hai người…Được rồi được rồi. Ta sẽ giúp hai người. Ngươi đứng lên đi, tạm thời ngươi cầm ít lương thực với ngân lượng về lo cho mọi người rồi hai ngày sau hãy quay lại đây báo cáo tình hình với ta”
- “Dạ vâng ạ. Đội ơn ngài, đội ơn ngài nhiều lắm. Lòng tốt của ngài cả đời thảo dân không thể nào quên được”
- “Được rồi! Ngươi mau về đi, đừng để lộ thông tin đấy”
- “Dạ vâng ạ”
Trường Khiết nhận được ít lương thực và ngân lượng lập tức vui vẻ, ôm Tô An Hạ một lần cuối rồi rời đi ngay lập tức, không lại về muộn lại bỏ lỡ điều gì đó thì chết mất, bao nhiêu con người đang gần như chết đói chỉ đợi mỗi Trường Khiết mang thức ăn về.
…Sau khi Trường Khiết đi …
Tô An Hạ vẫn nhìn theo bóng lưng của Trường Khiết, lo lắng cho mọi người ở đó và lo lắng cho đệ đệ của mình, không biết hai đệ ấy sống thế nào rồi, có gặp nguy hiểm hay gì không.
Vương Thiên Tử thấy vậy thì lại ôm chầm lấy Tô An Hạ, cố gắng an ủi rồi đưa lên trên lạc đà để tiếp tục đi tiếp không lại muộn mất, chuyện này Vương Thiên Tử hứa sẽ giải cứu những người dân ở đấy một lần nữa, lúc này Tô An Hạ mới có thể yên tâm được.
Tính ra chuyện này cũng tốt, phụ hoàng cung đang có ý định mở rộng lãnh thổ, nhận chuyện này thì có thể mở rộng cũng được~
Dù sao Vương Thiên Tử cũng có kế hoạch chiếm lấy mảnh đất của chợ đêm kia để giải cứu các nô lệ ở đấy và đất nước của Tô An Hạ từng sống cũng ngay đấy luôn, một công đôi việc mà lại có cả gián điệp sẵn sàng cung cấp thông tin mật cho mình luôn, ngại gì mà không tham chiến cơ chứ~
Vả lại Vương Thiên Tử không muốn nhìn thấy Tô An Hạ buồn như vậy, không muốn để Tô An Hạ bận tâm đến điều đó quá nhiều, nó sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của Tô An Hạ mất. Vương Thiên Tử sai người đi theo Trường Khiết để xác định rõ vị trí rồi thăm dò địa hình, tình hình đất nước bên đó và về báo cáo với mình để lên một kế hoạch hoàn hảo cho việc xâm chiếm.
Trong suốt đường đi, Tô An Hạ với vẻ mặt buồn thiu, lo lắng cho mọi người ở bên kia, không nói bất cứ cái gì cả, vừa mới vừa nãy còn rất vui, tò mò hỏi về mọi thứ vậy mà bây giờ lại im lặng, lầm lũi, không nói gì cả. Vương Thiên Tử thấy vậy không hiểu sao cũng buồn theo, cúi xuống, cho Tô An Hạ dựa vào người mình, ôm lấu rồi ân cần hỏi thăm
- “Sao vậy? Em vẫn buồn sao?”
- “Em không sao đâu ạ. Chàng đừng quan tâm tới em”
- “Không được! Em là người yêu của ta mà, sao ta lại không quan tâm đến em được chứ?”
- “Đừng buồn nữa. Ta hứa là ta sẽ làm. Quân tử nhất ngôn nên em đừng lo lắng làm gì nữa. Ta sẽ đẩy nhanh tiến trình nhất có thể để cứu mọi người ở cả chợ đêm lẫn cả vương quốc của tên vua tham ô kia. Em đừng buồn nữa nhé”_Vương Thiên Tử hôn nhẹ lên trán Tô An Hạ an ủi, lau nốt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt
- “Dạ vâng ạ”
- “Ta có cái kẹo này, ăn đi, ngon lắm đấy~”
- “Cái kẹo ạ? Kẹo gì vậy ạ?”
- “Kẹo dẻo. Cái này ăn nó ngon lắm. Ăn đi là hết buồn ngay, tý nữa sang bên chỗ mấy thương lái còn vui hơn nữa cơ”
- “Sao lại vui ạ?”
- “Bọn họ cho ăn để kiểm nghiệm độ ngon của đồ của bọn họ đấy, không chỉ bánh, kẹo còn có hoa quả rồi rất nhiều thứ khác nữa cơ. Nếu không đạt tiêu chuẩn thì không lấy cũng được. Mà không phải hàng hoá của mình vẫn kiểm nghiệm được”
- “Tại sao ạ? Nhưng thế thì người ta có phát hiện không? Có bị đánh hay không?”
- “Đương nhiên là không rồi~ Ăn trộm là được mà~ Mỗi lần như vậy là ta được thử nhiều đồ lắm. Yên tâm, không bị bắt đâu mà nếu có thì chạy trốn thôi, lo gì”
- “Haha…Hoá ra là vậy! Chàng thật là…”
Tô An Hạ bị câu chuyện của Vương Thiên Tử làm cho bật cười, không còn cảm thấy buồn nữa mà lại vui vẻ trở lại. Vương Thiên Tử thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vui vẻ trở lại rồi.
Hai người cùng với thuộc hạ của mình cùng nhau đi ra chỗ cửa biển để mua bán, nhập khẩu và kiểm tra hàng hoá ở đấy - đây cũng là công việc hàng tháng của Vương Thiên Tử.
Thật ra Vương Thiên Tử không cần phải làm đâu nhưng Vương Thiên Tử thích đi giao du, du ngoạn, muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên đã đề nghị vua cha cho mình làm việc này, không chỉ giúp cho Vương Thiên Tử có nhiều mối quan hệ hơn mà còn giúp Vương Thiên Tử có thêm nhiều thông tin, nhiều kinh nghiệm sống để thiên biến vạn hoá ở bất cứ đâu.
Sau khi rời khỏi hoang mạc, đến một vùng đất nào đó thì có một cỗ xe ngựa đang đứng đấy đợi, Vương Thiên Tử và Tô An Hạ cùng lên trên xe ngựa, thuộc hạ cũng đổi từ lạc đà thành ngựa, đám lạc đà đấy cho một người nào đó trông hộ.
Lần đầu tiên đi xe ngựa khiến Tô An Hạ cảm thấy lạ lẫm, thích thú ngó đầu ra khỏi cửa sổ để nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Đi xe ngựa được một lúc thì cuối cùng cũng đến cảng biển, nơi đây có rất nhiều người, người mua kẻ bán nườm nượp
- “Chúng ta đến nơi rồi đó. Đây là cảng biển”
- “Woa, nhiều người quá vậy! Đông thật đó”
- “Đương nhiên rồi! Vì đây là nơi các thương lái tới đây nhận và giao hàng mà. Nào, chúng ta xuống thôi em”
- “Dạ vâng ạ!”
Vương Thiên Tử xuống xe ngựa trước rồi đỡ Tô An Hạ xuống sau, Tô An Hạ vừa xuống cái thì có người đã đến chỗ Vương Thiên Tử và hỏi rồi
- “Ngài đến rồi sao, tứ hoàng tử?”
Hình như không sợ bị đánh hay sao ý, tên đó vẫn lì lợm nhất quyết không ngẩng mặt lên, thuộc hạ nắm lấy tóc của tên đó rồi giật lên, dù tên đó không muốn nhưng vẫn phải ngẩng lên xem.
Lúc này, Tô An Hạ mới ngỡ ngàng nhận ra, đó chính là bạn của mình – Khiết Trường. Nhưng tại sao Khiết Trường lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Không nghĩ ngợi nhiều, Tô An Hạ muốn đi xuống cứu bạn nhưng bị Vương Thiên Tử ngăn lại, Tô An Hạ phải giải thích đây là bạn mình thì Vương Thiên Tử mới cho xuống.
Tô An Hạ xuống lạc đà rồi chạy tới chỗ Khiết Trường, lo lắng hỏi han, kiểm tra xem có bị thương ở đâu hay không?
Rồi hỏi tại sao lại lưu lạc ở chỗ này?
Trường Khiết khi biết Tô An Hạ đang ở đây thì vui lắm, lập tức ôm chầm lấy Tô An Hạ
- “Sao ngươi lại ở đây? Sao cậu không ở nơi đó mà lại lưu lạc sang nơi này vậy? Ngươi đã ở đây lâu chưa?”
- “Ta…Ta không thể chịu đựng được khi sống ở bên đó nữa. Cái tên vua tham ô đó đã khiến cho bọn ta sống rất khổ sở, tiền thuế cũng tăng lên gấp đôi rồi! Không biết bao nhiêu người đã chết đói dưới trướng của ông ta rồi nên ta mới qua đây kiếm chút lương thực để đem về cho bọn họ”
- “Ta cũng chỉ bị dồn đến đường cùng nên mới hành động như vậy thôi”
- “Hạ Hạ à, ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua vậy? Tại sao ngươi lại biến mất biệt tăm biệt tích như vậy? Ta đã đi tìm ngươi đó”
- “Ta bị bắt cóc rồi bị bán vào chợ nô lệ, cũng may có tứ hoàng tử ở đây cứu mạng. A Trường à, hay ngươi về đây với ta đi, ở đây không cần phải lo thứ gì đâu…”
- “N-Nhưng mà…Còn mọi người thì sao? Mọi người đang rất trông chờ ở ta đó…Hạ Hạ à, ngươi về với ta đi, đệ đệ của ngươi đang nhớ ngươi lắm đó…”
- “Ta…”
Trường Khiết liên tục thuyết phục Tô An Hạ hãy về với mình, Tô An Hạ cũng muốn lắm chứ nhưng hiện giờ không thể về được, Tô An Hạ ôm lấy Khiết Trường rồi thì thầm cái gì đó vào tai Khiết Trường, không biết nói gì nhưng Khiết Trường nghe xong thì sắc mặt cũng chẳng thể tốt nổi.
Và Khiết Trường cũng nói cái gì đó cho Tô An Hạ khiến Tô An Hạ đen mặt lại, hai tay siết chặt lại. Xong rồi Tô An Hạ tiến đến chỗ Vương Thiên Tử và cầu xin Vương Thiên Tử hãy cứu những người dân ở đó, Tô An Hạ quỳ xuống, lạy Vương Thiên Tử, nước mắt không kìm được mà xin Vương Thiên Tử hãy cứu rỗi những người vô tội ở đó, trong đấy có cả đệ đệ của Tô An Hạ.
Nếu không cứu kịp thời thì bọn họ sẽ chết mất, Tô An Hạ không thể nhắm mắt làm ngơ được bởi vì đó là đại gia đình của Tô An Hạ - nơi mà Tô An Hạ được bao bọc, gắn bó, yêu thương từ người dân ở đó từ bé tới giờ, để có Tô An Hạ ngày hôm nay cũng là nhờ có một phần của bọn họ. Vương Thiên Tử thấy vậy lập tức đỡ Tô An Hạ lên, phủi phủi cát đi rồi dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ấy, Tô An Hạ nắm lấy tay Vương Thiên Tử nức nở cầu xin
- “Hức Hức…Em từ khi ở đây đến giờ không đòi hỏi cái gì cả…N-Nhưng mà…Nhưng mà lần này, em xin chàng hãy cứu những người đó…Hức Hức…Bọn họ giống như gia đình của em vậy…Em…Em…”
- “Nín khóc đi nào. Ta biết rồi, để ta xem xét tình hình đã, để xem có cách nào đưa tất cả bọn họ sang không? Ngoan, nín đi nào, ta sẽ tìm cách cho em”
Trường Khiết khi chứng kiến cảnh này thì vô cùng bất ngờ, không ngờ Tô An Hạ lại đi có mối quan hệ khá là đặc biệt với con người này. Tứ hoàng tử đất nước Ai Cập đương nhiên Trường Khiết biết chứ, nghe danh cũng nhiều mà cũng không phải dạng vừa đâu, vậy mà lại vô cùng ôn nhu, dịu dàng với Tô An Hạ.
Nhưng mà việc cứu người là trên hết đã, cái này có thể hỏi lại Tô An Hạ sau cũng được, Trường Khiết quỳ xuống, cũng cầu xin Vương Thiên Tử luôn
- “Thảo dân là bạn của Hạ Hạ, tên Trường Khiết, là thần dân của nước láng giềng bên cạnh. Chúng thần đã không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực do cái tên vua tham ô kia đã làm ra, hiện tại người dân bên nước chúng thần chết rất nhiều vì tên vua đó đã tăng tô thuế. Thảo dân xin nguyện lòng cung cấp thông tin mật cho tứ hoàng tử để có thể giải cứu người dân ở đó”
- “Thảo dân sẽ làm bất cứ điều gì chỉ cần ngài cứu được mọi người khỏi sự áp bức của tên vua đó. Thảo dân nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho ngài cả đời, thảo dân không thể ở cái nơi địa ngục trần gian đó nữa”
- “Em xin chàng đó…Hức Hức…Xin chàng hãy cứu bọn họ…Em cũng sẽ giúp chàng chiếm lấy nơi đó…Em cũng có một ít tin mật…Xin chàng đó…”
- “Hai người…Được rồi được rồi. Ta sẽ giúp hai người. Ngươi đứng lên đi, tạm thời ngươi cầm ít lương thực với ngân lượng về lo cho mọi người rồi hai ngày sau hãy quay lại đây báo cáo tình hình với ta”
- “Dạ vâng ạ. Đội ơn ngài, đội ơn ngài nhiều lắm. Lòng tốt của ngài cả đời thảo dân không thể nào quên được”
- “Được rồi! Ngươi mau về đi, đừng để lộ thông tin đấy”
- “Dạ vâng ạ”
Trường Khiết nhận được ít lương thực và ngân lượng lập tức vui vẻ, ôm Tô An Hạ một lần cuối rồi rời đi ngay lập tức, không lại về muộn lại bỏ lỡ điều gì đó thì chết mất, bao nhiêu con người đang gần như chết đói chỉ đợi mỗi Trường Khiết mang thức ăn về.
…Sau khi Trường Khiết đi …
Tô An Hạ vẫn nhìn theo bóng lưng của Trường Khiết, lo lắng cho mọi người ở đó và lo lắng cho đệ đệ của mình, không biết hai đệ ấy sống thế nào rồi, có gặp nguy hiểm hay gì không.
Vương Thiên Tử thấy vậy thì lại ôm chầm lấy Tô An Hạ, cố gắng an ủi rồi đưa lên trên lạc đà để tiếp tục đi tiếp không lại muộn mất, chuyện này Vương Thiên Tử hứa sẽ giải cứu những người dân ở đấy một lần nữa, lúc này Tô An Hạ mới có thể yên tâm được.
Tính ra chuyện này cũng tốt, phụ hoàng cung đang có ý định mở rộng lãnh thổ, nhận chuyện này thì có thể mở rộng cũng được~
Dù sao Vương Thiên Tử cũng có kế hoạch chiếm lấy mảnh đất của chợ đêm kia để giải cứu các nô lệ ở đấy và đất nước của Tô An Hạ từng sống cũng ngay đấy luôn, một công đôi việc mà lại có cả gián điệp sẵn sàng cung cấp thông tin mật cho mình luôn, ngại gì mà không tham chiến cơ chứ~
Vả lại Vương Thiên Tử không muốn nhìn thấy Tô An Hạ buồn như vậy, không muốn để Tô An Hạ bận tâm đến điều đó quá nhiều, nó sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của Tô An Hạ mất. Vương Thiên Tử sai người đi theo Trường Khiết để xác định rõ vị trí rồi thăm dò địa hình, tình hình đất nước bên đó và về báo cáo với mình để lên một kế hoạch hoàn hảo cho việc xâm chiếm.
Trong suốt đường đi, Tô An Hạ với vẻ mặt buồn thiu, lo lắng cho mọi người ở bên kia, không nói bất cứ cái gì cả, vừa mới vừa nãy còn rất vui, tò mò hỏi về mọi thứ vậy mà bây giờ lại im lặng, lầm lũi, không nói gì cả. Vương Thiên Tử thấy vậy không hiểu sao cũng buồn theo, cúi xuống, cho Tô An Hạ dựa vào người mình, ôm lấu rồi ân cần hỏi thăm
- “Sao vậy? Em vẫn buồn sao?”
- “Em không sao đâu ạ. Chàng đừng quan tâm tới em”
- “Không được! Em là người yêu của ta mà, sao ta lại không quan tâm đến em được chứ?”
- “Đừng buồn nữa. Ta hứa là ta sẽ làm. Quân tử nhất ngôn nên em đừng lo lắng làm gì nữa. Ta sẽ đẩy nhanh tiến trình nhất có thể để cứu mọi người ở cả chợ đêm lẫn cả vương quốc của tên vua tham ô kia. Em đừng buồn nữa nhé”_Vương Thiên Tử hôn nhẹ lên trán Tô An Hạ an ủi, lau nốt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt
- “Dạ vâng ạ”
- “Ta có cái kẹo này, ăn đi, ngon lắm đấy~”
- “Cái kẹo ạ? Kẹo gì vậy ạ?”
- “Kẹo dẻo. Cái này ăn nó ngon lắm. Ăn đi là hết buồn ngay, tý nữa sang bên chỗ mấy thương lái còn vui hơn nữa cơ”
- “Sao lại vui ạ?”
- “Bọn họ cho ăn để kiểm nghiệm độ ngon của đồ của bọn họ đấy, không chỉ bánh, kẹo còn có hoa quả rồi rất nhiều thứ khác nữa cơ. Nếu không đạt tiêu chuẩn thì không lấy cũng được. Mà không phải hàng hoá của mình vẫn kiểm nghiệm được”
- “Tại sao ạ? Nhưng thế thì người ta có phát hiện không? Có bị đánh hay không?”
- “Đương nhiên là không rồi~ Ăn trộm là được mà~ Mỗi lần như vậy là ta được thử nhiều đồ lắm. Yên tâm, không bị bắt đâu mà nếu có thì chạy trốn thôi, lo gì”
- “Haha…Hoá ra là vậy! Chàng thật là…”
Tô An Hạ bị câu chuyện của Vương Thiên Tử làm cho bật cười, không còn cảm thấy buồn nữa mà lại vui vẻ trở lại. Vương Thiên Tử thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vui vẻ trở lại rồi.
Hai người cùng với thuộc hạ của mình cùng nhau đi ra chỗ cửa biển để mua bán, nhập khẩu và kiểm tra hàng hoá ở đấy - đây cũng là công việc hàng tháng của Vương Thiên Tử.
Thật ra Vương Thiên Tử không cần phải làm đâu nhưng Vương Thiên Tử thích đi giao du, du ngoạn, muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên đã đề nghị vua cha cho mình làm việc này, không chỉ giúp cho Vương Thiên Tử có nhiều mối quan hệ hơn mà còn giúp Vương Thiên Tử có thêm nhiều thông tin, nhiều kinh nghiệm sống để thiên biến vạn hoá ở bất cứ đâu.
Sau khi rời khỏi hoang mạc, đến một vùng đất nào đó thì có một cỗ xe ngựa đang đứng đấy đợi, Vương Thiên Tử và Tô An Hạ cùng lên trên xe ngựa, thuộc hạ cũng đổi từ lạc đà thành ngựa, đám lạc đà đấy cho một người nào đó trông hộ.
Lần đầu tiên đi xe ngựa khiến Tô An Hạ cảm thấy lạ lẫm, thích thú ngó đầu ra khỏi cửa sổ để nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Đi xe ngựa được một lúc thì cuối cùng cũng đến cảng biển, nơi đây có rất nhiều người, người mua kẻ bán nườm nượp
- “Chúng ta đến nơi rồi đó. Đây là cảng biển”
- “Woa, nhiều người quá vậy! Đông thật đó”
- “Đương nhiên rồi! Vì đây là nơi các thương lái tới đây nhận và giao hàng mà. Nào, chúng ta xuống thôi em”
- “Dạ vâng ạ!”
Vương Thiên Tử xuống xe ngựa trước rồi đỡ Tô An Hạ xuống sau, Tô An Hạ vừa xuống cái thì có người đã đến chỗ Vương Thiên Tử và hỏi rồi
- “Ngài đến rồi sao, tứ hoàng tử?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.