Chương 2: Angel City (2-02)
Tg Loan
03/09/2020
*Ôn Lễ An là một tên ích kỷ*
Clark được biết đến như là một sân bay quốc tế, nhưng trên thực tế diện tích của nó cũng chỉ bằng kích thước của một nhà ga cỡ trung, bởi lưu lượng hành khách từ thứ hai đến thứ sáu của sân bay Clark thậm chí còn bị các ga nhỏ tại các nơi khác đánh bại. Dường như nơi đây may ra thì chỉ vào những ngày cuối tuần thì mới lại nhìn thấy được cái bóng dáng huy hoàng của khu đèn đỏ trứ danh Đông Nam Á ngày xưa mà thôi.
Vào cuối tuần đa số lượng du khách đến nơi đây chỉ với mục đích chính là để giải trí rồi tìm kiếm niềm vui. Trong số những gã đàn ông giàu có tiêu tiền như nước này, họ có thể là những người quản lý cao cấp của công ty mà cổ phiếu đang có tên trong bảng dánh sách niêm yết, muốn đến để tìm kiếm lại sự phấn khích, hay đôi lúc cũng muốn giải toả bớt đi sự căng thẳng mệt mỏi trong công việc hàng ngày, giải phóng chút tự do của bản thân trong cuộc chơi của những người giàu có, trong số đó khéo còn có cả các chính trị gia Mỹ, bởi khi còn trẻ cũng đã từng tham gia phục vụ trong căn cứ quân sự Clark khi xưa, muốn quay về nơi cũ tìm lại cái cảm giác huy hoàng của thời trai tráng đã qua.
Nhưng nếu để tìm kiếm sự riêng tư tránh phiền nhiễu, họ chắc sẽ lựa chọn khu nghỉ dưỡng Clark Resort xa hoa sang trọng nằm cách sân bay Clack không xa bao nhiêu.
Khu Clark Resort được mở rộng từ một câu lạc bộ tư nhân trước kia chuyên phục vụ giải trí cho quân đội Mỹ. Nay thì người ta đã đầu tư xây dựng thêm một số nhà hàng, sòng bạc, khu trò chơi, khu thu âm, phòng chiếu phim, hồ bơi, cửa hàng tiện lợi và còn có cả bến đỗ những tàu tư nhân, nơi đây chủ yếu dành riêng chỉ phục vụ những ông chủ lớn.
Khoảng 2 giờ chiều ngày thứ 6, các nhân viên làm việc tại Clark Resort bắt đầu công việc dọn dẹp để chuẩn bị đến ngày cuối tuần. Một chiếc xe thương vụ màu đen bất ngờ xuất hiện bên ngoài phòng quyền anh. Đây là một kiểu xe được thiết kế riêng, hộp số tự động, cậu thanh niên gác cửa khu nghỉ nhanh chóng tiến đến gần, cánh tay còn chưa kịp đặt đến tay nắm cửa thì cánh cửa xe đã bật mở ra, từ trong xe bước ra là một người đàn ông châu Á dáng người cao ráo, nhìn cách ăn mặc cùng kiểu tóc gọn gàng ước chừng tầm khoảng 26,27 tuổi.
Đến khi nhìn rõ người đàn ông đó, cậu thanh niên gác cửa vội vàng cung kính gọi hai tiếng
"Ngài Lê !"
Lê Dĩ Luân theo lịch sắp xếp ba hôm trước đã dời khỏi Ckark Resort, nhưng hai tiếng trước anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ người quản lý khu nghỉ dưỡng gọi đến. Trong lúc đó anh đang đi đến Vịnh Subic bàn công việc, rồi sau đó tiếp tục dự định ngồi máy bay tư nhân bay đến Manila, vé cũng đã đặt trước để bay từ Manila rồi tiếp đến là Jakarta. Nhưng cuộc điện thoại gọi tới này đã làm thay đổi toàn bộ kế hoạch đã vạch sẵn ban đầu của anh, anh không thể không quay trở lại Clark được. Lúc này đây, anh nghĩ nếu anh đang đứng trước mặt các vị trưởng bối của Lê gia, họ sẽ vui vẻ vừa cười vừa nói với anh "Thế là cuối cùng, bảo bối duy nhất trong nhà chúng ta cũng đã giống như những cô gái bình thường khác", sau đó tiếp theo chắc chắn họ sẽ vỗ nhẹ lên vai anh "Lê Dĩ Luân! Thật là một vinh dự lớn lao khi cậu được chứng kiến sự việc đã xảy ra lúc đó" .
Lê gia cũngđược coi làmột gia tộc lớn, trên dưới cộng lại vào khoảng 50 người, bốn người con, 2 trai, 2 gái đã sinh được tất thảy 9 đứa con, nhưng toàn bộ lại là con trai, không dễ gì cầu trời khấn phật mới có được mụn con gái như mong muốn.
Vậy nên khi bé gái này được sinh ra, nó luôn luôn được coi là bảo bối của toàn bộ gia tộc, "đứa bé ngoan" trong mắt các vị trưởng bối, vừa thông minh, xinh đẹp, thành tích học tập luôn luôn tốt nhất, từ khi còn nhỏ đến 18 tuổi chưa làm cho một ai lo lắng bao giờ.
Thế mà, hai tiếng trước người quản lý khu nghỉ dưỡng đã nói lại với anh rằng, "đứa bé ngoan của gia tộc" đã và đang bắt cóc một cô gái bản địa sau đó đem nhốt cô gái kia vào trong phòng tập quyền anh tại khu nghỉ.
Từ ba năm trước, Lê gia đã tiếp quản khu nghỉ dưỡng từ tay những người Indonesia. Đây cũng được coi là một trong những dự án đầu tư tiềm năng có giá trị vô hạn của gia tộc Lê trên đất Philippines này. Quan trọng nhất là gia tộc họ cuối cùng cũng có chỗ đứng không nhỏ tại nơi đây.
Cái nơi bò rắn hỗn tạp không rõ này, người bản địa tốt nhất nên ít kích thích tới họ thì hơn.
Sau khi xác dịnh đúng như những gì người quản lý khu nghỉ nói, Lê Dĩ Luân hít mạnh một hơi, đưa tay đẩy cánh cửa phòng tập quyền anh ra, đứng ngay giữa phòng lớn tiếng gọi một câu "Lê Bảo Châu"...
"Lê Bảo Châu".. tiếng gọi thứ hai vừa mới cất lên, một cô gái mặc chiếc váy kẻ sọc có in nhân vật hoạt hình bước ra từ phía sau bao cát treo giữa phòng, theo sau cô gái là một cậu con trai mặc áo chiếc sơmi màu xám - cậu út nhà Mạch gia.
Vừa đúng kỳ nghỉ hè, cả hai đã kéo nhau đến Manila tìm anh, năn nỉ muốn cùng anh theo đến Cebu chơi rồi tiếp đến là Clark, cả ba vốn đã thoả thuận sẽ cùng đi tới vịnh Subic, nhưng rồi hai người kia không ai bảo ai lại nói muốn ở lại Clark nghỉ ngơi chơi thêm một vài ngày.
Lúc này, hai người lại không ai bảo ai cùng nhau bước về phía anh, không hẹn mà cùng đồng thanh gọi lên một câu "Anh hai".
Hai dòng họ Lê và Mạch là bạn thân mấy đời, hai gia đình cộng lại trên dưới khoảng 100 người, những đứa trẻ nhỏ hơn Lê Dĩ Luân anh đều phải gọi một tiếng "Anh hai" .
"Đứa bé ngoan" bảo bối của Lê gia, thực đúng như cách gọi, cùng Mạch gia quyền lực có tiếng, muốn chơi kiểu gì đều có thể chơi, khởi xướng vụ bắt cóc này, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra ai là kẻ chủ mưu đầu sỏ.
Lê Dĩ Luân quay sang Mạch Chí Cao hỏi "Cô gái đó có đẹp không?"
" Cũng tạm chấp nhận được!" Mạch Chí Cao một bộ ngữ khí cà lơ phất phơ, kiểu như việc đó không có liên quan đến mình cho lắm.
Lê Dĩ Luân ôm cánh tay, lạnh lùng nói "Thật sự đẹp như vậy? "
"... lần này, em chỉ là một khán giả nhiệt tình mà thôi " Mạch Chí Cao nói với vẻ mặt vô tội. "Bảo Châu em ấy mới là nhân vật chính" .
Nhìn vào khuôn mặt thoáng đỏ lên của Lê Bảo Châu, Lê Dĩ Luân xác định lời Mạch Chí Cao nói chắc hẳn là chính xác, vậy nên sau đó giọng anh ngay lập tức lạnh đi vài phần " Bảo Châu, có việc như vậy !"
"Anh hai! Em..." Lê Bảo Châu ấp úng, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm thân ảnh Mạch Chí Cao.
Mạch Chí Cao hiện là sinh viên khoa luật, tài ăn nói, cách xoay chuyển tình thế, để cậu ta trình bày sự việc vừa trải qua chắc hẳn là tốt nhất.
Nguyên nhân của sự việc đang xảy ra là: do Lê Bảo Châu phải lòng một tên con trai tại Angel City, tên con trai kia thời gian cố định vào mỗi tối sẽ xuất hiện tại một câu lạc bộ vui chơi trong Angel City, mà thời gian cậu ta xuất hiện mỗi lần cũng chỉ có 5 phút đồng hồ - trong 5 phút này cậu ta đến chỉ để hát.
Cho dù thời gian cậu ta xuất hiện rất ngắn ngủi, cũng không có cùng khách hàng trao đổi hoạt động gì mấy, nhưng lại có không ít phụ nữ hâm mộ theo đuổi cậu ta. Những người phụ nữ này họ đem từng xập tiền giao cho người có thể thay họ nói đôi lời với nhân vật chính đang làm việc bên trong.
Và Lê Bảo Châu cũng nằm trong số đó, cô nàng cũng đã đưa từng xấp từng xấp Đôla giao cho nhân viên chỉ để họ truyền giúp mình đôi lời với nhân vật chính "tôi và bọn họ không giống nhau, bọn họ thích khuôn mặt của anh, còn tôi chỉ thích giọng hát của anh".
Khi nghe đến câu "tôi và bọn họ không giống nhau", Lê Dĩ Luân đã đưa tay day day trán, anh làm cách nào cũng không tưởng tượng được, lời nói đó lại được phát từ trong miệng" đứa bé ngoan" " con mọt sách" của dòng họ mình.
Đến khi giao tiền xong, dù cho cũng chỉ nhận được đôi ba câu" Cảm ơn" " Thật vinh hạnh" " Vô cùng biết ơn", so với mấy ngày đầu như vậy đối với Lê Bảo Châu đã thật sự thoả mãn rất nhiều rồi.
Sau khi nhờ người chuyển những lời như vậy đến cậu thanh niên kia, cô nàng thấy như vậy thực sự chưa có đủ, trong lòng nhanh chóng muốn thực hiện yêu cầu khác.
Buổi tối ba tuần sau, Lê Bảo Châu đưa 10.000 usd cho giám đốc câu lạc bộ nhờ chuyển lời "Chủ nhật là sinh nhật của tôi, tôi hy vọng thiên thần sẽ đến, sau đó sẽ hát một bài hát chúc mừng sinh nhật tặng riêng cho tôi"
"Thiên thần" Lê Dĩ Luân lại tiếp tục day trán thêm lần nữa.
Cụm từ đó đã rất lâu rất lâu không xuất hiện, giờ lại vô tình vang lên trong đầu anh, nó đặc tả vẻ đẹp như hoa của những đứa bé trai, nói thực, nếu có một người lạ nói với bạn rằng "con trai bạn sao mà lại xinh đẹp như vậy" thì thực trong lòng bạn rất không thoải mái.
Cùng chung dòng máu cũng thật kỳ diệu, trong lòng người này sớm có chuyện thì rất nhanh người kia sẽ phát hiện ra.
Lê Bảo Châu dậm chân, trên gương mặt tràn đầy sự không hài lòng " Anh! Anh đừng nghĩ cậu ta theo cách kỳ quái nữa , thiên thần theo tiếng Hy Lạp là sứ giả đại diện cho Chúa mang điều tuyệt vời đến những người nghèo khổ. Trong vụ thảm sát Rwanda có bao nhiêu người đã đọc tên thiên thần trong đêm, đôi cánh trắng của thiên thần sẽ mang nỗi nhớ mong của họ đến người thân đã mất, trên đó còn có lời chúc phúc của Chúa..."
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên, Lê Dĩ Luân được thấy em gái mình còn biết dựa vào lý lẽ để mà tranh cãi với mình, thực ra đó cũng coi là một chuyện tốt, bởi nhìn nét mặt của anh cũng đã thể hiện anh dường như bị thuyết phục rồi, nhưng anh vẫn quay sang Mạch Chí Cao hỏi diễn biến tiếp theo của sự việc.
Sau khi Lê Bảo Châu giao 10.000 đôla cho người quản lý câu lạc bộ Las Vegas kia, đã nhiều lần nhấn mạnh, sinh nhật của cô nàng sẽ không mời thêm một ai khác, mà chỉ có hai người bọn họ, cậu thanh niên đó chỉ cần hát bài hát mừng sinh nhật là sẽ nhận được toàn bộ số tiền này từ tay người quản lý của câu lạc bộ.
Giao tiền xong, người quản lý đó còn thề thốt hứa hẹn đủ điều là sẽ giúp đỡ hết sức mình. Vậy mà cách ngày đã giao hẹn Lê Bảo Châu lại không thể liên lạc được với người quản lý đó, cô nàng cố gắng mấy cũng không thể gặp mặt người mình thích được, không còn cách nào khác thẹn quá hoá giận, nên đã thuê người từ công ty an ninh Manila, rồi thông qua những người này để tìm hiểu ngọn nguồn của vấn đề.
Trong miệng của những người phụ nữ, cô được biết thiên thần còn có tên gọi khác là Ôn Lễ An, hiện đang sống tại khu mở rộng Hadrian, cô nàng còn được biết, dạo gần đây anh ta thường hay đi cùng một cô gái có tên là Taya - cũng là người được sinh ra và lớn lên tại Angel City.
Những đứa trẻ trong khu mở rộng Hadrian còn nói, chúng đã nhìn thấy Ôn Lễ An và Taya ở cùng với nhau vài lần vào ban đêm.
Nói về hành động của Lê Bảo Châu khi mang cô gái tên Taya đến khu nghỉ dưỡng Clark cũng là do cô ấy nhìn thấy tấm hình mà mấy người đàn ông kia mang đến cho cô nàng xem, họ còn nói tấm hình đó đã được Ôn Lễ An cất cẩn thận vào trong ví.
Khi tấm hình đó xuất hiện trên tay Lê Bảo Châu, là lúc biểu hiện trên mặt của Lê Bảo Châu tràn đầy dáng vẻ mất mát cùng đau lòng.
Tấm hình kia chụp về một lễ hội diễn ra trên phố, trong ánh hoàng hôn, cả nam và nữ đều mặc quần áo truyền thống, có hàng trăm ngọn nến được thắp sáng xung quanh giữa quảng trường, nam thanh nữ tú đứng quay lưng về phía ánh nến, vai kề vai, ảnh chụp đã dừng đúng vào khoảng khắc lung linh tuyệt đẹp đó.
Thác nước bên góc trái biến những ngọn đèn hoa đăng trên đầu thành những chiếc cầu vồng rực rỡ, ánh sáng của chúng hắt xuống làm khuôn mặt của chàng trai trong ảnh như ẩn như hiện, cô gái với khuôn mặt trái xoan đứng sóng vai cùng chàng trai trong khung cảnh của ánh sáng tươi đẹp sinh động đó.
Tấm hình được để cẩn thận trong ví Ôn Lễ An, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.
Khi người quản lý câu lạc bộ rời đi, thở dài ra một hơi, sắc mặt Lê Dĩ Luân trầm xuống "Cho nên em? Yêu cầu cô ta buộc phải ký giấy chia tay! Nếu không thì sẽ ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá"
Hốc mắt Lê Bảo Châu đong đầy nước, trong lời chất vấn của anh trai cực lực lắc đầu, nên nước mắt từ khoé mắt cứ thể mà rơi xuống "Khôngphải ...em ...em chỉ muốn... chỉ muốn cùng anh ấy trải qua sinh nhật của mình. Anh hai! Em thực sự bị thu hút bởi giọng hát của anh ấy. Ngày đó... khi em và Mạch Chí Cao ở trên phố, cũng không biết giọng hát đó đến từ đâu... sau đó... em chỉ..."
" Bảo Châu" Lê Dĩ Luân cố gắng hạ thấp giọng của mình xuống " Đừng náo loạn "
" Sau đó, em chỉ mở cửa câu lạc bộ, tìm một phòng rồi lại một phòng. Tiếp đó... tiếp đó, em nhìn thấy anh ấy! Anh hai... " càng nói nước mắt càng rơi nhiều đến nỗi dường như đã thật sự mất kiểm soát.
Lê Bảo Châu và Lê Dĩ Luân chênh nhau 13 tuổi. Vì lý do đó nên anh cũng rất quan tâm để ý đến cô em gái này. Có thể nói: con gái của Lê gia - nghìn vạn sự cưng chiều một đời đều tập chung hết lên mình nó. May mắn là cô em gái của anh cũng không vì được sủng ái mà kiêu ngạo.
Ước chừng sự việc phát sinh trước mắt cũng là lần đầu tiên Lê Bảo Châu gặp phải.
Tốt thôi! Tốt thôi! Coi như đây là một trò chơi mà tất cả các anh trai của nhiều gia đình khác đều đã từng chơi một đôi lần cùng với em gái của mình.
Gọi người đem cô gái có tên Taya mang đến giữa sân tập, nhìn hai cánh tay cô gái đó đang bị trói ngược về phía sau, nhưng quần áo tóc tai lại rất gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ cũng không có vấn đề gì, nhìn như vậy lại cảm thấy, đây giống như một tình nguyện viên tạm thời được tuyển dụng để tham gia bài diễn tập chống khủng bố vậy.
Nhưng vừa mới xuất hiện, cô gái đó đã nhanh chóng đảo khách thành chủ, biến từ kẻ bị động thành người chủ động. Hành động thế này lại rất giống với hình ảnh của những người phụ nữ sống tại Angel City "Chúng tôi không có gì, nên chúng tôi không sợ bất cứ điều gì" Cô gái này lại còn rất thông minh, chỉ sau vài ánh nhìn đã đưa ra kết luận.
"Có phải cô cũng đã bị Ôn Lễ An mê hoặc ?", "Hay cô cảm thấy mùi dầu máy trên quần áo Ôn Lễ An đang mặc có sức quyến rũ hơn nước hoa trên người những chàng trai vây quanh cô" trên mặt cô gái kia dường như thể hiện sự hả hê khi nhìn người khác gặp hoạ. "Con gái giống như cô tôi đã gặp không ít rồi".
Ngữ khí hùng hổ doạ người của cô gái đó khiến lỗ tai Lê Dĩ Luân thực sự rất không thoải mái. Anh đang suy nghĩ có nên hay không dùng băng dính bịt kín miệng cô ta lại. Còn cô em gái của anh, Lê Bảo Châu người không có sở trường về việc cãi lộn như dân chợ búa đánh đá, thì chỉ biết bối rối đứng yên. Cô gái kia cái miệng thì vẫn cứ nói mãi không ngừng "Các người tốt nhất lúc 5 giờ đem tôi trở về, 5 rưỡi tôi còn phải về nấu cơm tối. Mẹ tôi hôm nay vào thành phố mua sắm, không có ai nấu cơm cho em tôi. Cửa hàng tạp hoá của gia đình không đủ tiền thuê nhân viên, vì thế mỗi lần mẹ tôi mua sắm trở về thì chắc chắn có rất nhiều việc cần làm. Tôi còn phải đem hàng hoá giao cho kháchđúng hẹn, nếu..."
Cuộn băng dính cách tay của Lê Dĩ Luân anh không xa, bàn tay vừa chạm vào cuộn băng dính, thì một âm thanh giòn tan vang lên, anh nhìn thấy cô gái đó đã đột ngột ngã xuống. Trên khuôn mặt cô ấy in mấy ngón tay của người bảo an Manila, cái tát kia chắc hẳn rất đau, vì nó đã làm miệng của cô ta rỉ máu.
Tiếng nói đã ngừng hẳn, nhưng người chủ mưu của vụ bắt cóc lại không thoải mái cho lắm, đứng không được ngồi cũng không xong, đắn đo đi đến trước mặt cô gái đó ấp úng nói "Cô sẽ không xảy ra việc gì đâu, tôi bảo đảm, tôi chỉ muốn Ôn Lễ An cùng tôi trải qua sinh nhật , đợi tiệc kết thúc, tôi sẽ thả cô đi, còn có... tôi sẽ bảo luật sư của tôi liệt kê đền bù tổn thất tinh thần thoả đáng, nếu cô đủ thông minh, chờ Ôn Lễ An xuất hiện, cô chỉ cần phối hợp cho tốt, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho cô"
"Đừng ngây thơ như vậy " lần mở miệng này lại không bày ra sự châm chọc cùng mỉa mai "Tôi nói cho cô biết! Ôn Lễ An sẽ không bao giờ xuất hiện đâu, anh ta so với người khác đều hiểu được làm thế nào để có thể hoàn toàn tránh xa mọi rắc rối, Ôn Lễ An cũng không dễ giao du với đám người lạ khác, bởi do đại đa số người sống trong Angel City đều là những người nghèo, mà những người này lại chỉ luôn luôn đem những rắc rối đến cho anh ta. Anh ta cùng làm như thế đối với những người dù chân có đi những đôi giày da thủ công đắt đỏ, tay cầm Iphone đắt tiền đứng trước mặt anh ta nói một cách trịnh trọng "Này! Chúng ta hãy làm bạn với nhau" thì anh ta cũng sẽ lờ đi và không thèm để ý đến. Anh ta tin rằng trên thế gian này không có bữa ăn nào là miễn phí cả!"
" Ôn Lễ An là một kẻ ích kỷ!"
Clark được biết đến như là một sân bay quốc tế, nhưng trên thực tế diện tích của nó cũng chỉ bằng kích thước của một nhà ga cỡ trung, bởi lưu lượng hành khách từ thứ hai đến thứ sáu của sân bay Clark thậm chí còn bị các ga nhỏ tại các nơi khác đánh bại. Dường như nơi đây may ra thì chỉ vào những ngày cuối tuần thì mới lại nhìn thấy được cái bóng dáng huy hoàng của khu đèn đỏ trứ danh Đông Nam Á ngày xưa mà thôi.
Vào cuối tuần đa số lượng du khách đến nơi đây chỉ với mục đích chính là để giải trí rồi tìm kiếm niềm vui. Trong số những gã đàn ông giàu có tiêu tiền như nước này, họ có thể là những người quản lý cao cấp của công ty mà cổ phiếu đang có tên trong bảng dánh sách niêm yết, muốn đến để tìm kiếm lại sự phấn khích, hay đôi lúc cũng muốn giải toả bớt đi sự căng thẳng mệt mỏi trong công việc hàng ngày, giải phóng chút tự do của bản thân trong cuộc chơi của những người giàu có, trong số đó khéo còn có cả các chính trị gia Mỹ, bởi khi còn trẻ cũng đã từng tham gia phục vụ trong căn cứ quân sự Clark khi xưa, muốn quay về nơi cũ tìm lại cái cảm giác huy hoàng của thời trai tráng đã qua.
Nhưng nếu để tìm kiếm sự riêng tư tránh phiền nhiễu, họ chắc sẽ lựa chọn khu nghỉ dưỡng Clark Resort xa hoa sang trọng nằm cách sân bay Clack không xa bao nhiêu.
Khu Clark Resort được mở rộng từ một câu lạc bộ tư nhân trước kia chuyên phục vụ giải trí cho quân đội Mỹ. Nay thì người ta đã đầu tư xây dựng thêm một số nhà hàng, sòng bạc, khu trò chơi, khu thu âm, phòng chiếu phim, hồ bơi, cửa hàng tiện lợi và còn có cả bến đỗ những tàu tư nhân, nơi đây chủ yếu dành riêng chỉ phục vụ những ông chủ lớn.
Khoảng 2 giờ chiều ngày thứ 6, các nhân viên làm việc tại Clark Resort bắt đầu công việc dọn dẹp để chuẩn bị đến ngày cuối tuần. Một chiếc xe thương vụ màu đen bất ngờ xuất hiện bên ngoài phòng quyền anh. Đây là một kiểu xe được thiết kế riêng, hộp số tự động, cậu thanh niên gác cửa khu nghỉ nhanh chóng tiến đến gần, cánh tay còn chưa kịp đặt đến tay nắm cửa thì cánh cửa xe đã bật mở ra, từ trong xe bước ra là một người đàn ông châu Á dáng người cao ráo, nhìn cách ăn mặc cùng kiểu tóc gọn gàng ước chừng tầm khoảng 26,27 tuổi.
Đến khi nhìn rõ người đàn ông đó, cậu thanh niên gác cửa vội vàng cung kính gọi hai tiếng
"Ngài Lê !"
Lê Dĩ Luân theo lịch sắp xếp ba hôm trước đã dời khỏi Ckark Resort, nhưng hai tiếng trước anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ người quản lý khu nghỉ dưỡng gọi đến. Trong lúc đó anh đang đi đến Vịnh Subic bàn công việc, rồi sau đó tiếp tục dự định ngồi máy bay tư nhân bay đến Manila, vé cũng đã đặt trước để bay từ Manila rồi tiếp đến là Jakarta. Nhưng cuộc điện thoại gọi tới này đã làm thay đổi toàn bộ kế hoạch đã vạch sẵn ban đầu của anh, anh không thể không quay trở lại Clark được. Lúc này đây, anh nghĩ nếu anh đang đứng trước mặt các vị trưởng bối của Lê gia, họ sẽ vui vẻ vừa cười vừa nói với anh "Thế là cuối cùng, bảo bối duy nhất trong nhà chúng ta cũng đã giống như những cô gái bình thường khác", sau đó tiếp theo chắc chắn họ sẽ vỗ nhẹ lên vai anh "Lê Dĩ Luân! Thật là một vinh dự lớn lao khi cậu được chứng kiến sự việc đã xảy ra lúc đó" .
Lê gia cũngđược coi làmột gia tộc lớn, trên dưới cộng lại vào khoảng 50 người, bốn người con, 2 trai, 2 gái đã sinh được tất thảy 9 đứa con, nhưng toàn bộ lại là con trai, không dễ gì cầu trời khấn phật mới có được mụn con gái như mong muốn.
Vậy nên khi bé gái này được sinh ra, nó luôn luôn được coi là bảo bối của toàn bộ gia tộc, "đứa bé ngoan" trong mắt các vị trưởng bối, vừa thông minh, xinh đẹp, thành tích học tập luôn luôn tốt nhất, từ khi còn nhỏ đến 18 tuổi chưa làm cho một ai lo lắng bao giờ.
Thế mà, hai tiếng trước người quản lý khu nghỉ dưỡng đã nói lại với anh rằng, "đứa bé ngoan của gia tộc" đã và đang bắt cóc một cô gái bản địa sau đó đem nhốt cô gái kia vào trong phòng tập quyền anh tại khu nghỉ.
Từ ba năm trước, Lê gia đã tiếp quản khu nghỉ dưỡng từ tay những người Indonesia. Đây cũng được coi là một trong những dự án đầu tư tiềm năng có giá trị vô hạn của gia tộc Lê trên đất Philippines này. Quan trọng nhất là gia tộc họ cuối cùng cũng có chỗ đứng không nhỏ tại nơi đây.
Cái nơi bò rắn hỗn tạp không rõ này, người bản địa tốt nhất nên ít kích thích tới họ thì hơn.
Sau khi xác dịnh đúng như những gì người quản lý khu nghỉ nói, Lê Dĩ Luân hít mạnh một hơi, đưa tay đẩy cánh cửa phòng tập quyền anh ra, đứng ngay giữa phòng lớn tiếng gọi một câu "Lê Bảo Châu"...
"Lê Bảo Châu".. tiếng gọi thứ hai vừa mới cất lên, một cô gái mặc chiếc váy kẻ sọc có in nhân vật hoạt hình bước ra từ phía sau bao cát treo giữa phòng, theo sau cô gái là một cậu con trai mặc áo chiếc sơmi màu xám - cậu út nhà Mạch gia.
Vừa đúng kỳ nghỉ hè, cả hai đã kéo nhau đến Manila tìm anh, năn nỉ muốn cùng anh theo đến Cebu chơi rồi tiếp đến là Clark, cả ba vốn đã thoả thuận sẽ cùng đi tới vịnh Subic, nhưng rồi hai người kia không ai bảo ai lại nói muốn ở lại Clark nghỉ ngơi chơi thêm một vài ngày.
Lúc này, hai người lại không ai bảo ai cùng nhau bước về phía anh, không hẹn mà cùng đồng thanh gọi lên một câu "Anh hai".
Hai dòng họ Lê và Mạch là bạn thân mấy đời, hai gia đình cộng lại trên dưới khoảng 100 người, những đứa trẻ nhỏ hơn Lê Dĩ Luân anh đều phải gọi một tiếng "Anh hai" .
"Đứa bé ngoan" bảo bối của Lê gia, thực đúng như cách gọi, cùng Mạch gia quyền lực có tiếng, muốn chơi kiểu gì đều có thể chơi, khởi xướng vụ bắt cóc này, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra ai là kẻ chủ mưu đầu sỏ.
Lê Dĩ Luân quay sang Mạch Chí Cao hỏi "Cô gái đó có đẹp không?"
" Cũng tạm chấp nhận được!" Mạch Chí Cao một bộ ngữ khí cà lơ phất phơ, kiểu như việc đó không có liên quan đến mình cho lắm.
Lê Dĩ Luân ôm cánh tay, lạnh lùng nói "Thật sự đẹp như vậy? "
"... lần này, em chỉ là một khán giả nhiệt tình mà thôi " Mạch Chí Cao nói với vẻ mặt vô tội. "Bảo Châu em ấy mới là nhân vật chính" .
Nhìn vào khuôn mặt thoáng đỏ lên của Lê Bảo Châu, Lê Dĩ Luân xác định lời Mạch Chí Cao nói chắc hẳn là chính xác, vậy nên sau đó giọng anh ngay lập tức lạnh đi vài phần " Bảo Châu, có việc như vậy !"
"Anh hai! Em..." Lê Bảo Châu ấp úng, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm thân ảnh Mạch Chí Cao.
Mạch Chí Cao hiện là sinh viên khoa luật, tài ăn nói, cách xoay chuyển tình thế, để cậu ta trình bày sự việc vừa trải qua chắc hẳn là tốt nhất.
Nguyên nhân của sự việc đang xảy ra là: do Lê Bảo Châu phải lòng một tên con trai tại Angel City, tên con trai kia thời gian cố định vào mỗi tối sẽ xuất hiện tại một câu lạc bộ vui chơi trong Angel City, mà thời gian cậu ta xuất hiện mỗi lần cũng chỉ có 5 phút đồng hồ - trong 5 phút này cậu ta đến chỉ để hát.
Cho dù thời gian cậu ta xuất hiện rất ngắn ngủi, cũng không có cùng khách hàng trao đổi hoạt động gì mấy, nhưng lại có không ít phụ nữ hâm mộ theo đuổi cậu ta. Những người phụ nữ này họ đem từng xập tiền giao cho người có thể thay họ nói đôi lời với nhân vật chính đang làm việc bên trong.
Và Lê Bảo Châu cũng nằm trong số đó, cô nàng cũng đã đưa từng xấp từng xấp Đôla giao cho nhân viên chỉ để họ truyền giúp mình đôi lời với nhân vật chính "tôi và bọn họ không giống nhau, bọn họ thích khuôn mặt của anh, còn tôi chỉ thích giọng hát của anh".
Khi nghe đến câu "tôi và bọn họ không giống nhau", Lê Dĩ Luân đã đưa tay day day trán, anh làm cách nào cũng không tưởng tượng được, lời nói đó lại được phát từ trong miệng" đứa bé ngoan" " con mọt sách" của dòng họ mình.
Đến khi giao tiền xong, dù cho cũng chỉ nhận được đôi ba câu" Cảm ơn" " Thật vinh hạnh" " Vô cùng biết ơn", so với mấy ngày đầu như vậy đối với Lê Bảo Châu đã thật sự thoả mãn rất nhiều rồi.
Sau khi nhờ người chuyển những lời như vậy đến cậu thanh niên kia, cô nàng thấy như vậy thực sự chưa có đủ, trong lòng nhanh chóng muốn thực hiện yêu cầu khác.
Buổi tối ba tuần sau, Lê Bảo Châu đưa 10.000 usd cho giám đốc câu lạc bộ nhờ chuyển lời "Chủ nhật là sinh nhật của tôi, tôi hy vọng thiên thần sẽ đến, sau đó sẽ hát một bài hát chúc mừng sinh nhật tặng riêng cho tôi"
"Thiên thần" Lê Dĩ Luân lại tiếp tục day trán thêm lần nữa.
Cụm từ đó đã rất lâu rất lâu không xuất hiện, giờ lại vô tình vang lên trong đầu anh, nó đặc tả vẻ đẹp như hoa của những đứa bé trai, nói thực, nếu có một người lạ nói với bạn rằng "con trai bạn sao mà lại xinh đẹp như vậy" thì thực trong lòng bạn rất không thoải mái.
Cùng chung dòng máu cũng thật kỳ diệu, trong lòng người này sớm có chuyện thì rất nhanh người kia sẽ phát hiện ra.
Lê Bảo Châu dậm chân, trên gương mặt tràn đầy sự không hài lòng " Anh! Anh đừng nghĩ cậu ta theo cách kỳ quái nữa , thiên thần theo tiếng Hy Lạp là sứ giả đại diện cho Chúa mang điều tuyệt vời đến những người nghèo khổ. Trong vụ thảm sát Rwanda có bao nhiêu người đã đọc tên thiên thần trong đêm, đôi cánh trắng của thiên thần sẽ mang nỗi nhớ mong của họ đến người thân đã mất, trên đó còn có lời chúc phúc của Chúa..."
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên, Lê Dĩ Luân được thấy em gái mình còn biết dựa vào lý lẽ để mà tranh cãi với mình, thực ra đó cũng coi là một chuyện tốt, bởi nhìn nét mặt của anh cũng đã thể hiện anh dường như bị thuyết phục rồi, nhưng anh vẫn quay sang Mạch Chí Cao hỏi diễn biến tiếp theo của sự việc.
Sau khi Lê Bảo Châu giao 10.000 đôla cho người quản lý câu lạc bộ Las Vegas kia, đã nhiều lần nhấn mạnh, sinh nhật của cô nàng sẽ không mời thêm một ai khác, mà chỉ có hai người bọn họ, cậu thanh niên đó chỉ cần hát bài hát mừng sinh nhật là sẽ nhận được toàn bộ số tiền này từ tay người quản lý của câu lạc bộ.
Giao tiền xong, người quản lý đó còn thề thốt hứa hẹn đủ điều là sẽ giúp đỡ hết sức mình. Vậy mà cách ngày đã giao hẹn Lê Bảo Châu lại không thể liên lạc được với người quản lý đó, cô nàng cố gắng mấy cũng không thể gặp mặt người mình thích được, không còn cách nào khác thẹn quá hoá giận, nên đã thuê người từ công ty an ninh Manila, rồi thông qua những người này để tìm hiểu ngọn nguồn của vấn đề.
Trong miệng của những người phụ nữ, cô được biết thiên thần còn có tên gọi khác là Ôn Lễ An, hiện đang sống tại khu mở rộng Hadrian, cô nàng còn được biết, dạo gần đây anh ta thường hay đi cùng một cô gái có tên là Taya - cũng là người được sinh ra và lớn lên tại Angel City.
Những đứa trẻ trong khu mở rộng Hadrian còn nói, chúng đã nhìn thấy Ôn Lễ An và Taya ở cùng với nhau vài lần vào ban đêm.
Nói về hành động của Lê Bảo Châu khi mang cô gái tên Taya đến khu nghỉ dưỡng Clark cũng là do cô ấy nhìn thấy tấm hình mà mấy người đàn ông kia mang đến cho cô nàng xem, họ còn nói tấm hình đó đã được Ôn Lễ An cất cẩn thận vào trong ví.
Khi tấm hình đó xuất hiện trên tay Lê Bảo Châu, là lúc biểu hiện trên mặt của Lê Bảo Châu tràn đầy dáng vẻ mất mát cùng đau lòng.
Tấm hình kia chụp về một lễ hội diễn ra trên phố, trong ánh hoàng hôn, cả nam và nữ đều mặc quần áo truyền thống, có hàng trăm ngọn nến được thắp sáng xung quanh giữa quảng trường, nam thanh nữ tú đứng quay lưng về phía ánh nến, vai kề vai, ảnh chụp đã dừng đúng vào khoảng khắc lung linh tuyệt đẹp đó.
Thác nước bên góc trái biến những ngọn đèn hoa đăng trên đầu thành những chiếc cầu vồng rực rỡ, ánh sáng của chúng hắt xuống làm khuôn mặt của chàng trai trong ảnh như ẩn như hiện, cô gái với khuôn mặt trái xoan đứng sóng vai cùng chàng trai trong khung cảnh của ánh sáng tươi đẹp sinh động đó.
Tấm hình được để cẩn thận trong ví Ôn Lễ An, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.
Khi người quản lý câu lạc bộ rời đi, thở dài ra một hơi, sắc mặt Lê Dĩ Luân trầm xuống "Cho nên em? Yêu cầu cô ta buộc phải ký giấy chia tay! Nếu không thì sẽ ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá"
Hốc mắt Lê Bảo Châu đong đầy nước, trong lời chất vấn của anh trai cực lực lắc đầu, nên nước mắt từ khoé mắt cứ thể mà rơi xuống "Khôngphải ...em ...em chỉ muốn... chỉ muốn cùng anh ấy trải qua sinh nhật của mình. Anh hai! Em thực sự bị thu hút bởi giọng hát của anh ấy. Ngày đó... khi em và Mạch Chí Cao ở trên phố, cũng không biết giọng hát đó đến từ đâu... sau đó... em chỉ..."
" Bảo Châu" Lê Dĩ Luân cố gắng hạ thấp giọng của mình xuống " Đừng náo loạn "
" Sau đó, em chỉ mở cửa câu lạc bộ, tìm một phòng rồi lại một phòng. Tiếp đó... tiếp đó, em nhìn thấy anh ấy! Anh hai... " càng nói nước mắt càng rơi nhiều đến nỗi dường như đã thật sự mất kiểm soát.
Lê Bảo Châu và Lê Dĩ Luân chênh nhau 13 tuổi. Vì lý do đó nên anh cũng rất quan tâm để ý đến cô em gái này. Có thể nói: con gái của Lê gia - nghìn vạn sự cưng chiều một đời đều tập chung hết lên mình nó. May mắn là cô em gái của anh cũng không vì được sủng ái mà kiêu ngạo.
Ước chừng sự việc phát sinh trước mắt cũng là lần đầu tiên Lê Bảo Châu gặp phải.
Tốt thôi! Tốt thôi! Coi như đây là một trò chơi mà tất cả các anh trai của nhiều gia đình khác đều đã từng chơi một đôi lần cùng với em gái của mình.
Gọi người đem cô gái có tên Taya mang đến giữa sân tập, nhìn hai cánh tay cô gái đó đang bị trói ngược về phía sau, nhưng quần áo tóc tai lại rất gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ cũng không có vấn đề gì, nhìn như vậy lại cảm thấy, đây giống như một tình nguyện viên tạm thời được tuyển dụng để tham gia bài diễn tập chống khủng bố vậy.
Nhưng vừa mới xuất hiện, cô gái đó đã nhanh chóng đảo khách thành chủ, biến từ kẻ bị động thành người chủ động. Hành động thế này lại rất giống với hình ảnh của những người phụ nữ sống tại Angel City "Chúng tôi không có gì, nên chúng tôi không sợ bất cứ điều gì" Cô gái này lại còn rất thông minh, chỉ sau vài ánh nhìn đã đưa ra kết luận.
"Có phải cô cũng đã bị Ôn Lễ An mê hoặc ?", "Hay cô cảm thấy mùi dầu máy trên quần áo Ôn Lễ An đang mặc có sức quyến rũ hơn nước hoa trên người những chàng trai vây quanh cô" trên mặt cô gái kia dường như thể hiện sự hả hê khi nhìn người khác gặp hoạ. "Con gái giống như cô tôi đã gặp không ít rồi".
Ngữ khí hùng hổ doạ người của cô gái đó khiến lỗ tai Lê Dĩ Luân thực sự rất không thoải mái. Anh đang suy nghĩ có nên hay không dùng băng dính bịt kín miệng cô ta lại. Còn cô em gái của anh, Lê Bảo Châu người không có sở trường về việc cãi lộn như dân chợ búa đánh đá, thì chỉ biết bối rối đứng yên. Cô gái kia cái miệng thì vẫn cứ nói mãi không ngừng "Các người tốt nhất lúc 5 giờ đem tôi trở về, 5 rưỡi tôi còn phải về nấu cơm tối. Mẹ tôi hôm nay vào thành phố mua sắm, không có ai nấu cơm cho em tôi. Cửa hàng tạp hoá của gia đình không đủ tiền thuê nhân viên, vì thế mỗi lần mẹ tôi mua sắm trở về thì chắc chắn có rất nhiều việc cần làm. Tôi còn phải đem hàng hoá giao cho kháchđúng hẹn, nếu..."
Cuộn băng dính cách tay của Lê Dĩ Luân anh không xa, bàn tay vừa chạm vào cuộn băng dính, thì một âm thanh giòn tan vang lên, anh nhìn thấy cô gái đó đã đột ngột ngã xuống. Trên khuôn mặt cô ấy in mấy ngón tay của người bảo an Manila, cái tát kia chắc hẳn rất đau, vì nó đã làm miệng của cô ta rỉ máu.
Tiếng nói đã ngừng hẳn, nhưng người chủ mưu của vụ bắt cóc lại không thoải mái cho lắm, đứng không được ngồi cũng không xong, đắn đo đi đến trước mặt cô gái đó ấp úng nói "Cô sẽ không xảy ra việc gì đâu, tôi bảo đảm, tôi chỉ muốn Ôn Lễ An cùng tôi trải qua sinh nhật , đợi tiệc kết thúc, tôi sẽ thả cô đi, còn có... tôi sẽ bảo luật sư của tôi liệt kê đền bù tổn thất tinh thần thoả đáng, nếu cô đủ thông minh, chờ Ôn Lễ An xuất hiện, cô chỉ cần phối hợp cho tốt, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho cô"
"Đừng ngây thơ như vậy " lần mở miệng này lại không bày ra sự châm chọc cùng mỉa mai "Tôi nói cho cô biết! Ôn Lễ An sẽ không bao giờ xuất hiện đâu, anh ta so với người khác đều hiểu được làm thế nào để có thể hoàn toàn tránh xa mọi rắc rối, Ôn Lễ An cũng không dễ giao du với đám người lạ khác, bởi do đại đa số người sống trong Angel City đều là những người nghèo, mà những người này lại chỉ luôn luôn đem những rắc rối đến cho anh ta. Anh ta cùng làm như thế đối với những người dù chân có đi những đôi giày da thủ công đắt đỏ, tay cầm Iphone đắt tiền đứng trước mặt anh ta nói một cách trịnh trọng "Này! Chúng ta hãy làm bạn với nhau" thì anh ta cũng sẽ lờ đi và không thèm để ý đến. Anh ta tin rằng trên thế gian này không có bữa ăn nào là miễn phí cả!"
" Ôn Lễ An là một kẻ ích kỷ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.