Chương 5: Angel City(5-05)
Tg Loan
03/09/2020
*Khuôn mặt đẹp nhất trong mắt Lương Tuyết - là những tờ tiền mặt*
Ngay lúc đó Lê Dĩ Luân ra hiệu cho hai người bảo an cởi trói cho Taya.
Sau khi được nói chuyện lại, cô gái đó cũng không nhanh mồm nhanh miệng như lúc đầu nữa, xoa chỗ tay chân bị trói, cô ta liếc nhìn Lê Bảo Châu rồi nói "Đừng quên cô đã nói, tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần, cô cứ theo lẽ thường mà tính toán chi phí cho tôi."
Nói xong thì xoay người tìm kiếm, rồi nhanh chóng xác định được mục tiêu, trong tay cầm bức ảnh hai người đã chụp chung, nở nụ cười thật ngọt ngào chạy về phía Ôn Lễ An.
Cảnh đoàn tụ cuối cùng của bộ phim, đã đến lúc phát đoạn nhạc đệm kết thúc, " Đạt Dã " giọng của cô chị gái biểu hiện rõ sự cảnh cáo, cậu bé vội cúi đầu xuống, rút bàn tay đang được Lương Tuyết nắm ra, di chuyển chân tiến lại gần chỗ chị gái cậu.
Taya kéo tay em trai lại, rồi cũng không vội đi ngay mà thay vào đó cô ta bước đến chỗ Lương Tuyết, cúi đầu, nhổ xuống chân một bãi nước bọt. Nhưng cái người từ đầu đến cuối bị đối xử như thế cũng không có hành động có chút hành động gì đáp trả.
Dường như thấy chưa đủ, lại vất thêm câu "Đồ đểu" kèm theo ánh mắt thể hiện rõ sự coi thường đối với người trước mặt. "Đừng nghĩ việc làm hôm nay của cô sẽ nhận được sự tha thứ từ chúng tôi. Cứ mơ đi, ôm sự ăn năm của cô vào quan tài rồi xuống mồ luôn đi. Lương Tuyết, tôi nói cho cô biết..."
" Taya!" Âm thanh không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của Taya. Ôn Lễ An đứng gần cửa ra vào đã cao giọng gắt lên, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.
Cô gái tên Taya thấy vậy thì cuống quýt lôi kéo cậu em trai, đuổi theo bước chân của Ôn Lễ An. Trước khi đi còn không quên lườm một cái sắc lẻm về phía Lương Tuyết. Hành động đó làm Mạch Chí Cao đang đứng ngay cạnh Lương Tuyết cũng phải ngước lên, ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Do bị cô chị lôi vội ra cửa, cậu bé đó chỉ kịp quay đầu, vụng trộm giơ bàn tay còn lại lên làm cử chỉ tạm biệt với Lương Tuyết.
Lương Tuyết vẫn đứng yên, mắt nhìn về phía cửa phòng huấn luyện nơi ba người kia đã đi xa. Thấy họ đi qua khu tập ngoài trời, đến khi thân ảnh cậu bé đi phía cuối dần dần biến mất trước mắt.
Cơ thể đang giữ trạng thái căng thẳng cũng được thả lỏng, bàn tay nắm chặt quai túi rốt cuộc cũng đã buông xuống.
Lúc này Lương Tuyết mới xoay người lại, cúi đầu, nói lời tạm biệt, cô bước chậm về phía cửa. "Lili" tiếng gọi đột ngột vang lên sau lưng, cô bất ngờ dừng lại. Nhưng chỉ một lúc rồi lại bước tiếp không quay đầu lại đằng sau.
Người gọi "Lili" là Mạch Chí Cao, cậu ta đang dõi theo từng bước đi của Lương Tuyết, nhưng vẫn không quên ném ánh mắt đầy đắc ý về phía Lê Dĩ Luân.
Cậu ta cùng một người bảo an đứng quay lưng về phía Lê Dĩ Luân, từ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ. Anh đại khái biết được, cô gái tên Lương Tuyết hình như đang là nhân viên phục vụ trong một quán đồ uống tại Angel City.
Người phục vụ! Cái công việc này làm Lê Dĩ Luân vô thức nhíu mày.
Những người phục vụ trong Angel City, lương giao động từ 20 đến 40 đô-la một đêm. Cũng có thể cao hơn một chút, nhưng không được quá 50 đô-la, mức giá trung bình của thị trường. Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ do họ gặp được những vị khách muốn vung tiền thể hiện.
Cô gái Lương Tuyết này, làm Lê Dĩ Luân thực sự nhìn không ra, cô ta và những người phục vụ trong Angel City lại có liên quan đến nhau. Mà anh hiện giờ cũng không đủ thời gian để lãng phí tâm tư để mà quan tâm đến việc không mấy liên quan này.
Đám người sống trong Angel City là dạng gì, không một ai là không biết cả.
Hai người kia trao đổi với nhau tầm hơn 1 phút đồng hồ, chủ yếu là giọng của Mạch Chí Cao, Lê Dĩ Luân nghe thấy cậu ta sẵng giọng "Thảo nào từ khi cô ta xuất hiện tôi đã thấy quen quen" , " Kiểu phụ nữ như vậy thật không dễ dàng quên lãng" đề tài về phụ nữ thì thật sự không có điểm dừng. Anh chỉ thấy Mạch Chí Cao đang liên tục gật đầu, dường như rất tán thành quan điểm với người bảo an kia.
Sau khi cô gái đó đi khuất, Mạch Chí Cao quay người đi vào trong. Còn Lê Bảo Châu, sau một ngày lăn lộn cùng mấy người bảo an cũng xin phép được ra về . Haiz! Vậy là kẻ đầu sỏ quấy rầy hành trình của Lê Dĩ Luân anh cũng đã rời đi, còn vụ bắt cóc uy hiếp không biết nên khóc hay cười kia, tất cả cứ như vậy mà kết thúc.
Giám đốc khu nghỉ cũng xin phép nhanh đi đặt vé máy bay, trong phòng tập giờ chỉ còn lại có Lê Dĩ Luân và Mạch Chí Cao.
Nhìn Mạch Chí Cao, Lê Dĩ Luân không nhanh không chậm hỏi "Sao gọi là Lili?"
Mạch Chí Cao trưng ra biểu tình "Anh nhanh nhanh đến hỏi em đi mà"
"Trên sân khấu, số 12 LiLi xuất hiện " Mạch Chí Cao thần bí nói. "Anh hai! Anh cũng biết cô ấy."
"Ai!" Lê Dĩ Luân bừng tỉnh.
"Cuối tuần trước, trong quán Bar Đức..." Mạch Chí Cao hạ giọng, có chút bỡn cợt.
"Cô thỏ có mái tóc xanh óng ánh, nốt ruồi đỏ nhỏ trên ngực..."
Các tia laser trùng điệp giao nhau, xanh lá, đỏ, vàng, tím... cùng ánh đèn neon như những tấm lưới to trải rộng.
Quán Bar kinh doanh đồ uống Đức, đang biểu diễn một trận đấu quyền anh, trong thời gian nghỉ giải lao giữa các hiệp, các cô gái sẽ mặc trên người những bộ đồ thỏ, đội trên đầu những bộ tóc giả có nhiều màu sắc khác nhau, tay giơ các tấm bảng ghi thương hiệu bia lên trên đầu rồi uyển chuyển đi xung quanh toàn bộ sàn đấu quyền anh. Trên tấm thẻ còn ghi những con số, mỗi con số biểu thị tên các cô gái trong buổi tối hôm đó. Mỗi khi chuông reo vào số nào thì cũng có nghĩa là đã có khách hàng đồng td mua bia của họ.
Đêm cuối tuần, tần suất chuông reo rất cao, trong lúc nhàm chán Mạch Chí Cao đã bấm chọn một thương hiệu bia.
Một cô thỏ với mái tóc xanh óng ánh, cùng đôi môi đỏ rực đi đến chỗ họ. Cụ thể họ nói chuyện gì, mua trúng thương hiệu bia gì, Lê Dĩ Luân cũng không rõ cho lắm.
Bên dưới ánh đèn neon, khuôn mặt trang điểm đậm của cô gái giống như những sản phẩm sản xuất hàng loạt chạy trên dây chuyền. Về cơ bản, anh chỉ nhớ đến cô gái kia khi cô ta là người đã từ chối lời mời của Mạch Chí Cao.
"Thật ngại quá! Tối nay thì không được rồi."
Có thể cô ta bịa ra lý do đó, hoặc là cô ta đã chọn được một người đàn ông hào phóng khác, cũng không ai có thể biết rõ được.
Lúc sau, Mạch Chí Cao có nói với Lê Dĩ Luân, cái ham muốn khao khát xuất phát từ chính bản thân của cậu ta "Em cũng chưa từng ngủ với cô gái có nốt ruồi đỏ trên ngực lần nào".
Trên đường trở về, Mạch Chí Cao miêu tả sống động " Bên trái, dọc theo xương quai xanh đi xuống dưới tầm 6cm, gần tới rãnh ngực. Thoạt nhìn như có đứa bé nghịch ngợm dùng bút dạ đỏ chấm lên, cái điểm nhỏ đó rõ ràng nổi bật, nhưng khi gặp không khí nó bay hơi , màu nhạt đi như thẩm thấu vào da, loáng thoáng như ẩn như hiện..."
Lê Dĩ Luân thừa nhận, xung quanh con đường cũng tản ra nồng đậm mùi cồn. Mạch Chí Cao nói không ngừng, từ chuyện lớn đến nhỏ, nhớ rõ từng chuyện trong quán Bar Đức, rồi cô thỏ nhỏ với mái tóc xanh óng ánh, có nốt ruồi đỏ trên ngực....
Người bận rộn thì thường hay quên mấy chuyện không đâu, nếu không phải Mạch Chí Cao nhắc lại lần nữa, chắc hẳn anh cũng chẳng nhớ ra nổi đã từng có người như vậy xuất hiện trong một đêm nào đó.
Giờ phút này, biểu cảm của Mạch Chí Cao thật sự rất thú vị, Lê Dĩ Luân gần như đã đoán được lý do tại sao cậu út họ Mạch lại khăng khăng muốn ở lại nơi này lâu hơn mọi khi. Có hỏi cậu ta lý do thì chắc cũng kiểu như Lê Bảo Châu khi nói đến sự tồn tại của Ôn Lễ An tại Angel City mà thôi.
" Cách một ngày, em đến quán Bar Đức lần nữa, người ở đó nói với em chỉ có ngày cuối tuần Lili mới xuất hiện, với lại..." Mạch Chí Cao bĩu môi " Mấy cô gái ở đó nói với em, Lili không thích đi chơi với khách. Từ trước đến giờ, họ hiếm khi nhìn thấy cô ấy cặp đôi với khách bao giờ. Họ còn nói, cô ấy không giống với những cô gái khác, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Cậu ta nhận định " Cô ta có thể là một thợ săn lành nghề, đang đợi con mồi béo tốt hơn mà thôi !"
Quan sát rõ những biểu hiện chiều nay, lời nói cử chỉ, cộng với khứu giác của người kinh doanh, Lê Dĩ Luân đánh giá cô gái Lương Tuyết kia thật không đơn giản như vẻ ngoài.
Thế nhưng Mạch Chí Cao lại không cho là đúng, cậu ta giơ bàn tay làm động tác chắc chắn với anh. Chưa kịp hạ tay, cậu ta đã hét lên một tiếng rồi chạy vội vàng về phía cửa "Toi rồi! Em quên cho cô ấy số điện thoại của em ".
Phòng tập chỉ còn lại mỗi mình Lê Dĩ Luân, đưa tay sờ lên mặt, anh thấy mình cần phải về phòng để tắm rửa một trận thật thoải mái. Hành trình gần đây xắp xếp quá gấp gáp, cơ hồ thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng đủ, sáng mai anh còn phải bay đến Malina sớm, tranh thủ lúc này nên về phòng ngủ bù thêm một giấc là hay hơn cả .
Ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa phòng tập, ánh nắng đang dần dần kéo về đỉnh núi, cũng không còn chói chang nữa, nhiệt độ ngoài trời cũng đỡ oi bức hơn ban trưa rồi.
Có người nói rằng, hầu hết phụ nữ ở Angel City đều có hai cái tên, một cái tên ban ngày và một cái tên cho ban đêm. Lili chắc là cái tên ban đêm của cô thỏ có mái tóc xanh óng ánh, còn ban ngày biến thành mái tóc đen, mặc quần jean cùng chiếc áo sơ mi cũ.
"Lương Tuyết" anh lẩm nhẩm nhắc lại.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng Lương Tuyết khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa khu nghỉ. Họ như sợ hình ảnh của cô làm ảnh hưởng đến những người khách đeo giày da thủ công, quần áo sang trọng bên trong.
Việc này cũng không phải lần đầu xảy ra, trải qua nhiều thì cảm giác ngại ngùng cũng chẳng còn là bao. Giống như bạn đang đứng ở chỗ người ta đã từng phơi cá, rõ ràng bạn đã bịt mũi vội vã bước qua, vậy mà vẫn ngửi được mùi tanh đó trong không khí xung quanh. Đến khi bạn đã đi qua chỗ đó rồi, mùi tanh không ngửi được rõ nữa, bạn sẽ bình thường trở lại, hai tay cho vào túi rồi tiếp tục ung dung bước đi.
Từ khu mở rộng Hadrian đến khu nghỉ dưỡng Lương Tuyết đi gần 30 phút. Ba mươi phút này đã làm chiếc áo sơmi của cô ướt rồi lại khô. Giờ đây cô muốn nhanh chóng trở về, tranh thủ lúc Lương mẹ không có nhà, tắm nhanh lại một cái.
Trời đang về chiều, gắng sức bước nhanh chân. Còn mấy trăm bước, Lương Tuyết nhìn thấy rõ phía trước có mấy người đang đứng dưới tán chuối Acaba, cô cuống quýt dịch người lui về bức tường phía sau.
Vì để tránh gặp lại mấy người kia, cô đã đợi bọn họ đi một lúc rồi mới thong thả đi về, đúng là người tính không bằng trời tính. Có lẽ chiếc xe máy của Ôn Lễ An đã xảy ra vấn đề, nếu không cô cũng sẽ không vừa vặn đụng phải bọn họ như vậy.
Dán sát người vào bức tường, chỉ cần đứng yên giữ nguyên tư thế này, cô chắc sẽ không bị phát hiện. Thực tình cô cũng chẳng mong gặp lại mấy người bọn họ lần nữa.
Việc Ôn Lễ An sẽ lại nhổ nước bọt xuống chân cô hay không cô cũng không biết chắc. Nhưng cô khẳng định Taya sẽ tỏ rõ thái độ thù địch với mình. Đứng nghỉ một lát, nhiệt độ ngoài trời vẫn còn rất cao, cô đang nghĩ không biết có tránh được Lương mẹ cằn nhằn hay không, bà là người, 100 ngày thì 99 ngày không thoải mái, bà không thoải mái thì cô cũng không được yên ổn.
Trời về chiều mà chẳng có nổi một cơn gió, thời tiết oi nóng quái quỷ . Tiếng Taya vang lên rõ ràng có sự vui vẻ " Ôn Lễ An, hôm nay anh uống lộn thuốc hả ? Em thật không ngờ người đứng trước mặt em lại là anh!"
Đến Lương Tuyết còn không nghĩ ra sự xuất hiện của Ôn Lễ An nói chi đến cô ta. Cậu em xinh trai của Quân Hoán với quan điểm quán triệt từ đầu đến cuối "Bạn và tôi không có bất kỳ mối liên quan nào, nhưng khi họ đối tốt với bạn, khẳng định họ có việc cần đến bạn" cậu ta luôn coi nó là triết lý sống.
Thực ra cô cũng là dạng người ích kỷ giống cậu ta, mà đã cùng dạng với nhau thì càng hiểu nhau, đôi khi cái đầu cũng bất chợt muốn nóng lên, sẽ làm cả những việc không kiểm soát nổi.
Kiểu như... cô với Quân Hoán, khi Quân Hoán kéo tay cô, muốn trao đổi vi khuẩn hôn lên môi cô, nó chính là điều ngớ ngẩn nhất mà cô đã làm. Thông thường, đến tầm 17-18 tuổi dễ dàng phát sinh sai lầm nhất.
Mà hiện giờ Ôn Lễ An đang trong cái độ tuổi dễ mắc sai lầm kia. Tại khu mở rộng Hadria, nhắc đến "Mỹ nhân đen" thực ra là đang ám chỉ Taya, người giờ đây chắc chắn đã làm cái đầu của Ôn Lễ An ngẫu hứng nóng lên, nên cậu ta dễ dàng đánh mất kiểm soát.
Cô nhìn vài lần tấm hình trên tay Taya ở xa kia, tuy rằng nhìn không được rõ cho lắm, nhưng hình ảnh thiếu niên thiếu nữ tựa gần nhau, cho người ta một cảm giác hai đứa trẻ đó chơi với nhau thật thân thiết.
Ôn Lễ An đang kiểm tra xe máy của cậu, dừng lại việc khởi động nhiều lần mà vẫn không được, cậu duỗi thẳng người.
Lúc này, Lương Tuyết mới phát hiện ra, cậu thiếu niên cao gầy trong ấn tượng đã không còn thấy trên hình dáng hiện giờ của Ôn Lễ An nữa. Ôn Lễ An đứng dưới bầu trời xanh thật giống như miếng mồi nhử chết người của mụ phù thuỷ trong rừng, bà ta ném nó về phía các cô gái : hãy nhìn xem, nhìn xem, nó mới ngon làm sao.
Miếng mồi nhử tuyệt đẹp như thế vậy mà đối với Lương Tuyết lại không có tác dụng mấy. Bởi trong mắt Lương Tuyết, khuôn mặt đẹp nhất chính là những tờ tiền mặt, Đôla, đồng Euro, NDT, Yên Nhật v.v...đẹp hơn tất cả chắc là đồng Bảng Anh, vì đó là loại tiền có giá trị nhất trên thế giới.
Nghèo khổ, khiến cho cô không có thời gian mà để ý đến khuôn mặt nào đẹp, khuôn mặt nào không đẹp. Thế nhưng lần gặp Ôn Lễ An, cũng chính là lần đầu tiên trong đời Lương Tuyết phá lệ nhìn cậu thiếu niên đang đứng trên bãi cát trắng đó đến mấy lần.
Cô nghĩ ngày đó, mắt nhìn đi nhìn lại nhiều lần chắc hẳn cũng chính là bản tính trời sinh của con người khi họ tôn thờ cái đẹp.
Cùng ngày, thời điểm Quân Hoán chỉ vào cậu thiếu niên đó, nói đây là em trai của anh ấy, Lương Tuyết đã vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả khi đó, anh ấy đã là người yêu của cô, vậy mà cũng cảm thấy giận dỗi trong lòng. Vì cái gì mà hai người họ lại có khuôn mặt khác nhau nhiều như vậy. Kỳ thật, anh ấy cũng không xấu, một kiểu đẹp trai bất cần ngang tàng, chỉ thật không may cho anh ấy có một cậu em đẹp trai một cách quá đáng mà thôi.
Sau này, Lương Tuyết mới biết, hai người họ không phải cùng một người cha sinh ra.
Ánh mắt vô thức giữa ban ngày dừng trên thân hình dong dỏng cao đó, mạch suy nghĩ như rơi vào vòng xoáy quá khứ. Cô cũng không biết, cái người có thân hình cao thon đứng ngược sáng kia, cũng đang chậm chạp nhìn về phía cô.
Toi rồi! Mồ hôi lại toát ra, phần lưng dán chặt lên tường rào, mắt nhìn thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhắc đi nhắc lại trong lòng : Tôi chưa bị phát hiện, tôi chưa bị phát hiện...
——
Lời tác giả : Được rồi! Sự thô ráp trong tình yêu của Tuyết và Lễ An đã mở ra. Ở hoàn cảnh như vậy nhất định rất động lòng người.
Ngay lúc đó Lê Dĩ Luân ra hiệu cho hai người bảo an cởi trói cho Taya.
Sau khi được nói chuyện lại, cô gái đó cũng không nhanh mồm nhanh miệng như lúc đầu nữa, xoa chỗ tay chân bị trói, cô ta liếc nhìn Lê Bảo Châu rồi nói "Đừng quên cô đã nói, tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần, cô cứ theo lẽ thường mà tính toán chi phí cho tôi."
Nói xong thì xoay người tìm kiếm, rồi nhanh chóng xác định được mục tiêu, trong tay cầm bức ảnh hai người đã chụp chung, nở nụ cười thật ngọt ngào chạy về phía Ôn Lễ An.
Cảnh đoàn tụ cuối cùng của bộ phim, đã đến lúc phát đoạn nhạc đệm kết thúc, " Đạt Dã " giọng của cô chị gái biểu hiện rõ sự cảnh cáo, cậu bé vội cúi đầu xuống, rút bàn tay đang được Lương Tuyết nắm ra, di chuyển chân tiến lại gần chỗ chị gái cậu.
Taya kéo tay em trai lại, rồi cũng không vội đi ngay mà thay vào đó cô ta bước đến chỗ Lương Tuyết, cúi đầu, nhổ xuống chân một bãi nước bọt. Nhưng cái người từ đầu đến cuối bị đối xử như thế cũng không có hành động có chút hành động gì đáp trả.
Dường như thấy chưa đủ, lại vất thêm câu "Đồ đểu" kèm theo ánh mắt thể hiện rõ sự coi thường đối với người trước mặt. "Đừng nghĩ việc làm hôm nay của cô sẽ nhận được sự tha thứ từ chúng tôi. Cứ mơ đi, ôm sự ăn năm của cô vào quan tài rồi xuống mồ luôn đi. Lương Tuyết, tôi nói cho cô biết..."
" Taya!" Âm thanh không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của Taya. Ôn Lễ An đứng gần cửa ra vào đã cao giọng gắt lên, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.
Cô gái tên Taya thấy vậy thì cuống quýt lôi kéo cậu em trai, đuổi theo bước chân của Ôn Lễ An. Trước khi đi còn không quên lườm một cái sắc lẻm về phía Lương Tuyết. Hành động đó làm Mạch Chí Cao đang đứng ngay cạnh Lương Tuyết cũng phải ngước lên, ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Do bị cô chị lôi vội ra cửa, cậu bé đó chỉ kịp quay đầu, vụng trộm giơ bàn tay còn lại lên làm cử chỉ tạm biệt với Lương Tuyết.
Lương Tuyết vẫn đứng yên, mắt nhìn về phía cửa phòng huấn luyện nơi ba người kia đã đi xa. Thấy họ đi qua khu tập ngoài trời, đến khi thân ảnh cậu bé đi phía cuối dần dần biến mất trước mắt.
Cơ thể đang giữ trạng thái căng thẳng cũng được thả lỏng, bàn tay nắm chặt quai túi rốt cuộc cũng đã buông xuống.
Lúc này Lương Tuyết mới xoay người lại, cúi đầu, nói lời tạm biệt, cô bước chậm về phía cửa. "Lili" tiếng gọi đột ngột vang lên sau lưng, cô bất ngờ dừng lại. Nhưng chỉ một lúc rồi lại bước tiếp không quay đầu lại đằng sau.
Người gọi "Lili" là Mạch Chí Cao, cậu ta đang dõi theo từng bước đi của Lương Tuyết, nhưng vẫn không quên ném ánh mắt đầy đắc ý về phía Lê Dĩ Luân.
Cậu ta cùng một người bảo an đứng quay lưng về phía Lê Dĩ Luân, từ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ. Anh đại khái biết được, cô gái tên Lương Tuyết hình như đang là nhân viên phục vụ trong một quán đồ uống tại Angel City.
Người phục vụ! Cái công việc này làm Lê Dĩ Luân vô thức nhíu mày.
Những người phục vụ trong Angel City, lương giao động từ 20 đến 40 đô-la một đêm. Cũng có thể cao hơn một chút, nhưng không được quá 50 đô-la, mức giá trung bình của thị trường. Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ do họ gặp được những vị khách muốn vung tiền thể hiện.
Cô gái Lương Tuyết này, làm Lê Dĩ Luân thực sự nhìn không ra, cô ta và những người phục vụ trong Angel City lại có liên quan đến nhau. Mà anh hiện giờ cũng không đủ thời gian để lãng phí tâm tư để mà quan tâm đến việc không mấy liên quan này.
Đám người sống trong Angel City là dạng gì, không một ai là không biết cả.
Hai người kia trao đổi với nhau tầm hơn 1 phút đồng hồ, chủ yếu là giọng của Mạch Chí Cao, Lê Dĩ Luân nghe thấy cậu ta sẵng giọng "Thảo nào từ khi cô ta xuất hiện tôi đã thấy quen quen" , " Kiểu phụ nữ như vậy thật không dễ dàng quên lãng" đề tài về phụ nữ thì thật sự không có điểm dừng. Anh chỉ thấy Mạch Chí Cao đang liên tục gật đầu, dường như rất tán thành quan điểm với người bảo an kia.
Sau khi cô gái đó đi khuất, Mạch Chí Cao quay người đi vào trong. Còn Lê Bảo Châu, sau một ngày lăn lộn cùng mấy người bảo an cũng xin phép được ra về . Haiz! Vậy là kẻ đầu sỏ quấy rầy hành trình của Lê Dĩ Luân anh cũng đã rời đi, còn vụ bắt cóc uy hiếp không biết nên khóc hay cười kia, tất cả cứ như vậy mà kết thúc.
Giám đốc khu nghỉ cũng xin phép nhanh đi đặt vé máy bay, trong phòng tập giờ chỉ còn lại có Lê Dĩ Luân và Mạch Chí Cao.
Nhìn Mạch Chí Cao, Lê Dĩ Luân không nhanh không chậm hỏi "Sao gọi là Lili?"
Mạch Chí Cao trưng ra biểu tình "Anh nhanh nhanh đến hỏi em đi mà"
"Trên sân khấu, số 12 LiLi xuất hiện " Mạch Chí Cao thần bí nói. "Anh hai! Anh cũng biết cô ấy."
"Ai!" Lê Dĩ Luân bừng tỉnh.
"Cuối tuần trước, trong quán Bar Đức..." Mạch Chí Cao hạ giọng, có chút bỡn cợt.
"Cô thỏ có mái tóc xanh óng ánh, nốt ruồi đỏ nhỏ trên ngực..."
Các tia laser trùng điệp giao nhau, xanh lá, đỏ, vàng, tím... cùng ánh đèn neon như những tấm lưới to trải rộng.
Quán Bar kinh doanh đồ uống Đức, đang biểu diễn một trận đấu quyền anh, trong thời gian nghỉ giải lao giữa các hiệp, các cô gái sẽ mặc trên người những bộ đồ thỏ, đội trên đầu những bộ tóc giả có nhiều màu sắc khác nhau, tay giơ các tấm bảng ghi thương hiệu bia lên trên đầu rồi uyển chuyển đi xung quanh toàn bộ sàn đấu quyền anh. Trên tấm thẻ còn ghi những con số, mỗi con số biểu thị tên các cô gái trong buổi tối hôm đó. Mỗi khi chuông reo vào số nào thì cũng có nghĩa là đã có khách hàng đồng td mua bia của họ.
Đêm cuối tuần, tần suất chuông reo rất cao, trong lúc nhàm chán Mạch Chí Cao đã bấm chọn một thương hiệu bia.
Một cô thỏ với mái tóc xanh óng ánh, cùng đôi môi đỏ rực đi đến chỗ họ. Cụ thể họ nói chuyện gì, mua trúng thương hiệu bia gì, Lê Dĩ Luân cũng không rõ cho lắm.
Bên dưới ánh đèn neon, khuôn mặt trang điểm đậm của cô gái giống như những sản phẩm sản xuất hàng loạt chạy trên dây chuyền. Về cơ bản, anh chỉ nhớ đến cô gái kia khi cô ta là người đã từ chối lời mời của Mạch Chí Cao.
"Thật ngại quá! Tối nay thì không được rồi."
Có thể cô ta bịa ra lý do đó, hoặc là cô ta đã chọn được một người đàn ông hào phóng khác, cũng không ai có thể biết rõ được.
Lúc sau, Mạch Chí Cao có nói với Lê Dĩ Luân, cái ham muốn khao khát xuất phát từ chính bản thân của cậu ta "Em cũng chưa từng ngủ với cô gái có nốt ruồi đỏ trên ngực lần nào".
Trên đường trở về, Mạch Chí Cao miêu tả sống động " Bên trái, dọc theo xương quai xanh đi xuống dưới tầm 6cm, gần tới rãnh ngực. Thoạt nhìn như có đứa bé nghịch ngợm dùng bút dạ đỏ chấm lên, cái điểm nhỏ đó rõ ràng nổi bật, nhưng khi gặp không khí nó bay hơi , màu nhạt đi như thẩm thấu vào da, loáng thoáng như ẩn như hiện..."
Lê Dĩ Luân thừa nhận, xung quanh con đường cũng tản ra nồng đậm mùi cồn. Mạch Chí Cao nói không ngừng, từ chuyện lớn đến nhỏ, nhớ rõ từng chuyện trong quán Bar Đức, rồi cô thỏ nhỏ với mái tóc xanh óng ánh, có nốt ruồi đỏ trên ngực....
Người bận rộn thì thường hay quên mấy chuyện không đâu, nếu không phải Mạch Chí Cao nhắc lại lần nữa, chắc hẳn anh cũng chẳng nhớ ra nổi đã từng có người như vậy xuất hiện trong một đêm nào đó.
Giờ phút này, biểu cảm của Mạch Chí Cao thật sự rất thú vị, Lê Dĩ Luân gần như đã đoán được lý do tại sao cậu út họ Mạch lại khăng khăng muốn ở lại nơi này lâu hơn mọi khi. Có hỏi cậu ta lý do thì chắc cũng kiểu như Lê Bảo Châu khi nói đến sự tồn tại của Ôn Lễ An tại Angel City mà thôi.
" Cách một ngày, em đến quán Bar Đức lần nữa, người ở đó nói với em chỉ có ngày cuối tuần Lili mới xuất hiện, với lại..." Mạch Chí Cao bĩu môi " Mấy cô gái ở đó nói với em, Lili không thích đi chơi với khách. Từ trước đến giờ, họ hiếm khi nhìn thấy cô ấy cặp đôi với khách bao giờ. Họ còn nói, cô ấy không giống với những cô gái khác, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Cậu ta nhận định " Cô ta có thể là một thợ săn lành nghề, đang đợi con mồi béo tốt hơn mà thôi !"
Quan sát rõ những biểu hiện chiều nay, lời nói cử chỉ, cộng với khứu giác của người kinh doanh, Lê Dĩ Luân đánh giá cô gái Lương Tuyết kia thật không đơn giản như vẻ ngoài.
Thế nhưng Mạch Chí Cao lại không cho là đúng, cậu ta giơ bàn tay làm động tác chắc chắn với anh. Chưa kịp hạ tay, cậu ta đã hét lên một tiếng rồi chạy vội vàng về phía cửa "Toi rồi! Em quên cho cô ấy số điện thoại của em ".
Phòng tập chỉ còn lại mỗi mình Lê Dĩ Luân, đưa tay sờ lên mặt, anh thấy mình cần phải về phòng để tắm rửa một trận thật thoải mái. Hành trình gần đây xắp xếp quá gấp gáp, cơ hồ thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng đủ, sáng mai anh còn phải bay đến Malina sớm, tranh thủ lúc này nên về phòng ngủ bù thêm một giấc là hay hơn cả .
Ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa phòng tập, ánh nắng đang dần dần kéo về đỉnh núi, cũng không còn chói chang nữa, nhiệt độ ngoài trời cũng đỡ oi bức hơn ban trưa rồi.
Có người nói rằng, hầu hết phụ nữ ở Angel City đều có hai cái tên, một cái tên ban ngày và một cái tên cho ban đêm. Lili chắc là cái tên ban đêm của cô thỏ có mái tóc xanh óng ánh, còn ban ngày biến thành mái tóc đen, mặc quần jean cùng chiếc áo sơ mi cũ.
"Lương Tuyết" anh lẩm nhẩm nhắc lại.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng Lương Tuyết khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa khu nghỉ. Họ như sợ hình ảnh của cô làm ảnh hưởng đến những người khách đeo giày da thủ công, quần áo sang trọng bên trong.
Việc này cũng không phải lần đầu xảy ra, trải qua nhiều thì cảm giác ngại ngùng cũng chẳng còn là bao. Giống như bạn đang đứng ở chỗ người ta đã từng phơi cá, rõ ràng bạn đã bịt mũi vội vã bước qua, vậy mà vẫn ngửi được mùi tanh đó trong không khí xung quanh. Đến khi bạn đã đi qua chỗ đó rồi, mùi tanh không ngửi được rõ nữa, bạn sẽ bình thường trở lại, hai tay cho vào túi rồi tiếp tục ung dung bước đi.
Từ khu mở rộng Hadrian đến khu nghỉ dưỡng Lương Tuyết đi gần 30 phút. Ba mươi phút này đã làm chiếc áo sơmi của cô ướt rồi lại khô. Giờ đây cô muốn nhanh chóng trở về, tranh thủ lúc Lương mẹ không có nhà, tắm nhanh lại một cái.
Trời đang về chiều, gắng sức bước nhanh chân. Còn mấy trăm bước, Lương Tuyết nhìn thấy rõ phía trước có mấy người đang đứng dưới tán chuối Acaba, cô cuống quýt dịch người lui về bức tường phía sau.
Vì để tránh gặp lại mấy người kia, cô đã đợi bọn họ đi một lúc rồi mới thong thả đi về, đúng là người tính không bằng trời tính. Có lẽ chiếc xe máy của Ôn Lễ An đã xảy ra vấn đề, nếu không cô cũng sẽ không vừa vặn đụng phải bọn họ như vậy.
Dán sát người vào bức tường, chỉ cần đứng yên giữ nguyên tư thế này, cô chắc sẽ không bị phát hiện. Thực tình cô cũng chẳng mong gặp lại mấy người bọn họ lần nữa.
Việc Ôn Lễ An sẽ lại nhổ nước bọt xuống chân cô hay không cô cũng không biết chắc. Nhưng cô khẳng định Taya sẽ tỏ rõ thái độ thù địch với mình. Đứng nghỉ một lát, nhiệt độ ngoài trời vẫn còn rất cao, cô đang nghĩ không biết có tránh được Lương mẹ cằn nhằn hay không, bà là người, 100 ngày thì 99 ngày không thoải mái, bà không thoải mái thì cô cũng không được yên ổn.
Trời về chiều mà chẳng có nổi một cơn gió, thời tiết oi nóng quái quỷ . Tiếng Taya vang lên rõ ràng có sự vui vẻ " Ôn Lễ An, hôm nay anh uống lộn thuốc hả ? Em thật không ngờ người đứng trước mặt em lại là anh!"
Đến Lương Tuyết còn không nghĩ ra sự xuất hiện của Ôn Lễ An nói chi đến cô ta. Cậu em xinh trai của Quân Hoán với quan điểm quán triệt từ đầu đến cuối "Bạn và tôi không có bất kỳ mối liên quan nào, nhưng khi họ đối tốt với bạn, khẳng định họ có việc cần đến bạn" cậu ta luôn coi nó là triết lý sống.
Thực ra cô cũng là dạng người ích kỷ giống cậu ta, mà đã cùng dạng với nhau thì càng hiểu nhau, đôi khi cái đầu cũng bất chợt muốn nóng lên, sẽ làm cả những việc không kiểm soát nổi.
Kiểu như... cô với Quân Hoán, khi Quân Hoán kéo tay cô, muốn trao đổi vi khuẩn hôn lên môi cô, nó chính là điều ngớ ngẩn nhất mà cô đã làm. Thông thường, đến tầm 17-18 tuổi dễ dàng phát sinh sai lầm nhất.
Mà hiện giờ Ôn Lễ An đang trong cái độ tuổi dễ mắc sai lầm kia. Tại khu mở rộng Hadria, nhắc đến "Mỹ nhân đen" thực ra là đang ám chỉ Taya, người giờ đây chắc chắn đã làm cái đầu của Ôn Lễ An ngẫu hứng nóng lên, nên cậu ta dễ dàng đánh mất kiểm soát.
Cô nhìn vài lần tấm hình trên tay Taya ở xa kia, tuy rằng nhìn không được rõ cho lắm, nhưng hình ảnh thiếu niên thiếu nữ tựa gần nhau, cho người ta một cảm giác hai đứa trẻ đó chơi với nhau thật thân thiết.
Ôn Lễ An đang kiểm tra xe máy của cậu, dừng lại việc khởi động nhiều lần mà vẫn không được, cậu duỗi thẳng người.
Lúc này, Lương Tuyết mới phát hiện ra, cậu thiếu niên cao gầy trong ấn tượng đã không còn thấy trên hình dáng hiện giờ của Ôn Lễ An nữa. Ôn Lễ An đứng dưới bầu trời xanh thật giống như miếng mồi nhử chết người của mụ phù thuỷ trong rừng, bà ta ném nó về phía các cô gái : hãy nhìn xem, nhìn xem, nó mới ngon làm sao.
Miếng mồi nhử tuyệt đẹp như thế vậy mà đối với Lương Tuyết lại không có tác dụng mấy. Bởi trong mắt Lương Tuyết, khuôn mặt đẹp nhất chính là những tờ tiền mặt, Đôla, đồng Euro, NDT, Yên Nhật v.v...đẹp hơn tất cả chắc là đồng Bảng Anh, vì đó là loại tiền có giá trị nhất trên thế giới.
Nghèo khổ, khiến cho cô không có thời gian mà để ý đến khuôn mặt nào đẹp, khuôn mặt nào không đẹp. Thế nhưng lần gặp Ôn Lễ An, cũng chính là lần đầu tiên trong đời Lương Tuyết phá lệ nhìn cậu thiếu niên đang đứng trên bãi cát trắng đó đến mấy lần.
Cô nghĩ ngày đó, mắt nhìn đi nhìn lại nhiều lần chắc hẳn cũng chính là bản tính trời sinh của con người khi họ tôn thờ cái đẹp.
Cùng ngày, thời điểm Quân Hoán chỉ vào cậu thiếu niên đó, nói đây là em trai của anh ấy, Lương Tuyết đã vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả khi đó, anh ấy đã là người yêu của cô, vậy mà cũng cảm thấy giận dỗi trong lòng. Vì cái gì mà hai người họ lại có khuôn mặt khác nhau nhiều như vậy. Kỳ thật, anh ấy cũng không xấu, một kiểu đẹp trai bất cần ngang tàng, chỉ thật không may cho anh ấy có một cậu em đẹp trai một cách quá đáng mà thôi.
Sau này, Lương Tuyết mới biết, hai người họ không phải cùng một người cha sinh ra.
Ánh mắt vô thức giữa ban ngày dừng trên thân hình dong dỏng cao đó, mạch suy nghĩ như rơi vào vòng xoáy quá khứ. Cô cũng không biết, cái người có thân hình cao thon đứng ngược sáng kia, cũng đang chậm chạp nhìn về phía cô.
Toi rồi! Mồ hôi lại toát ra, phần lưng dán chặt lên tường rào, mắt nhìn thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhắc đi nhắc lại trong lòng : Tôi chưa bị phát hiện, tôi chưa bị phát hiện...
——
Lời tác giả : Được rồi! Sự thô ráp trong tình yêu của Tuyết và Lễ An đã mở ra. Ở hoàn cảnh như vậy nhất định rất động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.