Chương 24: Chết hôm qua (24-04)
Tg Loan
04/09/2020
* Theo tôi đi về*
Từ phía bên dưới cô nhìn những cánh hoa yên tĩnh rải rác nổi trên mặt nước, dần dần, chúng trở nên mờ ảo, hoà cùng trần nhà tạo thành một khoảng không trống rỗng.
Khoảng không đó dường trong giây phút tiếp theo sẽ biến mất hoàn toàn.
Đợi đến giây cuối cùng, bàn tay túm được thành bồn tắm, dùng chút sức lực còn lại nâng người bật dậy khỏi bồn nước. Vội vã hít thờ từng ngụm từng ngụm không khí vào đầy buồng phổi, cả mái tóc dài bết dính toán loạn trên mặt.
Lương Tuyết nghĩ bộ dạng mình giờ phút này nhất định giống như một con quỷ, ánh mắt vô cảm trống rỗng đến tê dại, nếu để cho Mạch Chí Cao nhìn thấy mình lúc này chắc hẳn anh ta chẳng thể nuốt trôi đồ ăn.
Cô cứ ngồi ngây ngốc như vậy trong bồn tắm một lúc lâu mới đứng lên.
Mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ bằng chất liệu lụa tơ tằm màu đen, bộ đồ ngủ này đã được Mạch Chí Cao chọn giúp cô ngày hôm qua "Em mặc nó vào nhất định rất quyến rũ"
Mặc bộ đồ ngủ lên, sửa lại nửa bên mái tóc đã khô có chút lộn xộn, tô lại son môi, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng hoàn hảo. Bây giờ chỉ cần cánh cửa trong phòng này mở ra, liếc mắt đưa tình vậy là được.
Cởi quần áo ra, ngẩng đầu lên, rồi lại mở chân ra, làm xong ba bước này việc còn lại không phải của cô nữa, đương nhiên, có thể lựa chọn thời điểm thích hợp vào lúc anh ta chuyển động, cô ngâm nga một vài tiếng là xong việc.
Chẳng phải cực kỳ đơn giản sao?
Đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ 40 phút, cách 11 giờ tầm 20 phút nữa thôi, bởi Mạch Chí Cao nói anh ta sẽ quay lại lúc 11 giờ đúng, vừa mới nói xong thời gian cũng thật mau. Hình như lúc này thời gian dường như đang chậm lại, Lương Tuyết nhìn chằm chằm chiếc kim giây, nhìn đến nỗi nhức mỏi mắt mà mới chỉ có 1 phút đồng hồ trôi qua, vậy mà như đã trải qua một vòng luân hồi trong đời.
Hay là uống một chút rượu có lẽ thời gian sẽ trôi đi nhanh hơn.
Uống xong ly rượu, thì có tiếng mưa rơi vang lên ngoài hiên, với tay đẩy cánh cửa sổ ra, bên ngoài gió lớn mưa to như trút đang gào thét dữ dội, gió quăng quật mạnh lên từng tán chuối phía xa xa, nhiều tiếng bước chân rối rít vội vàng tìm nơi trú tránh, không gian vốn đang yên tĩnh đã trở nên ầm ĩ hỗn loạn.
Đóng cửa sổ lại, nửa ly rượu đã cạn đến đáy, thời khắc như này trận mưa to rơi xuống tựa như một lời nhắc nhở.
Đã từng rất lâu, rất lâu rồi, cũng vào một đêm mưa to gió lớn, một giọng nam thì thầm ngay sát bên tai cô "Tiểu Tuyết, để anh thử xem, nếu đau em nhớ nói cho anh biết ngay nhé!". Vừa mới đi vào được một chút cô đã khóc nháo loạn lên, cô lúc đó ở trước mặt người ấy đã từng rất tuỳ hứng, một chút uỷ khuất khó chịu là đã khóc nháo xua đuổi bày ra đủ cả, làm người ấy khi đó chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, rồi để lúc sau kiểm điểm lại bản thân, hứa lần sau sẽ cố gắng, nghĩ rằng dù sao bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều thời gian mà.
Nhưng ngày hôm sau, tại Angle City có tin tức một người đã chết, là một cô gái do khó sinh mà chết, không lầm thì cô ấy có cùng độ tuổi với cô. Người ấy chứng kiến quá trình cô gái đó tử vong, nên đêm đó gắt gao đem cô ôm chặt vào lòng, lời nói còn kèm theo sự sợ hãi "Tiểu Tuyết, may quá chuyện tối hôm qua không thành, nếu không..."
Nhưng giờ, Lương Tuyết tiếc nuối nhất chính là việc đêm đó không thành.
Chất lỏng lạnh băng nhỏ giọt trên mu bàn tay, hoá ra lại là nước mắt của chính mình, thês mà làm cô lo lắng tìm kiếm nửa ngày còn nghĩ rằng nhà bị dột.
Không được, không phải lúc này để mà nước mắt lưng tròng, lúc này nên là lúc liếc mắt đưa tình, mỗi ngày muốn bản thân thoải mái thì tốt nhất nên bày ra bộ dạng cần thiết vẫn hơn.
Nên như vậy, cô rót thêm nửa ly rượu nữa ra, uống một hơi cạn sạch.
Thời gian sắp đến 10 giờ 55 phút, trước khi đi Mạch Chí Cao nhắc lại mấy lần cam đoan đúng thời gian trở về.
Còn 5 phút nữa thôi là cửa phòng sẽ được mở ra.
Thở nhẹ ra một hơi, giơ tay sửa lại mái tóc, kéo chiếc váy ngủ cổ trễ xuống thêm chút nữa, từ chỗ hở ở cổ áo ngủ bày ra khuôn rãnh tuyết trắng, cao ngất tròn lẳn như ẩn như hiện.
Tất nhiên, phía bên trong chiếc váy cô không có mặc bất cứ cái gì.
Trong tư tưởng của Lương Tuyết cô muốn đánh nhanh rút gọn cho xong, không cần thêm bớt hành động rườm rà nào.
10 giờ 59 phút, có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, rồi tiếng đập cửa vang lên, khoé miệng nhếch lên, ưỡn ngực, ánh mắt mơ màng, đi về phía trước.
Chỉ mong rằng bộ dáng này của cô có thể khiến Mạch Chí Cao ngay lập tức ôm cô lao lên giường thì tốt biết mấy.
Cánh cửa đóng lại, ngước đôi mắt lên—-
Nụ cười còn đọng trên môi chưa kịp thu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm, âm thanh run rẩy, lắp bắp "Ôn...Ôn Lễ An, cậu...sao cậu lại đến chỗ này?"
Nhất định là cô đã bị hoa mắt rồi, có chút váng vất say, liền chớp mắt lại vài lần để gắng sức nhìn được rõ hơn.
Người đứng trước mặt, kể cả cô có chớp mắt mãi cũng không có chút thay đổi, đáng ra nên là Mạch Chí Cao lại biến thành Ôn Lễ An, lúc này trên người Ôn Lễ An đang mặc bộ đồng phục chia bài cấp cao tại câu lạc bộ Texas, quần áo tóc tai cậu ta ướt nhẹp nước mưa.
Hô hấp dồn dập, âm điệu cũng tăng lên "Ôn Lễ An, tôi cảnh cáo cậu..."
"Theo tôi đi về" Ôn Lễ An đưa tay về phía cô.
Cô lui về phía sau tránh bàn tay đưa ra của cậu "Buổi tối hôm đó tôi đã nói rõ ràng tất cả rồi cơ mà"
"Theo tôi đi về", thiếu niên ngày thường luôn bày ra thái độ bình tĩnh lạnh nhạt, mà giờ âm thanh vang lên lại mang theo cố chấp cùng mạnh mẽ.
Sự cố chấp của cậu làm Lương Tuyết trong lòng có chút không kiên nhẫn "Đừng điên, Ôn Lễ An, tôi đã nói đây là cuộc sống của một cô gái bình thường"
"Theo tôi đi về"
Đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ đúng, phía bên ngoài cửa sổ hình như có tiếng xe ôtô, còi xe từ từ tiến lại gần, khả năng lớn đó là xe của Mạch Chí Cao, có thể do trận mưa to bất chợt là đầu sỏ gây ra sự trở về chậm trễ của anh ta.
"Ôn Lễ An, tôi nói cho cậu biết, ông chủ của nơi này là Mạch Chí Cao" Lương Tuyết cầm lấy điện thoại trên tay, "Cậu không đi tôi sẽ gọi cảnh sát đến"
"Tiện thể cô nói luôn với cảnh sát, gọi thêm một chiếc xe cứu thương, nơi đây có hai người bị thương, một người trong đó trên phía ngực trái có cắm một cái bút máy"
"Ôn Lễ An!"
"Bởi do tôi đến đây thực không lễ độ gì, có hai tên bảo vệ tính ngăn tôi lại" Ôn Lễ An bình tĩnh nói "Hai tên đó vậy mà thuận lợi lại cho tôi cơ hội, khả năng cao là chiếc bút máy kia khéo vừa đâm trúng mạch máu"
Lương Tuyết cầm điện thoại mà ngây ngẩn cả người.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh—-
"Hay để tôi gọi cho" Ôn Lễ An tiến lại gần cô.
Lúc cô tỉnh táo lại thì ống nghe đã bị lấy đi, Ôn Lễ An lại thật sự gọi điện thoại, giọng điệu đều đều không rõ cảm xúc, Lương Tuyết nhanh chóng ấn ngắt điện thoại đi.
"Ôn Lễ An", trong lòng dâng nên nỗi bực bội "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Đi về cùng tôi"
"Ôn Lễ An..!"
"Đúng vậy, tôi cũng không có nói cái gì khác ngoài yêu cầu đó"
Trước khi đi Ôn Lễ An vớ lấy một chiếc áo khoác dài đem Lương Tuyết bọc kín lại.
Lúc cánh cửa kia đóng lại, trong lòng Lương Tuyết có chút hối hận, nhưng cánh tay của người kia hiện đang túm chặt cô lại không cho cô vùng vẫy tránh thoát, mà mấy chiếc xe đỗ phía dưới lầu kia lại làm cho sự phản kháng của Lương Tuyết bay mất không còn một mảnh.
Theo Ôn Lễ An đi ra từ lối cửa sau, mưa vẫn còn rơi không ngừng, quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người bảo vệ từ trong miệng Ôn Lễ An nói có xảy ra vấn đề, vậy mà nhìn kỹ có thấy vấn đề như cậu ta nói đâu.
Tên hỗn đản này! Nhưng cô cũng biết không phải lúc nói câu bất mãn, sợ rằng nếu có âm thanh vang lên sẽ đánh động đến mấy người bảo vệ kia thì sao?
Đến lúc đi ra đến bờ cát, Lương Tuyết lúc này mới hét lên, suốt dọc đường vừa đấm đá vừa gào thét, nhưng dường như trong mắt Ôn Lễ An sự phản kháng của cô chẳng là gì.
"Ôn Lễ An, tay tôi đau"
Đáp lại lời của cô bàn tay đang kéo cô dường như càng thêm dùng sức hơn, tựa như muốn bóp nát tay cô vậy.
Đau quá, trước đó có như vậy đâu, cô càng nháo loạn lại càng đau hơn, tay đau rồi đến cả chân cũng đau, cậu ta lại đi rất nhanh nữa, bây giờ quả thực nói là cô bị cậu ta lôi đi, thật giống như một túi rác đang bị kéo lê đến nơi vất bỏ.
"Ôn Lễ An, đừng có đi nhanh như vậy chứ"
Lời chưa nói xong, bước chân kia dường như lại nhanh hơn trước.
Tên hỗn đản này đang cố ý mà, cố ý đạp đổ sự thư thái mỗi ngày của cô xuống, cũng đúng thôi, nhìn thấy người yêu ngày xưa của anh trai mình hẹn hò với đối tượng vừa trẻ tuổi lại có tiền nữa, khẳng định trong lòng cảm thấy không dễ chịu, không đi phá đám mới khác lạ.
Lúc này dường như rượu bắt đầu ngấm, Lương mẹ đã từng nói sau khi cô uống rượu vào thì sẽ bạ đâu nói đấy, lời đó chắc không sai, miệng lưỡi nhẹ như không.
"Ôn Lễ An, cậu không phải lo, tôi ở bên Mạch Chí Cao chủ yếu đều vì tiền của anh ta, Mạch Chí Cao có tiền đáng yêu gấp vạn lần so với người khác"
Đứa trẻ sống ở khu mở rộng Hadrian, chắc hẳn trong lòng đã bình tĩnh hơn rồi nhỉ?
Vậy tại sao bước chân vẫn nhanh như vậy?
"Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi ở bên Mạch Chí Cao đều vì tiền của anh ta, nếu anh ta không có tiền anh ta chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi cả". Trận mưa càng lúc càng to hơn, cô gần như gào lên "Ôn Lễ An, giờ cậu đang điên cái gì vậy?"
Đúng nha, còn điên cái gì nhỉ! Rốt cuộc cậu ta điên về cái gì?
Trả lời cô chỉ là tiếng mưa rơi ngày càng dữ dội.
Mưa vẫn không ngớt kể cả đến lúc cô đứng ngơ ngác bên ngoài căn nhà, cô vẫn nhớ đây là căn nhà gỗ nơi có con suối nhỏ chảy qua.
Cửa vừa mở ra, cô bị cậu ta đẩy vào trong nhà, ngã ngồi trên nền đất, không chờ cô đứng dậy, cánh cửa đã khép lại.
Ôn Lễ An đứng dựa lưng vào trước cánh cửa, đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Tốn không ít sức lực Lương Tuyết mới làm cho bản thân bớt chật vật cố đứng lên ngay trước mặt cậu ta, cố gắng căng mí mắt mà bản thân nó đang muốn khép lại, miễn cưỡng tập trung tinh thần nhìn lại cậu ta.
Chăm chú nhìn, điều đáng tiếc là biểu cảm trên mặt của Ôn lễ An không đưa ra bất kỳ thông tin nào.
Thay vào đó, cô càng nhìn lại càng thấy hồi hộp, trái tim bất giác có phần bối rối "Chậc, mỗi sáng thức giấc đều nhìn thấy khuôn mặt đẹp này chắc hẳn thị giác sẽ thoả mãn hết sức", "Nắm tay anh chàng xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ nhận được sự ghen ghét của đám con gái cũng nên". "Ừm! Cậu ta có cả khuôn miệng đẹp mà mọi người muốn hôn nữa" ^^
Chạy xa khỏi chủ đề rồi, xa quá rồi nha!
Miễn cưỡng kéo lại tâm trạng bất ổn, cô hỏi "Tại sao?"
Đúng vậy, tại sao? Lương Tuyết nghĩ đến nát óc mà cũng không hiểu lý do, tại sao vào cái đêm mưa to gió lớn này, Ôn Lễ An lại lao đến nơi ở của Mạch Chí Cao chỉ để kéo cô đi ra khỏi nơi đó.
Đáp lại câu hỏi của cô vẫn chỉ là tiếng mưa rơi ngoài sân.
Nhấc ngón chân lên, tiến đến túm chặt lấy cổ áo Ôn Lễ An giận dữ hét lên "Cậu nói cho tôi biết, lý do chết tiệt nào mà cậu lại đưa tôi đến đây, tên khốn này!"
Lý do —-
"Không biết" tránh đi ánh mắt của cô, cậu ta đáp lại một cách nhẹ tâng.
Chỉ với câu đó của cậu, cô tựa như bong bóng xì hơi, bàn tay đang túm áo cậu chán nản buông thõng xuống.
Mang theo một chút không cam lòng, ánh mắt tuần tra trên mặt Ôn Lễ An, đầu lưỡi rất nhanh buông ra câu nói nhẹ nhàng "Ôn Lễ An cậu có tiền không?"
Trong lúc nói câu đó, Lương Tuyết đưa tay cởi chiếc áo khoác ngoài ra, chiếc áo đó đã ướt nhẹp dán trên người cô làm cô thực không thoải mái, vừa cởi nó ra, cô tính toán nên biểu diễn chút gì đó trước mặt Ôn Lễ An.
Xoay một vòng, cuốn lấy một lọn tóc trong tay, mỉm cười "Nếu cậu có tiền, tôi cũng có thể ở bên cậu. Cậu vừa mắt hơn gấp trăm lần so với Mạch Chí Cao, không không,... là một ngàn lần, tôi nghĩ, trên thế giới này không có ai đẹp mắt hơn cậu được". Nụ cười nở rộ, xoay xoay lọn tóc trong ngón tay "Cậu không chỉ có đẹp mắt lại còn thông minh, tất cả đều tốt cả"
"Không, không, cũng có chút không được tốt lắm... cậu sống tại khu Hadrian, cậu là một cậu bé con nhà nghèo"
Vòng quanh một vòng, Ôn Lễ An vẫn ở đó, lại một vòng cậu ta vẫn đứng kia. Cô cười vui vẻ quay lại về phía Ôn Lễ An.
Nhíu mày, cậu ta đi đâu rồi?
Ôn Lễ An đi đâu mất tiêu rồi!
"Đừng di chuyển, để tôi rót nước cho cô" giọng nói quen thuộc gần bên tai, hơi thở ấm áp phả nhẹ có chút ngứa ngáy.
"Vì sao phải đi rót nước, tôi không có khát" Lương Tuyết cảm thấy lời Ôn Lễ An nói ra có chút kỳ lạ.
"Cô say rồi"
Cô thấy thật không vui khi cậu nói cô như vậy, cô đẩy người đang đứng sát bên người mình ra "Ai nói là tôi say, ai nói vậy"
Lương Tuyết nghĩ rằng cô đã đẩy cậu ta cách mình rất xa rồi, vậy mà cậu ta vẫn rất gần bên cô, mà dường như cả người cô đều nằm trong lồng ngực cậu vậy.
Ấy ấy.
Tập trung tinh thần, đứng lên nào.
"Ôn Lễ An, cậu biết mẹ cậu đánh giá tôi thế nào không?" Cố gắng nhớ về những lời của bà Fernandi, từ giọng nói đến biểu cảm "Quân Hoán, cô gái mà anh yêu thích có đôi mắt không an phận" mẹ cậu nói tôi như vậy, điều này khiến tôi khó chịu suốt một thời gian dài, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên, cho đến bây giờ tôi thấy mẹ cậu đã nói đúng, còn nữa, cái câu cậu đã từng nói cũng rất đúng, cái gọi là nhớ Quân Hoán chẳng qua chỉ là để thoả mãn thế giới tinh thần của tôi mà thôi"
Nhìn quanh bốn phía, tầng tầng lớp lớp, người đứng trước mặt cũng chỉ có mỗi Ôn Lễ An.
Dịch sát lại gần cậu, thì thầm "Đến bây giờ tôi không thể nhớ rõ vẻ ngoài của Quân Hoán nữa rồi, nhóc có cảm thấy Quân Hoán chết oan không? Còn nữa, nhóc học việc, tôi nói cho nhóc một bí mật, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tôi và Quân Hoán cuối cùng sẽ ở bên nhau"
Sự thật, là cô chỉ muốn chứng minh mình không có say, vậy mà lại có thể nói ra một đống lớn vấn đề tích tụ, túm lại là đầu lưỡi của mình cô cũng quản không nổi.
"Tôi nói cho cậu hay, trên thế gian này có một loại người, bề ngoài thì làm như không quan tâm, thực chất lại là kẻ ham sống ham hư vinh, vậy nên, họ đã nguỵ trang bản thân thành người tốt bụng, tốt bụng lại còn chăm chỉ, đến hàng xóm xung quanh còn coi họ như thiên thần hoá thân, họ còn được rất nhiều giáo viên kỳ vọng, thế nào, nghe có thấy quen hay không?" Thanh âm trầm bổng, thật vất vả đưa tay chạm lên gương mặt của Ôn Lễ An, đối diện với nó "Ôn Lễ An, người trước mắt cậu cũng chỉ là một trong số người bình thường mà thôi!"
"Nhưng một khi chạm vào lợi ích, những người này không ngần ngại vất bỏ đi khuôn mặt thiện lương", khoé miệng chẳng thể sai khiến nhếch lên, cười lớn, âm thanh như vang xa "Tại sao tôi không thể cho anh ta lần đầu tiên của mình, bởi vì chẳng thể may mắn gặp được người đàn ông như Mạch Chí Cao đâu? Nếu đem tôi so sánh với một mặt hàng, giá trị của mặt hàng này khoảng 50%, nhưng khi thêm chữ "gái trinh" vào mặt hàng đó, giá trị của nó chắc chắn sẽ tăng từ 50% lên đến 80%"
"Vào lúc này, cậu nhất định lại hỏi, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, bởi lý do Mạch Chí Cao lúc trước không có xuất hiện, đôi lúc tôi sẽ cô đơn, vừa may, Quân Hoán xuất hiện", lẩm bẩm "Cho nên chỉ biết nói rằng, Quân Hoán gặp được tôi thật là xui xẻo"
Xui xẻo đến nỗi mất mạng.
Trút ra một mạch không dừng, Lương Tuyết cảm thấy mệt mỏi, đừng ngây ngốc tại chỗ, đến khi tiếng sập cửa "Rầm—-" vang lên mới hoàn hồn trở lại.
Ngơ ngác nhìn ra, mới phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình mình.
Ôn Lễ An đã bỏ đi rồi, uh, đi được là tốt, tên con trai sống tại khu Hadrian này chỉ biết gây phiền toái cho mà cô thôi.
Lúc này, Lương Tuyết mới cảm thấy cổ họng khó chịu, chắc do vừa nãy đã nói quá nhiều, không miệng khô lưỡi đắng mới lạ, chờ uống xong miếng nước tính toán đi tìm Mạch Chí Cao, đối phó với người đàn ông như Mạch Chí Cao cô thấy đơn giản chỉ như làm bữa sáng thôi.
Vất vả nửa ngày Lương Tuyết mới tìm thấy cái ấm nước, bên trong nó rỗng tuếch, thật xui xẻo, lại phải đi đun nước.
Đến khi cái trán đụng vào tường, Lương Tuyết mới nghĩ có thể lời Ôn Lễ An đã nói đúng, cô uống say rồi.
Vỗ đầu, nhắc nhở chính mình, cô cũng không thể say sỉn như vậy xuất hiện trước mặt Mạch Chí Cao, kẻ có tiền cảm xúc không giống người thường, một khi nảy sinh chán ghét, khả năng bị loại sẽ rất cao.
Mò mẫm, Lương Tuyết tìm được chiếc giường, cô phải đánh một giấc ngon lành mới được, đầu vừa chạm vào gối đôi mắt cơ hồ đều không thể mở ra được nữa, bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi...
Xen lẫn trong tiếng tí tách rơi, có một đôi tay vuốt ve khuôn mặt cô, từ tóc đến má, rất nhẹ nhàng.
Khoé miệng giương lên, gương mặt vô thức dán sát vào lòng bàn tay đó, nhẹ cọ như làm nũng.
Kiểu ấm áp dịu dàng như vậy, trên thế gian này có mấy ai.
Từ phía bên dưới cô nhìn những cánh hoa yên tĩnh rải rác nổi trên mặt nước, dần dần, chúng trở nên mờ ảo, hoà cùng trần nhà tạo thành một khoảng không trống rỗng.
Khoảng không đó dường trong giây phút tiếp theo sẽ biến mất hoàn toàn.
Đợi đến giây cuối cùng, bàn tay túm được thành bồn tắm, dùng chút sức lực còn lại nâng người bật dậy khỏi bồn nước. Vội vã hít thờ từng ngụm từng ngụm không khí vào đầy buồng phổi, cả mái tóc dài bết dính toán loạn trên mặt.
Lương Tuyết nghĩ bộ dạng mình giờ phút này nhất định giống như một con quỷ, ánh mắt vô cảm trống rỗng đến tê dại, nếu để cho Mạch Chí Cao nhìn thấy mình lúc này chắc hẳn anh ta chẳng thể nuốt trôi đồ ăn.
Cô cứ ngồi ngây ngốc như vậy trong bồn tắm một lúc lâu mới đứng lên.
Mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ bằng chất liệu lụa tơ tằm màu đen, bộ đồ ngủ này đã được Mạch Chí Cao chọn giúp cô ngày hôm qua "Em mặc nó vào nhất định rất quyến rũ"
Mặc bộ đồ ngủ lên, sửa lại nửa bên mái tóc đã khô có chút lộn xộn, tô lại son môi, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng hoàn hảo. Bây giờ chỉ cần cánh cửa trong phòng này mở ra, liếc mắt đưa tình vậy là được.
Cởi quần áo ra, ngẩng đầu lên, rồi lại mở chân ra, làm xong ba bước này việc còn lại không phải của cô nữa, đương nhiên, có thể lựa chọn thời điểm thích hợp vào lúc anh ta chuyển động, cô ngâm nga một vài tiếng là xong việc.
Chẳng phải cực kỳ đơn giản sao?
Đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ 40 phút, cách 11 giờ tầm 20 phút nữa thôi, bởi Mạch Chí Cao nói anh ta sẽ quay lại lúc 11 giờ đúng, vừa mới nói xong thời gian cũng thật mau. Hình như lúc này thời gian dường như đang chậm lại, Lương Tuyết nhìn chằm chằm chiếc kim giây, nhìn đến nỗi nhức mỏi mắt mà mới chỉ có 1 phút đồng hồ trôi qua, vậy mà như đã trải qua một vòng luân hồi trong đời.
Hay là uống một chút rượu có lẽ thời gian sẽ trôi đi nhanh hơn.
Uống xong ly rượu, thì có tiếng mưa rơi vang lên ngoài hiên, với tay đẩy cánh cửa sổ ra, bên ngoài gió lớn mưa to như trút đang gào thét dữ dội, gió quăng quật mạnh lên từng tán chuối phía xa xa, nhiều tiếng bước chân rối rít vội vàng tìm nơi trú tránh, không gian vốn đang yên tĩnh đã trở nên ầm ĩ hỗn loạn.
Đóng cửa sổ lại, nửa ly rượu đã cạn đến đáy, thời khắc như này trận mưa to rơi xuống tựa như một lời nhắc nhở.
Đã từng rất lâu, rất lâu rồi, cũng vào một đêm mưa to gió lớn, một giọng nam thì thầm ngay sát bên tai cô "Tiểu Tuyết, để anh thử xem, nếu đau em nhớ nói cho anh biết ngay nhé!". Vừa mới đi vào được một chút cô đã khóc nháo loạn lên, cô lúc đó ở trước mặt người ấy đã từng rất tuỳ hứng, một chút uỷ khuất khó chịu là đã khóc nháo xua đuổi bày ra đủ cả, làm người ấy khi đó chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, rồi để lúc sau kiểm điểm lại bản thân, hứa lần sau sẽ cố gắng, nghĩ rằng dù sao bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều thời gian mà.
Nhưng ngày hôm sau, tại Angle City có tin tức một người đã chết, là một cô gái do khó sinh mà chết, không lầm thì cô ấy có cùng độ tuổi với cô. Người ấy chứng kiến quá trình cô gái đó tử vong, nên đêm đó gắt gao đem cô ôm chặt vào lòng, lời nói còn kèm theo sự sợ hãi "Tiểu Tuyết, may quá chuyện tối hôm qua không thành, nếu không..."
Nhưng giờ, Lương Tuyết tiếc nuối nhất chính là việc đêm đó không thành.
Chất lỏng lạnh băng nhỏ giọt trên mu bàn tay, hoá ra lại là nước mắt của chính mình, thês mà làm cô lo lắng tìm kiếm nửa ngày còn nghĩ rằng nhà bị dột.
Không được, không phải lúc này để mà nước mắt lưng tròng, lúc này nên là lúc liếc mắt đưa tình, mỗi ngày muốn bản thân thoải mái thì tốt nhất nên bày ra bộ dạng cần thiết vẫn hơn.
Nên như vậy, cô rót thêm nửa ly rượu nữa ra, uống một hơi cạn sạch.
Thời gian sắp đến 10 giờ 55 phút, trước khi đi Mạch Chí Cao nhắc lại mấy lần cam đoan đúng thời gian trở về.
Còn 5 phút nữa thôi là cửa phòng sẽ được mở ra.
Thở nhẹ ra một hơi, giơ tay sửa lại mái tóc, kéo chiếc váy ngủ cổ trễ xuống thêm chút nữa, từ chỗ hở ở cổ áo ngủ bày ra khuôn rãnh tuyết trắng, cao ngất tròn lẳn như ẩn như hiện.
Tất nhiên, phía bên trong chiếc váy cô không có mặc bất cứ cái gì.
Trong tư tưởng của Lương Tuyết cô muốn đánh nhanh rút gọn cho xong, không cần thêm bớt hành động rườm rà nào.
10 giờ 59 phút, có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, rồi tiếng đập cửa vang lên, khoé miệng nhếch lên, ưỡn ngực, ánh mắt mơ màng, đi về phía trước.
Chỉ mong rằng bộ dáng này của cô có thể khiến Mạch Chí Cao ngay lập tức ôm cô lao lên giường thì tốt biết mấy.
Cánh cửa đóng lại, ngước đôi mắt lên—-
Nụ cười còn đọng trên môi chưa kịp thu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm, âm thanh run rẩy, lắp bắp "Ôn...Ôn Lễ An, cậu...sao cậu lại đến chỗ này?"
Nhất định là cô đã bị hoa mắt rồi, có chút váng vất say, liền chớp mắt lại vài lần để gắng sức nhìn được rõ hơn.
Người đứng trước mặt, kể cả cô có chớp mắt mãi cũng không có chút thay đổi, đáng ra nên là Mạch Chí Cao lại biến thành Ôn Lễ An, lúc này trên người Ôn Lễ An đang mặc bộ đồng phục chia bài cấp cao tại câu lạc bộ Texas, quần áo tóc tai cậu ta ướt nhẹp nước mưa.
Hô hấp dồn dập, âm điệu cũng tăng lên "Ôn Lễ An, tôi cảnh cáo cậu..."
"Theo tôi đi về" Ôn Lễ An đưa tay về phía cô.
Cô lui về phía sau tránh bàn tay đưa ra của cậu "Buổi tối hôm đó tôi đã nói rõ ràng tất cả rồi cơ mà"
"Theo tôi đi về", thiếu niên ngày thường luôn bày ra thái độ bình tĩnh lạnh nhạt, mà giờ âm thanh vang lên lại mang theo cố chấp cùng mạnh mẽ.
Sự cố chấp của cậu làm Lương Tuyết trong lòng có chút không kiên nhẫn "Đừng điên, Ôn Lễ An, tôi đã nói đây là cuộc sống của một cô gái bình thường"
"Theo tôi đi về"
Đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ đúng, phía bên ngoài cửa sổ hình như có tiếng xe ôtô, còi xe từ từ tiến lại gần, khả năng lớn đó là xe của Mạch Chí Cao, có thể do trận mưa to bất chợt là đầu sỏ gây ra sự trở về chậm trễ của anh ta.
"Ôn Lễ An, tôi nói cho cậu biết, ông chủ của nơi này là Mạch Chí Cao" Lương Tuyết cầm lấy điện thoại trên tay, "Cậu không đi tôi sẽ gọi cảnh sát đến"
"Tiện thể cô nói luôn với cảnh sát, gọi thêm một chiếc xe cứu thương, nơi đây có hai người bị thương, một người trong đó trên phía ngực trái có cắm một cái bút máy"
"Ôn Lễ An!"
"Bởi do tôi đến đây thực không lễ độ gì, có hai tên bảo vệ tính ngăn tôi lại" Ôn Lễ An bình tĩnh nói "Hai tên đó vậy mà thuận lợi lại cho tôi cơ hội, khả năng cao là chiếc bút máy kia khéo vừa đâm trúng mạch máu"
Lương Tuyết cầm điện thoại mà ngây ngẩn cả người.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh—-
"Hay để tôi gọi cho" Ôn Lễ An tiến lại gần cô.
Lúc cô tỉnh táo lại thì ống nghe đã bị lấy đi, Ôn Lễ An lại thật sự gọi điện thoại, giọng điệu đều đều không rõ cảm xúc, Lương Tuyết nhanh chóng ấn ngắt điện thoại đi.
"Ôn Lễ An", trong lòng dâng nên nỗi bực bội "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Đi về cùng tôi"
"Ôn Lễ An..!"
"Đúng vậy, tôi cũng không có nói cái gì khác ngoài yêu cầu đó"
Trước khi đi Ôn Lễ An vớ lấy một chiếc áo khoác dài đem Lương Tuyết bọc kín lại.
Lúc cánh cửa kia đóng lại, trong lòng Lương Tuyết có chút hối hận, nhưng cánh tay của người kia hiện đang túm chặt cô lại không cho cô vùng vẫy tránh thoát, mà mấy chiếc xe đỗ phía dưới lầu kia lại làm cho sự phản kháng của Lương Tuyết bay mất không còn một mảnh.
Theo Ôn Lễ An đi ra từ lối cửa sau, mưa vẫn còn rơi không ngừng, quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người bảo vệ từ trong miệng Ôn Lễ An nói có xảy ra vấn đề, vậy mà nhìn kỹ có thấy vấn đề như cậu ta nói đâu.
Tên hỗn đản này! Nhưng cô cũng biết không phải lúc nói câu bất mãn, sợ rằng nếu có âm thanh vang lên sẽ đánh động đến mấy người bảo vệ kia thì sao?
Đến lúc đi ra đến bờ cát, Lương Tuyết lúc này mới hét lên, suốt dọc đường vừa đấm đá vừa gào thét, nhưng dường như trong mắt Ôn Lễ An sự phản kháng của cô chẳng là gì.
"Ôn Lễ An, tay tôi đau"
Đáp lại lời của cô bàn tay đang kéo cô dường như càng thêm dùng sức hơn, tựa như muốn bóp nát tay cô vậy.
Đau quá, trước đó có như vậy đâu, cô càng nháo loạn lại càng đau hơn, tay đau rồi đến cả chân cũng đau, cậu ta lại đi rất nhanh nữa, bây giờ quả thực nói là cô bị cậu ta lôi đi, thật giống như một túi rác đang bị kéo lê đến nơi vất bỏ.
"Ôn Lễ An, đừng có đi nhanh như vậy chứ"
Lời chưa nói xong, bước chân kia dường như lại nhanh hơn trước.
Tên hỗn đản này đang cố ý mà, cố ý đạp đổ sự thư thái mỗi ngày của cô xuống, cũng đúng thôi, nhìn thấy người yêu ngày xưa của anh trai mình hẹn hò với đối tượng vừa trẻ tuổi lại có tiền nữa, khẳng định trong lòng cảm thấy không dễ chịu, không đi phá đám mới khác lạ.
Lúc này dường như rượu bắt đầu ngấm, Lương mẹ đã từng nói sau khi cô uống rượu vào thì sẽ bạ đâu nói đấy, lời đó chắc không sai, miệng lưỡi nhẹ như không.
"Ôn Lễ An, cậu không phải lo, tôi ở bên Mạch Chí Cao chủ yếu đều vì tiền của anh ta, Mạch Chí Cao có tiền đáng yêu gấp vạn lần so với người khác"
Đứa trẻ sống ở khu mở rộng Hadrian, chắc hẳn trong lòng đã bình tĩnh hơn rồi nhỉ?
Vậy tại sao bước chân vẫn nhanh như vậy?
"Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi ở bên Mạch Chí Cao đều vì tiền của anh ta, nếu anh ta không có tiền anh ta chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi cả". Trận mưa càng lúc càng to hơn, cô gần như gào lên "Ôn Lễ An, giờ cậu đang điên cái gì vậy?"
Đúng nha, còn điên cái gì nhỉ! Rốt cuộc cậu ta điên về cái gì?
Trả lời cô chỉ là tiếng mưa rơi ngày càng dữ dội.
Mưa vẫn không ngớt kể cả đến lúc cô đứng ngơ ngác bên ngoài căn nhà, cô vẫn nhớ đây là căn nhà gỗ nơi có con suối nhỏ chảy qua.
Cửa vừa mở ra, cô bị cậu ta đẩy vào trong nhà, ngã ngồi trên nền đất, không chờ cô đứng dậy, cánh cửa đã khép lại.
Ôn Lễ An đứng dựa lưng vào trước cánh cửa, đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Tốn không ít sức lực Lương Tuyết mới làm cho bản thân bớt chật vật cố đứng lên ngay trước mặt cậu ta, cố gắng căng mí mắt mà bản thân nó đang muốn khép lại, miễn cưỡng tập trung tinh thần nhìn lại cậu ta.
Chăm chú nhìn, điều đáng tiếc là biểu cảm trên mặt của Ôn lễ An không đưa ra bất kỳ thông tin nào.
Thay vào đó, cô càng nhìn lại càng thấy hồi hộp, trái tim bất giác có phần bối rối "Chậc, mỗi sáng thức giấc đều nhìn thấy khuôn mặt đẹp này chắc hẳn thị giác sẽ thoả mãn hết sức", "Nắm tay anh chàng xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ nhận được sự ghen ghét của đám con gái cũng nên". "Ừm! Cậu ta có cả khuôn miệng đẹp mà mọi người muốn hôn nữa" ^^
Chạy xa khỏi chủ đề rồi, xa quá rồi nha!
Miễn cưỡng kéo lại tâm trạng bất ổn, cô hỏi "Tại sao?"
Đúng vậy, tại sao? Lương Tuyết nghĩ đến nát óc mà cũng không hiểu lý do, tại sao vào cái đêm mưa to gió lớn này, Ôn Lễ An lại lao đến nơi ở của Mạch Chí Cao chỉ để kéo cô đi ra khỏi nơi đó.
Đáp lại câu hỏi của cô vẫn chỉ là tiếng mưa rơi ngoài sân.
Nhấc ngón chân lên, tiến đến túm chặt lấy cổ áo Ôn Lễ An giận dữ hét lên "Cậu nói cho tôi biết, lý do chết tiệt nào mà cậu lại đưa tôi đến đây, tên khốn này!"
Lý do —-
"Không biết" tránh đi ánh mắt của cô, cậu ta đáp lại một cách nhẹ tâng.
Chỉ với câu đó của cậu, cô tựa như bong bóng xì hơi, bàn tay đang túm áo cậu chán nản buông thõng xuống.
Mang theo một chút không cam lòng, ánh mắt tuần tra trên mặt Ôn Lễ An, đầu lưỡi rất nhanh buông ra câu nói nhẹ nhàng "Ôn Lễ An cậu có tiền không?"
Trong lúc nói câu đó, Lương Tuyết đưa tay cởi chiếc áo khoác ngoài ra, chiếc áo đó đã ướt nhẹp dán trên người cô làm cô thực không thoải mái, vừa cởi nó ra, cô tính toán nên biểu diễn chút gì đó trước mặt Ôn Lễ An.
Xoay một vòng, cuốn lấy một lọn tóc trong tay, mỉm cười "Nếu cậu có tiền, tôi cũng có thể ở bên cậu. Cậu vừa mắt hơn gấp trăm lần so với Mạch Chí Cao, không không,... là một ngàn lần, tôi nghĩ, trên thế giới này không có ai đẹp mắt hơn cậu được". Nụ cười nở rộ, xoay xoay lọn tóc trong ngón tay "Cậu không chỉ có đẹp mắt lại còn thông minh, tất cả đều tốt cả"
"Không, không, cũng có chút không được tốt lắm... cậu sống tại khu Hadrian, cậu là một cậu bé con nhà nghèo"
Vòng quanh một vòng, Ôn Lễ An vẫn ở đó, lại một vòng cậu ta vẫn đứng kia. Cô cười vui vẻ quay lại về phía Ôn Lễ An.
Nhíu mày, cậu ta đi đâu rồi?
Ôn Lễ An đi đâu mất tiêu rồi!
"Đừng di chuyển, để tôi rót nước cho cô" giọng nói quen thuộc gần bên tai, hơi thở ấm áp phả nhẹ có chút ngứa ngáy.
"Vì sao phải đi rót nước, tôi không có khát" Lương Tuyết cảm thấy lời Ôn Lễ An nói ra có chút kỳ lạ.
"Cô say rồi"
Cô thấy thật không vui khi cậu nói cô như vậy, cô đẩy người đang đứng sát bên người mình ra "Ai nói là tôi say, ai nói vậy"
Lương Tuyết nghĩ rằng cô đã đẩy cậu ta cách mình rất xa rồi, vậy mà cậu ta vẫn rất gần bên cô, mà dường như cả người cô đều nằm trong lồng ngực cậu vậy.
Ấy ấy.
Tập trung tinh thần, đứng lên nào.
"Ôn Lễ An, cậu biết mẹ cậu đánh giá tôi thế nào không?" Cố gắng nhớ về những lời của bà Fernandi, từ giọng nói đến biểu cảm "Quân Hoán, cô gái mà anh yêu thích có đôi mắt không an phận" mẹ cậu nói tôi như vậy, điều này khiến tôi khó chịu suốt một thời gian dài, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên, cho đến bây giờ tôi thấy mẹ cậu đã nói đúng, còn nữa, cái câu cậu đã từng nói cũng rất đúng, cái gọi là nhớ Quân Hoán chẳng qua chỉ là để thoả mãn thế giới tinh thần của tôi mà thôi"
Nhìn quanh bốn phía, tầng tầng lớp lớp, người đứng trước mặt cũng chỉ có mỗi Ôn Lễ An.
Dịch sát lại gần cậu, thì thầm "Đến bây giờ tôi không thể nhớ rõ vẻ ngoài của Quân Hoán nữa rồi, nhóc có cảm thấy Quân Hoán chết oan không? Còn nữa, nhóc học việc, tôi nói cho nhóc một bí mật, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tôi và Quân Hoán cuối cùng sẽ ở bên nhau"
Sự thật, là cô chỉ muốn chứng minh mình không có say, vậy mà lại có thể nói ra một đống lớn vấn đề tích tụ, túm lại là đầu lưỡi của mình cô cũng quản không nổi.
"Tôi nói cho cậu hay, trên thế gian này có một loại người, bề ngoài thì làm như không quan tâm, thực chất lại là kẻ ham sống ham hư vinh, vậy nên, họ đã nguỵ trang bản thân thành người tốt bụng, tốt bụng lại còn chăm chỉ, đến hàng xóm xung quanh còn coi họ như thiên thần hoá thân, họ còn được rất nhiều giáo viên kỳ vọng, thế nào, nghe có thấy quen hay không?" Thanh âm trầm bổng, thật vất vả đưa tay chạm lên gương mặt của Ôn Lễ An, đối diện với nó "Ôn Lễ An, người trước mắt cậu cũng chỉ là một trong số người bình thường mà thôi!"
"Nhưng một khi chạm vào lợi ích, những người này không ngần ngại vất bỏ đi khuôn mặt thiện lương", khoé miệng chẳng thể sai khiến nhếch lên, cười lớn, âm thanh như vang xa "Tại sao tôi không thể cho anh ta lần đầu tiên của mình, bởi vì chẳng thể may mắn gặp được người đàn ông như Mạch Chí Cao đâu? Nếu đem tôi so sánh với một mặt hàng, giá trị của mặt hàng này khoảng 50%, nhưng khi thêm chữ "gái trinh" vào mặt hàng đó, giá trị của nó chắc chắn sẽ tăng từ 50% lên đến 80%"
"Vào lúc này, cậu nhất định lại hỏi, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, bởi lý do Mạch Chí Cao lúc trước không có xuất hiện, đôi lúc tôi sẽ cô đơn, vừa may, Quân Hoán xuất hiện", lẩm bẩm "Cho nên chỉ biết nói rằng, Quân Hoán gặp được tôi thật là xui xẻo"
Xui xẻo đến nỗi mất mạng.
Trút ra một mạch không dừng, Lương Tuyết cảm thấy mệt mỏi, đừng ngây ngốc tại chỗ, đến khi tiếng sập cửa "Rầm—-" vang lên mới hoàn hồn trở lại.
Ngơ ngác nhìn ra, mới phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình mình.
Ôn Lễ An đã bỏ đi rồi, uh, đi được là tốt, tên con trai sống tại khu Hadrian này chỉ biết gây phiền toái cho mà cô thôi.
Lúc này, Lương Tuyết mới cảm thấy cổ họng khó chịu, chắc do vừa nãy đã nói quá nhiều, không miệng khô lưỡi đắng mới lạ, chờ uống xong miếng nước tính toán đi tìm Mạch Chí Cao, đối phó với người đàn ông như Mạch Chí Cao cô thấy đơn giản chỉ như làm bữa sáng thôi.
Vất vả nửa ngày Lương Tuyết mới tìm thấy cái ấm nước, bên trong nó rỗng tuếch, thật xui xẻo, lại phải đi đun nước.
Đến khi cái trán đụng vào tường, Lương Tuyết mới nghĩ có thể lời Ôn Lễ An đã nói đúng, cô uống say rồi.
Vỗ đầu, nhắc nhở chính mình, cô cũng không thể say sỉn như vậy xuất hiện trước mặt Mạch Chí Cao, kẻ có tiền cảm xúc không giống người thường, một khi nảy sinh chán ghét, khả năng bị loại sẽ rất cao.
Mò mẫm, Lương Tuyết tìm được chiếc giường, cô phải đánh một giấc ngon lành mới được, đầu vừa chạm vào gối đôi mắt cơ hồ đều không thể mở ra được nữa, bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi...
Xen lẫn trong tiếng tí tách rơi, có một đôi tay vuốt ve khuôn mặt cô, từ tóc đến má, rất nhẹ nhàng.
Khoé miệng giương lên, gương mặt vô thức dán sát vào lòng bàn tay đó, nhẹ cọ như làm nũng.
Kiểu ấm áp dịu dàng như vậy, trên thế gian này có mấy ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.