Chương 22: Chết hôm qua(22***)
Tg Loan
04/09/2020
*Tuyết*
Về vết thương trên tay, Lương Tuyết giải thích với Ôn Lễ An như này "Do gọt quả táo không cẩn thận chẳng may cắt phải, không sao đâu" Nhưng hình như Ôn Lễ An không tin tưởng lời cô nói cho lắm.
"Tôi dẫn cô đi khám bác sĩ"
"Uh"
Vẫn là phòng khám sức khoẻ ấy, vẫn người bác sĩ già kia, vết thương lại được thay băng gạc rồi thêm thuốc mới, hai người một trước một sau cùng nhau bước ra khỏi phòng khám.
Đường phố vừa lên đèn, hai người đứng nơi đầu đường, Ôn Lễ An quay lại nhìn cô, cô nhìn cậu ta mỉm cười, gió thổi mang theo hương gạo từ con đường phía trước tới.
Nhà ăn Trung Quốc chỗ ngã tư đang rất đông khách. Lương Tuyết nhớ ra, cả ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì.
Đồ ăn được bưng lên, cô ăn một cách vội vàng, còn cậu ta lại không có động đũa.
"Sao lại không ăn?"
"Tôi không đói"
Lương Tuyết xụ mặt, lúc đó Ôn Lễ An mới cúi xuống cầm lấy đôi đũa.
Bữa ăn đó coi như Lương Tuyết trả hết nợ.
Đứng trước cửa quán cơm, Ôn Lễ An nói với cô "Đứng ở đây đợi tôi, tôi đi giúp cô xin nghỉ"
Lúc này Lương Tuyết mới nhớ ra, cô vẫn còn một ca làm tại Las Vegas, xem đi xem đi, còn chưa có bắt đầu mà cô đã quen với việc ngồi thảnh thơi ở nhà chờ đợi đàn ông đưa tiền rồi.
Như có tật giật mình Lương Tuyết nhấp nhấp miệng.
"Đừng lo lắng" ánh mắt Ôn Lễ An rơi xuống bàn tay bị thương của Lương Tuyết. "Tay cô bị thương, trong tay tôi lại có giấy chuẩn đoán bệnh, bọn họ sẽ không trừ lương cô đâu"
Nếu như mọi khi, điều này chắc chắn sẽ khiến trong lòng Lương Tuyết dương dương tự đắc một trận, nhưng hiện giờ cô lại không có chút cảm giác gì, nên đương nhiên, cô sẽ không đem chuyện như vậy thể hiện lên mặt.
Đắc ý sớm quá nếu thất bại biết để mặt vào đâu?
"Đứng ở đây chờ tôi"
Lương Tuyết gật đầu.
Xa hoa truỵ lạc, trai trai gái gái, thiếu niên lạnh lùng cưỡi xe máy trên đường phố, tại Angle City này tựa như một người khách qua đường.
Ôn Lễ An không chỉ giúp Lương Tuyết xin nghỉ hết tuần mà còn thuyết phục quản lý câu lạc bộ đồng ý cho cô một khoản trợ cấp tương ứng trong lần nghỉ bệnh này.
Nếu lúc trước Lương Tuyết còn nghi ngờ việc tại sao được nhận vào làm tại câu lạc bộ Las Vegas, vậy thì hiện giờ trên cơ bản cô đã hiểu được việc này chắc chắn liên quan đến Ôn Lễ An.
Tiết mục biểu diễn của Ôn Lễ An là chương trình có lợi nhuận cao nhất tại Las Vegas, hẳn là chương trình kiếm tiền đứng thứ hai hãy còn thua xa, vì vậy họ để chút mặt mũi với cái cây sinh ra tiền như thế cũng đâu có sai.
Tại sao lúc đó lại giúp cô, lý do đó có lẽ đơn giản như này "Thay anh trai đã mất cậu ta lo lắng giúp đỡ mẹ, em, rồi cả người yêu anh trai cũng là đương nhiên".
Thật lạ là, cậu ta không sợ Taya ghen sao, thắc mắc đó nhìn theo bóng dáng của Ôn Lễ An.
"Muốn nói gì vậy?" Ôn Lễ An đầu quay lại.
"Không...không có gì" vội vàng xua tay, nhìn nhìn sắc trời, " Ôn Lễ An cậu còn phải đi làm, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa"
Đi được mấy bước, nhớ tới gì đó, câu cảm ơn mới vang lên.
Ôn Lễ An gọi cô lại "Có muốn đi cùng tôi không?"
Cái nơi bọn trẻ con ở Angle City đều muốn đến nhất được chúng gọi là bộ lạc mặt trời.
Trong toà nhà giống như kim tự tháp, có những con voi có thể ném bóng rổ, khỉ biết khiêu vũ, hổ cưỡi xe đạp, chú hề trong túi có đầy ắp kẹo ngọt, cùng những người phụ nữ quần áo đỏ cưỡi ngựa, hay người thành thạo điều khiển xe như có thể chạy thẳng lên mây xanh.
Đây là những điều những đứa trẻ nghe đi nghe lại đến thuộc lòng, có thể quay đầu kể lại say sưa cho đồng bọn nghe.
Cái nơi giống như kim tự tháp cũng đã từng là nơi Lương Tuyết khao khát được đến.
Bộ dáng người điều khiển chiếc xe như thế nào, mới có thể mang nó chạy lên tận mây xanh, khi cô còn nhỏ cô đã từng tưởng bộ lạc mặt trời như một công viên vui chơi.
Bây giờ, cô đang đứng tại công viên vui chơi kia, chỉ còn lại cảm giác thất vọng chán nản.
Lều vải cũ kỹ, các con vật buồn bã, nhân viên làm việc chán nản, người xem ít ỏi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số người đến xem là du khách, rồi từ địa phương xung quanh kéo cả nhà 3 người đến, trong đó có một số người do bị hấp dẫn bởi tờ quảng cáo nên đã vào xem, để bây giờ thì lại đang to tiếng yêu cầu bồi thường lại tiền vé.
Ôn Lễ An và Lương Tuyết tìm một chỗ ngồi.
Lúc bọn họ đi vào thì buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi, đội ngũ biểu diễn không mấy nhiệt tình, người xem thưa thớt, tận đến đoạn sau buổi biểu diễn người đến xem mới dần dần đông thêm.
Lương Tuyết nghe thấy mấy người ngồi gần chỗ cô nói họ mua vé chủ yếu xem phần cuối chương trình, bởi tiết mục cuối là chương trình biểu diễn xe bay.
Còn khoảng hai tiết mục nữa, Ôn Lễ An rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Lúc còn nhỏ, khi Lương Tuyết còn ở trong một căn phòng đẹp, cô từng nghĩ sau này lớn lên mình sẽ kết hôn với ai, sẽ kết hôn sĩ quan lái máy bay chiến đấu, sẽ kết hôn với thuyền trưởng, sẽ kết hôn với Tề Thiên Đại Thánh.
Hay phải kết hôn với người dùng tay có thể điều khiển chiếc xe bay lên tận mây xanh.
Từ lúc Ôn Lễ An rời khỏi chỗ ngồi, Lương Tuyết lại nhớ đến những ngày còn nhỏ đã từng muốn kết hôn với một người nào đó, trong đó chính là cái người có thể điều khiển xe bay lên trời xanh kia.
Lúc này, Lương Tuyết lại không nhịn được mà bật cười vì cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Nếu cô đoán không sai, Ôn Lễ An chắc chắn là người phụ trách tiết mục biểu diễn xe bay.
Nhìn vào giữa sân khấu đang đặt một chiếc lồng sắt rất to, Lương Tuyết nghĩ, so cái này với cái ngày ở trên sân thi đấu, biểu diễn đường cua cấp tốc đối với Ôn Lễ An mà nói hẳn là việc cỏn con.
Tiếng hoan hô cùng tiếng động cơ gầm rú chói tai đồng loạt vang lên.
Chiếc xe sơn màu xanh lá hiện ra trong tiếng thét chói tai của khán giả, uyển chuyển, nhanh nhẹn, gió nổi lên nó tựa như chiếc lá bị cuốn vào cơn gió lốc, một con diều hâu bay sát phía sau có màu lông vàng rực tựa như ánh lửa.
Bánh xe chạm vào lồng sắt.
Rầm——
Lương Tuyết bịt tai lại, chỉ trong nháy mắt, khi bánh xe cùng lồng sắt đồng thời phát ra tiếng động lớn là lúc hoàn thành màn biểu diễn lượn một vòng quanh nóc lồng.
Diều hâu cùng xe máy phi ngược hướng nhau, giao nhau, lướt qua, ngược lại, dưới hiệu ứng của ánh đèn phô bày ra cực kỳ đẹp mắt.
Một cái chớp mắt, lại qua một lượt, lại một cái chớp mắt, lại qua một lượt, mỗi một lượt tốc độ lại tăng lên gấp bội.
Sau hàng trăm lượt, diều hâu và xe càng tiến lên cao hơn trước, người điều khiển xe khéo léo lao song song với diều hâu, chiếc xe trình diễn tư thế như đang treo lơ lửng trong chiếc lồng, khán giả xung quanh hò hét vang rội.
Lúc này, Lương Tuyết không dám chớp mắt lần nào, chỉ sợ... Ôn Lễ An bị gió lốc mang đi, Quân Hoán cũng chính vào lúc cô chớp mắt đã biến mất không thấy nữa.
Trong tờ quảng cáo viết rõ màn biểu diễn xe bay chỉ kéo dài có năm phút, Lương Tuyết không ngừng cầu nguyện năm phút đồng hồ đó nhanh nhanh trôi qua mau.
Gió lốc trong chiếc lồng đã dừng lại, khán giả mở to đôi mắt tìm kiếm chiếc xe như chiếc lá lẫn trong gió kia, nhưng mãi lại không thấy.
Đèn tắt.
Giây tiếp theo, trên sân khấu xuất hiện cơn gió lốc nhân tạo bên cạnh chiếc lồng sắt, một chùm ánh sáng chiếu dọc xuống. Trong ánh sáng đó, một thân hình khoác trên người bộ quần áo màu đỏ đang đứng nơi đó giơ tay lên vẫy về phía khán giả, toàn sân khấu rực rỡ như ngọn lửa ngày hè, chiếc xe được điều khiển bằng một tay cùng diều hâu vàng rực biến mất trên sân khấu chói lọi đó.
Chiếc rèm dần dần được kéo lại, tiếng bỗ tay vang lên như sấm dậy, Lương Tuyết giật mình hoảng hốt trên ghế ngồi.
Tiếng nhạc kết thúc vang lên, Lương Tuyết đi lại phía sau sân khấu, Ôn Lễ An cùng một vài nhân viên đang thu dọn đồ đạc.
Phía sau sân khấu giống như một tứ hợp viện, không gian rất lớn, khắp nơi chất đầy các đạo cụ, nhóm phụ nữ áo váy đỏ rực cùng nụ cười như hoa bận rộn tập luyện.
Vài đứa nhỏ gầy khẳng khiu đứng ở một góc tò mò nhìn, tiếng quát mắng vang lên làm đầu của chúng không dám nâng lên, mỗi người một vị trí một công việc của mình, đứng tấn bên đứng tấn, lộn nhào bên lộn nhào, chổng ngược nên chổng ngược...
Bên góc tứ hợp viện dựng một nhà ăn sơ sài, người diễn viên đã có tuổi vẫn còn muốn thêm chút cơm, người giám sát nhanh tay lấy lại, cái bát của người đó bị giằng lấy vất chỏng chơ lên mặt đất.
Đó cũng coi như hành động dằn mặt, một vài tên nghệ sĩ buống bát cơm xuống, bước chậm rời đi, không phải họ không nghĩ đi nhanh một chút, mà do khi còn trẻ cường độ huấn luyện cao, vượt quá khả năng giới hạn, động tác đáp ứng cần yêu cầu cao độ dẫn đến bệnh tật không dứt sau khi về già.
Ánh mắt nhìn đến hình dáng mấy nghệ sĩ, họ muốn di chuyển đạo cụ nhưng có lẽ số đạo cụ đó trọng lượng còn nặng hơn trọng lượng cơ thể của họ.
Rũ đôi mắt xuống, không đành lòng nhìn nữa.
Cũng không biết Ôn Lễ An đi đến khi nào, lúc cô quay đầu lại đã thấy cậu ta đứng bên cạnh.
Nhìn ổ gà lồi lõm đầy bùn đất, nhẹ giọng hỏi "Ôn Lễ An, cậu nghĩ con người tồn tại vì lý do gì?"
Vấn đề đó vào giờ phút này tựa như lẩm bẩm, tự bản thân nói tự bản thân nghe, cô cũng không muốn để người khác nghe thấy, nhưng...
"Vì để có cuộc sống tốt đẹp hơn"
Thật là, gì mà giống người ta nói vậy.
"Vì để có cuộc sống tốt đẹp hơn" câu nói lúc này rơi vào tai Lương Tuyết giống như người lớn ở Angle City nói chuyện cùng bọn trẻ nhỏ.
Mấy người lớn đó đều nói "Con yêu, mặc dù con không có đồ chơi, nhưng thiên thần của con đang nhìn con cười trìu mến, giờ người đó đang ở bên ngoài cửa sổ, nhưng mẹ dặn con rằng con không thể mở cửa sổ ra, bởi nếu con mở cửa ra thiên thần sẽ biến mất"
Câu nói này, đã được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong Angle City.
Xe máy chạy băng qua cột mốc ranh giới đường màu xanh.
Không như trước, trả mũ bảo hiểm lại cho Ôn Lễ An còn cô thì vùi đầu tìm chìa khoá.
Ánh sáng từ cửa sổ gần đó tạo thành một lớp ánh sáng mỏng, ánh sáng vừa khéo, không thể phân biệt rõ hình dáng hay nét mặt của nhau.
Trong ánh sáng yếu, Lương Tuyết đứng bên trái ngưỡng cửa còn Ôn Lễ An đứng bên phải.
Cô nói với cậu "Ôn Lễ An, công việc kia đừng làm nữa"
Đáp lại lời cô chỉ có tiếng kêu của lũ côn trùng xung quanh.
"Nó thực sự rất nguy hiểm" dừng lại một chút, nhấp giọng "Nếu cậu lại xảy ra chuyện, mẹ cậu sẽ rất đau lòng, bà đã mất đi... mất đi Quân Hoán"
Dừng lại nơi đó, nhìn chằm chằm vào bóng đêm.
Một lát sau—-
"Trước kia bởi vì nhàm chán, người bán linh kiện tầng dưới đã dạy tôi chút kỹ sảo, chỉ cần tập trung tinh thần, sẽ không có xảy ra chuyện gì đâu"
"Chẳng may..." nhấm nhấm cánh môi, cô nói "Chẳng may...nếu chẳng may không cẩn thận mất tập trung thì sao?"
Dừng một chút, thanh âm Ôn Lễ An trầm thấp truyền đến "Tháng sau hợp đồng của tôi và bọn họ sẽ kết thúc, đến lúc đó tôi sẽ xem xét theo lời cô nói"
Gật đầu, nhớ đến gì đó, Lương Tuyết gọi Ôn Lễ An.
Sờ sờ chóp mũi, qua một lúc, nói "Mẹ tôi ốm, vừa hay tôi được nghỉ một tuần"
Lưu luyến ngước mắt nhìn căn phòng, thấm thoát cũng đã được hơn chục ngày, cô thực sự thích ở đây, cũng không biết sau này còn cơ hội tiếp tục ở đây không.
"Vậy đây..." cô đưa chìa khoá cho Ôn Lễ An, "Cậu nhớ cho cá ăn nhé"
Âm thanh đóng cửa cùng động cơ xe máy đồng thời vang lên, đợi đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Lương Tuyết mới bật đèn.
10 rưỡi sáng ngày hôm sau, Lương Tuyết ngồi tại phòng tư nhân ở khu nghỉ dưỡng Clack đợi Mạch Chí Cao, khoảng 11 giờ Mạch Chí Cao mới xuất hiện.
Mạch Chí Cao nhìn cô một lượt, để môi dán lên thái dương cô "Anh thích em trang điểm xinh đẹp như thế này"
Chắc chắn là thế, là do cô đặc biệt phục vụ sở thích của anh ta, trang điểm nhẹ, tóc dài xoã vai, áo thun trắng ngắn tay phối quần jean, cách ăn mặc phù hợp vừa xứng với lời ca lý tưởng của nhóm công tử "Cô gái của chúng tôi giống như trời xanh mây trắng của thiên nhiên"
"Cùng anh đi ăn cơn nào"
"Vâng ", cúi mày cụp mắt, để mặc cho anh ta ôm lấy rồi cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Hàng cọ cao hơn người được cắt tỉa gọn gàng, san sát nhau, tạo nên một hàng rào tự nhiên để che nắng. Dưới những tán cọ, có một đặt một cái bàn đôi, người phục vụ đặt nước trái cây với đá lạnh lên.
Viên đá chìm xuống đáy cốc, tan đi rất nhanh, đến khi không còn thấy nữa. Lúc này, Lương Tuyết mới ngẩng đầu lên nhìn Mạch Chí Cao mỉm cười.
Mạch Chí Cao giơ tay lên, ngón tay dừng lại trên nếp gấp khi cười nơi khoé miệng cô, dịu dàng gọi "Lili"
Lili thuộc về Angle City, thuộc về màn đêm, sóng mắt lóng lánh khi cười cong cong câu dẫn người bất cứ lúc nào, đôi môi đỏ rực mỗi khi nói trông thật ngọt ngào.
Đàn ông Mỹ được gọi là "Quý ngài", đàn ông Châu Âu thích gọi họ là "Quý ngài hiệp sĩ" khi tán tỉnh và chửi thề.
Đàn ông Châu Á khó ưa hơn, người Trung Quốc gọi là "Sếp", người Hàn Quốc gọi là "Anh em" và "Chú", trong khi đàn ông Nhật phải có thêm từ "Quân" sau lưng, "Tiểu Dã Quân", "Đông Điền Quân".
Kẻ lắm tiền, lại thích được gọi là "Ba", "Anh trai", "Tâm can bảo bối".
Miễn có nhiều tiền là được, muốn gọi là "Ông" cũng chẳng thành vấn đề.
Ngón tay dừng lại nơi khoé miệng dịu dàng miết nhẹ, đầy quý trọng, nhắm đôi mắt lại.
Nghe giọng người đàn ông nói bên tai, nói vì sao không có gọi cô là Lương Tuyết ?
Lương Tuyết kia thuộc về khu mở rộng Hadrian, thuộc về khu phòng thuê với giá 80 đôla, thuộc về toà nhà với kiểu xây như cây ngô đồng chỉ có 50 sinh viên kia.
Thuộc về Lương Xu, thuộc về Quân Hoán.
"Tuyết, khi em sinh ra người mẹ da trắng của em chẳng biết dùng cái gì để miêu tả về em"
Vào thời điểm đó, lại đúng được mùa thịnh vượng đánh bắt, bến tàu đầy cá, có một loại cá đặc biệt chói mắt, trong ánh mặt trời, trắng tinh tựa tuyết.
Khi đó, mẹ cô hỏi người ngư dân "Con cá đó gọi là cá gì?"
"Tuyết"
Nhắm mặt lại, ngón tay ấm áp rơi trên khoé miệng, "Biết tại sao tôi không gọi em là Lương Tuyết không?"
Lông mi run rẩy, mềm mại "Biết"
Tuyết : sống vùng biển cực lạnh, nơi biển sâu thẳm, trắng tinh như tuyết.
Người ta nói rằng : loài sinh vật này theo môi trường mà phát triển, trên người chúng có một đặc điểm mãnh liệt đặc thù : không dễ động lòng.
Về vết thương trên tay, Lương Tuyết giải thích với Ôn Lễ An như này "Do gọt quả táo không cẩn thận chẳng may cắt phải, không sao đâu" Nhưng hình như Ôn Lễ An không tin tưởng lời cô nói cho lắm.
"Tôi dẫn cô đi khám bác sĩ"
"Uh"
Vẫn là phòng khám sức khoẻ ấy, vẫn người bác sĩ già kia, vết thương lại được thay băng gạc rồi thêm thuốc mới, hai người một trước một sau cùng nhau bước ra khỏi phòng khám.
Đường phố vừa lên đèn, hai người đứng nơi đầu đường, Ôn Lễ An quay lại nhìn cô, cô nhìn cậu ta mỉm cười, gió thổi mang theo hương gạo từ con đường phía trước tới.
Nhà ăn Trung Quốc chỗ ngã tư đang rất đông khách. Lương Tuyết nhớ ra, cả ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì.
Đồ ăn được bưng lên, cô ăn một cách vội vàng, còn cậu ta lại không có động đũa.
"Sao lại không ăn?"
"Tôi không đói"
Lương Tuyết xụ mặt, lúc đó Ôn Lễ An mới cúi xuống cầm lấy đôi đũa.
Bữa ăn đó coi như Lương Tuyết trả hết nợ.
Đứng trước cửa quán cơm, Ôn Lễ An nói với cô "Đứng ở đây đợi tôi, tôi đi giúp cô xin nghỉ"
Lúc này Lương Tuyết mới nhớ ra, cô vẫn còn một ca làm tại Las Vegas, xem đi xem đi, còn chưa có bắt đầu mà cô đã quen với việc ngồi thảnh thơi ở nhà chờ đợi đàn ông đưa tiền rồi.
Như có tật giật mình Lương Tuyết nhấp nhấp miệng.
"Đừng lo lắng" ánh mắt Ôn Lễ An rơi xuống bàn tay bị thương của Lương Tuyết. "Tay cô bị thương, trong tay tôi lại có giấy chuẩn đoán bệnh, bọn họ sẽ không trừ lương cô đâu"
Nếu như mọi khi, điều này chắc chắn sẽ khiến trong lòng Lương Tuyết dương dương tự đắc một trận, nhưng hiện giờ cô lại không có chút cảm giác gì, nên đương nhiên, cô sẽ không đem chuyện như vậy thể hiện lên mặt.
Đắc ý sớm quá nếu thất bại biết để mặt vào đâu?
"Đứng ở đây chờ tôi"
Lương Tuyết gật đầu.
Xa hoa truỵ lạc, trai trai gái gái, thiếu niên lạnh lùng cưỡi xe máy trên đường phố, tại Angle City này tựa như một người khách qua đường.
Ôn Lễ An không chỉ giúp Lương Tuyết xin nghỉ hết tuần mà còn thuyết phục quản lý câu lạc bộ đồng ý cho cô một khoản trợ cấp tương ứng trong lần nghỉ bệnh này.
Nếu lúc trước Lương Tuyết còn nghi ngờ việc tại sao được nhận vào làm tại câu lạc bộ Las Vegas, vậy thì hiện giờ trên cơ bản cô đã hiểu được việc này chắc chắn liên quan đến Ôn Lễ An.
Tiết mục biểu diễn của Ôn Lễ An là chương trình có lợi nhuận cao nhất tại Las Vegas, hẳn là chương trình kiếm tiền đứng thứ hai hãy còn thua xa, vì vậy họ để chút mặt mũi với cái cây sinh ra tiền như thế cũng đâu có sai.
Tại sao lúc đó lại giúp cô, lý do đó có lẽ đơn giản như này "Thay anh trai đã mất cậu ta lo lắng giúp đỡ mẹ, em, rồi cả người yêu anh trai cũng là đương nhiên".
Thật lạ là, cậu ta không sợ Taya ghen sao, thắc mắc đó nhìn theo bóng dáng của Ôn Lễ An.
"Muốn nói gì vậy?" Ôn Lễ An đầu quay lại.
"Không...không có gì" vội vàng xua tay, nhìn nhìn sắc trời, " Ôn Lễ An cậu còn phải đi làm, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa"
Đi được mấy bước, nhớ tới gì đó, câu cảm ơn mới vang lên.
Ôn Lễ An gọi cô lại "Có muốn đi cùng tôi không?"
Cái nơi bọn trẻ con ở Angle City đều muốn đến nhất được chúng gọi là bộ lạc mặt trời.
Trong toà nhà giống như kim tự tháp, có những con voi có thể ném bóng rổ, khỉ biết khiêu vũ, hổ cưỡi xe đạp, chú hề trong túi có đầy ắp kẹo ngọt, cùng những người phụ nữ quần áo đỏ cưỡi ngựa, hay người thành thạo điều khiển xe như có thể chạy thẳng lên mây xanh.
Đây là những điều những đứa trẻ nghe đi nghe lại đến thuộc lòng, có thể quay đầu kể lại say sưa cho đồng bọn nghe.
Cái nơi giống như kim tự tháp cũng đã từng là nơi Lương Tuyết khao khát được đến.
Bộ dáng người điều khiển chiếc xe như thế nào, mới có thể mang nó chạy lên tận mây xanh, khi cô còn nhỏ cô đã từng tưởng bộ lạc mặt trời như một công viên vui chơi.
Bây giờ, cô đang đứng tại công viên vui chơi kia, chỉ còn lại cảm giác thất vọng chán nản.
Lều vải cũ kỹ, các con vật buồn bã, nhân viên làm việc chán nản, người xem ít ỏi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số người đến xem là du khách, rồi từ địa phương xung quanh kéo cả nhà 3 người đến, trong đó có một số người do bị hấp dẫn bởi tờ quảng cáo nên đã vào xem, để bây giờ thì lại đang to tiếng yêu cầu bồi thường lại tiền vé.
Ôn Lễ An và Lương Tuyết tìm một chỗ ngồi.
Lúc bọn họ đi vào thì buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi, đội ngũ biểu diễn không mấy nhiệt tình, người xem thưa thớt, tận đến đoạn sau buổi biểu diễn người đến xem mới dần dần đông thêm.
Lương Tuyết nghe thấy mấy người ngồi gần chỗ cô nói họ mua vé chủ yếu xem phần cuối chương trình, bởi tiết mục cuối là chương trình biểu diễn xe bay.
Còn khoảng hai tiết mục nữa, Ôn Lễ An rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Lúc còn nhỏ, khi Lương Tuyết còn ở trong một căn phòng đẹp, cô từng nghĩ sau này lớn lên mình sẽ kết hôn với ai, sẽ kết hôn sĩ quan lái máy bay chiến đấu, sẽ kết hôn với thuyền trưởng, sẽ kết hôn với Tề Thiên Đại Thánh.
Hay phải kết hôn với người dùng tay có thể điều khiển chiếc xe bay lên tận mây xanh.
Từ lúc Ôn Lễ An rời khỏi chỗ ngồi, Lương Tuyết lại nhớ đến những ngày còn nhỏ đã từng muốn kết hôn với một người nào đó, trong đó chính là cái người có thể điều khiển xe bay lên trời xanh kia.
Lúc này, Lương Tuyết lại không nhịn được mà bật cười vì cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Nếu cô đoán không sai, Ôn Lễ An chắc chắn là người phụ trách tiết mục biểu diễn xe bay.
Nhìn vào giữa sân khấu đang đặt một chiếc lồng sắt rất to, Lương Tuyết nghĩ, so cái này với cái ngày ở trên sân thi đấu, biểu diễn đường cua cấp tốc đối với Ôn Lễ An mà nói hẳn là việc cỏn con.
Tiếng hoan hô cùng tiếng động cơ gầm rú chói tai đồng loạt vang lên.
Chiếc xe sơn màu xanh lá hiện ra trong tiếng thét chói tai của khán giả, uyển chuyển, nhanh nhẹn, gió nổi lên nó tựa như chiếc lá bị cuốn vào cơn gió lốc, một con diều hâu bay sát phía sau có màu lông vàng rực tựa như ánh lửa.
Bánh xe chạm vào lồng sắt.
Rầm——
Lương Tuyết bịt tai lại, chỉ trong nháy mắt, khi bánh xe cùng lồng sắt đồng thời phát ra tiếng động lớn là lúc hoàn thành màn biểu diễn lượn một vòng quanh nóc lồng.
Diều hâu cùng xe máy phi ngược hướng nhau, giao nhau, lướt qua, ngược lại, dưới hiệu ứng của ánh đèn phô bày ra cực kỳ đẹp mắt.
Một cái chớp mắt, lại qua một lượt, lại một cái chớp mắt, lại qua một lượt, mỗi một lượt tốc độ lại tăng lên gấp bội.
Sau hàng trăm lượt, diều hâu và xe càng tiến lên cao hơn trước, người điều khiển xe khéo léo lao song song với diều hâu, chiếc xe trình diễn tư thế như đang treo lơ lửng trong chiếc lồng, khán giả xung quanh hò hét vang rội.
Lúc này, Lương Tuyết không dám chớp mắt lần nào, chỉ sợ... Ôn Lễ An bị gió lốc mang đi, Quân Hoán cũng chính vào lúc cô chớp mắt đã biến mất không thấy nữa.
Trong tờ quảng cáo viết rõ màn biểu diễn xe bay chỉ kéo dài có năm phút, Lương Tuyết không ngừng cầu nguyện năm phút đồng hồ đó nhanh nhanh trôi qua mau.
Gió lốc trong chiếc lồng đã dừng lại, khán giả mở to đôi mắt tìm kiếm chiếc xe như chiếc lá lẫn trong gió kia, nhưng mãi lại không thấy.
Đèn tắt.
Giây tiếp theo, trên sân khấu xuất hiện cơn gió lốc nhân tạo bên cạnh chiếc lồng sắt, một chùm ánh sáng chiếu dọc xuống. Trong ánh sáng đó, một thân hình khoác trên người bộ quần áo màu đỏ đang đứng nơi đó giơ tay lên vẫy về phía khán giả, toàn sân khấu rực rỡ như ngọn lửa ngày hè, chiếc xe được điều khiển bằng một tay cùng diều hâu vàng rực biến mất trên sân khấu chói lọi đó.
Chiếc rèm dần dần được kéo lại, tiếng bỗ tay vang lên như sấm dậy, Lương Tuyết giật mình hoảng hốt trên ghế ngồi.
Tiếng nhạc kết thúc vang lên, Lương Tuyết đi lại phía sau sân khấu, Ôn Lễ An cùng một vài nhân viên đang thu dọn đồ đạc.
Phía sau sân khấu giống như một tứ hợp viện, không gian rất lớn, khắp nơi chất đầy các đạo cụ, nhóm phụ nữ áo váy đỏ rực cùng nụ cười như hoa bận rộn tập luyện.
Vài đứa nhỏ gầy khẳng khiu đứng ở một góc tò mò nhìn, tiếng quát mắng vang lên làm đầu của chúng không dám nâng lên, mỗi người một vị trí một công việc của mình, đứng tấn bên đứng tấn, lộn nhào bên lộn nhào, chổng ngược nên chổng ngược...
Bên góc tứ hợp viện dựng một nhà ăn sơ sài, người diễn viên đã có tuổi vẫn còn muốn thêm chút cơm, người giám sát nhanh tay lấy lại, cái bát của người đó bị giằng lấy vất chỏng chơ lên mặt đất.
Đó cũng coi như hành động dằn mặt, một vài tên nghệ sĩ buống bát cơm xuống, bước chậm rời đi, không phải họ không nghĩ đi nhanh một chút, mà do khi còn trẻ cường độ huấn luyện cao, vượt quá khả năng giới hạn, động tác đáp ứng cần yêu cầu cao độ dẫn đến bệnh tật không dứt sau khi về già.
Ánh mắt nhìn đến hình dáng mấy nghệ sĩ, họ muốn di chuyển đạo cụ nhưng có lẽ số đạo cụ đó trọng lượng còn nặng hơn trọng lượng cơ thể của họ.
Rũ đôi mắt xuống, không đành lòng nhìn nữa.
Cũng không biết Ôn Lễ An đi đến khi nào, lúc cô quay đầu lại đã thấy cậu ta đứng bên cạnh.
Nhìn ổ gà lồi lõm đầy bùn đất, nhẹ giọng hỏi "Ôn Lễ An, cậu nghĩ con người tồn tại vì lý do gì?"
Vấn đề đó vào giờ phút này tựa như lẩm bẩm, tự bản thân nói tự bản thân nghe, cô cũng không muốn để người khác nghe thấy, nhưng...
"Vì để có cuộc sống tốt đẹp hơn"
Thật là, gì mà giống người ta nói vậy.
"Vì để có cuộc sống tốt đẹp hơn" câu nói lúc này rơi vào tai Lương Tuyết giống như người lớn ở Angle City nói chuyện cùng bọn trẻ nhỏ.
Mấy người lớn đó đều nói "Con yêu, mặc dù con không có đồ chơi, nhưng thiên thần của con đang nhìn con cười trìu mến, giờ người đó đang ở bên ngoài cửa sổ, nhưng mẹ dặn con rằng con không thể mở cửa sổ ra, bởi nếu con mở cửa ra thiên thần sẽ biến mất"
Câu nói này, đã được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong Angle City.
Xe máy chạy băng qua cột mốc ranh giới đường màu xanh.
Không như trước, trả mũ bảo hiểm lại cho Ôn Lễ An còn cô thì vùi đầu tìm chìa khoá.
Ánh sáng từ cửa sổ gần đó tạo thành một lớp ánh sáng mỏng, ánh sáng vừa khéo, không thể phân biệt rõ hình dáng hay nét mặt của nhau.
Trong ánh sáng yếu, Lương Tuyết đứng bên trái ngưỡng cửa còn Ôn Lễ An đứng bên phải.
Cô nói với cậu "Ôn Lễ An, công việc kia đừng làm nữa"
Đáp lại lời cô chỉ có tiếng kêu của lũ côn trùng xung quanh.
"Nó thực sự rất nguy hiểm" dừng lại một chút, nhấp giọng "Nếu cậu lại xảy ra chuyện, mẹ cậu sẽ rất đau lòng, bà đã mất đi... mất đi Quân Hoán"
Dừng lại nơi đó, nhìn chằm chằm vào bóng đêm.
Một lát sau—-
"Trước kia bởi vì nhàm chán, người bán linh kiện tầng dưới đã dạy tôi chút kỹ sảo, chỉ cần tập trung tinh thần, sẽ không có xảy ra chuyện gì đâu"
"Chẳng may..." nhấm nhấm cánh môi, cô nói "Chẳng may...nếu chẳng may không cẩn thận mất tập trung thì sao?"
Dừng một chút, thanh âm Ôn Lễ An trầm thấp truyền đến "Tháng sau hợp đồng của tôi và bọn họ sẽ kết thúc, đến lúc đó tôi sẽ xem xét theo lời cô nói"
Gật đầu, nhớ đến gì đó, Lương Tuyết gọi Ôn Lễ An.
Sờ sờ chóp mũi, qua một lúc, nói "Mẹ tôi ốm, vừa hay tôi được nghỉ một tuần"
Lưu luyến ngước mắt nhìn căn phòng, thấm thoát cũng đã được hơn chục ngày, cô thực sự thích ở đây, cũng không biết sau này còn cơ hội tiếp tục ở đây không.
"Vậy đây..." cô đưa chìa khoá cho Ôn Lễ An, "Cậu nhớ cho cá ăn nhé"
Âm thanh đóng cửa cùng động cơ xe máy đồng thời vang lên, đợi đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Lương Tuyết mới bật đèn.
10 rưỡi sáng ngày hôm sau, Lương Tuyết ngồi tại phòng tư nhân ở khu nghỉ dưỡng Clack đợi Mạch Chí Cao, khoảng 11 giờ Mạch Chí Cao mới xuất hiện.
Mạch Chí Cao nhìn cô một lượt, để môi dán lên thái dương cô "Anh thích em trang điểm xinh đẹp như thế này"
Chắc chắn là thế, là do cô đặc biệt phục vụ sở thích của anh ta, trang điểm nhẹ, tóc dài xoã vai, áo thun trắng ngắn tay phối quần jean, cách ăn mặc phù hợp vừa xứng với lời ca lý tưởng của nhóm công tử "Cô gái của chúng tôi giống như trời xanh mây trắng của thiên nhiên"
"Cùng anh đi ăn cơn nào"
"Vâng ", cúi mày cụp mắt, để mặc cho anh ta ôm lấy rồi cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Hàng cọ cao hơn người được cắt tỉa gọn gàng, san sát nhau, tạo nên một hàng rào tự nhiên để che nắng. Dưới những tán cọ, có một đặt một cái bàn đôi, người phục vụ đặt nước trái cây với đá lạnh lên.
Viên đá chìm xuống đáy cốc, tan đi rất nhanh, đến khi không còn thấy nữa. Lúc này, Lương Tuyết mới ngẩng đầu lên nhìn Mạch Chí Cao mỉm cười.
Mạch Chí Cao giơ tay lên, ngón tay dừng lại trên nếp gấp khi cười nơi khoé miệng cô, dịu dàng gọi "Lili"
Lili thuộc về Angle City, thuộc về màn đêm, sóng mắt lóng lánh khi cười cong cong câu dẫn người bất cứ lúc nào, đôi môi đỏ rực mỗi khi nói trông thật ngọt ngào.
Đàn ông Mỹ được gọi là "Quý ngài", đàn ông Châu Âu thích gọi họ là "Quý ngài hiệp sĩ" khi tán tỉnh và chửi thề.
Đàn ông Châu Á khó ưa hơn, người Trung Quốc gọi là "Sếp", người Hàn Quốc gọi là "Anh em" và "Chú", trong khi đàn ông Nhật phải có thêm từ "Quân" sau lưng, "Tiểu Dã Quân", "Đông Điền Quân".
Kẻ lắm tiền, lại thích được gọi là "Ba", "Anh trai", "Tâm can bảo bối".
Miễn có nhiều tiền là được, muốn gọi là "Ông" cũng chẳng thành vấn đề.
Ngón tay dừng lại nơi khoé miệng dịu dàng miết nhẹ, đầy quý trọng, nhắm đôi mắt lại.
Nghe giọng người đàn ông nói bên tai, nói vì sao không có gọi cô là Lương Tuyết ?
Lương Tuyết kia thuộc về khu mở rộng Hadrian, thuộc về khu phòng thuê với giá 80 đôla, thuộc về toà nhà với kiểu xây như cây ngô đồng chỉ có 50 sinh viên kia.
Thuộc về Lương Xu, thuộc về Quân Hoán.
"Tuyết, khi em sinh ra người mẹ da trắng của em chẳng biết dùng cái gì để miêu tả về em"
Vào thời điểm đó, lại đúng được mùa thịnh vượng đánh bắt, bến tàu đầy cá, có một loại cá đặc biệt chói mắt, trong ánh mặt trời, trắng tinh tựa tuyết.
Khi đó, mẹ cô hỏi người ngư dân "Con cá đó gọi là cá gì?"
"Tuyết"
Nhắm mặt lại, ngón tay ấm áp rơi trên khoé miệng, "Biết tại sao tôi không gọi em là Lương Tuyết không?"
Lông mi run rẩy, mềm mại "Biết"
Tuyết : sống vùng biển cực lạnh, nơi biển sâu thẳm, trắng tinh như tuyết.
Người ta nói rằng : loài sinh vật này theo môi trường mà phát triển, trên người chúng có một đặc điểm mãnh liệt đặc thù : không dễ động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.