Chương 44: Hoa nhà kính
Tg Loan
04/09/2020
Edit: YiJiubAeR
Vào giữa tháng, trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, vừa lúc đó thủy triều đang lên. Quốc đảo nằm ở phía tây Thái Bình Dương vào ban đêm thật yên tĩnh, trên nóc nhà, cây cối hai bên đường, đám mèo hoang lang thang quanh những khu nhà xưởng bỏ hoang, xa hơn nữa là những đồn điền chuối được bao quanh bởi đám sương mù dày đặc.
Trên một con đường nhỏ hơn một mét, Lê Dĩ Luân buộc phải giảm tốc độ xe xuống. Lý do, phòng hờ chuyện bất ngờ trong đêm tối hay diễn ra, nam nữ chơi trò đuổi bắt, đám đàn ông say sỉn cầm chai bia trong tay, hay những con chó, mèo vô gia cư có thể đột ngột xuất hiện phía trước xe bất cứ lúc nào.
Bên trong khoang xe vang lên tiếng nhạc nhẹ, ánh mắt không biết là đang cố tình hay vô ý nhìn sang chiếc ghế lái bên cạnh.
Trên chiếc ghế lái được đặt một tấm poster tuyên truyền của một vũ trường với phong cách Việt Nam. Chất lượng tấm poster không được tốt cho lắm, nó có chút xù xì thô ráp, khuôn mặt của mấy người phụ nữ Việt Nam trên poster đều đã bị ghép loạn thành một đoàn.
Anh nhớ, lúc đó, cửa sổ xe đang được mở hé, từ bên ngoài đưa vào 1 tấm áp phích, bản thân Lê Dĩ Luân cảm thấy hơi chút khó tin. Khi nhìn thấy tờ áp phích đó, anh nhìn ngay ra, nó được in bằng thứ dầu in cực kỳ kém chất lượng.
Buổi trưa hôm nay, Lê Dĩ Luân xuất hiện bất ngờ trong chợ rau do lạc đường. Bao quanh anh, là từng sạp bán đồ ăn hỗn độn, trên mặt đất dễ dàng có thể thấy, rác rưởi cùng đồ hải sản mục nát khắp nơi, đám thanh niên mặc quần áo người lớn đỗ xe máy ba bánh nghênh ngang giữa đường, điều đó, đủ sức làm cho Lê Dĩ Luân đau đầu không thôi. Chiếc xe của anh, không làm cách nào để có thể đi chuyển thoát ra được. Điều duy nhất anh có thể làm là chờ chiếc xe máy ba bánh kia được lái đi.
Cách đó không xa, có hai người phụ nữ trẻ mặc áo dài truyền thống Việt Nam đang tới gần, trên đầu đội nón còn trên tay đang phát từng tờ rơi. Người phụ nữ cao hơn có trách nhiệm phát tờ rơi cho người đi đường, còn người phụ nữ nhỏ hơn chịu trách nhiệm phát tờ rơi cho các phương tiện trên quốc lộ.
Dần dần, ánh mắt Lê Dĩ Luân vô thức đuổi theo hình dáng người phụ nữ đội nón nhỏ bé. Khi người phụ nữ nhỏ bé đó tiến gần đến chiếc xe của anh, tự nhiên anh vô tình ngồi thẳng dậy, khuôn mặt bị che bởi cái nón tre ngày càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức anh xém chút buột miệng gọi tên của cô.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, khuôn mặt người phụ nữ nhỏ đó nhìn về phía anh.
Dạ thịt tuyết trắng, chiếc áo dài truyền thống của Việt Nam có màutrắng ngà, càng làm cho thân hình cô thêm duyên dáng yêu kiều, thiết kế sườn áo được thắt về phía eo, một làn gió vô tình nhẹ thổi làm tà váy cuộn lên tựa như ánh trăng dập dờn trên mặt nước.
"Lương Tuyết." Cái tên buột miệng bật ra.
Ánh mắt của Lương Tuyết cũng chẳng dừng lại phía bên anh bao lâu, trên tay cô đang cầm một chồng tờ rơi lớn, bàn tay thoăn thoắt nhanh chóng phát chúng ra, từng tờ rơi được nhét vào từng khe cửa sổ đang mở một nửa, hoặc kẹp lên kính chắn gió, hoặc l cuốn tròn ném vào sau thùng xe.
Không phải ai ai cũng nhận nó. Hai trong số bảy tờ rơi bị ném ra khỏi xe, một chiếc tự rơi xuống, cô khom người lại, nhặt nó lên rồi lại chuyển thoăn thoát khắp xung quanh.
Nhặt tờ rơi lên, đứng thẳng người, một nửa quả táo trực tiếp ném từ phía cửa sổ của chiếc xe ba bánh màu xanh, đập lên chiếc nón Lương Tuyết đang đội. Cùng lúc đó, một bàn tay bày ra đầy đủ mấy loại cử chỉ không tốt, hướng vào phía người đang đứng bên ngoài.
Một giây sau việc đó, bàn tay Lê Dĩ Luân lập tức đặt ngay trên nắm cửa, nhưng rồi anh chợt khựng người lại. Nhìn Lương Tuyết khom lưng, bàn tay trong chiếc xe ba bánh đưa ra xoa nên nón tre khi cô đi ngang qua.
Lê Dĩ Luân hạ tay xuống, thiếu chút nữa anh cất tiếng cười lớn.
Thiếu chút nữa, gần như có một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu anh: mở cửa xe ra, giày da thủ công dẫm bước trên đám hải xản thối, vội vàng giữ người phụ nữ đang liên tục cúi đầu kia đi, đẩy cô ấy ra sau lưng mình, mở khuy cài áo, đưa tay túm tên lái con xe ba bánh mất dạy kia ra ngoài ?
Sau đó, anh rút tiền rồi ném lên cửa sổ con xe ba bánh đó, kèm theo câu chửi "thằng mất dạy"
Chống tay lên trán, Lê Dĩ Luân cười cười lắc đầu. Anh cũng chẳng còn là cậu thiếu niên hơn mười tuổi nữa, chỉ riêng chuyện phát sinh lần trước bên trong Las Vegas Pavilion đã đủ gây đủ chuyện nực cười.
Mọi thứ xảy ra trong Las Vegas Pavilion trên đường trở về, người bạn đó hỏi anh, "Cậu để ý đến người phục vụ đó?"
Lần đầu tiên, Lê Dĩ Luân nhanh chóng trả lời lại: "Cậu uống nhiều rồi."
Đằng sau câu nói đó, dường như loáng thoáng tiềm tàng một loại tâm tình không rõ ràng: "Cậu uống nhiều rồi, đó là người phụ nữ sống trong Angel City".
Trong phút suy nghĩ, bóng dáng trắng ngần như mặt trăng đã xuất hiện trước mặt anh, nó khiến Lê Dĩ Luân cúi đầu xuống, một nửa bên mặt bị chặn bởi bàn tay của anh.
Lúc này, anh không muốn có người quấy rầy đến mình. Nói chính xác hơn, anh không muốn nhận lấy tờ rơi từ người anh nghĩ đến khi người đó đưa cho anh. Từ cái nhìn đầu tiên đã biết chất lượng tờ rơi phát đi rất tệ. Mực in này không những làm hỏng dây thần kinh trong não, mà chúng còn có mùi cực kỳ khó ngửi.
Đứng trước xe, người phụ nữ cầm tờ rơi liếc nhìn anh, chính xác hơn là liếc nhìn chiếc xe của anh. Dưới ánh nhìn đó, cô có thể dễ dàng nhận ra rằng, người chủ sở hữu của loại xe nhập khẩu chắc gì đã quan tâm đến loại vũ trường hạng ba này, nên cô cứ như vậy xoay người bước sang một chiếc xe khác.
Ừm! Lúc này—-
Lê Dĩ Luân vội vàng mở kính cửa sổ to ra, âm thanh chiếc cửa sổ mở làm cái người tính bỏ qua nó bị giật mình. Cô dừng lại và nhìn sang, tờ rơi có kèm địa chỉ, ảnh một số phụ nữ Việt Nam in trên đó theo khe cửa sổ đang mở đi vào.
Cũng không vội vã nhặt nó lên, mà hơi hạ thấp vai xuống, cùng người bên ngoài cửa sổ đối diện. Người đứng bên ngoài cửa sổ dường như rất sửng sốt khi nhìn thấy anh, Lê Dĩ Luân đưa tay ra nhận lấy tờ rơi.
Tờ rơi được đặt ở ghế bên cạnh, sau đó anh nói, "Mực in này không tốt cho cơ thể đâu, cô đừng để nó gần sát mặt quá, như vậy cô sẽ tránh được việc hít phải hóa chất độc hại."
Người bên ngoài cửa sổ xe lại tròn mắt ngạc nhiên. Sau khi nói xong chính Lê Dĩ Luân còn ngạc nhiên hơn cô, nhưng dù sao, nói cũng đã nói rồi, chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn vào khuôn mặt bên ngoài cửa sổ xe.
Lê Dĩ Luân hy vọng nụ cười của anh như đang giải thích: Những người có trình độ học vấn cao luôn thích thể hiện kiến thức sâu rộng của mình.
Đây là một người phụ nữ lớn lên ở Angel City từ nhỏ, dễ nhận ra, cô là một người phụ nữ có tâm cơ. Anh cũng không muốn mình làm bất cứ điều gì, để cô có thể dựa vào đó tạo ra chút cơ hội.
Chiếc xe ba bánh đang đứng trước xe của anh đã được lái đi. Lê Dĩ Luân đóng cửa sổ lại. Ngay lúc cửa kính sắp đóng lại, anh nghe thấy một âm thanh khe khẽ từ bên ngoài:
"Anh Lê, cảm ơn anh lần nữa việc xảy ra tại Las Vegas Pavilion."
Anh không nhìn ra phía ngoài cửa sổ thêm lần nào, cho xe tiến về phía trước, cuối cùng cũng thoát được chợ rau, tránh xa khu vực tràn ngập rác rưởi. Cuối cùng, mấy thứ mùi xung quanh chỉ còn sót lại chút ít.
Bàn tay với sang ghế lái phụ, nhưng cuối cùng, tấm áp phích kém chất lượng không bị ném ra khỏi cửa sổ như trong suy nghĩ của anh. Lúc này đây, nó vẫn cứ nằm yên như thế cho đến tận lúc này.
Trên con đường có tầm nhìn chưa đến một mét, tốc độ của chiếc xe có thể được so sánh với một con ốc sên. Ánh mặt trời chiếu dọi qua ghế lái, bàn tay thon trắng bất ngờ hiện trên gương xe khiến Lê Dĩ Luân vội vàng đẫm mạnh lên chân phanh.
Cao su tạo ra một tiếng động lớn khi cọ sát trên nền bê tông. Trên con con đường không có một ánh đèn, đôi tay đang gắt gao bám lên gương trước của xe trông thật sự đáng sợ.
Chưa kịp hoàn hồn : "Sh*t"
Chắc hẳn đây là ảo giác khi mấy ngày này anh đều trầm mê trong rượu, anh nghĩ, nếu như anh thực sự đụng trực tiếp vào có khi đã văng xuống mương rồi. Cánh tay gác trên tay lái của chiếc xe, bàn tay đặt trên gương trước đột nhiên di chuyển, nó còn làm động tác phủi phủi chiếc gương phía trước nữa cơ chứ.
Anh buông tay ra, vòng hai cánh tay lại.
Chủ nhân đôi tay kia, trên người mặc chiếc áo khoác dạng quân đội, đeo ba lô đầu đội chiếc mũ lưỡi chai cũ sờn. Một nửa khuôn mặt phía dưới chiếc mũ bị đám tóc dài trước trán che khuất, cả khuôn mặt họa hoằm chỉ lộ ra được chiếc cằm nhọn.
Người đứng trước xe ngay lập tức đã gây ấn tượng mạnh với Lê Dĩ Luân: Hẳn là một đứa bé vừa cố trốn thoát khỏi nơi sản xuất ma tuý.
Khu chợ ngầm ở Philippines có rất nhiều công nhân vị thành niên như thế.
Cách xa chiếc gương xe, chú ngựa nhỏ khoa chân múa tay với anh, theo cử chỉ của chú ngựa nhỏ thì Lê Dĩ Luân nhìn thấy mấy ánh đèn đang sáng lên trong đám sương mù dày đặc. Có lẽ đó là phương tiện để săn lùng những kẻ chạy trốn.
Lê Dĩ Luân không có ý định tính quản chuyện bao đồng này, anh làm một cử chỉ tránh xa đối với người đang đứng trước xe, nhưng dường như nó không có tác dụng. Lê Dĩ Luân bấm còi, anh tính bấm lần thứ hai—-
Sau một hồi, bàn tay được rút lại.
Mũ bóng chày đội ngược, phần tóc mái dày che hầu hết khuôn mặt bị chiếc mũ che đi được hất sang bên, lộ ra khuôn mặt in trước cửa sổ có màu da bánh mật.
Thoáng nhìn, trông giống một cô gái trẻ hơn, nhìn kỹ lại, thật sự đó đúng là một cô gái đẹp, khuôn mặt nhỏ với môi hồng răng trắng khá dễ nhìn.
Cô gái dường như rất thông minh, lúc đối mặt với những người cùng màu da ở một đất nước xa lạ, bất luận như nào cũng biết dùng sức mạnh được tạo ra bằng cách nhìn chằm chằm vào người đối diện bằng đôi mắt đen láy.
Lê Dĩ Luân mở cửa xe, cô gái đó bước lên xe nhẹ như chú mèo nhỏ, linh hoạt nhanh nhẹn.
Sau khi xe của Lê Dĩ Luân sượt ngang qua chiếc ô tô đỗ bên đường, cô gái ngồi thẳng dậy làm mặt quỷ hướng về phía chiếc xe kia.
Quay lại, cô gái dùng tiếng Trung trôi chảy nói: "Tên tôi là Vinh Xuân, vinh trong vinh quang, xuân phía trên có bộ mộc ."
Sau phần giới thiệu, sợ không đủ, cô gái đó tự nhiên giải thích thêm một lần nữa: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải là người xấu, mà thay vào đó, tôi thực sự là một nạn nhân. Anh nói xem, cách sân bay Clark chưa đến ba km là đến Angel City, vậy có phải là rất vô lý không khi tính tận hai trăm đô la cho cuốc xe đó? "
Kỳ cục là, ở nơi này, có đến 80% những người gặp phải trường hợp như thế, nhưng họ đều phải ngoan ngoãn trả hai trăm đô la cho người lái xe, nếu không đủ 20% để trả, thì 18% số người đó sẽ bị ném vào rừng rậm cách Angel City mấy trăm km, đến khi đi ra khỏi rừng rậm họ dường như chỉ còn lại nửa cái mạng.
Không như cô gái trước mặt, chỉ có 2% trong số họ không phải trả một xu nào mà lại có thể ngồi nhờ được xe. Theo mọi người nói thì: những người như thế cực kỳ may mắn.
Điều khiến Lê Dĩ Luân tò mò hơn cả, đó là cô gái này lại còn đi một mình, dễ dàng trốn thoát khỏi nhóm người kia vào ban đêm ở một nơi xa lạ.
"Tôi nói với họ rằng tôi chỉ còn lại một ít tiền trong người. Tôi cần phải liên lạc để nhờ bạn bè ở Angel City gửi tiền cho, khi đó tôi đã nói với họ rằng, tín hiệu điện thoại trên xe không tốt cho lắm, sau đó, tranh thủ được cơ hội, tôi đã lén lấy điện thoại rồi trốn đi."
Lê Dĩ Luân nhún vai, cái này nói dễ nghe một chút là, nghé con mới sinh không sợ hổ, còn khó nghe là lớ ngớ vớ huy chương.
"Tôi không bao giờ làm những điều mà tôi không chắc chắn", cô gái dường như nghe thấy lời anh nói trong lòng, "Tôi không có bạn đồng hành, lại là lần đầu tiên đến Angel City, cũng chẳng còn trẻ, với ba điểm này đủ để cho những người đó mất cảnh giác với tôi. Xung quanh sương mù dày đặc, cùng bụi cây ở cả hai bên có thể mang lại cơ hội thoát hiểm tới 70%. "
"70% tất nhiên đáng để thử rồi, đặc biệt nếu bạn chỉ còn lại 70 đôla trong ví của mình."
Cô gái trước mắt tương tự tuổi với Lê Bảo Châu, nhưng, những lời này, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội từ miệng của Lê Bảo Châu nói ra. Nghĩ đến Lê Bảo Châu lúc này thì rất dễ dàng nghĩ đến Ôn Lễ An tại Angel City.
Lúc này, có lẽ Lê Bảo Châu vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cú sốc lớn từ Angel City. Sau khi bệnh nặng qua đi, trước khi đến Luân Đôn, cô em gái của anh đã thề rằng "Anh đừng lo lắng quá, chuyện kia chẳng là gì", "Em sẽ dễ dàng quên nó một cách nhanh chóng ngay thôi".
Sự thật thì sao? Sự thật là sau khi trở về từ London, điểm bài tập về nhà của Lê Bảo Châu đã giảm rất nhiều. Lúc đầu, nó còn ngụy biện "do vừa mới khỏi bệnh", "ăn không ngon" như một cái cớ, nhưng sau đó, nó quá lười biếng để lên tiếng bào chữa nữa rồi.
Hy vọng, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Liếc nhìn mặt dây đeo trên chiếc túi du lịch của cô gái đó, anh hỏi, "Từ Trung Quốc đến ?"
"Không."
Lê Dĩ Luân không có hỏi lại. Mặt dây tranh sức đeo trên ba lô của cô gái trông có vẻ rất bình thường, nhưng nó là một món đồ không thể mua được bằng tiền. Vật đó tượng trưng cho quyền lợi, một trong những quyền tối cao trên thế giới.
Chiếc xe từ từ di chuyển về phía trước. Cô gái vừa mới thoát ra khỏi miệng hổ, đã có chút mệt mỏi hiện trên khuôn mặt. Mở ngăn kéo xe, Lê Dĩ Luân lấy ra một lon cà phê đóng chai, đưa lại cho cô gái.
Cô gái cũng không làm khách. Sau khi uống cà phê xong, hành động khi kéo kéo cái mũ thật đẹp, anh hơi giật mình: "Vận động viên?"
Câu hỏi này khiến cô gái nghiêng đầu một lúc, xoa xoa phần tóc mái dày trước trán, nụ cười phô ra hàm răng trắng sáng : "Xem như vậy đi... ừm, một vận động viên."
"Đi phượt?"
Cô gái nhấp một ngụm cà phê và nhìn về phía trước, từ từ lắc đầu: "Tôi tới đây để tìm người, để tìm một người."
Cùng lúc đó, tại khu mở rộng Hadrian, một chiếc xe máy đỗ bên cạnh cây cầu cũ. Kiểu xe máy đó có ở khắp mọi nơi trong khu vực này, không bắt mắt nhưng rất thực dụng.
Cách chiếc xe máy không xa là một rừng chuối lớn không người quản lý, cành lá rậm rạp đứng yên lặng, chúng như thể bị đóng băng dưới ánh trăng.
Vào lúc này, nếu ai đó đi qua đây và vô tình nhìn vào rừng chuối, có lẽ người đó sẽ dừng lại và dụi mắt: trong rừng chuối rậm rạp không có người chăm bón, dãy chuối phía nam đang chuyển động là sao? Rốt cuộc, tại sao những tán chuối đó lại đang rung lên.
Nhìn kĩ lại, bạn không có nhìn nhầm, những tán chuối đó thật sự đang chuyển động.
Sau khi xác nhận, thực sự người đó không có nhìn nhầm, trong lòng trở nên rõ ràng hơn. Tình huống này thường xuất hiện trong khu Hadrian. Cô con gái lớn sống trong gia đình số 100 cùng con trai lớn sống trong gia đình thứ 101 đang cặp với nhau.
Mà việc đó, mọi người đều hiểu, những ngôi nhà trong khu Hadrian quá nhỏ, lại thêm hàng chục người chen chúc bên trong. Do đó, khu vực rừng chuối rậm rạp đã trở thành nơi tốt nhất để cặp đôi nhỏ gặp nhau trong bí mật.
Có lẽ, chẳng có cơn gió nào khiến những cây chuối đung đưa vào thời gian này, mà hẳn là cặp đôi đang đánh "đã chiến" trong khu rừng chuối tại Hadrian, hôm nay là một đêm tuyệt vời.
Cơ thể treo trên người anh vẫn còn đang run rẩy không thôi, một tay anh chống lên thân chuối khô, phía sau lưng cô dán sát vào thân cây chuối đó. Hôm nay là thứ bảy, Lương Tuyết đã đến gặp Lương mẹ khi cô được nghỉ làm. Mẹ cô vừa trở về từ biển và có vẻ như sức khỏe của bà không được tốt cho lắm. Cô lấy cớ nói với Ôn Lễ An, người đang đợi cửa chờ cô, "Tối nay, em sẽ ở lại với mẹ em."
Ôn Lễ An không nói gì, anh chỉ nắm tay cô và nói "Vậy ở thêm một lúc nữa."
Ừ! Ở lại thêm một lúc, chỉ một lúc thôi, điều này đã dẫn đến tình trạng hiện tại, mặc dù chưa có thực hiện gì được, Lương Tuyết phải thừa nhận ánh trăng này, sương mù dày đặc này, rừng chuối bất khả xâm phạm này, cùng hơi thở ấm nóng phả bên tai cô, thiếu chút nữa gần như khiến cô thốt ra câu "Ừ".
"Tối nay anh không phải làm thêm giờ," Ôn Lễ An nói với cô.
"Ừm", "Anh hiếm khi không phải làm thêm giờ", "Vâng", "Vòi hoa sen mới đã quen chưa?" "Vâng", "Em nghĩ xem, có thêm một người đứng cùng dưới vòi hoa sen", "Hừ, Ôn Lễ An, ngậm miệng lại." "Tối nay hãy bên nhau nhé?" "Yên ...lặng" "Lương Tuyết", "Ừm", "Ngày mai là chủ nhật, em có cả một ngày", "Ừm," "Em có thể ở với mẹ em cả ngày". "Ừm", "Lương Tuyết" ,"Ừm "," Nói với mẹ của em, ngày mai em sẽ ở bên bà cả ngày, được không?", " Được rồi..."Mở mắt ra, cô nắm tay anh lại " Không được!"
Sửa sang lại quần áo, chỉnh lại đám tóc tuột xuống ngay ngắn lại sau tai. Lúc Lương Tuyết đang chỉnh lại quần áo của mình, Ôn Lễ An dựa lưng lên cây chuối bên cạnh, cứ như vậy nhìn cô từ đầu đến cuối, cô buộc phải nhỏ giọng nói: "Anh về trước đi.", không có lời đáp "Sáng mai em sẽ về.", vẫn không có phản ứng. Hơi thở nhẹ trên đầu cô làm trái tim cô tự nhiên ấm lên, lúc mở miệng ra, thiếu chút nữa ...
Thở ra thật sâu, mặt cô quay sang nhìn Ôn Lễ An, người ẩn trong ánh sáng yếu, cô không dám nhìn anh thêm lần nào, âm thanh khô khốc vang lên , "Em đi đây."
Từ cây cầu cũ trong khu Hadrian theo đường cao tốc qua Sân bay Clark là đến Angel City. Giờ này, từng tiếng bánh xe ô tô đi qua lại, vẫn vang lên đều đều trên đường.
——-
Tác giả có một điều muốn nói: Cô gái thứ hai xuất hiện ~ các cô gái nhỏ tỏ ra hoảng loạn, anh chàng thứ hai của chúng ta là một tổng tài bá đạo, thung lũng sông Sông Hồng đã ở trong dòng [khụ khụ, anh chàng thứ ba đã từng xuất hiện ở thung lũng sông Hồng ], còn có Quân Hoán. Vậy là 3: 1
Vào giữa tháng, trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, vừa lúc đó thủy triều đang lên. Quốc đảo nằm ở phía tây Thái Bình Dương vào ban đêm thật yên tĩnh, trên nóc nhà, cây cối hai bên đường, đám mèo hoang lang thang quanh những khu nhà xưởng bỏ hoang, xa hơn nữa là những đồn điền chuối được bao quanh bởi đám sương mù dày đặc.
Trên một con đường nhỏ hơn một mét, Lê Dĩ Luân buộc phải giảm tốc độ xe xuống. Lý do, phòng hờ chuyện bất ngờ trong đêm tối hay diễn ra, nam nữ chơi trò đuổi bắt, đám đàn ông say sỉn cầm chai bia trong tay, hay những con chó, mèo vô gia cư có thể đột ngột xuất hiện phía trước xe bất cứ lúc nào.
Bên trong khoang xe vang lên tiếng nhạc nhẹ, ánh mắt không biết là đang cố tình hay vô ý nhìn sang chiếc ghế lái bên cạnh.
Trên chiếc ghế lái được đặt một tấm poster tuyên truyền của một vũ trường với phong cách Việt Nam. Chất lượng tấm poster không được tốt cho lắm, nó có chút xù xì thô ráp, khuôn mặt của mấy người phụ nữ Việt Nam trên poster đều đã bị ghép loạn thành một đoàn.
Anh nhớ, lúc đó, cửa sổ xe đang được mở hé, từ bên ngoài đưa vào 1 tấm áp phích, bản thân Lê Dĩ Luân cảm thấy hơi chút khó tin. Khi nhìn thấy tờ áp phích đó, anh nhìn ngay ra, nó được in bằng thứ dầu in cực kỳ kém chất lượng.
Buổi trưa hôm nay, Lê Dĩ Luân xuất hiện bất ngờ trong chợ rau do lạc đường. Bao quanh anh, là từng sạp bán đồ ăn hỗn độn, trên mặt đất dễ dàng có thể thấy, rác rưởi cùng đồ hải sản mục nát khắp nơi, đám thanh niên mặc quần áo người lớn đỗ xe máy ba bánh nghênh ngang giữa đường, điều đó, đủ sức làm cho Lê Dĩ Luân đau đầu không thôi. Chiếc xe của anh, không làm cách nào để có thể đi chuyển thoát ra được. Điều duy nhất anh có thể làm là chờ chiếc xe máy ba bánh kia được lái đi.
Cách đó không xa, có hai người phụ nữ trẻ mặc áo dài truyền thống Việt Nam đang tới gần, trên đầu đội nón còn trên tay đang phát từng tờ rơi. Người phụ nữ cao hơn có trách nhiệm phát tờ rơi cho người đi đường, còn người phụ nữ nhỏ hơn chịu trách nhiệm phát tờ rơi cho các phương tiện trên quốc lộ.
Dần dần, ánh mắt Lê Dĩ Luân vô thức đuổi theo hình dáng người phụ nữ đội nón nhỏ bé. Khi người phụ nữ nhỏ bé đó tiến gần đến chiếc xe của anh, tự nhiên anh vô tình ngồi thẳng dậy, khuôn mặt bị che bởi cái nón tre ngày càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức anh xém chút buột miệng gọi tên của cô.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, khuôn mặt người phụ nữ nhỏ đó nhìn về phía anh.
Dạ thịt tuyết trắng, chiếc áo dài truyền thống của Việt Nam có màutrắng ngà, càng làm cho thân hình cô thêm duyên dáng yêu kiều, thiết kế sườn áo được thắt về phía eo, một làn gió vô tình nhẹ thổi làm tà váy cuộn lên tựa như ánh trăng dập dờn trên mặt nước.
"Lương Tuyết." Cái tên buột miệng bật ra.
Ánh mắt của Lương Tuyết cũng chẳng dừng lại phía bên anh bao lâu, trên tay cô đang cầm một chồng tờ rơi lớn, bàn tay thoăn thoắt nhanh chóng phát chúng ra, từng tờ rơi được nhét vào từng khe cửa sổ đang mở một nửa, hoặc kẹp lên kính chắn gió, hoặc l cuốn tròn ném vào sau thùng xe.
Không phải ai ai cũng nhận nó. Hai trong số bảy tờ rơi bị ném ra khỏi xe, một chiếc tự rơi xuống, cô khom người lại, nhặt nó lên rồi lại chuyển thoăn thoát khắp xung quanh.
Nhặt tờ rơi lên, đứng thẳng người, một nửa quả táo trực tiếp ném từ phía cửa sổ của chiếc xe ba bánh màu xanh, đập lên chiếc nón Lương Tuyết đang đội. Cùng lúc đó, một bàn tay bày ra đầy đủ mấy loại cử chỉ không tốt, hướng vào phía người đang đứng bên ngoài.
Một giây sau việc đó, bàn tay Lê Dĩ Luân lập tức đặt ngay trên nắm cửa, nhưng rồi anh chợt khựng người lại. Nhìn Lương Tuyết khom lưng, bàn tay trong chiếc xe ba bánh đưa ra xoa nên nón tre khi cô đi ngang qua.
Lê Dĩ Luân hạ tay xuống, thiếu chút nữa anh cất tiếng cười lớn.
Thiếu chút nữa, gần như có một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu anh: mở cửa xe ra, giày da thủ công dẫm bước trên đám hải xản thối, vội vàng giữ người phụ nữ đang liên tục cúi đầu kia đi, đẩy cô ấy ra sau lưng mình, mở khuy cài áo, đưa tay túm tên lái con xe ba bánh mất dạy kia ra ngoài ?
Sau đó, anh rút tiền rồi ném lên cửa sổ con xe ba bánh đó, kèm theo câu chửi "thằng mất dạy"
Chống tay lên trán, Lê Dĩ Luân cười cười lắc đầu. Anh cũng chẳng còn là cậu thiếu niên hơn mười tuổi nữa, chỉ riêng chuyện phát sinh lần trước bên trong Las Vegas Pavilion đã đủ gây đủ chuyện nực cười.
Mọi thứ xảy ra trong Las Vegas Pavilion trên đường trở về, người bạn đó hỏi anh, "Cậu để ý đến người phục vụ đó?"
Lần đầu tiên, Lê Dĩ Luân nhanh chóng trả lời lại: "Cậu uống nhiều rồi."
Đằng sau câu nói đó, dường như loáng thoáng tiềm tàng một loại tâm tình không rõ ràng: "Cậu uống nhiều rồi, đó là người phụ nữ sống trong Angel City".
Trong phút suy nghĩ, bóng dáng trắng ngần như mặt trăng đã xuất hiện trước mặt anh, nó khiến Lê Dĩ Luân cúi đầu xuống, một nửa bên mặt bị chặn bởi bàn tay của anh.
Lúc này, anh không muốn có người quấy rầy đến mình. Nói chính xác hơn, anh không muốn nhận lấy tờ rơi từ người anh nghĩ đến khi người đó đưa cho anh. Từ cái nhìn đầu tiên đã biết chất lượng tờ rơi phát đi rất tệ. Mực in này không những làm hỏng dây thần kinh trong não, mà chúng còn có mùi cực kỳ khó ngửi.
Đứng trước xe, người phụ nữ cầm tờ rơi liếc nhìn anh, chính xác hơn là liếc nhìn chiếc xe của anh. Dưới ánh nhìn đó, cô có thể dễ dàng nhận ra rằng, người chủ sở hữu của loại xe nhập khẩu chắc gì đã quan tâm đến loại vũ trường hạng ba này, nên cô cứ như vậy xoay người bước sang một chiếc xe khác.
Ừm! Lúc này—-
Lê Dĩ Luân vội vàng mở kính cửa sổ to ra, âm thanh chiếc cửa sổ mở làm cái người tính bỏ qua nó bị giật mình. Cô dừng lại và nhìn sang, tờ rơi có kèm địa chỉ, ảnh một số phụ nữ Việt Nam in trên đó theo khe cửa sổ đang mở đi vào.
Cũng không vội vã nhặt nó lên, mà hơi hạ thấp vai xuống, cùng người bên ngoài cửa sổ đối diện. Người đứng bên ngoài cửa sổ dường như rất sửng sốt khi nhìn thấy anh, Lê Dĩ Luân đưa tay ra nhận lấy tờ rơi.
Tờ rơi được đặt ở ghế bên cạnh, sau đó anh nói, "Mực in này không tốt cho cơ thể đâu, cô đừng để nó gần sát mặt quá, như vậy cô sẽ tránh được việc hít phải hóa chất độc hại."
Người bên ngoài cửa sổ xe lại tròn mắt ngạc nhiên. Sau khi nói xong chính Lê Dĩ Luân còn ngạc nhiên hơn cô, nhưng dù sao, nói cũng đã nói rồi, chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn vào khuôn mặt bên ngoài cửa sổ xe.
Lê Dĩ Luân hy vọng nụ cười của anh như đang giải thích: Những người có trình độ học vấn cao luôn thích thể hiện kiến thức sâu rộng của mình.
Đây là một người phụ nữ lớn lên ở Angel City từ nhỏ, dễ nhận ra, cô là một người phụ nữ có tâm cơ. Anh cũng không muốn mình làm bất cứ điều gì, để cô có thể dựa vào đó tạo ra chút cơ hội.
Chiếc xe ba bánh đang đứng trước xe của anh đã được lái đi. Lê Dĩ Luân đóng cửa sổ lại. Ngay lúc cửa kính sắp đóng lại, anh nghe thấy một âm thanh khe khẽ từ bên ngoài:
"Anh Lê, cảm ơn anh lần nữa việc xảy ra tại Las Vegas Pavilion."
Anh không nhìn ra phía ngoài cửa sổ thêm lần nào, cho xe tiến về phía trước, cuối cùng cũng thoát được chợ rau, tránh xa khu vực tràn ngập rác rưởi. Cuối cùng, mấy thứ mùi xung quanh chỉ còn sót lại chút ít.
Bàn tay với sang ghế lái phụ, nhưng cuối cùng, tấm áp phích kém chất lượng không bị ném ra khỏi cửa sổ như trong suy nghĩ của anh. Lúc này đây, nó vẫn cứ nằm yên như thế cho đến tận lúc này.
Trên con đường có tầm nhìn chưa đến một mét, tốc độ của chiếc xe có thể được so sánh với một con ốc sên. Ánh mặt trời chiếu dọi qua ghế lái, bàn tay thon trắng bất ngờ hiện trên gương xe khiến Lê Dĩ Luân vội vàng đẫm mạnh lên chân phanh.
Cao su tạo ra một tiếng động lớn khi cọ sát trên nền bê tông. Trên con con đường không có một ánh đèn, đôi tay đang gắt gao bám lên gương trước của xe trông thật sự đáng sợ.
Chưa kịp hoàn hồn : "Sh*t"
Chắc hẳn đây là ảo giác khi mấy ngày này anh đều trầm mê trong rượu, anh nghĩ, nếu như anh thực sự đụng trực tiếp vào có khi đã văng xuống mương rồi. Cánh tay gác trên tay lái của chiếc xe, bàn tay đặt trên gương trước đột nhiên di chuyển, nó còn làm động tác phủi phủi chiếc gương phía trước nữa cơ chứ.
Anh buông tay ra, vòng hai cánh tay lại.
Chủ nhân đôi tay kia, trên người mặc chiếc áo khoác dạng quân đội, đeo ba lô đầu đội chiếc mũ lưỡi chai cũ sờn. Một nửa khuôn mặt phía dưới chiếc mũ bị đám tóc dài trước trán che khuất, cả khuôn mặt họa hoằm chỉ lộ ra được chiếc cằm nhọn.
Người đứng trước xe ngay lập tức đã gây ấn tượng mạnh với Lê Dĩ Luân: Hẳn là một đứa bé vừa cố trốn thoát khỏi nơi sản xuất ma tuý.
Khu chợ ngầm ở Philippines có rất nhiều công nhân vị thành niên như thế.
Cách xa chiếc gương xe, chú ngựa nhỏ khoa chân múa tay với anh, theo cử chỉ của chú ngựa nhỏ thì Lê Dĩ Luân nhìn thấy mấy ánh đèn đang sáng lên trong đám sương mù dày đặc. Có lẽ đó là phương tiện để săn lùng những kẻ chạy trốn.
Lê Dĩ Luân không có ý định tính quản chuyện bao đồng này, anh làm một cử chỉ tránh xa đối với người đang đứng trước xe, nhưng dường như nó không có tác dụng. Lê Dĩ Luân bấm còi, anh tính bấm lần thứ hai—-
Sau một hồi, bàn tay được rút lại.
Mũ bóng chày đội ngược, phần tóc mái dày che hầu hết khuôn mặt bị chiếc mũ che đi được hất sang bên, lộ ra khuôn mặt in trước cửa sổ có màu da bánh mật.
Thoáng nhìn, trông giống một cô gái trẻ hơn, nhìn kỹ lại, thật sự đó đúng là một cô gái đẹp, khuôn mặt nhỏ với môi hồng răng trắng khá dễ nhìn.
Cô gái dường như rất thông minh, lúc đối mặt với những người cùng màu da ở một đất nước xa lạ, bất luận như nào cũng biết dùng sức mạnh được tạo ra bằng cách nhìn chằm chằm vào người đối diện bằng đôi mắt đen láy.
Lê Dĩ Luân mở cửa xe, cô gái đó bước lên xe nhẹ như chú mèo nhỏ, linh hoạt nhanh nhẹn.
Sau khi xe của Lê Dĩ Luân sượt ngang qua chiếc ô tô đỗ bên đường, cô gái ngồi thẳng dậy làm mặt quỷ hướng về phía chiếc xe kia.
Quay lại, cô gái dùng tiếng Trung trôi chảy nói: "Tên tôi là Vinh Xuân, vinh trong vinh quang, xuân phía trên có bộ mộc ."
Sau phần giới thiệu, sợ không đủ, cô gái đó tự nhiên giải thích thêm một lần nữa: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải là người xấu, mà thay vào đó, tôi thực sự là một nạn nhân. Anh nói xem, cách sân bay Clark chưa đến ba km là đến Angel City, vậy có phải là rất vô lý không khi tính tận hai trăm đô la cho cuốc xe đó? "
Kỳ cục là, ở nơi này, có đến 80% những người gặp phải trường hợp như thế, nhưng họ đều phải ngoan ngoãn trả hai trăm đô la cho người lái xe, nếu không đủ 20% để trả, thì 18% số người đó sẽ bị ném vào rừng rậm cách Angel City mấy trăm km, đến khi đi ra khỏi rừng rậm họ dường như chỉ còn lại nửa cái mạng.
Không như cô gái trước mặt, chỉ có 2% trong số họ không phải trả một xu nào mà lại có thể ngồi nhờ được xe. Theo mọi người nói thì: những người như thế cực kỳ may mắn.
Điều khiến Lê Dĩ Luân tò mò hơn cả, đó là cô gái này lại còn đi một mình, dễ dàng trốn thoát khỏi nhóm người kia vào ban đêm ở một nơi xa lạ.
"Tôi nói với họ rằng tôi chỉ còn lại một ít tiền trong người. Tôi cần phải liên lạc để nhờ bạn bè ở Angel City gửi tiền cho, khi đó tôi đã nói với họ rằng, tín hiệu điện thoại trên xe không tốt cho lắm, sau đó, tranh thủ được cơ hội, tôi đã lén lấy điện thoại rồi trốn đi."
Lê Dĩ Luân nhún vai, cái này nói dễ nghe một chút là, nghé con mới sinh không sợ hổ, còn khó nghe là lớ ngớ vớ huy chương.
"Tôi không bao giờ làm những điều mà tôi không chắc chắn", cô gái dường như nghe thấy lời anh nói trong lòng, "Tôi không có bạn đồng hành, lại là lần đầu tiên đến Angel City, cũng chẳng còn trẻ, với ba điểm này đủ để cho những người đó mất cảnh giác với tôi. Xung quanh sương mù dày đặc, cùng bụi cây ở cả hai bên có thể mang lại cơ hội thoát hiểm tới 70%. "
"70% tất nhiên đáng để thử rồi, đặc biệt nếu bạn chỉ còn lại 70 đôla trong ví của mình."
Cô gái trước mắt tương tự tuổi với Lê Bảo Châu, nhưng, những lời này, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội từ miệng của Lê Bảo Châu nói ra. Nghĩ đến Lê Bảo Châu lúc này thì rất dễ dàng nghĩ đến Ôn Lễ An tại Angel City.
Lúc này, có lẽ Lê Bảo Châu vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cú sốc lớn từ Angel City. Sau khi bệnh nặng qua đi, trước khi đến Luân Đôn, cô em gái của anh đã thề rằng "Anh đừng lo lắng quá, chuyện kia chẳng là gì", "Em sẽ dễ dàng quên nó một cách nhanh chóng ngay thôi".
Sự thật thì sao? Sự thật là sau khi trở về từ London, điểm bài tập về nhà của Lê Bảo Châu đã giảm rất nhiều. Lúc đầu, nó còn ngụy biện "do vừa mới khỏi bệnh", "ăn không ngon" như một cái cớ, nhưng sau đó, nó quá lười biếng để lên tiếng bào chữa nữa rồi.
Hy vọng, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Liếc nhìn mặt dây đeo trên chiếc túi du lịch của cô gái đó, anh hỏi, "Từ Trung Quốc đến ?"
"Không."
Lê Dĩ Luân không có hỏi lại. Mặt dây tranh sức đeo trên ba lô của cô gái trông có vẻ rất bình thường, nhưng nó là một món đồ không thể mua được bằng tiền. Vật đó tượng trưng cho quyền lợi, một trong những quyền tối cao trên thế giới.
Chiếc xe từ từ di chuyển về phía trước. Cô gái vừa mới thoát ra khỏi miệng hổ, đã có chút mệt mỏi hiện trên khuôn mặt. Mở ngăn kéo xe, Lê Dĩ Luân lấy ra một lon cà phê đóng chai, đưa lại cho cô gái.
Cô gái cũng không làm khách. Sau khi uống cà phê xong, hành động khi kéo kéo cái mũ thật đẹp, anh hơi giật mình: "Vận động viên?"
Câu hỏi này khiến cô gái nghiêng đầu một lúc, xoa xoa phần tóc mái dày trước trán, nụ cười phô ra hàm răng trắng sáng : "Xem như vậy đi... ừm, một vận động viên."
"Đi phượt?"
Cô gái nhấp một ngụm cà phê và nhìn về phía trước, từ từ lắc đầu: "Tôi tới đây để tìm người, để tìm một người."
Cùng lúc đó, tại khu mở rộng Hadrian, một chiếc xe máy đỗ bên cạnh cây cầu cũ. Kiểu xe máy đó có ở khắp mọi nơi trong khu vực này, không bắt mắt nhưng rất thực dụng.
Cách chiếc xe máy không xa là một rừng chuối lớn không người quản lý, cành lá rậm rạp đứng yên lặng, chúng như thể bị đóng băng dưới ánh trăng.
Vào lúc này, nếu ai đó đi qua đây và vô tình nhìn vào rừng chuối, có lẽ người đó sẽ dừng lại và dụi mắt: trong rừng chuối rậm rạp không có người chăm bón, dãy chuối phía nam đang chuyển động là sao? Rốt cuộc, tại sao những tán chuối đó lại đang rung lên.
Nhìn kĩ lại, bạn không có nhìn nhầm, những tán chuối đó thật sự đang chuyển động.
Sau khi xác nhận, thực sự người đó không có nhìn nhầm, trong lòng trở nên rõ ràng hơn. Tình huống này thường xuất hiện trong khu Hadrian. Cô con gái lớn sống trong gia đình số 100 cùng con trai lớn sống trong gia đình thứ 101 đang cặp với nhau.
Mà việc đó, mọi người đều hiểu, những ngôi nhà trong khu Hadrian quá nhỏ, lại thêm hàng chục người chen chúc bên trong. Do đó, khu vực rừng chuối rậm rạp đã trở thành nơi tốt nhất để cặp đôi nhỏ gặp nhau trong bí mật.
Có lẽ, chẳng có cơn gió nào khiến những cây chuối đung đưa vào thời gian này, mà hẳn là cặp đôi đang đánh "đã chiến" trong khu rừng chuối tại Hadrian, hôm nay là một đêm tuyệt vời.
Cơ thể treo trên người anh vẫn còn đang run rẩy không thôi, một tay anh chống lên thân chuối khô, phía sau lưng cô dán sát vào thân cây chuối đó. Hôm nay là thứ bảy, Lương Tuyết đã đến gặp Lương mẹ khi cô được nghỉ làm. Mẹ cô vừa trở về từ biển và có vẻ như sức khỏe của bà không được tốt cho lắm. Cô lấy cớ nói với Ôn Lễ An, người đang đợi cửa chờ cô, "Tối nay, em sẽ ở lại với mẹ em."
Ôn Lễ An không nói gì, anh chỉ nắm tay cô và nói "Vậy ở thêm một lúc nữa."
Ừ! Ở lại thêm một lúc, chỉ một lúc thôi, điều này đã dẫn đến tình trạng hiện tại, mặc dù chưa có thực hiện gì được, Lương Tuyết phải thừa nhận ánh trăng này, sương mù dày đặc này, rừng chuối bất khả xâm phạm này, cùng hơi thở ấm nóng phả bên tai cô, thiếu chút nữa gần như khiến cô thốt ra câu "Ừ".
"Tối nay anh không phải làm thêm giờ," Ôn Lễ An nói với cô.
"Ừm", "Anh hiếm khi không phải làm thêm giờ", "Vâng", "Vòi hoa sen mới đã quen chưa?" "Vâng", "Em nghĩ xem, có thêm một người đứng cùng dưới vòi hoa sen", "Hừ, Ôn Lễ An, ngậm miệng lại." "Tối nay hãy bên nhau nhé?" "Yên ...lặng" "Lương Tuyết", "Ừm", "Ngày mai là chủ nhật, em có cả một ngày", "Ừm," "Em có thể ở với mẹ em cả ngày". "Ừm", "Lương Tuyết" ,"Ừm "," Nói với mẹ của em, ngày mai em sẽ ở bên bà cả ngày, được không?", " Được rồi..."Mở mắt ra, cô nắm tay anh lại " Không được!"
Sửa sang lại quần áo, chỉnh lại đám tóc tuột xuống ngay ngắn lại sau tai. Lúc Lương Tuyết đang chỉnh lại quần áo của mình, Ôn Lễ An dựa lưng lên cây chuối bên cạnh, cứ như vậy nhìn cô từ đầu đến cuối, cô buộc phải nhỏ giọng nói: "Anh về trước đi.", không có lời đáp "Sáng mai em sẽ về.", vẫn không có phản ứng. Hơi thở nhẹ trên đầu cô làm trái tim cô tự nhiên ấm lên, lúc mở miệng ra, thiếu chút nữa ...
Thở ra thật sâu, mặt cô quay sang nhìn Ôn Lễ An, người ẩn trong ánh sáng yếu, cô không dám nhìn anh thêm lần nào, âm thanh khô khốc vang lên , "Em đi đây."
Từ cây cầu cũ trong khu Hadrian theo đường cao tốc qua Sân bay Clark là đến Angel City. Giờ này, từng tiếng bánh xe ô tô đi qua lại, vẫn vang lên đều đều trên đường.
——-
Tác giả có một điều muốn nói: Cô gái thứ hai xuất hiện ~ các cô gái nhỏ tỏ ra hoảng loạn, anh chàng thứ hai của chúng ta là một tổng tài bá đạo, thung lũng sông Sông Hồng đã ở trong dòng [khụ khụ, anh chàng thứ ba đã từng xuất hiện ở thung lũng sông Hồng ], còn có Quân Hoán. Vậy là 3: 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.