Tình Yêu Xấu Xa

Chương 88: Lili - 4

Tg Loan

05/09/2020

Cánh cửa đóng lại, người phụ nữ bị cưỡng chế kéo vào trong lúc này có chút ngây ngẩn, mà Tiết Hạ dường như trở lại những năm tháng dễ xúc động.

Bàn tay nặng nề đè lên vai cô:

"Vậy thì rời khỏi anh ta đi".

Khoảng cách rất gần, anh bắt được khoảng khắc đình trệ trong mắt cô, cô rũ mắt, cảm xúc dưới mi mắt bị che khuất.

Câu nói đó đột nhiên khiến cho ngay cả bản thân Tiết Hạ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại không phải đột nhiên, một nơi phủ bụi trong tim tức thì được mở ra một khoảng trống, một thứ mềm mại giống như nước chảy róc rách chảy ra từ khe hở đó.

"Rời khỏi anh ta, nếu như em muốn, tôi có thể đưa em rời khỏi đây. Có lẽ tôi không thể thỏa mãn đầy đủ tất cả yêu cầu vật chất của em giống như người đó, nhưng tôi mỗi ngày sẽ khiến em hạnh phúc".

Khuôn mặt gần kế bên càng ngày càng tái nhợt, hơi nghiêng qua một bên, tay anh buông khỏi vai cô, cô đi qua anh, tới bức tường phía nam, mở cửa sổ, mặt hướng ra cửa sổ, quay lưng về phía anh.

Trong bầu không khí im lặng mang theo chút bối rối.

"Tôi ..." mở miệng, Tiết Hạ vẫn đang muốn nói điều gì đó, ví dụ, khi anh ở trên bến tàu nghe được những lời yêu thương của người đàn ông nói với phụ nữ, cuối cùng biến thành, "Điều tôi vừa nói không có bất cứ ý trêu đùa nào cả".

Cuối cùng.

"Tôi biết" cô mở miệng nhẹ nhàng nói "Rất lâu trước đây tôi có một người yêu, anh ấy cũng từng nói với tôi những lời như thế này, cá dẫu môi, cho anh thời gian".

Cá dẫu môi? Không phải là dễ nghe, nhưng nó lại khiến giọng điệu của người đang nói về nó trở nên ngọt ngào, sự ngọt ngào mang chút e thẹn, như thiếu nữ lần đầu biết yêu.

"Rất lâu về trước, tôi và anh ấy...." ngón tay trắng, thon thả từ từ chỉ ra ngoài cửa sổ, thuận theo những ngón tay là ánh đèn kéo dài vô tận khu ổ chuột "Tôi cùng anh ấy sống ở nơi giống như vậy, lúc đó chúng tôi tuy rằng không có thứ gì nhưng rất hạnh phúc. Tiền anh ấy kiếm được đều đưa tôi nộp học phí, tôi tùy tiện làm cơm, anh ấy luôn ăn một cách ngon miệng".

Hóa ra...

Trong lòng Tiết Hạ cười khổ, hóa ra cánh cửa sổ đó đối với cô tồn tại ý nghĩa như vậy.

"Nhưng, bây giờ anh ấy không còn nữa, tôi cũng không tìm được anh ấy nữa".

Chắc hẳn, làm cơm cho anh, dọn phòng cho anh, chất đầy đồ vào tủ lạnh của anh, đó cũng là một phương thức mà cô tưởng nhớ lại người yêu đã chết của mình.

Cơn gió từ phía nam thổi đến vén lên mái tóc dài của cô, anh rất muốn đi qua đó, vùi đầu vào trong mái tóc cô, nhẹ giọng mê mang, nhưng...

Đó cũng chỉ là một loại khả năng tồn tại về sau thôi.

Hiện tại, anh chỉ có thể nói với cô: "Vậy thì em càng nên rời khỏi anh ta".

Không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ thấy được cô đang lắc đầu.

"Nghe anh nói, đây là xã hội pháp trị, nhất định có cách giải quyết...".

Cô nhanh chóng cắt lời anh: "Không, anh có thể mãi mãi cũng không muốn biết người đó có bao nhiêu đáng sợ, mẹ tôi hiện đang ở trong tay anh ta, chỉ cần tôi không nghe lời, đổi lại là càng thêm trừng phạt. Khi mới bắt đầu, tôi cũng từng phản kháng, nhưng anh ta luôn có cách khiến cho tôi biết sự phản kháng của tôi ngu ngốc đến mức nào. Cuối cùng tôi cũng mệt rồi, sau đó mới có người phụ nữ ở cảng Barcelona đưa anh một ngàn euro kêu anh hát bài Red River Valley".

Nói đến lời cuối cùng, cảm xúc của cô lộ vẻ kích động dị thường, dáng vẻ giống như những chuyện trước đây khiến cô không thể chịu nổi gánh nặng.

Đóng cửa sổ, quay đầu lại, mắt cô nhìn đông nhìn tây, khi ánh mắt rơi trên cửa sổ, khuôn mặt cô lộ vẻ căng thẳng cực độ, làm động tác biểu thị im lặng với anh.

Nhẹ nhàng đến cửa, mở cửa một cách mạnh mẽ--

Ngoài cửa trống không.

Lưng dựa vào tường, mắt trừng ra nhìn lên trần nhà.

Đây là lần đầu tiên Tiết Hạ nhìn thấy nét mặt này trên khuôn mặt của người phụ nữ tên Lili, nhẹ nhàng đi tới, ấn đầu cô vào bả vai anh, vỗ nhẹ vào lưng cô "Đừng sợ, đừng sợ...".

Giây tiếp theo, cô đột ngột đẩy anh ra, cơ thể cô thu lại tường, trong miệng gấp gáp nói, anh đừng chạm vào tôi, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ gặp xui xẻo lớn. Tôi đây là muốn tốt cho anh, tôi có thể nói chuyện với anh, có thể vào nhà anh, nhưng anh không thể chạm vào tôi... ...

Lili đi rồi, đột nhiên xuất hiện vài người, những người này đưa cô rời đi từ trong nhà anh.

Lúc mấy người này xuất hiện, cô gái vẫn luôn nói không ngừng tức khắc im lặng lại, 5 người nối đuôi nhau đi ra cánh cửa kia, cô cúi đầu đi ở giữa.

Tiết Hạ nhìn về cánh cửa đó, ánh mắt trên cánh cửa vô thức kiếm tìm, sau đó phát hiện trên cánh cửa đã thiếu đi một món đồ, thiếu đi bông lúa mạch màu vàng.

Bông lúa mạch anh quăng ra trước cửa, bởi vì Lili không mời mà tới lại đến rồi.

Nếu như không phải bông lúa mạch biến mất, Tiết Hạ sẽ xem tất cả: Lili mặc chiếc váy đen, Lili khóc thút thít, và "Đó là một tên ác ma" trong miệng cô, những người đột nhiên xuất hiện trong nhà anh; tổng kết lại là vì ảo giác do cơn buồn ngủ gây ra.

Cuối cùng, những chuyện này nghĩ như thế nào cũng đều là xu hướng chỉ có trong phim mới có thể xảy ra.

Hoàn hồn lại, Tiết Hạ cảm thấy...

Lời nói và biểu cảm của Lili dường như có sự diễn trò, nước mắt, đau thương, hoảng loạn, phẫn nộ.

Ý nghĩ này khiến cho Tiết Hạ hôm sau khi dạo hiệu sách đem về vài cuốn sách về tâm lý.



Hai ngày sau, vào lúc hoàng hôn.

Ding dong ding dong ding dong, ding—dong, ding—ding dong ding dong—

Lili không mời mà tới hôm nay ăn mặc rất thoải mái, áo sơ mi, quần jean, kết hợp với làn da gần như trong suốt, cô lại trở thành thiên kim được nhà ai chiều hư, sau lưng vị thiên kim này có hai nhân viên chuyển đồ của siêu thị đi theo.

Cô gái bị chiều hư hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt, nhưng cũng có thể tâm trạng rất tệ, cho nên cô mua một đống đồ, nhưng mà những vật dụng thường ngày này cô vốn dĩ không dùng đến, thế là, cô nghĩ đến chàng thanh niên sống ở khu ổ chuột này.

Thực ra, nơi Tiết Hạ sống chỉ là gần bên khu ổ chuột, khu vực anh sống là nơi ở của một bộ phận nhỏ tầng lớp trung lưu, nhưng một khi Tiết Hạ nói ra địa chỉ nhà, những người kia liền kết luận anh là chàng thanh niên nghèo sống ở khu ổ chuột.

Phía tây thành phố Rio thực sự là một nơi thú vị, tượng trưng cho khu vực nghèo nhất Brazil và khu vực giàu có nhất của Brazil từ xa ngóng trông nhau.

Nhìn xem, trong một đống đồ vật dụng thường ngày mà cô gái bị chiều hư đã đem đến có bao gồm cả những món đồ dành cho phái nữ như băng vệ sinh. Lúc này, cô đang cầm món đồ không nên xuất hiện đó, đỏ bừng mặt.

Khuôn mặt gần như trong suốt bởi vì có thêm một dải màu đỏ mà lộ ra sức sống bừng bừng khiến khuôn mặt của anh cũng không nghiêm nổi.

Giọng nói mềm mại: "Không sao, có thể tặng cho các cô gái dưới lầu".

Cô nhăn đầu mũi, lại tiếp tục mở ra, mà anh thì tiếp tục sửa bản thảo nhạc kịch, ai cũng không nhắc lại chuyện ngày hôm đó.

Trước lúc vẫn chưa phát hiện mấy quyển sách tâm lý kia, mọi thứ đều rất tốt, mùi thơm cá chiên từ nhà bếp truyền tới, cô đang lau cửa sổ, sau khi lau xong cửa sổ thì xếp lại kệ sách, sau đó...

Rầm—

Tiết Hạ ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt cô anh nhìn thấy vài quyển sách bị rớt xuống sàn, đó là quyển sách mà cách đây 2 ngày anh mua từ hiệu sách về, sách đại loại liên quan đến bệnh tâm lý.

"Anh cảm thấy tinh thần của tôi bất bình thường sao?" Cô lạnh lùng hỏi.

Tiết Hạ không giỏi nói dối, xác thực, ngày hôm đó đứng trước khu thư viện đang phân loại sách, khi nhìn thấy những quyển sách về bệnh tâm lý anh nhớ đến người phụ nữ tên Lili này.

"Người mắc bệnh trầm cảm? Thể hiện đa nhân cách? Người mắc bệnh hoang tưởng bị hại? Trong cảm giác của anh, tôi giống loại nào hơn?" cô lạnh lùng nhìn anh.

"Không phải...." chậm rãi từ sofa đứng lên "Không phải như cô nghĩ, tôi chỉ là... ... cuộc sống của tôi vô cùng bình phàm, cô và những thứ cô nói, đối với tôi mà nói rất xa vời, cho nên... ... cho nên, tôi rất khó để tin tưởng những điều này".

Tiết Hạ ngỡ rằng lời nói của mình sẽ chọc tới cô gái bị chiều hư nổi trận lôi đình, nhưng không có.

Cô nói với anh, tôi đưa anh đi xem điều thú vị này.

Trên một số tuyến đường giao thông chính dẫn đến khu ổ chuột ở thành phố Rio có những căn cứ tạm thời do cảnh sát Brazil xây dựng. Xung quanh những khu cứ điểm này có hàng loạt xe bọc thép đang đậu, mặt trước của những chiếc xe bọc thép này đều giống nhau nhắm vào các khu ổ chuột.

Sau một thời gian dài, khu ổ chuột là khu vực tập trung của các băng đảng lớn ở Brazil, những người này tồn trữ một số lượng lớn vũ khí hạng nặng ở địa bàn của họ. Họ chiếm giữ vị trí thuận lợi nhất, cảnh sát Rio đã nhiều năm bất lực trước đám người này. Sau nhiều lần thanh trừng không kết quả, các băng đảng khu ổ chuột và cảnh sát đã đạt thỏa thuận ngầm, phía cảnh sát sẽ không ngăn cản những người này kiếm tiền và những người này sẽ không làm mất mặt bên cảnh sát.

Thỏa thuận ngầm này đã duy trì nhiều năm, nhưng theo sự thành công của Thế vận hội Rio, quy luật này đã bị phá bỏ, phía cảnh sát đem xe bọc thép tiến vào khu ổ chuột.

Cảnh sát tuyên bố bên ngoài rằng họ đã bắn chết các băng đảng lớn, dọn sạch một lượng lớn vũ khí. Trên thực tế, đó là một màn diễn lớn cảnh sát Rio dành cho thế giới. Bọn họ chỉ là thông qua các cuộc đàm phán ngầm với các băng đảng khu ổ chuột đạt được hiệp ước, để mọi người vào năm Thế vận hội có thể yên ổn trở lại.

Vì ngăn cản các băng đảng lớn lại giở quẻ, phía cảnh sát Brazil đã thiết lập các cứ điểm tạm thời trên con đường chính đi vào khu ổ chuột. Trong đó cứ điểm gần nhất cách nhà của Tiết Hạ cũng có mấy km, những căn cứ này không khác gì các văn phòng chính phủ thông thường.

Nửa tiếng sau, Tiết Hạ đứng ở nơi cứ điểm chỉ cách nhà mình vài km, trơ mắt nhìn Lili cầm bình xăng châm lửa ném về chiếc xe bọc thép gần nhất gần cứ điểm nhất.

Theo một tiếng "ầm", ngọn lửa do bình xăng gây ra đạt độ cao vài mét.

Một cái vẫn không đủ, tay phải vẫn còn nữa, bình xăng bên tay phải nện lên bình xăng đầu tiên, ngọn lửa lan ra từ hai bình xăng thắp sáng xung quanh như ánh sáng ban ngày

Trong ánh lửa, anh nhìn nụ cười của cô, gương mặt nhìn khác với con búp bê trắng không chút sức sống của mọi ngày.

Gương mặt đó cười không khác gì người thường, cười hờn dỗi với anh: "Ngốc đứng ở đây làm gì".

Tiết Hạ phải thừa nhận, dáng vẻ khi cười người phụ nữ đó trong ánh lửa tràn đầy ma lực, khiến anh làm theo yêu cầu của cô, đứng trước mặt cô.

Anh biết cô muốn gì, đem bình xăng trong tay truyền cho cô.

Cũng vừa vươn tay ra, bốn nòng súng khác nhau nhắm vào anh và cô, mà xung quanh đã tập trung không ít người vây xem, trong đó có hàng xóm của anh, ánh mắt người hàng xóm nhìn anh vô cùng kinh ngạc.

Bản thân Tiết Hạ cũng cảm thấy kinh ngạc, anh đúng là điên rồi.

Bây giờ là một khoảnh khắc đặc biệt, mà lúc này cầm súng chĩa vào anh đều là đội quân tinh nhuệ của Brazil, không phải cứ nhét chút tiền là có thể xong việc.

Đối lập với sự chán nản của anh là một người khác bị hai khẩu súng chĩa vào, thậm chí cô còn làm khẩu hình "đừng lo lắng" với anh.

Tiết Hạ không khách khí làm khẩu hình miệng đáp lại cô "Fuck", bây giờ nhìn lại, những cuốn sách tâm lý anh mua lại phù hợp với người phụ nữ trước mặt.

Bốn khẩu súng được chĩa vào bọn họ, hai viên cảnh sát một nam một nữ, tiến hành lục soát bọn họ. Sau khi xác nhận họ không đem theo bất cứ vũ khí nguy hiểm nào, bọn họ được đưa vào cứ điểm.

Sau khi tiến vào cứ điểm, một màn tiếp theo khiến Tiết Hạ giương mắt đờ ra, cứ điểm có lắp đặt máy quét cơ thể người, theo tiếng máy móc kêu lên, cô nhếch miệng cười với anh.

Hai viên cảnh sát từ chỗ cút áo và gót giày của Lili tìm ra thiết bị điện tử.



Hai món đồ chơi nhỏ đặt trong gót giày và nút áo đang được xác thực, sau khi xác nhận là không có bất kỳ mối đe dọa nào, chỉ là có tác dụng định vị thì được đặt vào túi kín.

Một trong những sĩ quan cảnh sát được điều tới từ São Paulo còn nói rằng nếu như ở sân bay nhỏ, thiết bị điện tử đặt trên người phụ nữ có thể lừa gạt qua cửa được.

Người phụ trách cứ điểm đã thẩm vấn họ.

Tiết Hạ tin rằng khi bất kỳ ai nhìn vào đôi nam nữ đang ngồi nghiêm chỉnh, đều sẽ từ nét mặt ngỡ ngàng của người phụ nữ xoay mặt chuyển hướng về phía người đàn ông, nhất định là lỗi của người đàn ông, người phụ nữ kia nhìn có vẻ vô tội.

Ngay cả viên cảnh sát nghe được một phần mô tả của cấp dưới cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, người phụ nữ là muốn thể hiện mình là người làm chủ, cướp câu trả lời của người đàn ông trước mặt: "Người này đã bị tôi lừa tới".

Sau đó, cô gái gây chuyện lý ra nên ngoan ngoãn tiếp nhận thẩm vấn lại cướp lời của viên cảnh sát: "Ngài cảnh sát, không quá một phút, ngài sẽ nhận được một cuộc gọi. Tôi kiến nghị ngài sau khi nghe xong điện thoại thì quyết định có nên tiếp tục hay không".

Lời vừa dứt, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng vang lên.

9h, Tiết Hạ đi trên đường về nhà, Lili vừa ra khỏi cứ điểm thì được đón đi rồi, vẫn là chiếc xe sẫm màu đó, đưa cô đi vẫn là những người đột nhiên xuất hiện vào ngày hôm đó.

Trước khi rời đi cô nhìn anh một cái, Tiết Hạ biết ánh mắt đó đại biểu điều gì.

Này, người bình thường, bây giờ anh có lẽ tin những thứ đó rồi.

Không dám nhìn cô, chiếc xe sẫm màu đưa cô đi giống như bóng ma lướt qua trước mặt anh.

Trên đường, bên tai Tiết Hạ đều là âm thanh giòn giã "Tôi đưa anh đi xem những thứ thú vị này".

Không không, Lili, nó không thú vị.

Đi đâu, gặp mặt ai, gặp phải chuyện gì đối phương đều biết như trong chỉ tay, nào có thứ gì thú vị cơ chứ.

Tiết Hạ vừa về đến nhà liền đem những cuốn sách chọc cô tức giận quăng vào trong thùng rác.

Hôm sau, Tiết Hạ xuất hiện ở khách sạn sớm hơn bình thường nửa tiếng, trong nửa tiếng, anh thử đến tầng 10, nhưng không có kết quả.

Thang máy đến tầng 10 chỉ đặc biệt có thẻ phòng tầng 10 và những phục vụ liên quan mới có thể sử dụng, may mắn thay Tiết Hạ từ chỗ giám đốc bộ phận khách hàng biết được khách phòng 001 tối qua có ghi vào sổ ghi chép

Một nửa tầng 9 của khách sạn là các thiết bị giải trí cung cấp cho những khách thuê phòng cấp cao, những thiết bị giải trí này bao gồm bể bơi mà bình thường các khách thuê phòng bơi vào buổi sáng đều nhờ khách sạn chuẩn bị sớm một chút.

Đẩy xe phục vụ đồ ăn đi trên hành lang dẫn đến bể bơi, những vị khách từng ở khách sạn Palace sau khi trở về đều sẽ khoe với bạn bè mình rằng bản thân may mắn từng ghé qua hành lang trên không nổi tiếng của khách sạn Belmond Copacabana Palace.

Lúc này, Tiết Hạ đang đi trên hành lang trên không mà những vị khách say sưa kể.

Hành lang kiểu trục lăn, kết cấu của hành lang 100% sử dụng kính cường lực chế tác. Trời vừa sáng, cả thành phố Rio bao phủ trong sương mù.

Đưa mắt nhìn lên, bầu trời sương sớm hòa thành một màu, sắc trời u ám trên tòa nhà cao tầng lộ ra ở một góc, cả thế giới giống như một tòa thành trên không, tận cùng của hành lang trên không màu lưu ly nối tiếp với tòa thành trên không.

Ở một đầu của hành lang, thân ảnh mờ nhạt giống như ở dưới mây, thân hình mảnh khảnh trong sương mù mờ nhạt cảnh sắc tuyệt đẹp.

Lại là khách đến tòa thành trên không? Nhất thời, khiến người khác không nhịn được muốn nhìn thêm lần nữa.

Thân ảnh màu nhạt đang từ từ đi về phía Tiết Hạ, nơi sương mù dày đặc truyền đến âm thanh "Ngài Ôn".

Tiết Hạ cúi đầu, ở tình huống bình thường, không thể nhìn thẳng vào khách để tránh cho khách hàng cảm thấy không thoải mái, đây là một trong những nguyên tắc dành cho nhân viên của khách sạn trăm năm này.

Từ tiếng bước chân mà đoán, đi tới trước mặt có lẽ không dưới 5 người, 5 người này đang đứng chen chúc, người đàn ông đang thấp giọng nói chuyện có lẽ là nhân viên nội bộ của khách sạn, giọng điệu người này cực kỳ lấy lòng.

Cúi đầu, lướt qua những người ở đối diện đi đến, trong ánh sáng còn sót lại anh nhìn thấy đôi giày lười màu nhạt trộn lẫn vào trong vài đôi giày da màu đen nghiêm chỉnh.

Đôi giày lười màu nhạt đang ở phía trước nhất, những đôi giày da màu đen thì duy trì khoảng cách vừa phải, xếp hàng ở phía sau.

"Ngài Ôn, đối với sự ghé thăm của ngài chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, ngài Ôn... ngài Ôn..." âm thanh càng ngày càng xa.

Cách đầu cuối của hành lang còn khoảng 10 bước, phía sau truyền tới giọng nam dễ nghe: Phục vụ.

Giọng giọng nam dễ nghe giống như đã từng nghe qua.

Khi âm thanh "Phục vụ" lần hai vang lên, Tiết Hạ vô thức đi chậm lại.

Trong mơ hồ, trong những năm tháng xa xôi, ở đầu phía tây nam của Trái Đất có một thành phố tên Angel City, ở Angel City, anh từng luyến tiếc về chàng thiếu niên xinh đẹp có giọng nói dễ nghe tại sao không thể hát hay những bài hát.

Chàng thiếu niên đáp lại anh: tiền lương mà anh cầm lấy chỉ bằng 1/5 của tôi, có thể thấy biết hát cũng chẳng có tác dụng gì.

Đúng rồi, bài hát mà chàng trai đẹp trai đó ghét nhất là "Red River Valley".

Anh hỏi cậu ta tại sao.

Đáp án mà chàng thiếu niên đưa ra khiến anh càng mơ hồ.

"Người hát bài này dáng vẻ rất ngốc, người nghe bài này nhìn càng ngốc hơn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook