Chương 91: Lili - 7
Tg Loan
05/09/2020
Dịch: Zhen Fan
Ôm người phụ nữ ngồi cuộn mình lại trong góc, Tiết Hạ cho rằng hành động của mình sẽ chọc đến cô gái xấu tính này.
Người này không những ghét người khác nhìn cô, càng ghét sự đụng chạm của người khác, có một lần anh vô ý chạm vào eo cô, tức khắc trên gò má có in bàn tay.
Lần này, cô không có cho anh ăn tát, chỉ là lúc anh đặt cô xuống cô dùng một loại ngữ khí tương đối kỳ lạ nói cho anh biết, rất nhanh thôi anh có lẽ sẽ hối hận.
Hối hận? Hối hận cái gì?
Tiếng chuông nhà thờ vang lên đã qua được một lúc, cô đứng trước cửa sổ phía Nam, Tiết Hạ đưa cô ly sữa nóng.
Uống sữa xong, đêm sắc càng thêm âm trầm, cô vẫn đứng trước cửa sổ, lần này thời gian cô dừng chân trước cửa sổ đều lâu hơn so với bất cứ khi nào.
Đối mặt với cửa sổ, giống như đang tự nói lẩm bẩm, cũng giống như đang nói với ai: "Nếu như không như vậy, sớm muộn sẽ có ngày tôi trở thành một kẻ điên".
Đồng hồ trên tường chỉ đúng 1h sáng, căn phòng 150 ping đêm nay có thêm nhiều hơn 1 người, Lili đang ngủ trong phòng anh, mà anh ngủ ở sofa.
Tất cả những điều này dường như xảy ra rất tự nhiên "Buồn ngủ chưa?" anh hỏi cô, "Có chút.... ....", "Có muốn.... ...." vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phòng mình.
"Được!" câu trả lời ít khi lưu loát dứt khoát.
Lúc này, Lili ngủ trong phòng anh được khoảng 5 phút, Tiết Hạ thôi thúc bản thân mau nhắm mắt đi ngủ, nhắm mắt lại.
Vậy không có gì không đúng? Ừm, không có gì!
Tiết Hạ nhắm mắt lại.
Nửa tiếng trôi qua, trong thời gian nửa tiếng anh nhiều lần mở mắt nhìn về phía phòng mình, cho dù cánh cửa đó đang đóng chặt, nhưng anh vẫn nhìn về cánh cửa đó được một lúc, nhìn xong lại nhìn đồng hồ trên tường.
1h sáng.
Mau đi ngủ, Tiết Hạ lần nữa thúc ép bản thân, bước đầu tiên của việc đi ngủ là nhắm mắt lại.
Tiết Hạ nhắm mắt.
Mắt vừa nhắm lại, Tiết Hạ nghe thấy tiếng cười khẽ từ ngoài cửa vang lên.
Loại tình huống này Tiết Hạ đã gặp qua, những tên trộm ở khu này luôn rất tùy hứng, khi bạn mở cửa nói với tên trộm rằng bạn chưa ngủ, hắn sẽ mời bạn cùng nhau đi chơi bóng chuyền trên bãi cát.
Đúng lúc, mấy ngày trước anh mua một khẩu súng giả.
Tìm khẩu súng giả, Tiết Hạ mở cửa.
Ngoài cửa có hai người, người đang cong lưng kia đương nhiên là ý đồ cạy khóa nhà anh, còn người đang đứng kia....
Mặt trăng tròn đã thoát ra khỏi mặt biển, treo cao trên bầu trời đêm. Ánh trăng bạc vô tận trải dài từ mặt biển, bãi biển đến sân thượng nhà anh.
Thân ảnh đang đứng trên sân thượng mặc bộ đồ màu tối đứng trong thế giới màu trắng bạc.
Ánh trăng quá sáng khiến Tiết Hạ chỉ có thể nheo mắt lại. Khi nhìn rõ người trước mặt, Tiết Hạ lập tức nghĩ đến những cô gái trong tòa Judo ở tầng dưới, người này nếu như xuất hiện vào ban ngày thì được rồi.
Sau đó, Tiết Hạ nghĩ đến: Ôn Lễ An tại sao xuất hiện ở cửa nhà anh, chẳng lẽ lại đến chỉ trích cuộc đời tầm thường của anh, và cô gái ngu ngốc rửa rau cắt hành cho anh sao?
"Ôn....".
Còn chưa đợi Tiết Hạ đưa ra thắc mắc, Ôn Lễ An đi qua người anh.
Người đang khom lưng kia nhường qua một bên, cơ thể Ôn Lễ An đi thẳng vượt qua người đó, đi vào trong nhà.
Nhìn thấy phương hướng di chuyển của Ôn Lễ An, Tiết Hạ vội vã đuổi theo, lợi dụng sự quen thuộc của mình đối với vị trí phòng khách, anh chắn trước mặt Ôn Lễ An, chặn Ôn Lễ An trước cửa phòng.
Nghĩ đến hành vi của Ôn Lễ An tại quán bar cocktail ngày hôm đó, khẩu súng giả trong tay Tiết Hạ run lên.
Âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo: "Tiết Hạ, thế giới tầm thường của anh lại thêm một dạng, súng giả".
Shit! Âm thầm mắng chửi một câu.
"Ôn Lễ An", Tiết Hạ đè giọng, "Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói".
"Tại sao?".
"Phòng tôi có khách".
Tiếp theo, cả người Tiết Hạ bị động ngã qua trái, còn chưa đợi anh đứng vững trở lại, Ôn Lễ An đã mở cửa phòng.
Một màn xảy ra tiếp theo khiến hai mắt Tiết Hạ suýt nữa rớt xuống đất.
Tiết Hạ vừa bước một chân vào phòng, người phụ nữ đang ngủ say trên giường anh đã bị Ôn Lễ An ôm vào trong lòng, trên người của cô đắp áo khoác của Ôn Lễ An.
Cứ như vậy, anh ôm cô lướt qua bên cạnh người chủ nhà trước mặt như không này.
"Ôn....... Anh...... Đó......." trong lúc mắt chữ A mồm chữ O, tay chỉ về người phụ nữ trong vòng tay của Ôn Lễ An, đơ người trơ mắt nhìn anh ôm cô rời khỏi phòng, trơ mắt nhìn anh bước vài bước đi tới cửa chính phòng khách, hoàn hồn lại, "Đó là khách của tôi".
Lời vừa dứt, thân hình Ôn Lễ An đã biến mất nơi cánh cửa.
Thở ra một hơi, Tiết Hạ đuổi theo.
Đuổi theo Ôn Lễ An xuống dưới lầu, bãi đất trống chỗ cầu thang dẫn tới khu đô thị có ba chiếc xe màu tối đang đậu, bốn người đàn ông cường tráng phân hai nhóm canh giữ bên trái phải đầu đường. Một tên say rượu ngang qua quay đầu chạy về phía thành phố.
Dáng vẻ này vừa nhìn là biết không thể chọc nổi.
Lại thở dài, Tiết Hạ chặn trước mặt Ôn Lễ An, lắc lư chiếc điện thoại: "Ôn Lễ An, đối với hành vi của anh tôi báo cảnh sát tuyệt đối không vấn đề gì".
Ôn Lễ An liếc nhìn anh ta, ánh mắt rơi trên gương mặt của người phụ nữ, người phụ nữ đó vẫn còn ngủ say.
Ánh mắt rơi trên gương mặt của người phụ nữ đang ôm trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Giày vò bản thân đến mệt rồi sao?".
"Ôn Lễ An!" giọng Tiết Hạ thêm nặng nề.
"Đừng ồn".
Theo câu nói "Đừng ồn" của Ôn Lễ An, người nhân viên đi theo Ôn Lễ An lên sân thượng chen ngang giữa anh và Ôn Lễ An, giây tiếp theo mạnh mẽ chặn đường Tiết Hạ.
Ôn Lễ An đi vào chiếc xe ở giữa trong 3 chiếc xe, một người ở bên trái đầu đường chạy qua mở cửa xe.
Mở cửa xe ra, mắt nhìn Ôn Lễ An ôm người phụ nữ vào trong xe, nhìn thấy cánh cửa xe sắp khép lại, Tiết Hạ nói ra một câu: Cô ấy là của tôi.
"Cô ấy là của tôi" theo câu nói đó, thế giới màu bạc trong bầu không khí đột ngột trở nên cực kỳ quỷ dị.
Tiết Hạ đứng thẳng người, không cần hoang mang, đó chỉ là người thiếu niên yên tĩnh ở tòa Las Vegas, chẳng qua chàng thiếu niên yên tĩnh đó bây giờ có tiền có quyền rồi.
Ôn Lễ An quay đầu lại, ánh mắt đó như lửa cháy.
Bàn tay ngăn cản của Tiết Hạ buông xuống.
Đi qua, nhìn người phụ nữ đặt ở chỗ ngồi phía sau, trầm giọng nói Ôn Lễ An chúng ta nói chuyện chút.
Tòa nhà Judo và cửa hàng cho thuê đồ bơi cách nhau một con hẻm nhỏ, con hẻm đó thông ra bãi biển, bước chân Ôn Lễ An vội vàng đi men theo con hẻm nhỏ, Tiết Hạ đi sau lưng Ôn Lễ An.
Con hẻm có hình cái phễu, sau hàng chục bước tầm nhìn theo đó càng ngày càng rộng, Tiết Hạ nhìn thấy bãi biển được nhuộm màu bạc.
Gần đi ra khỏi con hẻm, một chân giẫm trên bãi cát lấp lánh, cái bóng dày ở đối diện, cái bóng hòa trộn với gió—
Trong lúc không phòng bị, trọng lực rơi trên mặt anh khiến Tiết Hạ thu chân lại, loạng choạng, tay theo bản năng tìm kiếm vật chống đỡ.
Lòng bàn tay cũng vừa chạm vào tường, không còn bất kỳ đường lui nào, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo ngủ của anh, xách nửa người lên buộc bàn tay Tiết Hạ phải rời khỏi tường.
Giây tiếp theo, cơ thể được đưa ra khỏi con hẻm nhỏ hướng ra bãi biển.
Mượn lực đấm mạnh một cú, cả người Tiết Hạ ngã người ra phía bãi biển. Khi đó anh cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, nhưng vì không đủ sức cuối cùng chỉ có thể ngã xuống bãi biển một cách nhếch nhách.
Lúc lưng tiếp xúc với bãi cát, Tiết Hạ nghĩ anh không nên đem Ôn Lễ An và chàng thiếu niên yên tĩnh ở Las Vegas ngày trước lại liên hệ với nhau. Tiết Hạ còn nghĩ, nếu sớm biết xảy ra chuyện này, có lẽ anh nên cùng với chàng trai Venezuela học chút Judo.
Người sáng lập tập đoàn Pacific Rim không những tinh thông đấu võ, lúc nhỏ còn từng học qua Taekwondo, những tin tức này anh đã nhiều lần thấy trên báo.
Sau đó, cũng không biết Ôn Lễ An sẽ nói như vậy: Tiết Hạ, cuộc sống bình thường của anh lại thêm một loại, không chịu được một cú đấm.
Quay lưng lại với ánh trăng, Ôn Lễ An từ trên cao nhìn xuống: "Tiết Hạ, hy vọng anh không đơn thuần cho rằng việc đánh anh chỉ là do tâm trạng của đối phương nhất thời không tốt".
Trong lòng cười khổ, lúc thốt ra câu "Cô ấy là của tôi", Tiết Hạ mơ hồ hiểu ra rằng nếu như lúc đó không nói câu này, có lẽ từ nay về sau anh không còn cơ hội để nói ra.
Con hẻm nhỏ thẳng tắp, trong làn gió biển nghênh tới: người gọi R xuất hiện trên chiếc điện thoại màu đen, nhiều tháng trước Ôn Lễ An được thành phố thảo luận sôi nổi về hai cuộc gọi không được nhấc máy, người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đứng bên kệ sách và bình tưới nước bị rớt xuống đất, từng khung hình trong gió biển mặn.
Chỉ là, chàng thiếu niên có gương mặt đẹp trai trước mắt và người đàn ông hung ác, hói đầu thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu Tiết Hạ có hình tượng chênh lệch cực lớn.
Anh đương nhiên đem R cùng với thô tục, lớn tuổi, trong mắt không có ai...... những đại danh từ này kết hợp với nhau.
Người phụ nữ tên Lili đó đúng là có bản lĩnh.
Vầng trăng tròn treo trên bầu trời, mặt biển không một gợn sóng.
Tiết Hạ và Ôn Lễ An đối diện với biển, nước thủy triều cách chân bọn họ 3, 4 bước tới tới lui lui.
Giọng nói của Ôn Lễ An bình tĩnh: "Tiết Hạ, anh nên cảm thấy may mắn, câu nói 'Cô ấy là của tôi' mà anh nói chỉ đúng lúc cô ấy đang giận tôi, bởi vì cơn giận của cô khiến tôi phải bó tay bó chân. Nếu không, nói không chừng, người chạy bộ vào sáng mai sẽ hiểu nhầm anh là một con cá hồi sau bị ngâm dưới biển thì bị dạt lên bờ".
Lúc này đây, anh có phải phối hợp với sự khảng khái của người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim mà nói tiếng cảm ơn hay không?
Sờ túi, bây giờ anh đang mặc đồ ngủ, Tiết Hạ không có thói quen để thuốc vào túi áo ngủ, bây giờ anh cần một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng.
"Đừng tự cho rằng lời tôi vừa nói chỉ là lời nói hoa mỹ" âm thanh không chắc có bất cứ sự nhấp nhô nào "Tiết Hạ, tôi phải để anh biết là sáng hôm đó, lúc anh nói cô ấy làm cơm rất ngon, tôi đã muốn cắt đứt lưỡi của anh".
"Con dao Damascus đặt ở bên tay trái tay tôi, con dao Damascus vô cùng thích hợp để cắt lưỡi của những người ăn nói hồ đồ".
Sáng hôm đó, Tiết Hạ cũng nhìn thấy con dao Damascus đó, đặt nó lên quầy bar với nhiều đồ trang sức lưu ly, rất có phong cách.
"Tiết Hạ, anh luôn nhiều lời, cho dù là ở Angel City hay là ở Rio".
Điểm này Tiết Hạ không muốn phủ nhận.
Không có nửa tiếng sóng, giống như ánh sáng rực rỡ của mặt trăng: "Con dao nằm bên tay trái của tôi, lúc đó tôi đang nghĩ, dùng dao cắt lưỡi Tiết Hạ, vậy thì anh ta sẽ im lặng trở lại, quan trọng nhất là từ nay về sau, Tiết Hạ cũng không thể hát nữa, tôi nhớ anh rất thích hát".
Bàn tay đặt trong túi đồ ngủ, nhiệt độ ngón tay trong đêm có hơi lạnh.
"Quan trọng nhất là cắt lưỡi của Tiết Hạ, từ đó về sau, anh cũng không hát được bài Red River Valley nữa". Âm thanh bình tĩnh không dao động cuối cùng có chút cảm xúc, chút cảm xúc đó giống như đang thương tiếc "Khi chạm tay vào con dao, tôi nhớ đến người phụ nữ ở tầng 10 đó, có lẽ nếu xảy ra như vậy, cô ấy lại phải chạy trốn khắp thế giới, cô ấy lại không dễ dàng gì mới dừng chân lại".
Nhìn về mặt biển vô tận biến hóa thành bến cảng Barcelona, người phụ nữ ngồi trong góc tối, hình bóng cô đơn.
Người phụ nữ dùng giọng Tây Ban Nha vô cùng lưu loát, "Anh có thể hát lại Red River Valley không?" Một năm sau, Tiết Hạ đột nhiên hiểu giọng nói của người phụ nữ, và những lời cuối không phải là cố tình điều chỉnh giọng, mà là run rẩy.
Bởi vì đã hiểu, bắt đầu đau lòng.
Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim nói anh phải chạy đi.
"Tiết Hạ, nghe đâu có một câu nói như sau, chuyện tốt không quá ba lần, lần thứ nhất là số hên, lần hai là may mắn, nếu như anh không nhận ra điểm này, vậy thì lần thứ 3 cuối cùng biến thành ác mộng, khiến anh không hát được đối với tôi mà nói là chuyện vô cùng đơn giản".
"Cuối cùng, khuyên anh một câu, đừng để dáng vẻ khổ sở đáng thương của cô ấy che mắt, quên cô ấy đi, anh sẽ gặp được người phụ nữ ngốc nghếch thực sự vì anh rửa rau, cắt hành".
Thủy triều từng đợt lại thêm từng đợt, người phụ nữ ở cảng Barcelona nói "Anh có thể hát bài Red River Valley không?".
Quay đầu lại, nói với bóng lưng Ôn Lễ An.
"Ôn Lễ An, buông tha cô ấy đi".
Ôn Lễ An dừng bước.
Đi về phía Ôn Lễ An, giọng của anh làm át đi tiếng sóng: "Ôn Lễ An, buông tha cô ấy đi, không ai nguyện ý ở bên người đã giết người yêu của mình. Anh cho cô ấy bao nhiêu tiền bao nhiêu quyền lực đi nữa, cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc".
Dừng lại trước mặt Ôn Lễ An, duỗi thẳng lưng.
"Lời anh vừa nói ý là, buông tha cô ấy, để anh và cô ấy ở bên nhau?" Chân Ôn Lễ An bước về phía Tiết Hạ một chút, "Nhưng làm sao đây? Mẹ cô ấy tiêu của tôi không ít tiền, càng không nói đến cô ấy".
Bước chân tiếp tục di chuyển: "Tiếp theo, tôi có phải là từ trong miệng anh nghe những câu ngu ngốc đại loại như 'Tôi sẽ trả lại sạch tiền mà cô ấy nợ anh' phải không?".
Nếu như anh có tiền, anh lại không để ý nói ra những câu nói ngu ngốc như này, nhưng....
"Cô ấy không phải vật nuôi, cô ấy là người sống bình thường".
"Cho nên?".
"Để cô ấy có quyền lựa chọn của riêng mình, cô ấy muốn đi đâu để cô ấy đi đó, cô ấy muốn gặp người nào, để cô ấy gặp người đó, không cần phải đặt bất cứ thiết bị điện tử định vị nào lên người cô ấy".
"Tiết Hạ, tôi nhớ anh năm nay có lẽ qua 30 tuổi rồi, sau đó có phải là tôi sắp nghe từ trong miệng người đàn ông 30 tuổi những câu như, ừm, 'vì cô ấy, tôi nguyện ý quyết đấu với anh một trận, cho dù phải trả cái giá bằng sinh mạng'".
"Ôn Lễ An, cô ấy giống anh, đều tự do".
Lời vừa dứt, Tiết Hạ liền nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt, Ôn Lễ An cười nói với anh, Tiết Hạ tôi đưa anh đi xem một thứ thú vị này.
Men theo con hẻm nhỏ hình phễu, lúc đi qua hẻm Ôn Lễ An nói với anh những lời mơ hồ: "Đến lúc đó đừng cảm thấy mất mặt, tôi cũng thường bị cô ấy lừa rồi, mấy năm nay thủ đoạn của cô ấy càng biến hóa thành thục, đến lúc đó, anh nhất định nghĩ như vậy, không phải là anh ngốc mà là kỹ thuật đối thủ quá mạnh".
Ba chiếc xe vẫn còn dừng ở đó, bốn người đang đứng giữ hai bên đầu hẻm.
Ôn Lễ An mở cửa chiếc xe giữa, nói Tiết Hạ anh qua đây.
Người phụ nữ nằm nghiêng ở ghế sau, trên người đắp áo khoác của Ôn Lễ An, tay Ôn Lễ An mò mẫm chỗ cổ cô, lúc quay đầu lại trên tay có một sợi dây chuyền.
Run nhẹ, dây chuyền treo từ lòng bàn tay Ôn Lễ An cởi ra.
Chiếc nhẫn sáng loáng xuyên qua dây chuyền, giống như một con lắc đồng hồ lắc lư trước mặt Tiết Hạ, khiến anh cảm thấy chóng mặt
Trong cơn choáng váng, trước mắt lại có thêm một chiếc nhẫn khác có cùng thiết kế, chiếc nhẫn xuất hiện trước nhìn có vẻ nhỏ hơn, chiếc nhẫn xuất hiện sau lớn hơn một chút.
Viền trong chiếc nhẫn có khắc chữ cái tiếng Anh, Tiết Hạ cố gắng nhìn rõ hai chữ cái được chồng lên nhau.
Nhưng rất khó, lúc này sự tập trung của anh xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, anh chỉ muốn học theo những tên côn đồ ngoài bến tàu mắng chửi những lời rác rưởi, vẫn là những lời chửi khó nghe nhất.
Anh còn muốn lập tức trở về nhà, từ đó về sau cách xa thế giới của người có tiền.
Fuck! Người phụ nữ đang ngủ say ở ghế sau xe, người đàn ông đứng trước mắt từng nói muốn cắt lưỡi anh, hai người này nhất định là sinh vật ngoài hành tinh.
Trong lúc xao lãng, bên tai nghe thấy:
"Tiết Hạ, cái gọi là Lili không tồn tại. Cô ấy là Lương Tuyết, người phụ nữ tên Lương Tuyết này còn có một thân phận khác, vợ của Ôn Lễ An. Vài tháng trước, tôi cùng cô ấy đã đón kỷ niệm 5 năm ngày cưới".
"Cô ấy nói với anh người được gọi là người yêu chết trước mặt cô ấy, anh hãy đem những lời này xem thành lời nói lúc ngủ mơ đi. Không có ai chết cả. Đối với những rắc rối mà vợ tôi đã gây ra cho anh gần đây, tôi sẽ đền bù tinh thần hợp lý cho anh. Nếu như anh đủ thông minh, anh nên hiểu tất cả mọi việc nên kết thúc ở đây".
"Tiết Hạ, trên thế giới này, không ai có thể yêu cô ấy hơn tôi, cho nên, cô ấy phải ở bên tôi mới được an toàn".
Ôm người phụ nữ ngồi cuộn mình lại trong góc, Tiết Hạ cho rằng hành động của mình sẽ chọc đến cô gái xấu tính này.
Người này không những ghét người khác nhìn cô, càng ghét sự đụng chạm của người khác, có một lần anh vô ý chạm vào eo cô, tức khắc trên gò má có in bàn tay.
Lần này, cô không có cho anh ăn tát, chỉ là lúc anh đặt cô xuống cô dùng một loại ngữ khí tương đối kỳ lạ nói cho anh biết, rất nhanh thôi anh có lẽ sẽ hối hận.
Hối hận? Hối hận cái gì?
Tiếng chuông nhà thờ vang lên đã qua được một lúc, cô đứng trước cửa sổ phía Nam, Tiết Hạ đưa cô ly sữa nóng.
Uống sữa xong, đêm sắc càng thêm âm trầm, cô vẫn đứng trước cửa sổ, lần này thời gian cô dừng chân trước cửa sổ đều lâu hơn so với bất cứ khi nào.
Đối mặt với cửa sổ, giống như đang tự nói lẩm bẩm, cũng giống như đang nói với ai: "Nếu như không như vậy, sớm muộn sẽ có ngày tôi trở thành một kẻ điên".
Đồng hồ trên tường chỉ đúng 1h sáng, căn phòng 150 ping đêm nay có thêm nhiều hơn 1 người, Lili đang ngủ trong phòng anh, mà anh ngủ ở sofa.
Tất cả những điều này dường như xảy ra rất tự nhiên "Buồn ngủ chưa?" anh hỏi cô, "Có chút.... ....", "Có muốn.... ...." vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phòng mình.
"Được!" câu trả lời ít khi lưu loát dứt khoát.
Lúc này, Lili ngủ trong phòng anh được khoảng 5 phút, Tiết Hạ thôi thúc bản thân mau nhắm mắt đi ngủ, nhắm mắt lại.
Vậy không có gì không đúng? Ừm, không có gì!
Tiết Hạ nhắm mắt lại.
Nửa tiếng trôi qua, trong thời gian nửa tiếng anh nhiều lần mở mắt nhìn về phía phòng mình, cho dù cánh cửa đó đang đóng chặt, nhưng anh vẫn nhìn về cánh cửa đó được một lúc, nhìn xong lại nhìn đồng hồ trên tường.
1h sáng.
Mau đi ngủ, Tiết Hạ lần nữa thúc ép bản thân, bước đầu tiên của việc đi ngủ là nhắm mắt lại.
Tiết Hạ nhắm mắt.
Mắt vừa nhắm lại, Tiết Hạ nghe thấy tiếng cười khẽ từ ngoài cửa vang lên.
Loại tình huống này Tiết Hạ đã gặp qua, những tên trộm ở khu này luôn rất tùy hứng, khi bạn mở cửa nói với tên trộm rằng bạn chưa ngủ, hắn sẽ mời bạn cùng nhau đi chơi bóng chuyền trên bãi cát.
Đúng lúc, mấy ngày trước anh mua một khẩu súng giả.
Tìm khẩu súng giả, Tiết Hạ mở cửa.
Ngoài cửa có hai người, người đang cong lưng kia đương nhiên là ý đồ cạy khóa nhà anh, còn người đang đứng kia....
Mặt trăng tròn đã thoát ra khỏi mặt biển, treo cao trên bầu trời đêm. Ánh trăng bạc vô tận trải dài từ mặt biển, bãi biển đến sân thượng nhà anh.
Thân ảnh đang đứng trên sân thượng mặc bộ đồ màu tối đứng trong thế giới màu trắng bạc.
Ánh trăng quá sáng khiến Tiết Hạ chỉ có thể nheo mắt lại. Khi nhìn rõ người trước mặt, Tiết Hạ lập tức nghĩ đến những cô gái trong tòa Judo ở tầng dưới, người này nếu như xuất hiện vào ban ngày thì được rồi.
Sau đó, Tiết Hạ nghĩ đến: Ôn Lễ An tại sao xuất hiện ở cửa nhà anh, chẳng lẽ lại đến chỉ trích cuộc đời tầm thường của anh, và cô gái ngu ngốc rửa rau cắt hành cho anh sao?
"Ôn....".
Còn chưa đợi Tiết Hạ đưa ra thắc mắc, Ôn Lễ An đi qua người anh.
Người đang khom lưng kia nhường qua một bên, cơ thể Ôn Lễ An đi thẳng vượt qua người đó, đi vào trong nhà.
Nhìn thấy phương hướng di chuyển của Ôn Lễ An, Tiết Hạ vội vã đuổi theo, lợi dụng sự quen thuộc của mình đối với vị trí phòng khách, anh chắn trước mặt Ôn Lễ An, chặn Ôn Lễ An trước cửa phòng.
Nghĩ đến hành vi của Ôn Lễ An tại quán bar cocktail ngày hôm đó, khẩu súng giả trong tay Tiết Hạ run lên.
Âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo: "Tiết Hạ, thế giới tầm thường của anh lại thêm một dạng, súng giả".
Shit! Âm thầm mắng chửi một câu.
"Ôn Lễ An", Tiết Hạ đè giọng, "Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói".
"Tại sao?".
"Phòng tôi có khách".
Tiếp theo, cả người Tiết Hạ bị động ngã qua trái, còn chưa đợi anh đứng vững trở lại, Ôn Lễ An đã mở cửa phòng.
Một màn xảy ra tiếp theo khiến hai mắt Tiết Hạ suýt nữa rớt xuống đất.
Tiết Hạ vừa bước một chân vào phòng, người phụ nữ đang ngủ say trên giường anh đã bị Ôn Lễ An ôm vào trong lòng, trên người của cô đắp áo khoác của Ôn Lễ An.
Cứ như vậy, anh ôm cô lướt qua bên cạnh người chủ nhà trước mặt như không này.
"Ôn....... Anh...... Đó......." trong lúc mắt chữ A mồm chữ O, tay chỉ về người phụ nữ trong vòng tay của Ôn Lễ An, đơ người trơ mắt nhìn anh ôm cô rời khỏi phòng, trơ mắt nhìn anh bước vài bước đi tới cửa chính phòng khách, hoàn hồn lại, "Đó là khách của tôi".
Lời vừa dứt, thân hình Ôn Lễ An đã biến mất nơi cánh cửa.
Thở ra một hơi, Tiết Hạ đuổi theo.
Đuổi theo Ôn Lễ An xuống dưới lầu, bãi đất trống chỗ cầu thang dẫn tới khu đô thị có ba chiếc xe màu tối đang đậu, bốn người đàn ông cường tráng phân hai nhóm canh giữ bên trái phải đầu đường. Một tên say rượu ngang qua quay đầu chạy về phía thành phố.
Dáng vẻ này vừa nhìn là biết không thể chọc nổi.
Lại thở dài, Tiết Hạ chặn trước mặt Ôn Lễ An, lắc lư chiếc điện thoại: "Ôn Lễ An, đối với hành vi của anh tôi báo cảnh sát tuyệt đối không vấn đề gì".
Ôn Lễ An liếc nhìn anh ta, ánh mắt rơi trên gương mặt của người phụ nữ, người phụ nữ đó vẫn còn ngủ say.
Ánh mắt rơi trên gương mặt của người phụ nữ đang ôm trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Giày vò bản thân đến mệt rồi sao?".
"Ôn Lễ An!" giọng Tiết Hạ thêm nặng nề.
"Đừng ồn".
Theo câu nói "Đừng ồn" của Ôn Lễ An, người nhân viên đi theo Ôn Lễ An lên sân thượng chen ngang giữa anh và Ôn Lễ An, giây tiếp theo mạnh mẽ chặn đường Tiết Hạ.
Ôn Lễ An đi vào chiếc xe ở giữa trong 3 chiếc xe, một người ở bên trái đầu đường chạy qua mở cửa xe.
Mở cửa xe ra, mắt nhìn Ôn Lễ An ôm người phụ nữ vào trong xe, nhìn thấy cánh cửa xe sắp khép lại, Tiết Hạ nói ra một câu: Cô ấy là của tôi.
"Cô ấy là của tôi" theo câu nói đó, thế giới màu bạc trong bầu không khí đột ngột trở nên cực kỳ quỷ dị.
Tiết Hạ đứng thẳng người, không cần hoang mang, đó chỉ là người thiếu niên yên tĩnh ở tòa Las Vegas, chẳng qua chàng thiếu niên yên tĩnh đó bây giờ có tiền có quyền rồi.
Ôn Lễ An quay đầu lại, ánh mắt đó như lửa cháy.
Bàn tay ngăn cản của Tiết Hạ buông xuống.
Đi qua, nhìn người phụ nữ đặt ở chỗ ngồi phía sau, trầm giọng nói Ôn Lễ An chúng ta nói chuyện chút.
Tòa nhà Judo và cửa hàng cho thuê đồ bơi cách nhau một con hẻm nhỏ, con hẻm đó thông ra bãi biển, bước chân Ôn Lễ An vội vàng đi men theo con hẻm nhỏ, Tiết Hạ đi sau lưng Ôn Lễ An.
Con hẻm có hình cái phễu, sau hàng chục bước tầm nhìn theo đó càng ngày càng rộng, Tiết Hạ nhìn thấy bãi biển được nhuộm màu bạc.
Gần đi ra khỏi con hẻm, một chân giẫm trên bãi cát lấp lánh, cái bóng dày ở đối diện, cái bóng hòa trộn với gió—
Trong lúc không phòng bị, trọng lực rơi trên mặt anh khiến Tiết Hạ thu chân lại, loạng choạng, tay theo bản năng tìm kiếm vật chống đỡ.
Lòng bàn tay cũng vừa chạm vào tường, không còn bất kỳ đường lui nào, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo ngủ của anh, xách nửa người lên buộc bàn tay Tiết Hạ phải rời khỏi tường.
Giây tiếp theo, cơ thể được đưa ra khỏi con hẻm nhỏ hướng ra bãi biển.
Mượn lực đấm mạnh một cú, cả người Tiết Hạ ngã người ra phía bãi biển. Khi đó anh cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, nhưng vì không đủ sức cuối cùng chỉ có thể ngã xuống bãi biển một cách nhếch nhách.
Lúc lưng tiếp xúc với bãi cát, Tiết Hạ nghĩ anh không nên đem Ôn Lễ An và chàng thiếu niên yên tĩnh ở Las Vegas ngày trước lại liên hệ với nhau. Tiết Hạ còn nghĩ, nếu sớm biết xảy ra chuyện này, có lẽ anh nên cùng với chàng trai Venezuela học chút Judo.
Người sáng lập tập đoàn Pacific Rim không những tinh thông đấu võ, lúc nhỏ còn từng học qua Taekwondo, những tin tức này anh đã nhiều lần thấy trên báo.
Sau đó, cũng không biết Ôn Lễ An sẽ nói như vậy: Tiết Hạ, cuộc sống bình thường của anh lại thêm một loại, không chịu được một cú đấm.
Quay lưng lại với ánh trăng, Ôn Lễ An từ trên cao nhìn xuống: "Tiết Hạ, hy vọng anh không đơn thuần cho rằng việc đánh anh chỉ là do tâm trạng của đối phương nhất thời không tốt".
Trong lòng cười khổ, lúc thốt ra câu "Cô ấy là của tôi", Tiết Hạ mơ hồ hiểu ra rằng nếu như lúc đó không nói câu này, có lẽ từ nay về sau anh không còn cơ hội để nói ra.
Con hẻm nhỏ thẳng tắp, trong làn gió biển nghênh tới: người gọi R xuất hiện trên chiếc điện thoại màu đen, nhiều tháng trước Ôn Lễ An được thành phố thảo luận sôi nổi về hai cuộc gọi không được nhấc máy, người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đứng bên kệ sách và bình tưới nước bị rớt xuống đất, từng khung hình trong gió biển mặn.
Chỉ là, chàng thiếu niên có gương mặt đẹp trai trước mắt và người đàn ông hung ác, hói đầu thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu Tiết Hạ có hình tượng chênh lệch cực lớn.
Anh đương nhiên đem R cùng với thô tục, lớn tuổi, trong mắt không có ai...... những đại danh từ này kết hợp với nhau.
Người phụ nữ tên Lili đó đúng là có bản lĩnh.
Vầng trăng tròn treo trên bầu trời, mặt biển không một gợn sóng.
Tiết Hạ và Ôn Lễ An đối diện với biển, nước thủy triều cách chân bọn họ 3, 4 bước tới tới lui lui.
Giọng nói của Ôn Lễ An bình tĩnh: "Tiết Hạ, anh nên cảm thấy may mắn, câu nói 'Cô ấy là của tôi' mà anh nói chỉ đúng lúc cô ấy đang giận tôi, bởi vì cơn giận của cô khiến tôi phải bó tay bó chân. Nếu không, nói không chừng, người chạy bộ vào sáng mai sẽ hiểu nhầm anh là một con cá hồi sau bị ngâm dưới biển thì bị dạt lên bờ".
Lúc này đây, anh có phải phối hợp với sự khảng khái của người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim mà nói tiếng cảm ơn hay không?
Sờ túi, bây giờ anh đang mặc đồ ngủ, Tiết Hạ không có thói quen để thuốc vào túi áo ngủ, bây giờ anh cần một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng.
"Đừng tự cho rằng lời tôi vừa nói chỉ là lời nói hoa mỹ" âm thanh không chắc có bất cứ sự nhấp nhô nào "Tiết Hạ, tôi phải để anh biết là sáng hôm đó, lúc anh nói cô ấy làm cơm rất ngon, tôi đã muốn cắt đứt lưỡi của anh".
"Con dao Damascus đặt ở bên tay trái tay tôi, con dao Damascus vô cùng thích hợp để cắt lưỡi của những người ăn nói hồ đồ".
Sáng hôm đó, Tiết Hạ cũng nhìn thấy con dao Damascus đó, đặt nó lên quầy bar với nhiều đồ trang sức lưu ly, rất có phong cách.
"Tiết Hạ, anh luôn nhiều lời, cho dù là ở Angel City hay là ở Rio".
Điểm này Tiết Hạ không muốn phủ nhận.
Không có nửa tiếng sóng, giống như ánh sáng rực rỡ của mặt trăng: "Con dao nằm bên tay trái của tôi, lúc đó tôi đang nghĩ, dùng dao cắt lưỡi Tiết Hạ, vậy thì anh ta sẽ im lặng trở lại, quan trọng nhất là từ nay về sau, Tiết Hạ cũng không thể hát nữa, tôi nhớ anh rất thích hát".
Bàn tay đặt trong túi đồ ngủ, nhiệt độ ngón tay trong đêm có hơi lạnh.
"Quan trọng nhất là cắt lưỡi của Tiết Hạ, từ đó về sau, anh cũng không hát được bài Red River Valley nữa". Âm thanh bình tĩnh không dao động cuối cùng có chút cảm xúc, chút cảm xúc đó giống như đang thương tiếc "Khi chạm tay vào con dao, tôi nhớ đến người phụ nữ ở tầng 10 đó, có lẽ nếu xảy ra như vậy, cô ấy lại phải chạy trốn khắp thế giới, cô ấy lại không dễ dàng gì mới dừng chân lại".
Nhìn về mặt biển vô tận biến hóa thành bến cảng Barcelona, người phụ nữ ngồi trong góc tối, hình bóng cô đơn.
Người phụ nữ dùng giọng Tây Ban Nha vô cùng lưu loát, "Anh có thể hát lại Red River Valley không?" Một năm sau, Tiết Hạ đột nhiên hiểu giọng nói của người phụ nữ, và những lời cuối không phải là cố tình điều chỉnh giọng, mà là run rẩy.
Bởi vì đã hiểu, bắt đầu đau lòng.
Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim nói anh phải chạy đi.
"Tiết Hạ, nghe đâu có một câu nói như sau, chuyện tốt không quá ba lần, lần thứ nhất là số hên, lần hai là may mắn, nếu như anh không nhận ra điểm này, vậy thì lần thứ 3 cuối cùng biến thành ác mộng, khiến anh không hát được đối với tôi mà nói là chuyện vô cùng đơn giản".
"Cuối cùng, khuyên anh một câu, đừng để dáng vẻ khổ sở đáng thương của cô ấy che mắt, quên cô ấy đi, anh sẽ gặp được người phụ nữ ngốc nghếch thực sự vì anh rửa rau, cắt hành".
Thủy triều từng đợt lại thêm từng đợt, người phụ nữ ở cảng Barcelona nói "Anh có thể hát bài Red River Valley không?".
Quay đầu lại, nói với bóng lưng Ôn Lễ An.
"Ôn Lễ An, buông tha cô ấy đi".
Ôn Lễ An dừng bước.
Đi về phía Ôn Lễ An, giọng của anh làm át đi tiếng sóng: "Ôn Lễ An, buông tha cô ấy đi, không ai nguyện ý ở bên người đã giết người yêu của mình. Anh cho cô ấy bao nhiêu tiền bao nhiêu quyền lực đi nữa, cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc".
Dừng lại trước mặt Ôn Lễ An, duỗi thẳng lưng.
"Lời anh vừa nói ý là, buông tha cô ấy, để anh và cô ấy ở bên nhau?" Chân Ôn Lễ An bước về phía Tiết Hạ một chút, "Nhưng làm sao đây? Mẹ cô ấy tiêu của tôi không ít tiền, càng không nói đến cô ấy".
Bước chân tiếp tục di chuyển: "Tiếp theo, tôi có phải là từ trong miệng anh nghe những câu ngu ngốc đại loại như 'Tôi sẽ trả lại sạch tiền mà cô ấy nợ anh' phải không?".
Nếu như anh có tiền, anh lại không để ý nói ra những câu nói ngu ngốc như này, nhưng....
"Cô ấy không phải vật nuôi, cô ấy là người sống bình thường".
"Cho nên?".
"Để cô ấy có quyền lựa chọn của riêng mình, cô ấy muốn đi đâu để cô ấy đi đó, cô ấy muốn gặp người nào, để cô ấy gặp người đó, không cần phải đặt bất cứ thiết bị điện tử định vị nào lên người cô ấy".
"Tiết Hạ, tôi nhớ anh năm nay có lẽ qua 30 tuổi rồi, sau đó có phải là tôi sắp nghe từ trong miệng người đàn ông 30 tuổi những câu như, ừm, 'vì cô ấy, tôi nguyện ý quyết đấu với anh một trận, cho dù phải trả cái giá bằng sinh mạng'".
"Ôn Lễ An, cô ấy giống anh, đều tự do".
Lời vừa dứt, Tiết Hạ liền nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt, Ôn Lễ An cười nói với anh, Tiết Hạ tôi đưa anh đi xem một thứ thú vị này.
Men theo con hẻm nhỏ hình phễu, lúc đi qua hẻm Ôn Lễ An nói với anh những lời mơ hồ: "Đến lúc đó đừng cảm thấy mất mặt, tôi cũng thường bị cô ấy lừa rồi, mấy năm nay thủ đoạn của cô ấy càng biến hóa thành thục, đến lúc đó, anh nhất định nghĩ như vậy, không phải là anh ngốc mà là kỹ thuật đối thủ quá mạnh".
Ba chiếc xe vẫn còn dừng ở đó, bốn người đang đứng giữ hai bên đầu hẻm.
Ôn Lễ An mở cửa chiếc xe giữa, nói Tiết Hạ anh qua đây.
Người phụ nữ nằm nghiêng ở ghế sau, trên người đắp áo khoác của Ôn Lễ An, tay Ôn Lễ An mò mẫm chỗ cổ cô, lúc quay đầu lại trên tay có một sợi dây chuyền.
Run nhẹ, dây chuyền treo từ lòng bàn tay Ôn Lễ An cởi ra.
Chiếc nhẫn sáng loáng xuyên qua dây chuyền, giống như một con lắc đồng hồ lắc lư trước mặt Tiết Hạ, khiến anh cảm thấy chóng mặt
Trong cơn choáng váng, trước mắt lại có thêm một chiếc nhẫn khác có cùng thiết kế, chiếc nhẫn xuất hiện trước nhìn có vẻ nhỏ hơn, chiếc nhẫn xuất hiện sau lớn hơn một chút.
Viền trong chiếc nhẫn có khắc chữ cái tiếng Anh, Tiết Hạ cố gắng nhìn rõ hai chữ cái được chồng lên nhau.
Nhưng rất khó, lúc này sự tập trung của anh xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, anh chỉ muốn học theo những tên côn đồ ngoài bến tàu mắng chửi những lời rác rưởi, vẫn là những lời chửi khó nghe nhất.
Anh còn muốn lập tức trở về nhà, từ đó về sau cách xa thế giới của người có tiền.
Fuck! Người phụ nữ đang ngủ say ở ghế sau xe, người đàn ông đứng trước mắt từng nói muốn cắt lưỡi anh, hai người này nhất định là sinh vật ngoài hành tinh.
Trong lúc xao lãng, bên tai nghe thấy:
"Tiết Hạ, cái gọi là Lili không tồn tại. Cô ấy là Lương Tuyết, người phụ nữ tên Lương Tuyết này còn có một thân phận khác, vợ của Ôn Lễ An. Vài tháng trước, tôi cùng cô ấy đã đón kỷ niệm 5 năm ngày cưới".
"Cô ấy nói với anh người được gọi là người yêu chết trước mặt cô ấy, anh hãy đem những lời này xem thành lời nói lúc ngủ mơ đi. Không có ai chết cả. Đối với những rắc rối mà vợ tôi đã gây ra cho anh gần đây, tôi sẽ đền bù tinh thần hợp lý cho anh. Nếu như anh đủ thông minh, anh nên hiểu tất cả mọi việc nên kết thúc ở đây".
"Tiết Hạ, trên thế giới này, không ai có thể yêu cô ấy hơn tôi, cho nên, cô ấy phải ở bên tôi mới được an toàn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.