Chương 108: Ngày nắng rực rỡ - 1
Tg Loan
05/09/2020
Khi Lương Tuyết mở mắt ra lại lần nữa đã là buổi sáng.
Giống như nhiều buổi sáng khác, mặt cô dán vào lồng ngực đó, nếu như không phải mùi nước khử trùng tỏa ra xung quanh, cô sẽ cho rằng đây là một trong những nhiều buổi sáng đó, cô tỉnh lại trong vòng tay của Ôn Lễ An.
Tối qua, một đêm không mộng mị.
Tràn ngập trong buổi sáng hôm nay là: Tiết Hạ mất đi một cây xương sườn, Ôn Lễ An nói sau này không ép cô nữa.
Xuyên qua ánh nắng ban mai, Lương Tuyết nhìn lên khuôn mặt của Ôn Lễ An, một số suy nghĩ như xa như gần, trong mơ hồ cô dường như hiểu ra lời nói của Ôn Lễ An tối qua.
Có không? Sẽ như vậy sao?
Mí mắt gần trước mắt từ từ mở ra, trong bất chợt ánh mắt của cô và anh chạm lấy nhau. Ánh nắng chiếu xuống đáy mắt anh, lông mi vén lên giống như cánh bướm, cùng với khóe môi đang giương lên, thanh khiết rạng ngời.
Giống như năm đó.
Rũ mí mắt xuống, cô không dám nhìn tiếp.
Giống như rất nhiều buổi sáng khác, cũng không quan tâm cô có muốn hay không, môi anh dán lên môi cô "Chào buổi sáng". Anh thức dậy, thân hình cao lớn thong thả đi tới nhà tắm.
Khi anh lần nữa xuất hiện trước giường, trên người anh có mang theo một mùi nước cạo râu thoang thoảng. Không giống như mọi ngày, câu nói "Cá dẫu môi, mau dậy", "Muốn ngủ cũng phải ăn sáng xong đã" phá vỡ sự im lặng, thể hiện sự thân mật. Mà là đứng trước giường im lặng nhìn cô.
Im lặng nhìn cô như vậy giống như năm đó.
Đó có lẽ là một buổi sáng đặc biệt, Lương Tuyết nghĩ.
Trong phòng tắm, trên ly nước có đặt bàn chải đánh răng.
Ngập ngừng giây lát, Lương Tuyết cầm bàn chải lên, đánh răng được một nửa thì Ôn Lễ An ở phía sau ôm lấy cô, mặt của bọn họ phản chiếu vào trong tấm gương nhà tắm.
Hai cặp mắt nhìn nhau qua tấm gương.
Cũng không biết là ai đang thở dài trong lòng, âm thanh thở dài u ám như cơn gió thổi qua con phố dài không bóng người lúc nửa đêm.
Ánh mặt trời lên cao chiếu lên hàng rào màu trắng, bên ngoài hàng rào là bờ biển Copacabana dài 17 km, bên trong hàng rào đâu đâu cây cỏ cũng um tùm. Sương sớm đọng lại trên cành cây dường như giấy tiếp theo sẽ nhỏ giọt xuống lòng bàn tay, mái tóc cô.
Xòe bàn tay ra, chờ đợi, tuy nhiên chậm chạp vẫn không rơi xuống.
Anh kéo lấy tay cô vòng qua gốc cây, hỏi cô "Có giống Angel City không".
Cô gật đầu, nếu như không phải ánh mắt sâu sắc ấy, cô sẽ hiểu lầm cho rằng anh cùng cô tản bộ đến rừng cao su nằm gần trường học của cô vào sáng sớm.
Đây là vườn cây nằm gần bãi biển Copacabana, vườn cây nằm sát bệnh viện Lương Tuyết đang ở.
Sau buổi ăn sáng, cô cùng Ôn Lễ An đến đây, trước khi đi cô còn thoa son môi nhưng vừa tới vườn cây thì son môi bị Ôn Lễ An hôn sạch sẽ.
Đôi nam nữ hôn nhau ở trước cổng vườn cây nhìn thế nào cũng giống như cặp tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt. Khi bọn họ cùng nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều lưu giữ dáng vẻ của đối phương.
Những cây gỗ to lớn sinh trưởng đan nhau, dây leo màu xanh quấn quanh đầu ngọn cây tạo ra một hành lang giống như do con người dựng nên, dưới hành lang là con đường đá cuội.
Người đàn ông kéo tay người phụ nữ đi về phía con đường sâu hút đó.
Cuối con đường có băng ghế màu trắng, tiếng sóng Đại Tây Dương xuyên qua hàng rào màu trắng.
Lương Tuyết ngồi trên ghế, bên tai có tiếng sóng vỗ, những chú chim non đậu trên ngọn cây hót tiếng vui thích.
Rất nhanh xung quanh có thêm âm thanh thứ ba, tiếng bước chân.
Tiếng bước chân trên con đường nhỏ, từ xa đến gần, dừng trước mặt cô.
Người đứng trước mặt cô đặt tay ở sau lưng, biểu cảm ra vẻ thần bí.
"Lương Tuyết, em muốn biết anh đưa cái gì đến cho em không?" anh hỏi cô, dáng vẻ vâng lời, trong giọng nói có chứa sự ngại ngùng của thiếu niên.
"Ừm" cô gật đầu.
Tay giấu sau lưng chầm chậm duỗi ra trước.
Trước mặt có thêm một đóa hoa bách hợp Amazon màu sáng.
Trong hương thơm dịu nhẹ, Ôn Lễ An nói:
"Lương Tuyết, anh chàng tốt bụng đó nói với anh một câu thế này: chọn một ngày đẹp trời để cô ấy ngồi trên chiếc xích đu của vườn hoa sau nhà, cài hoa tươi mới hái lên tóc mai của cô ấy, để mắt cô ấy nhìn vào đôi mắt anh, đặt tay lên đầu gối của cô dịu dàng hỏi cô ấy: Lương Tuyết, em muốn điều gì? Lương Tuyết, em muốn làm gì? Lương Tuyết, hạnh phúc trong mắt em có dáng vẻ như thế nào?".
Hoa bách hợp Amazon màu sáng cài lên tóc mai Lương Tuyết, ánh mắt của người cài hoa cho cô dừng lại bên tóc mai thật lâu, hạt sương treo trên cành cây rơi xuống, anh rũ mắt xuống.
Cô lại nhìn thấy cặp lông mi dày của anh đang dừng lại trước mắt cô, giống như cánh bướm lộng lẫy.
Khi vén lên lần nữa, mắt anh đối diện mắt cô, tay anh đặt lên mu bàn tay cô. Khi làm động tác này anh cực kỳ nhẫn nại.
Cho đến khi tay anh phủ lên tay cô như vô số lần.
Lông mi rung động, chầm chậm vén lên. Nhìn vào mắt cô.
Ôn Lễ An nói: "Ngay cả bản thân anh cũng không biết, người đàn ông biết rõ dụng ý của em, người đàn ông rất giống Quân Hoán kia rất nguy hiểm, anh vẫn để anh ta tham dự vào. Bây giờ anh nghĩ anh biết rồi, có lẽ, trong tiềm tàng ý thức anh cũng hi vọng có một người như vậy có thể nói với anh những lời như vậy, Lương Tuyết em muốn điều gì".
Im lặng nhìn cô, bàn tay đè lên mu bàn tay cô rất mềm mại, cũng giống với giọng nói.
Hỏi: "Bây giờ, Lương Tuyết, cho anh biết em muốn điều gì?".
Cuối cùng, Lương Tuyết nghe được câu nói từ trong miệng Ôn Lễ An.
Lương Tuyết em muốn điều gì.
Không có kích động như vậy, cũng không có vui vẻ. Có lẽ là cô đợi câu nói này đợi đến tim cũng mệt rồi.
Nhìn nhau không nói nên lời.
"Lương Tuyết" anh dịu dàng gọi tên cô.
"Ừm".
"Trước đó, anh có một chuyện phải nói với em. Liên quan đến chuyện này trong lòng anh vẫn luôn hi vọng Lương Tuyết tự mình phát hiện, khi Ôn Lễ An 20 tuổi Lương Tuyết không nhận ra không sao, có thể đợi đến 30 tuổi. Khi Ôn Lễ An 30 tuổi Lương Tuyết vẫn chưa nhận ra cũng chẳng sao có thể đợi đến 40 tuổi".
"Ngược lại, năm tháng giữa Ôn Lễ An và Lương Tuyết còn dài, đợi khi cô phát hiện thì thôi. Nhưng bây giờ, anh có hơi sợ, sợ Ôn Lễ An và Lương Tuyết không có cơ hội cùng nhau trải qua những năm tháng dài đó".
Bên ngoài hàng rào màu trắng, triều dâng rồi lại lặn.
"Lương Tuyết".
"Ừm".
"Lương Tuyết, anh phải nói với em. Em thông minh đồng thời cũng gian xảo, nhưng lại muốn diễn một người bệnh trầm cảm để thoát khỏi Ôn Lễ An, em xem các bác sĩ đều bị em lừa rồi. Hơn nữa em còn thực hiện kế hoạch của mình khiến Tiết Hạ rơi vào bẫy. Lương Tuyết khi kế hoạch bị bại lộ anh nghĩ trong lòng em có sẽ cảm thấy mất mặt".
"Không có gì mất mặt cả, bởi vì Lương Tuyết nhất định nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ôn Lễ An năm 6 tuổi đã biết Lương Tuyết rất biết lừa người, là một kẻ lừa đảo".
Ôn Lễ An khẽ cười: "Lương Tuyết, anh muốn nói với em một chuyện, đứa con thứ hai nhà Ferdinand quen biết cô bé mặc chiếc váy ni lông màu trắng đó còn sớm hơn nhiều so với đứa con cả".
"Biển quảng cáo bia Heineken, chiếc váy ni lông màu trắng, kem đậu đỏ, cô bé lừa gạt dùng biểu cảm ngọt ngào nói dối. Một năm đó Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An 'Thằng nhóc xấu xa, đợi tôi nói với Chúa để cậu rơi vào trong cống thối'. Một năm đó Ôn Lễ An tuy rằng không rơi vào cống thối nhưng lại rơi xuống sông".
"Ôn Lễ An năm 8 tuổi gặp phải Lương Tuyết - tưởng tượng mình là tiểu công chúa được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Một năm này, Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An lời nói khoác không ngượng mồm 'Tôi đoán cậu đang nhìn lén tôi, cảm thấy tôi xinh đẹp, muốn hẹn hò với tôi?'".
"Năm 10 tuổi, Ôn Lễ An như ý gặp lại Lương Tuyết, bọn họ bởi vì socola của Cha Carlisle mà hôn môi. Đồng phục màu sẫm ở dàn hợp xướng, kẹp nơ màu xanh lục và nụ hôn dính đầy socola. Em có nhớ không?".
Mỉm cười nhìn cô: "Bây giờ không nhớ ra cũng không sao, sai này từ từ nhớ lại".
"Cho nên, kế hoạch bại lộ không có gì mất mặt. Cho dù là cô bé mặc váy ni lông hay là người phụ nữ mang danh vợ của Ôn Lễ An đều giống nhau".
Nếp nhăn nơi khóe môi khóe mắt thu lại, ánh mắt sâu thẳm, năm tháng trong giây lát được khắc sâu dưới mắt anh, lắng đọng, thoát xác.
Một ánh mắt, cả vạn năm.
Cô lại rời mắt đi lần nữa, không dám nhìn anh.
Anh nói: "Cho dù là cô gái mặc váy ni lông trắng hay là vợ của Ôn Lễ An, trong mắt anh duy nhất không đổi là từ tiểu lừa gạt đáng yêu trở thành đại lừa gạt đáng yêu mà thôi".
Lương Tuyết chớp mắt, nước mắt tuôn trào. Nước mắt tuôn rơi làm anh thở dài thỏa mãn.
"Ở đây không có người, anh có thể xác định, lúc này nước mắt rơi từ khóe mắt mắt thuộc về anh".
Nước mắt trong khóe mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
Anh im lặng nhìn cô, cho đến khi cơn gió nhẹ hong khô khóe mắt ẩm ướt của cô.
Màu xanh của ngọn cây ngược lại chiếu dưới đáy mắt anh.
Anh hỏi: "Bây giờ có thể nói cho anh biết, em muốn gì".
Nhìn vào vệt xanh lục trong đáy mắt anh, vệt xanh đó trải ra vô cùng vô tận trong lòng Lương Tuyết, kéo dài, kéo dài đến buổi chiều hôm đó.
Đó là một buổi chiều một ngày mùa xuân, cô như ý thoát khỏi đám nhân viên của Ôn Lễ An. Chiếc xe đi sâu vào trong rừng, khoảng khắc đó cô nghĩ không chừng con đường nhỏ trong cánh rừng đó nối tiếp với vách núi.
Buổi chiều ngày xuân đó, cô như một đứa trẻ tủi thân: "Ôn Lễ An, bầu trời rất xanh, quảng trường nhỏ đó nhìn có vẻ cực kỳ thoải mái, những người đàn ông và phụ nữ đang nhảy Samba, quả bóng trong tay đứa trẻ màu sắc rất tươi đẹp. Trên quảng trường có người đang mua kem, tuy rằng em không nếm được kem nhưng em biết mùi vị đó sẽ rất ngọt".
"Ôn Lễ An, bà lão ngồi có mái tóc bạc phơ ngồi ở một góc quảng trường làm em muốn chạy tới ôm lấy, muốn kể ra hết những khổ sở trong vòng tay bà ấy. Bà ơi, cô gái đang khóc trong lòng bà từ nhỏ đến lớn đã đi qua con đường rất khó khăn nhưng cô ấy không thể dễ dàng từ bỏ bản thân. Lúc nhỏ là vì mẹ cô, lớn hơn một chút là vì người bạn trai đầu tiên của cô, trên người cô còn mang theo một cây thánh giá tên Nika, những thứ này đè ép cô ấy đến mức mỗi ngày chỉ có thể cúi lưng mà sống".
"Ôn Lễ An, anh hiểu không?".
Rất lâu sau đó.
"Hiểu".
Anh để mái tóc cô gác qua bờ vai.
"Cuối cùng có một ngày, mẹ không cần cô phải lo lắng nữa. Cuối cùng có một ngày, cô dùng cách của mình tháo bỏ đi cây thánh giá tên Nika đó, sau đó có lẽ là cô đường đường chính chính làm người, làm một người vui vẻ yêu đời. Đó cũng là cô vì bản thân, vì người bạn trai đầu tiên vì cô hi sinh tính mạng mà làm được. Đúng không?".
Gật đầu trên vai anh, nước mắt lần nữa len qua khóe mắt.
"Nhưng, tất cả đang phát triển theo hướng mà em dự liệu. Vợ của Ôn Lễ An cái thân phận này khiến em dần lạc hướng bản thân, cho dù em biết anh yêu em nhưng em không thuyết phục được mình tiếp nhận anh, coi tổn thương mà anh từng gây ra cho em thành chưa từng xảy ra chuyện gì".
"Trong quá trình đó thậm chí khiến em thỉnh thoảng có ý nghĩ cam chịu, điều này khiến em sợ hãi, hoang mang, phải không?".
Cô gật đầu trên vai anh.
"Có phải hay không? Chỉ có rời khỏi Ôn Lễ An, khi ngước lên khung trời xanh thẳm em mới nở nụ cười từ sâu trong tim, em mới có thể nếm được vị ngọt của cây kem nhìn có vẻ có vị rất ngọt".
Tay chầm chậm ôm lấy anh.
Rất lâu, rất lâu.
"Em nói, có tồn tại một loại khả năng như vậy hay không, Lương Tuyết cũng giống như Ôn Lễ An không nỡ rời bỏ đối phương. Chỉ là cô ấy vẫn không biết mà thôi".
Bàn tay đặt trên vai anh từ từ buông ra, rũ xuống, tóc cũng rời khỏi vai anh.
Sau tiếng thở dài, tay anh nắm lấy vai cô.
"Đừng lo lắng, trước đây anh đã nói, sẽ không ép em làm những chuyện em không thích".
Lương Tuyết và Ôn Lễ An vai kề vai ngồi trên băng ghế.
Anh nói với cô lúc anh đi công tác thì gặp phải một chuyện, chuyện này cũng đã lâu. Cụ thể xảy ra ở sân bay, lúc đó là mùa hạ hay là mùa đông, nơi cụ thể trước đó ở đâu Ôn Lễ An nói anh không nhớ rõ.
Ôn Lễ An nói anh chỉ nhớ lúc đó đang cùng anh đợi ở sảnh sân bay có một cuộc trò chuyện ngắn với một người đàn ông là bác sĩ khoa tâm thần. Điều thú vị là vị bác sĩ đó sắp ngồi máy bay bay tới thành phố lớn hơn để tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Sân bay không rõ tên, trước lúc chuẩn bị đến một thành phố khác trị liệu tâm lý, vị bác sĩ cùng Ôn Lễ An có một đoạn hội thoại như sau:
"Tôi là bác sĩ khoa tâm thần, tôi biết bản thân không có vấn đề gì nhưng hôn nhân của tôi trước mắt đang trải qua cuộc khảo nghiệm nghiêm trọng. Tôi và vợ mình ở giai đoạn gần như cả ngày không nói chuyện, vừa nói thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc bằng mắng chửi. Bạn của tôi, hàng xóm, thậm chí người thân của tôi đều đề nghị chúng tôi ly hôn. Tôi cũng từng suy xét vấn đề này. Tôi và vợ mình từng có khoảng thời gian hạnh phúc vì đoạn thời gian hạnh phúc đó tôi nguyện ý làm trái lại chuyên môn của mình, thử cách cứu vãn, tiếp nhận đề nghị của người cùng ngành".
"Đây cũng là nỗ lực lớn nhất của tôi vì cuộc hôn nhân của mình, cho dù đến cuối cùng tôi và vợ vẫn sẽ đối mặt với chia ly, nhưng khoảng khắc chia ly đó tôi nghĩ tôi sẽ không cảm thấy hối tiếc. Bởi vì, vì khoảng thời gian hạnh phúc đó tôi đã nỗ lực hết mình".
Ánh mắt dần chuyển thành mạnh mẽ, dưới sự làm nền của ánh sáng lá cây càng xanh đến kinh người. Trận gió thổi qua, ánh sáng trải ra trên phiến lá xuyên qua khe hở từ cành cây, chiếu xuống chồng ngang lên nhau, sáng đến mức khiến người ta sắp không mở ra mắt.
Sáng đến mức khiến Lương Tuyết không thể không nheo mắt lại.
"Lương Tuyết, anh và em cũng từng có quãng thời gian hạnh phúc".
Lương Tuyết bần thần nhìn dải xanh lục trên cành cây.
"Rất kỳ lạ, anh vẫn luôn nhớ đến lời nói của người đàn ông đó. Tuy rằng lúc đó anh không cách nào lý giải được ý nghĩa đằng sau đoạn hội thoại đó". Ôn Lễ An nói "Khi có một ngày, khi cuộc hôn nhân của anh đến hồi kết, anh hiểu được toàn bộ ý nghĩa của đoạn hội thoại đó. Nỗ lực lớn nhất mà anh có thể vì cuộc hôn nhân của mình làm là cái gì?".
"Lương Tuyết, Ôn Lễ An vì em làm rất nhiều chuyện tùy hứng, những chuyện như để em nhìn thấy tin tức anh xảy ra tai nạn trên bản tin, như vì ép em nói những lời khiến anh nghe thuận tai mà đập vỡ cửa kính nhà người khác, cho dù biết làm vậy sẽ khiến em thấy phản cảm".
"Nhưng, nếu như nói Ôn Lễ An vẫn phải vì Lương Tuyết làm một chuyện tùy hứng thì sao?".
"Đó cũng sẽ là chuyện tùy hứng cuối cùng anh làm vì em, cũng là chuyện cuối cùng anh có thể làm vì quãng thời gian hạnh phúc của chúng ta từng có, đồng thời anh cũng hi vọng có thể để em thấy rõ nội tâm mình".
"Lỡ mà, Lương Tuyết cũng như Ôn Lễ An không nỡ rời bỏ đối phương thì sao?".
Giống như nhiều buổi sáng khác, mặt cô dán vào lồng ngực đó, nếu như không phải mùi nước khử trùng tỏa ra xung quanh, cô sẽ cho rằng đây là một trong những nhiều buổi sáng đó, cô tỉnh lại trong vòng tay của Ôn Lễ An.
Tối qua, một đêm không mộng mị.
Tràn ngập trong buổi sáng hôm nay là: Tiết Hạ mất đi một cây xương sườn, Ôn Lễ An nói sau này không ép cô nữa.
Xuyên qua ánh nắng ban mai, Lương Tuyết nhìn lên khuôn mặt của Ôn Lễ An, một số suy nghĩ như xa như gần, trong mơ hồ cô dường như hiểu ra lời nói của Ôn Lễ An tối qua.
Có không? Sẽ như vậy sao?
Mí mắt gần trước mắt từ từ mở ra, trong bất chợt ánh mắt của cô và anh chạm lấy nhau. Ánh nắng chiếu xuống đáy mắt anh, lông mi vén lên giống như cánh bướm, cùng với khóe môi đang giương lên, thanh khiết rạng ngời.
Giống như năm đó.
Rũ mí mắt xuống, cô không dám nhìn tiếp.
Giống như rất nhiều buổi sáng khác, cũng không quan tâm cô có muốn hay không, môi anh dán lên môi cô "Chào buổi sáng". Anh thức dậy, thân hình cao lớn thong thả đi tới nhà tắm.
Khi anh lần nữa xuất hiện trước giường, trên người anh có mang theo một mùi nước cạo râu thoang thoảng. Không giống như mọi ngày, câu nói "Cá dẫu môi, mau dậy", "Muốn ngủ cũng phải ăn sáng xong đã" phá vỡ sự im lặng, thể hiện sự thân mật. Mà là đứng trước giường im lặng nhìn cô.
Im lặng nhìn cô như vậy giống như năm đó.
Đó có lẽ là một buổi sáng đặc biệt, Lương Tuyết nghĩ.
Trong phòng tắm, trên ly nước có đặt bàn chải đánh răng.
Ngập ngừng giây lát, Lương Tuyết cầm bàn chải lên, đánh răng được một nửa thì Ôn Lễ An ở phía sau ôm lấy cô, mặt của bọn họ phản chiếu vào trong tấm gương nhà tắm.
Hai cặp mắt nhìn nhau qua tấm gương.
Cũng không biết là ai đang thở dài trong lòng, âm thanh thở dài u ám như cơn gió thổi qua con phố dài không bóng người lúc nửa đêm.
Ánh mặt trời lên cao chiếu lên hàng rào màu trắng, bên ngoài hàng rào là bờ biển Copacabana dài 17 km, bên trong hàng rào đâu đâu cây cỏ cũng um tùm. Sương sớm đọng lại trên cành cây dường như giấy tiếp theo sẽ nhỏ giọt xuống lòng bàn tay, mái tóc cô.
Xòe bàn tay ra, chờ đợi, tuy nhiên chậm chạp vẫn không rơi xuống.
Anh kéo lấy tay cô vòng qua gốc cây, hỏi cô "Có giống Angel City không".
Cô gật đầu, nếu như không phải ánh mắt sâu sắc ấy, cô sẽ hiểu lầm cho rằng anh cùng cô tản bộ đến rừng cao su nằm gần trường học của cô vào sáng sớm.
Đây là vườn cây nằm gần bãi biển Copacabana, vườn cây nằm sát bệnh viện Lương Tuyết đang ở.
Sau buổi ăn sáng, cô cùng Ôn Lễ An đến đây, trước khi đi cô còn thoa son môi nhưng vừa tới vườn cây thì son môi bị Ôn Lễ An hôn sạch sẽ.
Đôi nam nữ hôn nhau ở trước cổng vườn cây nhìn thế nào cũng giống như cặp tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt. Khi bọn họ cùng nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều lưu giữ dáng vẻ của đối phương.
Những cây gỗ to lớn sinh trưởng đan nhau, dây leo màu xanh quấn quanh đầu ngọn cây tạo ra một hành lang giống như do con người dựng nên, dưới hành lang là con đường đá cuội.
Người đàn ông kéo tay người phụ nữ đi về phía con đường sâu hút đó.
Cuối con đường có băng ghế màu trắng, tiếng sóng Đại Tây Dương xuyên qua hàng rào màu trắng.
Lương Tuyết ngồi trên ghế, bên tai có tiếng sóng vỗ, những chú chim non đậu trên ngọn cây hót tiếng vui thích.
Rất nhanh xung quanh có thêm âm thanh thứ ba, tiếng bước chân.
Tiếng bước chân trên con đường nhỏ, từ xa đến gần, dừng trước mặt cô.
Người đứng trước mặt cô đặt tay ở sau lưng, biểu cảm ra vẻ thần bí.
"Lương Tuyết, em muốn biết anh đưa cái gì đến cho em không?" anh hỏi cô, dáng vẻ vâng lời, trong giọng nói có chứa sự ngại ngùng của thiếu niên.
"Ừm" cô gật đầu.
Tay giấu sau lưng chầm chậm duỗi ra trước.
Trước mặt có thêm một đóa hoa bách hợp Amazon màu sáng.
Trong hương thơm dịu nhẹ, Ôn Lễ An nói:
"Lương Tuyết, anh chàng tốt bụng đó nói với anh một câu thế này: chọn một ngày đẹp trời để cô ấy ngồi trên chiếc xích đu của vườn hoa sau nhà, cài hoa tươi mới hái lên tóc mai của cô ấy, để mắt cô ấy nhìn vào đôi mắt anh, đặt tay lên đầu gối của cô dịu dàng hỏi cô ấy: Lương Tuyết, em muốn điều gì? Lương Tuyết, em muốn làm gì? Lương Tuyết, hạnh phúc trong mắt em có dáng vẻ như thế nào?".
Hoa bách hợp Amazon màu sáng cài lên tóc mai Lương Tuyết, ánh mắt của người cài hoa cho cô dừng lại bên tóc mai thật lâu, hạt sương treo trên cành cây rơi xuống, anh rũ mắt xuống.
Cô lại nhìn thấy cặp lông mi dày của anh đang dừng lại trước mắt cô, giống như cánh bướm lộng lẫy.
Khi vén lên lần nữa, mắt anh đối diện mắt cô, tay anh đặt lên mu bàn tay cô. Khi làm động tác này anh cực kỳ nhẫn nại.
Cho đến khi tay anh phủ lên tay cô như vô số lần.
Lông mi rung động, chầm chậm vén lên. Nhìn vào mắt cô.
Ôn Lễ An nói: "Ngay cả bản thân anh cũng không biết, người đàn ông biết rõ dụng ý của em, người đàn ông rất giống Quân Hoán kia rất nguy hiểm, anh vẫn để anh ta tham dự vào. Bây giờ anh nghĩ anh biết rồi, có lẽ, trong tiềm tàng ý thức anh cũng hi vọng có một người như vậy có thể nói với anh những lời như vậy, Lương Tuyết em muốn điều gì".
Im lặng nhìn cô, bàn tay đè lên mu bàn tay cô rất mềm mại, cũng giống với giọng nói.
Hỏi: "Bây giờ, Lương Tuyết, cho anh biết em muốn điều gì?".
Cuối cùng, Lương Tuyết nghe được câu nói từ trong miệng Ôn Lễ An.
Lương Tuyết em muốn điều gì.
Không có kích động như vậy, cũng không có vui vẻ. Có lẽ là cô đợi câu nói này đợi đến tim cũng mệt rồi.
Nhìn nhau không nói nên lời.
"Lương Tuyết" anh dịu dàng gọi tên cô.
"Ừm".
"Trước đó, anh có một chuyện phải nói với em. Liên quan đến chuyện này trong lòng anh vẫn luôn hi vọng Lương Tuyết tự mình phát hiện, khi Ôn Lễ An 20 tuổi Lương Tuyết không nhận ra không sao, có thể đợi đến 30 tuổi. Khi Ôn Lễ An 30 tuổi Lương Tuyết vẫn chưa nhận ra cũng chẳng sao có thể đợi đến 40 tuổi".
"Ngược lại, năm tháng giữa Ôn Lễ An và Lương Tuyết còn dài, đợi khi cô phát hiện thì thôi. Nhưng bây giờ, anh có hơi sợ, sợ Ôn Lễ An và Lương Tuyết không có cơ hội cùng nhau trải qua những năm tháng dài đó".
Bên ngoài hàng rào màu trắng, triều dâng rồi lại lặn.
"Lương Tuyết".
"Ừm".
"Lương Tuyết, anh phải nói với em. Em thông minh đồng thời cũng gian xảo, nhưng lại muốn diễn một người bệnh trầm cảm để thoát khỏi Ôn Lễ An, em xem các bác sĩ đều bị em lừa rồi. Hơn nữa em còn thực hiện kế hoạch của mình khiến Tiết Hạ rơi vào bẫy. Lương Tuyết khi kế hoạch bị bại lộ anh nghĩ trong lòng em có sẽ cảm thấy mất mặt".
"Không có gì mất mặt cả, bởi vì Lương Tuyết nhất định nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ôn Lễ An năm 6 tuổi đã biết Lương Tuyết rất biết lừa người, là một kẻ lừa đảo".
Ôn Lễ An khẽ cười: "Lương Tuyết, anh muốn nói với em một chuyện, đứa con thứ hai nhà Ferdinand quen biết cô bé mặc chiếc váy ni lông màu trắng đó còn sớm hơn nhiều so với đứa con cả".
"Biển quảng cáo bia Heineken, chiếc váy ni lông màu trắng, kem đậu đỏ, cô bé lừa gạt dùng biểu cảm ngọt ngào nói dối. Một năm đó Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An 'Thằng nhóc xấu xa, đợi tôi nói với Chúa để cậu rơi vào trong cống thối'. Một năm đó Ôn Lễ An tuy rằng không rơi vào cống thối nhưng lại rơi xuống sông".
"Ôn Lễ An năm 8 tuổi gặp phải Lương Tuyết - tưởng tượng mình là tiểu công chúa được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Một năm này, Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An lời nói khoác không ngượng mồm 'Tôi đoán cậu đang nhìn lén tôi, cảm thấy tôi xinh đẹp, muốn hẹn hò với tôi?'".
"Năm 10 tuổi, Ôn Lễ An như ý gặp lại Lương Tuyết, bọn họ bởi vì socola của Cha Carlisle mà hôn môi. Đồng phục màu sẫm ở dàn hợp xướng, kẹp nơ màu xanh lục và nụ hôn dính đầy socola. Em có nhớ không?".
Mỉm cười nhìn cô: "Bây giờ không nhớ ra cũng không sao, sai này từ từ nhớ lại".
"Cho nên, kế hoạch bại lộ không có gì mất mặt. Cho dù là cô bé mặc váy ni lông hay là người phụ nữ mang danh vợ của Ôn Lễ An đều giống nhau".
Nếp nhăn nơi khóe môi khóe mắt thu lại, ánh mắt sâu thẳm, năm tháng trong giây lát được khắc sâu dưới mắt anh, lắng đọng, thoát xác.
Một ánh mắt, cả vạn năm.
Cô lại rời mắt đi lần nữa, không dám nhìn anh.
Anh nói: "Cho dù là cô gái mặc váy ni lông trắng hay là vợ của Ôn Lễ An, trong mắt anh duy nhất không đổi là từ tiểu lừa gạt đáng yêu trở thành đại lừa gạt đáng yêu mà thôi".
Lương Tuyết chớp mắt, nước mắt tuôn trào. Nước mắt tuôn rơi làm anh thở dài thỏa mãn.
"Ở đây không có người, anh có thể xác định, lúc này nước mắt rơi từ khóe mắt mắt thuộc về anh".
Nước mắt trong khóe mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
Anh im lặng nhìn cô, cho đến khi cơn gió nhẹ hong khô khóe mắt ẩm ướt của cô.
Màu xanh của ngọn cây ngược lại chiếu dưới đáy mắt anh.
Anh hỏi: "Bây giờ có thể nói cho anh biết, em muốn gì".
Nhìn vào vệt xanh lục trong đáy mắt anh, vệt xanh đó trải ra vô cùng vô tận trong lòng Lương Tuyết, kéo dài, kéo dài đến buổi chiều hôm đó.
Đó là một buổi chiều một ngày mùa xuân, cô như ý thoát khỏi đám nhân viên của Ôn Lễ An. Chiếc xe đi sâu vào trong rừng, khoảng khắc đó cô nghĩ không chừng con đường nhỏ trong cánh rừng đó nối tiếp với vách núi.
Buổi chiều ngày xuân đó, cô như một đứa trẻ tủi thân: "Ôn Lễ An, bầu trời rất xanh, quảng trường nhỏ đó nhìn có vẻ cực kỳ thoải mái, những người đàn ông và phụ nữ đang nhảy Samba, quả bóng trong tay đứa trẻ màu sắc rất tươi đẹp. Trên quảng trường có người đang mua kem, tuy rằng em không nếm được kem nhưng em biết mùi vị đó sẽ rất ngọt".
"Ôn Lễ An, bà lão ngồi có mái tóc bạc phơ ngồi ở một góc quảng trường làm em muốn chạy tới ôm lấy, muốn kể ra hết những khổ sở trong vòng tay bà ấy. Bà ơi, cô gái đang khóc trong lòng bà từ nhỏ đến lớn đã đi qua con đường rất khó khăn nhưng cô ấy không thể dễ dàng từ bỏ bản thân. Lúc nhỏ là vì mẹ cô, lớn hơn một chút là vì người bạn trai đầu tiên của cô, trên người cô còn mang theo một cây thánh giá tên Nika, những thứ này đè ép cô ấy đến mức mỗi ngày chỉ có thể cúi lưng mà sống".
"Ôn Lễ An, anh hiểu không?".
Rất lâu sau đó.
"Hiểu".
Anh để mái tóc cô gác qua bờ vai.
"Cuối cùng có một ngày, mẹ không cần cô phải lo lắng nữa. Cuối cùng có một ngày, cô dùng cách của mình tháo bỏ đi cây thánh giá tên Nika đó, sau đó có lẽ là cô đường đường chính chính làm người, làm một người vui vẻ yêu đời. Đó cũng là cô vì bản thân, vì người bạn trai đầu tiên vì cô hi sinh tính mạng mà làm được. Đúng không?".
Gật đầu trên vai anh, nước mắt lần nữa len qua khóe mắt.
"Nhưng, tất cả đang phát triển theo hướng mà em dự liệu. Vợ của Ôn Lễ An cái thân phận này khiến em dần lạc hướng bản thân, cho dù em biết anh yêu em nhưng em không thuyết phục được mình tiếp nhận anh, coi tổn thương mà anh từng gây ra cho em thành chưa từng xảy ra chuyện gì".
"Trong quá trình đó thậm chí khiến em thỉnh thoảng có ý nghĩ cam chịu, điều này khiến em sợ hãi, hoang mang, phải không?".
Cô gật đầu trên vai anh.
"Có phải hay không? Chỉ có rời khỏi Ôn Lễ An, khi ngước lên khung trời xanh thẳm em mới nở nụ cười từ sâu trong tim, em mới có thể nếm được vị ngọt của cây kem nhìn có vẻ có vị rất ngọt".
Tay chầm chậm ôm lấy anh.
Rất lâu, rất lâu.
"Em nói, có tồn tại một loại khả năng như vậy hay không, Lương Tuyết cũng giống như Ôn Lễ An không nỡ rời bỏ đối phương. Chỉ là cô ấy vẫn không biết mà thôi".
Bàn tay đặt trên vai anh từ từ buông ra, rũ xuống, tóc cũng rời khỏi vai anh.
Sau tiếng thở dài, tay anh nắm lấy vai cô.
"Đừng lo lắng, trước đây anh đã nói, sẽ không ép em làm những chuyện em không thích".
Lương Tuyết và Ôn Lễ An vai kề vai ngồi trên băng ghế.
Anh nói với cô lúc anh đi công tác thì gặp phải một chuyện, chuyện này cũng đã lâu. Cụ thể xảy ra ở sân bay, lúc đó là mùa hạ hay là mùa đông, nơi cụ thể trước đó ở đâu Ôn Lễ An nói anh không nhớ rõ.
Ôn Lễ An nói anh chỉ nhớ lúc đó đang cùng anh đợi ở sảnh sân bay có một cuộc trò chuyện ngắn với một người đàn ông là bác sĩ khoa tâm thần. Điều thú vị là vị bác sĩ đó sắp ngồi máy bay bay tới thành phố lớn hơn để tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Sân bay không rõ tên, trước lúc chuẩn bị đến một thành phố khác trị liệu tâm lý, vị bác sĩ cùng Ôn Lễ An có một đoạn hội thoại như sau:
"Tôi là bác sĩ khoa tâm thần, tôi biết bản thân không có vấn đề gì nhưng hôn nhân của tôi trước mắt đang trải qua cuộc khảo nghiệm nghiêm trọng. Tôi và vợ mình ở giai đoạn gần như cả ngày không nói chuyện, vừa nói thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc bằng mắng chửi. Bạn của tôi, hàng xóm, thậm chí người thân của tôi đều đề nghị chúng tôi ly hôn. Tôi cũng từng suy xét vấn đề này. Tôi và vợ mình từng có khoảng thời gian hạnh phúc vì đoạn thời gian hạnh phúc đó tôi nguyện ý làm trái lại chuyên môn của mình, thử cách cứu vãn, tiếp nhận đề nghị của người cùng ngành".
"Đây cũng là nỗ lực lớn nhất của tôi vì cuộc hôn nhân của mình, cho dù đến cuối cùng tôi và vợ vẫn sẽ đối mặt với chia ly, nhưng khoảng khắc chia ly đó tôi nghĩ tôi sẽ không cảm thấy hối tiếc. Bởi vì, vì khoảng thời gian hạnh phúc đó tôi đã nỗ lực hết mình".
Ánh mắt dần chuyển thành mạnh mẽ, dưới sự làm nền của ánh sáng lá cây càng xanh đến kinh người. Trận gió thổi qua, ánh sáng trải ra trên phiến lá xuyên qua khe hở từ cành cây, chiếu xuống chồng ngang lên nhau, sáng đến mức khiến người ta sắp không mở ra mắt.
Sáng đến mức khiến Lương Tuyết không thể không nheo mắt lại.
"Lương Tuyết, anh và em cũng từng có quãng thời gian hạnh phúc".
Lương Tuyết bần thần nhìn dải xanh lục trên cành cây.
"Rất kỳ lạ, anh vẫn luôn nhớ đến lời nói của người đàn ông đó. Tuy rằng lúc đó anh không cách nào lý giải được ý nghĩa đằng sau đoạn hội thoại đó". Ôn Lễ An nói "Khi có một ngày, khi cuộc hôn nhân của anh đến hồi kết, anh hiểu được toàn bộ ý nghĩa của đoạn hội thoại đó. Nỗ lực lớn nhất mà anh có thể vì cuộc hôn nhân của mình làm là cái gì?".
"Lương Tuyết, Ôn Lễ An vì em làm rất nhiều chuyện tùy hứng, những chuyện như để em nhìn thấy tin tức anh xảy ra tai nạn trên bản tin, như vì ép em nói những lời khiến anh nghe thuận tai mà đập vỡ cửa kính nhà người khác, cho dù biết làm vậy sẽ khiến em thấy phản cảm".
"Nhưng, nếu như nói Ôn Lễ An vẫn phải vì Lương Tuyết làm một chuyện tùy hứng thì sao?".
"Đó cũng sẽ là chuyện tùy hứng cuối cùng anh làm vì em, cũng là chuyện cuối cùng anh có thể làm vì quãng thời gian hạnh phúc của chúng ta từng có, đồng thời anh cũng hi vọng có thể để em thấy rõ nội tâm mình".
"Lỡ mà, Lương Tuyết cũng như Ôn Lễ An không nỡ rời bỏ đối phương thì sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.