Chương 83: Phiên ngoại - Sinh trưởng ngang tàng (Hạ)
Tg Loan
05/09/2020
Dịch: Zhen Fan
Mùa hè năm 1999, bà Ferdinand tuyên bố năm sau trong nhà sẽ chào đón thành viên thứ 3, thành viên năm sau sắp xuất hiện bây giờ vẫn đang ở trong bụng bà Ferdinand, đó là đứa con của Lão Charlie.
Lão Charlie là một nhân viên ngân hàng, có một gia đình ở Úc. Người đàn ông Úc này rất quan tâm đến sự đánh giá của mọi người đối với ông ta, ông ta hứa hẹn trước khi đứa trẻ đủ 18 tuổi, ông sẽ cho đứa trẻ và mẹ của đứa trẻ 300 đô la mỗi tháng.
300 đô la đối với phụ nữ Angel City mạo hiểm vì người đàn ông nước ngoài sinh con đổi lại tiền phụng dưỡng hàng tháng cố định mà nói, đây là con số khiến người khác nhỏ dãi.
Đối với thành viên thứ ba sang năm sẽ xuất hiện trong gia đình, biểu hiện của Quân Hoán so với bà Ferdinand còn vui hơn, đó là chàng trai thích náo nhiệt.
Chàng trai thích náo nhiệt còn tự xưng mình là người vô tư.
Trong lý giải của Ôn Lễ An, người vô tư là một kẻ ngốc, người anh ngốc nghếch của cậu vẫn thực sự nghĩ rằng thành viên thứ ba sẽ đến nhà vào sang năm là sự kết tinh tình yêu của bà Ferdinand và "Lão Charlie", giống như anh ấy luôn cố chấp tin rằng, người cha Malaysia của anh ấy sẽ có một ngày nhận ra anh ấy.
Một năm này, Ôn Lễ An dưới lời giới thiệu của Cha Carlisle trở thành học sinh lớp 3 tại một trường học gần Angel City.
Ngôi trường này bao gồm cả trường tiểu học và trung học. Trường học được điều hành bởi gia tộc Lopez, có ảnh hưởng rất lớn ở Angel City, mang tính chất bán công, nhưng thực ra nó là một trong những công cụ rửa tiền của gia tộc này.
Ôn Lễ An trực tiếp nhảy qua hai lớp lên lớp 3, giáo viên của trường đã kiểm tra, cho rằng cậu có thể trực tiếp lên lớp 3.
Thực ra trong bài kiểm tra, Ôn Lễ An đã cố tình trả lời sai một số câu hỏi, bà Ferdinand cho rằng cậu có thể trực tiếp lên lớp 5, nhìn dáng vẻ thề thốt chân thành của mẹ mình trong lòng Ôn Lễ An không vui.
Về đến nhà, Ôn Lễ An dùng dùng giọng điệu vô cùng tự trách nói tin tức này với mẹ, nhưng cậu trước giờ chưa thấy trên mặt mẹ có biểu cảm ủ rũ gì.
Mẹ cậu chỉ dùng giọng điệu an ủi nói với cậu, "Không sao, như vậy cũng tốt, học sinh lớp 5 nhìn thấy rằng những người nhỏ hơn mình nhưng thành tích tốt hơn mình cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì".
Ôn Lễ An không cách nào từ biểu hiện của mẹ và nội dung lời nói phán đoán ra đó là sự quan tâm đến từ nội tâm của một người mẹ? Hay là thực tế bà đã dò xét được sự phản nghịch trong nội tâm cậu mà đưa ra sách lược ứng phó.
Năm 2000, thành viên thứ 3 nhà Ferdinand như hẹn mà đến, đứa con của Lão Charlie đương nhiên tên Tiểu Charlie.
Đầu mùa hạ, Charlie đã trở thành một Charlie với mái tóc xoăn màu nâu, tóc của Charlie phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, lão Charlie nói rằng đó là di truyền của gia đình, những đứa trẻ của nhà Charlie nói chuyện hay đi lại đều chậm hơn những đứa trẻ bình thường.
Năm nay, Ôn Lễ An càng bận rộn hơn, ngoài việc lên trường đến nhà thờ giúp đỡ ra, cậu còn thường xuyên chạy đến cửa hàng sửa xe làm ăn tốt nhất ở Angel City.
Cả Angel City đều đang lụi tàn, duy nhất chỉ có xưởng sửa xe của Angel City vẫn ngày càng phát triển. Kể từ khi chủ nhà xe đưa công nghệ xe hơi cải tiền của Đức vào, công việc kinh doanh của ông bắt đầu trở nên thịnh vượng.
80% những người lái xe vào tiệm sửa chữa là người nước ngoài, Ôn Lễ An mượn cơ hội giúp thợ sửa xe để có thể nghe ngóng những chuyện xảy ra bên ngoài Angel City từ trong miệng những người nước ngoài này.
Vào lúc hoàng hôn, đây là thời gian yên tĩnh nhất trong ngày, cũng là thời điểm thích hợp nhất để suy nghĩ. Cậu đã hoàn thành tất cả những việc cần làm trong ngày, ngồi bên bờ sông, nghiền ngẫm những thông tin thu thập được từ xưởng sửa xe lại một lượt.
Thông tin hữu ích ở lại, thông tin vô dụng được cho vào thùng rác, giống như chương trình máy tính.
Ôn Lễ An càng dành nhiều thời gian hơn để giao tiếp với mọi người trong xưởng xe, trước đây mỗi tuần đi nhà thờ hai lần trở thành đi một lần.
Buổi chiều cuối tuần, Ôn Lễ An đi trên đường đến phòng làm việc của Cha Carlisle, đối diện đi tới là một cô gái mặc trang phục của đoàn hát.
Thứ 7 nhà thờ đều tổ chức hoạt động, những hoạt động này bao gồm một dàn hợp xướng gồm 12 cô gái. 12 cô gái này đều là những đứa trẻ đến từ nhà có máu mặt ở các thị trấn gần đó.
Cô gái từ đối diện đi tới còn nhỏ, trang phục đoàn hát cổ trắng nền đen trên người cô gái rất to, nhưng từ biểu tình trên gương mặt của cô gái, cô gái không khác gì các thành viên hợp xướng mà Ôn Lễ An biết, mắt không nhìn nghiêng, biểu cảm đoan chính.
Tất nhiên, đây là diện mạo mà họ chỉ có khi họ ở trong nhà thờ.
Một khi cởi ra chiếc áo choàng màu sẫm bọn họ trở thành một con người khác, họ không ngại phiền phức đến trước mặt cậu "Cậu đã chạm vào cơ thể của người con gái chưa", "Cậu rất đẹp, có muốn hẹn hò với tôi không?".
Hành lang cũ thỉnh thoảng xuất hiện viên gạch lát sàn bị nứt, mắt cậu nhìn về phía trước, mắt cô không nghiêng, vạt áo choàng sẫm màu cọ vào quần jean của cậu, lướt qua nhau.
Sau khi đi được vài bước, Ôn Lễ An đi chậm lại, rồi đi thêm vài bước nữa, cũng không biết có tâm trạng gì, quay đầu lại nhìn.
Cô gái cách cậu mười mấy bước có mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, một nửa mái tóc được cố định bằng chiếc cài nơ màu xanh lục, mái tóc được cố định thuận theo chiếc cài nơ rũ xuống.
Buổi chiều vừa có một trận mưa, chiếc nơ màu xanh lục trên mái tóc đen của cô gái giống như một màu xanh mới trên cành cây trong bầu trời thoáng đãng sau cơn mưa, sống động như thật.
Ôn Lễ An đã từng nhìn thấy một cô gái khác mang chiếc cài tóc giống hệt, cô gái kia cuối tuần trước còn hỏi cậu có muốn hẹn hò với cô ấy không.
Chỉ là, cùng một chiếc cài tóc ở trên đầu cô gái kia thì cực kỳ bình thường, thậm chí biểu cảm trên gương mặt cô gái đó khiến chiếc cài trên đầu cô ta lộ vẻ thô tục hết sức.
Có lẽ là vì nguyên nhân màu tóc chăng, tóc của cô gái kia là màu hạt dẻ, cô gái trước mắt mái tóc là màu đen, vừa đen vừa sáng.
Ôn Lễ An đối với đám con gái đoàn hát nhà thờ không có chút hảo cảm gì, thậm chí còn vô cùng ghét, lúc lướt qua cũng liếc qua loa một cái.
Đoàn hát có thành viên mới tới sao? Thành viên mới đến có mái tóc vừa đen vừa sáng, không biết thành viên mới đến này có làn da trắng nõn không, môi có mọng nước không?
Làn da trắng nõn không, môi có mọng nước? Đây không phải đó là kiểu con gái trên biển quảng cáo sao? Sau khi ý tưởng nhảy ra Ôn Lễ An giật mình, cậu làm sao còn nhớ cô.
Cô gái lớn lên ở Angel City cuối cùng chỉ có thể đi theo con đường cũ của mẹ mình, người thích giả vờ không phải là người ở Angel City nói dối như thật. Căn cứ vào hai điểm này, không thể tốn thời gian và trí não lãng phí trên người một cô gái như vậy.
Ý nghĩ này khiến Ôn Lễ An xoay đầu lại, tăng tốc bước chân đến phòng làm việc cha Carlisle.
Phòng làm việc của cha Carlisle vào buổi chiều sẽ thường náo nhiệt hơn bình thường.
Mười mấy phút trước, phòng làm việc của Cha Carlisle đã gặp phải trộm, từ camera trên hành lang, có thể xác định ra đến văn phòng làm việc là một vài đứa trẻ.
Những đứa trẻ này đã đánh cắp mấy hộp sôcôla do người bạn của Cha Carlisle tặng, khiến Cha Carlisle làm to chuyện không phải là vì sôcôla bị mất, mà là những đứa trẻ đã vì hộp socola mà đem cuốn sách có chữ ký của vị linh mục tôn kính của Cha Carlisle làm đệm chân, cho nên giẫm hư sợi dây vàng trên quyển sách, đó lại là quyển sách không còn xuất bản nữa.
Quyển sách không còn xuất bản bị giẫm hư khiến trợ lý của Cha Carlisle gọi bác sĩ tới.
Trợ lý của Carlisle hét lên nhất định sẽ tìm cách bắt được những đứa trẻ, nhà thờ đã liên tiếp mấy lần mất phần bánh mì và sữa vào cuối tuần.
"Đó khẳng định là đứa trẻ nhân cơ hội hoạt động cuối tuần lẻn vào" Trợ lý của Cha Carlisle thề thốt.
Lời này khiến tim Ôn Lễ An đập một phát.
Ngược lại, Cha Carlisle lúc này đang tức giận không chú ý đến cậu, có lẽ cậu có thể giúp tên trộm.
Gọi trợ lý của Cha Carlisle một tiếng, Ôn Lễ An đi theo mấy giáo sĩ rời khỏi phòng làm việc.
Từ thời gian hiển thị trên camera, tên trộm vừa mới rời khỏi phòng làm việc của cha Carlisle đã tiến vào phòng làm việc. Khi biết phòng làm việc gặp phải một tên trộm, việc đầu tiên Cha Carlisle làm là ra lệnh chặn tất cả các lối ra của nhà thờ.
Điều này có nghĩa là muốn tìm ra những đứa trẻ đó rất dễ.
10 phút sau, đứa trẻ đầu tiên và đứa thứ hai được tìm thấy, hai đứa trẻ này khai báo bọn chúng còn có 2 đồng bọn, 2 phút sau, đứa trẻ thứ ba lại bị bắt.
Bây giờ chỉ còn lại đứa trẻ thứ 4, đó cũng là thủ phạm chủ mưu giẫm lên sách của Cha Carlisle, 10 phút sau, chủ mưu vẫn chưa tìm ra.
Ôn Lễ An đại khái biết chủ mưu đang núp ở đâu.
Men theo hành lang, đến khi đi tới cuối hành lang, cuối hành lang nối tiếp cánh cửa, đó cũng là lối ra duy nhất của nhà thờ, lúc này cửa đã bị đóng chặt.
Sau cơn mưa, thời tiết nóng như cái lồng hấp.
Đứng nơi tối, Ôn Lễ An dùng giọng điệu không nhẫn nại: "Ra đi, tôi đã thấy cô".
Theo giọng của cậu, vài chiếc lá chỗ gốc cây nơi bức tường run rẩy.
Khoang tay lại: "Thời tiết nóng, cô muốn tôi tới trước mặt cô không? Cô không biết sao? Thời tiết nóng rất dễ khiến người ta tính tình trở nên xấu đi".
Chỗ cây màu xanh bất động, không tin sao?
"Chiếc áo choàng đó không làm cô cảm thấy nóng sao?" Ôn Lễ An nói.
Giọng nói vừa mới rơi xuống, trong âm thanh xào xạc, Ôn Lễ An lại lần nữa nhìn thấy màu xanh lục trên mái tóc đen, bộ đồ của đoàn hát của cổ trắng nền đen vẫn đang mặc trên người cô.
Cô gái cúi đầu, từ từ tiến về phía Ôn Lễ An, dừng lại trước mặt Ôn Lễ An, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng ở cuối hành lang rất tốt, khuôn mặt của cô gái rõ ràng, không kịp phòng bị nước mắt rơi khỏi mi mắt.
Liếc vội, Ôn Lễ An quay mặt đi, ánh mắt rơi trên chỗ cô gái trốn trước đó.
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Những người đó tôi không quen, hôm nay tôi gặp họ trên đường, họ hỏi tôi có muốn ăn sôcôla không, lúc đó, bụng tôi đúng lúc hơi đói, tôi đi theo bọn họ đến đây. Sau đó họ để tôi đứng ở cửa, nhờ tôi nếu như có người đến thì ho lớn, sau đó tôi biết họ để tôi làm nhiệm vụ trông chừng. Nếu tôi biết rằng sôcôla trong miệng họ là ăn cắp, tôi sẽ không theo bọn họ đến đây".
Giọng của cô gái cực kỳ vô tội.
Nhìn cậu bất động, cô gái lại mở miệng.
"Nếu như tôi nói với cậu rằng tôi chưa có ăn sôcôla cậu nhất định không tin nó. Không phải vì họ cho tôi ít sôcôla, mà là tôi cảm thấy đó là hành vi sai trái, lại nói, nhà của tôi có sôcôla. Còn nữa, tôi cách đây không lâu mới đến Angel City, bố và mẹ tôi đi nước ngoài, đúng lúc là kỳ nghỉ hè, mẹ tôi đã gửi tôi đến nhà họ hàng ở đây, kỳ nghỉ hè kết thúc, bố mẹ tôi sẽ đưa tôi lại Manila".
Mái tóc màu đen, nói dối như thật, thích giả vờ không phải là người ở Angel City, ba đặc điểm này cộng lại....
Giương khóe môi lên.
"Cậu không tin tôi sao? Tôi học ở Manila, trường chúng tôi cuối tuần có tiết Tiếng Pháp, nếu như cậu không tin tôi có thể đọc vài câu tiếng Pháp cho cậu nghe, đến lúc đó cậu sẽ tin tôi".
Cô gái thực sự nói tiếng Pháp, Cha Carlisle là người Pháp. Ôn Lễ An đối với tiếng Pháp hoàn toàn không phải không biết gì, cô gái nói tiếng Pháp rất giống.
Nếu như không phải là từng thấy năng lực nói dối của cô gái, thì dựa vào đoạn nói tiếng Pháp đó cậu đại khái sẽ tin lời cô, xem cô thành cô gái được nuôi dưỡng tốt.
Chỉ là, cậu tạm thời không vạch trần dự định của cô.
Lúc này Cha Carlisle có lẽ vẫn còn tức giận, Cha Carlisle rất giỏi thuyết giảng, nếu như không phải vì có thể không ngừng mượn những cuốn sách cậu cần từ chỗ Cha Carlisle, cậu sẽ không tốn thời gian nghe cuộc trò chuyện không ngừng của người Pháp.
Nếu lúc này cậu đến gặp Cha Carlisle, Ôn Lễ An lại phải nghe "Cho nên nói môi trường tiếp xúc từ thời thơ ấu rất quan trọng, Lễ An cũng là một đứa trẻ của Angel City". Ý nghĩa đằng sau những lời đó là: May mắn là Lễ An lớn lên bên cạnh ta, may mắn là ta đã truyền thụ cho cậu rất nhiều ý tưởng tốt đẹp, nếu không có lẽ cậu sẽ trở thành một trong những đứa trẻ lấy trộm sôcôla.
Cuộc trò chuyện tiếp tục không ngừng "Những gì xảy ra với một người lúc niên thiếu sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của người đó". Điều này nghĩa là nếu như lúc cậu ăn trộm sôcôla thì bị bắt, điều này có lẽ sẽ trở thành cái bóng cho sự trưởng thành của cậu, ... ....
Những người có học vấn đều là loại đức hạnh này.
Sống chung với người nói dối thú vị hơn là sống chung với người có học vấn, Ôn Lễ An muốn biết cô gái "đến từ Manila" này có thể nói dối đến trình độ nào.
Xác thực mà nói, sau hai năm công lực nói dối tiến bộ hơn rồi.
"Vậy cô giải thích sao về chiếc váy đó?" Cậu hỏi cô.
"Quần áo là họ đưa cho tôi, bọn họ kêu tôi mặc". Lúc này, giọng điệu của cô gái có chút ngớ ngẩn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, giả vờ sau khi suy nghĩ xong tin vào lời cô gái.
Những đứa trẻ ở Angel City luôn lấy lòng những đứa trẻ từ Manila đến nghỉ hè, vì là tin tức trong miệng bọn nó nghe đến từ thành phố.
Ánh mắt rơi trên chiếc nơ trên đầu cô gái: "Chiếc nơ rất đẹp".
"Đó là mẹ tôi từ Pháp đem về" giơ ngón tay, đếm "Bà còn đem về cho tôi quyển sách, búp bê Barbie".
"Nó nhất định rất đẹp".
"Đương nhiên" thở ra một hơi, "Cậu nói không sai, bộ đồ này mặc lên người thật nóng, được rồi, tin rằng hiểu lầm của cậu đối với tôi đã giải quyết xong rồi, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết làm sao thoát ra từ nơi này không?".
Lúc này, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua các khoảng trống lớn trong hành lang, ánh sáng vừa mới rơi xuống chỗ hai người bọn họ đang đứng, thuận theo ánh sáng đó, hình bóng giữa cậu và cô được truyền trên mặt đất.
Hai cái bóng song song, cái bóng tóc ngắn cao hơn cái bóng tóc dài gần bằng một cái đầu.
Phát hiện này khiến trong lòng Ôn Lễ An thoáng lan tràn niềm vui.
"Tôi ngỡ rằng cậu đã tin tôi, hóa ra không có" giọng nữ mất mát "Có phải là tôi lại đọc thêm cho cậu một đoạn tiếng Pháp cậu mới tin lời tôi không".
Lúc này, nhiệt độ trong ngày đã đến giai đoạn cao nhất, xung quanh có mùi sôcôla tan chảy bởi vì nhiệt độ cao, Ôn Lễ An trước giờ không ăn sôcôla, đó là món đồ vừa đắt tiền vừa không có dinh dưỡng.
Đương nhiên, mùi sôcôla sẽ không phát ra từ cậu, nhất định là người ăn sôcôla trong miệng quá vội, không cẩn thận làm vụn sôcôla rơi trên người, nhiệt độ làm tan chảy vụn sôcôla trên người cô.
Dựa vào mùi socola, ánh mắt tập trung vào một chỗ.
Mềm mại, âm thanh ủy khuất nói: "Tôi thật sự không ăn socola".
Nhìn màu môi như màu hồng phấn của những cánh hoa hải đường lúc mới nở rộ, kết hợp với làn da trắng gần như trong suốt, nhìn thực sự không giống như một đứa trẻ đến từ Angel City.
Một khuôn mặt như vậy kết hợp với một ngữ khí dịu dàng, nếu như không phải khóe miệng vẫn còn lưu lại là sôcôla vẫn tan chảy, cậu chốt lát có lẽ đã tin những lời ma quỷ của cô.
Cô chỉ là chơi trên đường phố, bị bọn trẻ lừa gạt.
Cậu hỏi cô thật sự không ăn socola sao?
"Không có".
"Nhưng mà...." chỉ lên khóe miệng cô "Nó nói với tôi là cô đã ăn socola".
Da mặt trắng gần như trong suốt chớp mắt có thêm màu đỏ nhàn nhạt, mà đỏ nhàn nhạt đó và đôi môi cô tỏa sáng cho nhau, Ôn Lễ An cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như lại cao hơn chút.
Nhiệt độ tăng đột ngột khiến Ôn Lễ An đột nhiên mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Cô không những lấy trộm sôcôla, cô còn lẻn vào ký túc xá của đoàn hát, lúc rời đi lại thuận tay cầm chiếc cài nơ của chủ nhân bộ đồ mặc trên người cô".
Cô gái không vì lời nói của cậu mà biểu cảm tỏ vẻ hoảng hốt lúng túng, ngược lại, giọng cô bực mình: "Cho nên, những lời cậu vừa nói là muốn xem tôi xấu hổ đúng không?".
Cô gái vừa nói, tay vừa hướng lên mặt Ôn Lễ An.
Lại là bộ dạng này, Ôn Lễ An bắt lấy cổ tay cô, từ đầu kia hành lang truyền tới tiếng bước chân đi tới.
Ôn Lễ An lại gần cô hơn một chút, trong lòng đang cười trên nỗi đau của người khác: "Tên trộm nhỏ đã ăn cắp sôcôla giậm hư cuốn sách yêu thích nhất của Cha Carlisle, đồng bọn của cô đã khai ra hết, người đạp hư sách của Cha Carlisle là cô. Cha Carlisle vì chuyện này mà tức đến sinh bệnh, cô sắp gặp họa rồi".
Khuôn mặt cô gái trở nên tái nhợt, tiếng bước chân cáng ngày càng gần hơn, Ôn Lễ An giương khóe môi, khóe miệng vừa mới nhếch lên vì sự cử động đột ngột của cô gái mà cứng lại.
Đợi đến khi hiểu rõ cảm giác mềm mềm dính dính trên môi mình đến từ cái gì, cậu nhanh chóng buông tay ra, hai bàn tay buông ra cứng ngắc giữa không trung.
Giây tiếp theo, đôi tay cứng ngắc giữa không trung đẩy cô gái ra.
Lúc đó, trong lòng Ôn Lễ An vô cùng tức giận, tuổi còn nhỏ như vậy liền sử dụng thủ đoạn này, cũng không biết thủ đoạn này đã sử dụng bao nhiêu lần trên người con trai khác.
Cô gái hướng ngoại lớn lên thành cô gái tùy tiện rồi!
Mặt tái nhét, nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của cô gái, nắm tay muốn vung lên khuôn mặt dương dương đắc ý đó.
"Bây giờ cậu cũng có mùi socola rồi" ánh mắt đắc ý, giọng nói cũng đắc ý.
Nắm tay nắm chặt, dừng lại tức khắc trong không trung, thu lại.
"Sợ rồi sao?" cô gái cười đến rất đắc ý "Muốn gặp họa cùng nhau gặp họa".
Tên ngốc, còn cho rằng cậu sợ cô.
Cô gái tự ngỡ rằng nghĩ ra chủ ý hay: "Đến lúc đó, tôi sẽ nói với những người đó, cậu cũng ăn socola, nhưng nếu như cậu tha cho tôi, chúng ta đều không có chuyện gì".
Trong lòng Ôn Lễ An thở dài, phí cho cậu nói nhiều lời như thế, không liên quan đến socola, khiến Cha Carlisle tức giận là quyển sách bị bọn trộm giậm hư của ông ấy.
Thật là một cô gái ngốc nghếch, rõ ràng cô gái ngốc nghếch còn đắm chìm "Trời, tôi làm sao nghĩ ra cách như vậy", không sao, rất nhanh cô ta sẽ vì sự ngu ngốc của mình mà trả giá.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng –
"Cô ta là ai?" khi vị giáo sĩ chỉ vào cô gái đó hỏi Ôn Lễ An, cậu đưa ra câu trả lời như sau: thành viên đoàn hát.
Tại sao không phải là "Cô ta là tên đầu sỏ chủ mưu giậm hư sách của Cha Carlisle". Rõ ràng đáp án này lúc vị giáo sĩ xuất hiện đã chuẩn bị xong.
Đáp án của cậu khiến những người linh mục đó thể hiện nghi hoặc.
"Là thành viên của đoàn hát trước đây" hoang mang trả lời, "Lúc cô ấy đang ở đoàn hát, anh vẫn chưa tới đây".
Người giáo sĩ trước mắt mới tới đây một tháng trước.
Cô gái nghênh ngang rời khỏi cánh cửa được mở ra bởi giáo sĩ, chiều hôm đó, Ôn Lễ An đứng ở hành lang một lúc, cậu không cách nào giải thích được hành vi của mình vào lúc đó.
Bị mê hoặc? Thần kinh rối loạn? Suy nghĩ nông nổi?
Trận gió thổi qua, Ôn Lễ An phát hiện những ngón tay của mình đang rơi trên cánh môi, hoảng loạn, hất tay ra, hoang mang đến phòng vệ sinh, rửa tay, lại bắt đầu liều mạng lau môi.
Cô gái đó dường như đã đem một thứ kỳ quái nào đó dán lên môi cậu.
Năm 2000 Ôn Lễ An lần thứ 3 gặp cô gái mặc váy ni-lông màu trắng, năm 1998 đến năm 2000 cách nhau 2 năm.
Ôn Lễ An phát hiện quy luật như vậy, cậu và cô gái mặc váy ni-lông màu trắng từ năm 1996 đến năm 2000 gặp nhau 3 lần đều cách 2 năm, mỗi năm thời gian gặp mặt đều là mừa hạ.
Năm 2002, Tiểu Charlie cuối cùng học được cách đi, chỉ là dáng vẻ lúc đi giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ té.
Đối với chuyện của Charlie, đứa con trai lớn nhà Ferdinand so với nữ chủ nhân nhà Ferdinand còn căng thẳng hơn, cả ngày nơm nớp lo sợ, anh ấy lúc này đang làm việc ở bến tàu nào đó, Ôn Lễ An cũng trở thành học sinh cấp 2.
Thời gian này, đứa con trai lớn nhà Ferdinand thường ở trước mặt đứa con thứ hai nhà Ferdinand nhắc đến một cô gái có cái tên "Tiểu Tuyết", còn không quên cường điệu "Anh với cô ấy là bạn bình thường".
Đầu mùa hạ, Ôn Lễ An chú ý đến màu của cánh đồng trước cửa dường như xanh hơn so với mọi năm, xanh đến mức giống như thắt nơ trên tóc ai.
Cùng với việc đầu hạ tới, Ôn Lễ An phát hiện trong lòng mình dường như đang mơ hồ chờ đợi điều gì đó.
Mùa hè qua đi, trái tim Ôn Lễ An trở nên trống rỗng, cũng không biết là tại sao.
Rõ ràng đây là mùa hạ mà cậu đạt được rất nhiều thứ: Thành tích kiểm tra mỗi lần đều đứng nhất, cậu trở thành học viên của xưởng sửa xe, đưa cậu đến là sư phụ người Đức có tiếng nói nhất trong xưởng sửa xe, cha Carlisle đưa cậu đến trước mặt người bạn tốt nhất của ông, đó là chuyên gia điện lực học tổng hợp.
Một năm này, cô gái mặc váy ni-lông màu trắng vẫn chưa xuất hiện.
Năm 2003, vào đêm đầu mùa hè, Ôn Lễ An bị tiếng gọi ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc, đẩy cửa sổ ra, anh trai ngốc nghếch của cậu đang chạy trong sân dưới ánh trăng tràn ngập.
Vừa nhìn thấy anh nhanh chóng đến trước cửa sổ "Tiểu Tuyết đồng ý ở bên anh rồi".
Đêm mùa hạ ở Angel City luôn rất náo nhiệt, mùa hạ năm này Ôn Lễ An tìm được một công việc ở câu lạc bộ.
Cậu 13 tuổi đi theo nhóm các chàng trai 17, 18 tuổi phía sau đi vào chỗ ứng tuyển của câu lạc bộ. Cậu nói với những người đó "Còn 3 ngày nữa là tôi đủ 17 tuổi". Buổi tối ngày thứ 2, cậu mặc bộ đồ phục vụ của câu lạc bộ.
Giữa đêm, kết thúc xong công việc, trên con đường của Angel City, ánh mắt giống như mọi hôm vô thức nhìn về hai bên đường.
Ôn Lễ An không biết mình muốn tìm kiếm thứ gì từ hai bên đường, hoặc là, chính xác mà nói, cậu muốn tìm ra điều gì từ trên người những phụ nữ hai bên đường.
Hai bên đường cách nhau mỗi một mét thì có một người phụ nữ đang đứng, bọn họ nhìn như những đèn đường xếp hàng ngay ngắn, những người phụ nữ này độ tuổi từ 12 tuổi đến 40 tuổi không đồng đều, trên người bọn họ đều có chung một đặc điểm, ăn mặc hở hang.
Ánh mắt dọc theo những người phụ nữ đó, đa phần phụ nữ trang điểm xinh đẹp, nhưng, cũng có những người khác trang điểm nhẹ nhàng, ví dụ nói người phụ nữ đứng ở dưới bóng đèn neon màu xanh kia.
Không, có lẽ nói là cô gái, tuổi của cô ấy tuyệt đối không quá 18, trang điểm nhẹ nhàng cũng không có mặc đồ lòe loẹt, đứng ở đó phong cách riêng biệt.
Đáng nhắc đến là, cô gái đó có mái tóc dài màu đen.
Đứng trước mặt cô gái, cô gái không những có mái tóc dài màu đen, cô gái còn có đôi mắt màu đen, đôi môi không giống như màu hồng của cánh hoa hải đường mà Ôn Lễ An biết, ánh sáng ở đây quá kém.
Đối diện có người đến trước mặt cô, biểu cảm của cô gái tỏ vẻ lo lắng, giơ tay lên: "Hi".
Đứng ở đó, nhìn người phụ nữ đó.
"Anh rất đẹp" cô gái lại nói một câu.
Nhìn cô gái đó.
Cô gái cúi đầu xuống: "Một đêm 20 đô la, bởi vì ... ... bởi vì anh đẹp trai, có thể... ... có thể giảm 20%".
Ngưỡng mặt đón gió đêm, chân bước về phía trước, Ôn Lễ An nhớ lại những lời từng nói năm 6 tuổi.
"Sau khi trưởng thành tôi khẳng định sẽ đến tìm cô, đến lúc đó nhớ giảm cho tôi 20%".
Ôn Lễ An không biết cô gái nói có thể giảm cho cậu 20% có phải là cô gái mặc váy ni-lông đó không, cậu đã 4 năm không gặp cô gái đó.
Ấn tượng mà cô gái đó để lại cho cậu vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, thậm chí cậu không dám xác định cô gái gặp trên đường năm 1998 có phải là cô gái mặc váy ni-lông màu trắng hay không, tên trộm gặp phải ở nhà thờ năm 2000 có phải là cô gái mặc váy ni-lông trắng hay không.
Điểm chung xảy ra trên người bọn họ là bọn họ đều có một mái tóc màu đen, làn da trắng.
Khởi đầu của sự trưởng thành chính là học cách suy nghĩ lý tính ra sao, càng trưởng thành càng hiểu rằng những chuyện khiến cậu tin tưởng càng ngày càng ít.
Có lẽ, họ chỉ là ba cô gái có mái tóc đen, da trắng mà cậu gặp phải trong những thời kỳ khác nhau.
Năm 2004, đầu mùa hạ, trước sinh nhật bà Ferdinand một ngày, Quân Hoán tuyên bố, anh ấy muốn đưa bạn gái về gặp phụ huynh.
Sinh nhật bà Ferdinand ngày hôm đó là thứ 7, Ôn Lễ An duy nhất chỉ có thời gian đại khái cũng là chiều thứ 7.
Đó là một ngày thứ 7 hết sức bình thường, cậu từ quán internet cafe trở về, bà Ferdinand liếc nhìn cậu nói Ôn Lễ An con đi thay áo sơ mi năm ngoái mẹ mua cho con đi, nói như thế nào thì đó cũng là bạn gái của anh cậu.
Liên quan đến bạn gái anh cậu, nghe nói là đứa con gái duy nhất ở Angel City có thể học tới đại học, vẫn là học sinh ưu tú của trường, tuy nhiên ngôi trường này chỉ có 50 học sinh, nhưng ngôi trường này từng có một thanh niên làm đại sứ Liên Hợp Quốc, đây e là nguyên nhân quan trọng nhất mẹ Ferdinand nói cậu đi thay đồ.
Theo ý muốn của mẹ Ferdinand thay chiếc áo sơ mi nhìn có vẻ chỉ có người Manila mới mặc, mẹ Ferdinand nói với cậu rằng Lễ An đi đón Charlie về đây, qua một lúc nữa bữa trưa sẽ bắt đầu.
Vừa ra khỏi cửa, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ đầu kia của con đường màu đỏ xa xa đang đi tới, thoạt nhìn, người chàng trai vui vẻ đang đi trên đường ngoài anh trai ngốc nghếch của cậu còn có ai, thậm chí cô gái –
Nheo mắt lại, thân hình không tệ.
Không quan tâm đến cặp nam nữ đó, Ôn Lễ An hướng tới đầu kia của con đường màu đỏ, đầu đó nối tiếp với bờ biển, Charlie và bạn của cậu bé cả ngày đều chạy ra bãi biển.
Ngày hôm đó, thời tiết cực kỳ đẹp, bầu trời của Quốc Đảo này vừa đến mùa hè giống như nước tẩy rửa, dưới bầu trời xanh da trời là đại dương xanh thẳm, biển nối liền với bờ cát trắng lấp lánh.
Trên bãi biển, hơn một chục đứa trẻ đang hỗn loạn, vừa kéo những con diều không thể bay vừa chạy. Người chạy chậm nhất, nhỏ nhất là Charlie bé nhỏ của nhà Ferdinand.
Hàng cây dừa giống như những chiếc lều thiên nhiên, Ôn Lễ An đang đứng dưới một trong những cây dừa, mẹ Ferdinand nói, đừng bỏ lỡ bữa trưa.
Cậu dường như rất lâu rồi chưa làm chuyện khiến mẹ Ferdinand mất hứng, nhưng mẹ Ferdinand bởi vì "Anh Lễ An" và "thiên thần" mà nhận được nhiều lời khen ngợi, khiến bà tức giận là cái giá đằng sau lời khen ngợi bà nhận được.
Dựa vào gốc cây dừa, nhắm mắt lại, cơn gió biển thổi lên mặt cậu rất dịu dàng.
Cũng không biết qua bao lâu –
"Lễ An".
Tiếng gọi Lễ An có chứa sự kiêu ngạo và yêu thích, cũng chỉ có anh trai ngốc nhà cậu mới ngốc nghếch lâu như vậy.
Mở mắt ra.
Bầu trời mặt biển tạo thành màu xanh vô tận, xanh đến mức khiến người choáng váng.
Trong cơn choáng, có hai bóng ảnh đi về phía cậu.
"Lễ An, đây là Tiểu Tuyết anh thường nhắc với em".
"Tiểu Tuyết" mà Ôn Lễ An nghe không dưới ngàn lần có mái tóc dài đen nhánh.
Mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn, còn có....
Ánh mắt rơi lên cánh môi.
Sắc màu rất đẹp, chớp mắt –
Hóa ra cô trưởng thành có dáng vẻ như vậy, hóa ra dáng vẻ của cô trưởng thành là vậy.
Quay người, đi tìm Charlie, cậu phải đem thằng nhóc này về nhà.
Anh trai ngốc của cậu đi ở phía sau, giọng nói hí ha hí hửng.
"Lễ An, Tiểu Tuyết đẹp không?".
Đẹp thì đẹp, chính là ánh mắt quá tệ, tại sao lại nhìn trúng con trai lớn nhà Ferdinand, phải biết là nữ chủ nhân của nhà này rất khó sống chung, còn có....
Còn có, Lương Tuyết, cô từng hôn lên môi đứa con trai thứ hai của nhà này.
Khép mắt lại, Ôn Lễ An lần đầu nếm được vị đắng chát trong đời.
Tên của cô cậu từ trong miệng người đàn ông khác nghe được.
"Cô tên Tiểu Tuyết".
Năm 2000 đến năm 2004 cách nhau 4 năm, cách nhau 4 năm, Ôn Lễ An gặp được người con gái mặc váy ni-lông màu trắng, tên cô gái là Lương Tuyết.
Cô gái có một thân phận, bạn gái Quân Hoán.
Năm 2008, đầu mùa hạ, khu Hadrian, 2h40 chiều.
Mái tôn phía trên đầu khiến xung quanh giống như trong phòng tắm hơi, Ôn Lễ An ngồi trên gác lửng, bức tường mà cậu đang dựa vào nối tiếp với con hẻm từ khu Hadrian đến chợ hải sản. Ngôi nhà ở Hadrian cách âm rất tệ, con chuột chạy qua từ con hẻm nhỏ đều có thể biết rõ.
Lại qua 10 phút, con hẻm nhỏ truyền tới tiếng bước chân mà cậu quen thuộc.
5 phút trôi qua, có người đang gõ cửa sổ, đó là Đạt Dã em trai Taya.
Đạt Dã trước cửa sổ nhà cậu vừa khóc vừa nói chị Taya của cậu bé đã bị bắt đi "Anh Lễ An, anh mau đến cứu chị Taya".
Người nghệ nhân nuôi trăn vứt con chuột chết thành công dọa Đạt Dã bỏ đi.
Nhắm mắt lại, Ôn Lễ An đang đợi –
Tiếng bước chân truyền tới gần như dán vào tai cậu.
10 phút sau, Ôn Lễ An không đợi tiếng bước chân quen thuộc, lại qua 5 phút, tiếng bước chân mà cậu quen thuộc vẫn cứ chậm chạp không vang lên.
3h, Ôn Lễ An rời khỏi nơi ở, trước khi rời đi, cậu nhìn bức thư mà Đạt Dã nhét vào từ bên ngoài cửa sổ, chuyện vô cùng buồn cười.
Lê Bảo Châu? Cậu cố gắng nhớ gương mặt phối hợp cái tên này, nhưng không có kết quả, duy nhất có thể xác định là người bắt cóc Taya nhất định là người phụ nữ ngày não cũng chạy đến tầng cao nhất tòa Las Vegas.
Ôn Lễ An không định làm theo như bức thư nói, cô gái Taya nói rằng mẹ cô tìm người đoán mệnh cho cô, cô sẽ sống đến trăm tuổi.
Đi qua cây cầu cũ ở khu Hadrian, Ôn Lễ An từ trong miệng của vài đứa trẻ đã nghe đến một tin tức như vậy: "Đạt Dã và Lương Tuyết đi về hướng ra khỏi Angel City, cũng không biết đi đâu".
3h10, Ôn Lễ An lái xe trên con đường khu nghỉ dưỡng Clark.
3h30, Ôn Lễ An đẩy cửa phòng tập đấm bốc, hóa ra người nên đi qua trước cửa nhà cậu đứng ở đó.
Tóc dài, áo sơ mi màu nhạt phối hợp với quần jean.
Từng bước, đi về phía cô –
Lần này, cậu sẽ không dựa vào thân phận em trai của bạn trai xuất hiện trước mặt cô, lần này cậu sẽ dựa vào thân phận Ôn Lễ An xuất hiện trước mặt cô.
Dựa vào thân phận Ôn Lễ An xuất hiện trước mặt Lương Tuyết.
Đầu màu hạ năm 2006, cơn bão kia đã đưa Quân Hoán đi.
Ôn Lễ An vắng mặt ở tang lễ anh trai mình.
Hổ thẹn không? Không biết, hổ thẹn hay không hổ thẹn để sau này đi.
Rất nhiều rất nhiều xuân hạ thu đông qua đi, đứa con lớn và đứa con thứ hai của gia đình này sẽ tình cờ gặp nhau ở một ngã rẽ, lúc tình cờ gặp lại cậu sẽ gọi anh một tiếng anh trai.
"Anh trai, em muốn nói cho anh một bí mật".
Em gặp cô ấy còn sớm hơn cả anh, em hôn lên môi cô ấy còn sớm hơn anh.
Khi Ôn Lễ An 6 tuổi gặp được Lương Tuyết 9 tuổi, ngày Ôn Lễ An gặp Lương Tuyết, cậu lần thứ hai nhìn thấy nhãn cầu màu xám của người trước khi lâm chung, người đó nói với cậu giúp tôi.
"Thưa ông, bây giờ trong đầu ông có xuất hiện gương mặt của bạn bè của ông, kẻ thù của ông, người thân của ông không?" cậu khẽ hỏi.
Người đó không trả lời.
"Nếu như, trong đầu ông bây giờ xuất hiện khuôn mặt của bạn bè, kẻ thù và người thân, điều đó chứng tỏ ông sắp chết rồi, tôi không giúp được người sắp chết".
Lời của cậu khiến đồng tử người đó tan rã, tan rã thành nhãn cầu màu xám.
Sau dó, khép mi lại.
Ôn Lễ An rời khỏi con hẻm nhỏ đó.
Bầu trời vẫn là hình dáng mà cậu quen thuộc.
Đây là một ngày hết sức bình thường, màn đêm vừa buông, ôm trong lòng những quyển sách mượn từ chỗ cha xứ, lúc đi qua biển quảng cáo bia Heineken có hơi run, rung động đó khiến cậu chỉ có thể dừng lại, mặt quay về trạm dừng xe.
Sau đó cậu nhìn thấy cô.
Khoảng khắc đó, thời gian dường như được phó thác ý nghĩa đặc biệt.
Năm 1996 đứa con thứ hai nhà Ferdinand quen biết cô gái mặc váy ni-lông màu trắng, năm 1997 đứa con lớn nhà Ferdinand quen biết cô gái mặc váy ni-lông màu trắng.
Mùa hè năm 1999, bà Ferdinand tuyên bố năm sau trong nhà sẽ chào đón thành viên thứ 3, thành viên năm sau sắp xuất hiện bây giờ vẫn đang ở trong bụng bà Ferdinand, đó là đứa con của Lão Charlie.
Lão Charlie là một nhân viên ngân hàng, có một gia đình ở Úc. Người đàn ông Úc này rất quan tâm đến sự đánh giá của mọi người đối với ông ta, ông ta hứa hẹn trước khi đứa trẻ đủ 18 tuổi, ông sẽ cho đứa trẻ và mẹ của đứa trẻ 300 đô la mỗi tháng.
300 đô la đối với phụ nữ Angel City mạo hiểm vì người đàn ông nước ngoài sinh con đổi lại tiền phụng dưỡng hàng tháng cố định mà nói, đây là con số khiến người khác nhỏ dãi.
Đối với thành viên thứ ba sang năm sẽ xuất hiện trong gia đình, biểu hiện của Quân Hoán so với bà Ferdinand còn vui hơn, đó là chàng trai thích náo nhiệt.
Chàng trai thích náo nhiệt còn tự xưng mình là người vô tư.
Trong lý giải của Ôn Lễ An, người vô tư là một kẻ ngốc, người anh ngốc nghếch của cậu vẫn thực sự nghĩ rằng thành viên thứ ba sẽ đến nhà vào sang năm là sự kết tinh tình yêu của bà Ferdinand và "Lão Charlie", giống như anh ấy luôn cố chấp tin rằng, người cha Malaysia của anh ấy sẽ có một ngày nhận ra anh ấy.
Một năm này, Ôn Lễ An dưới lời giới thiệu của Cha Carlisle trở thành học sinh lớp 3 tại một trường học gần Angel City.
Ngôi trường này bao gồm cả trường tiểu học và trung học. Trường học được điều hành bởi gia tộc Lopez, có ảnh hưởng rất lớn ở Angel City, mang tính chất bán công, nhưng thực ra nó là một trong những công cụ rửa tiền của gia tộc này.
Ôn Lễ An trực tiếp nhảy qua hai lớp lên lớp 3, giáo viên của trường đã kiểm tra, cho rằng cậu có thể trực tiếp lên lớp 3.
Thực ra trong bài kiểm tra, Ôn Lễ An đã cố tình trả lời sai một số câu hỏi, bà Ferdinand cho rằng cậu có thể trực tiếp lên lớp 5, nhìn dáng vẻ thề thốt chân thành của mẹ mình trong lòng Ôn Lễ An không vui.
Về đến nhà, Ôn Lễ An dùng dùng giọng điệu vô cùng tự trách nói tin tức này với mẹ, nhưng cậu trước giờ chưa thấy trên mặt mẹ có biểu cảm ủ rũ gì.
Mẹ cậu chỉ dùng giọng điệu an ủi nói với cậu, "Không sao, như vậy cũng tốt, học sinh lớp 5 nhìn thấy rằng những người nhỏ hơn mình nhưng thành tích tốt hơn mình cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì".
Ôn Lễ An không cách nào từ biểu hiện của mẹ và nội dung lời nói phán đoán ra đó là sự quan tâm đến từ nội tâm của một người mẹ? Hay là thực tế bà đã dò xét được sự phản nghịch trong nội tâm cậu mà đưa ra sách lược ứng phó.
Năm 2000, thành viên thứ 3 nhà Ferdinand như hẹn mà đến, đứa con của Lão Charlie đương nhiên tên Tiểu Charlie.
Đầu mùa hạ, Charlie đã trở thành một Charlie với mái tóc xoăn màu nâu, tóc của Charlie phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, lão Charlie nói rằng đó là di truyền của gia đình, những đứa trẻ của nhà Charlie nói chuyện hay đi lại đều chậm hơn những đứa trẻ bình thường.
Năm nay, Ôn Lễ An càng bận rộn hơn, ngoài việc lên trường đến nhà thờ giúp đỡ ra, cậu còn thường xuyên chạy đến cửa hàng sửa xe làm ăn tốt nhất ở Angel City.
Cả Angel City đều đang lụi tàn, duy nhất chỉ có xưởng sửa xe của Angel City vẫn ngày càng phát triển. Kể từ khi chủ nhà xe đưa công nghệ xe hơi cải tiền của Đức vào, công việc kinh doanh của ông bắt đầu trở nên thịnh vượng.
80% những người lái xe vào tiệm sửa chữa là người nước ngoài, Ôn Lễ An mượn cơ hội giúp thợ sửa xe để có thể nghe ngóng những chuyện xảy ra bên ngoài Angel City từ trong miệng những người nước ngoài này.
Vào lúc hoàng hôn, đây là thời gian yên tĩnh nhất trong ngày, cũng là thời điểm thích hợp nhất để suy nghĩ. Cậu đã hoàn thành tất cả những việc cần làm trong ngày, ngồi bên bờ sông, nghiền ngẫm những thông tin thu thập được từ xưởng sửa xe lại một lượt.
Thông tin hữu ích ở lại, thông tin vô dụng được cho vào thùng rác, giống như chương trình máy tính.
Ôn Lễ An càng dành nhiều thời gian hơn để giao tiếp với mọi người trong xưởng xe, trước đây mỗi tuần đi nhà thờ hai lần trở thành đi một lần.
Buổi chiều cuối tuần, Ôn Lễ An đi trên đường đến phòng làm việc của Cha Carlisle, đối diện đi tới là một cô gái mặc trang phục của đoàn hát.
Thứ 7 nhà thờ đều tổ chức hoạt động, những hoạt động này bao gồm một dàn hợp xướng gồm 12 cô gái. 12 cô gái này đều là những đứa trẻ đến từ nhà có máu mặt ở các thị trấn gần đó.
Cô gái từ đối diện đi tới còn nhỏ, trang phục đoàn hát cổ trắng nền đen trên người cô gái rất to, nhưng từ biểu tình trên gương mặt của cô gái, cô gái không khác gì các thành viên hợp xướng mà Ôn Lễ An biết, mắt không nhìn nghiêng, biểu cảm đoan chính.
Tất nhiên, đây là diện mạo mà họ chỉ có khi họ ở trong nhà thờ.
Một khi cởi ra chiếc áo choàng màu sẫm bọn họ trở thành một con người khác, họ không ngại phiền phức đến trước mặt cậu "Cậu đã chạm vào cơ thể của người con gái chưa", "Cậu rất đẹp, có muốn hẹn hò với tôi không?".
Hành lang cũ thỉnh thoảng xuất hiện viên gạch lát sàn bị nứt, mắt cậu nhìn về phía trước, mắt cô không nghiêng, vạt áo choàng sẫm màu cọ vào quần jean của cậu, lướt qua nhau.
Sau khi đi được vài bước, Ôn Lễ An đi chậm lại, rồi đi thêm vài bước nữa, cũng không biết có tâm trạng gì, quay đầu lại nhìn.
Cô gái cách cậu mười mấy bước có mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, một nửa mái tóc được cố định bằng chiếc cài nơ màu xanh lục, mái tóc được cố định thuận theo chiếc cài nơ rũ xuống.
Buổi chiều vừa có một trận mưa, chiếc nơ màu xanh lục trên mái tóc đen của cô gái giống như một màu xanh mới trên cành cây trong bầu trời thoáng đãng sau cơn mưa, sống động như thật.
Ôn Lễ An đã từng nhìn thấy một cô gái khác mang chiếc cài tóc giống hệt, cô gái kia cuối tuần trước còn hỏi cậu có muốn hẹn hò với cô ấy không.
Chỉ là, cùng một chiếc cài tóc ở trên đầu cô gái kia thì cực kỳ bình thường, thậm chí biểu cảm trên gương mặt cô gái đó khiến chiếc cài trên đầu cô ta lộ vẻ thô tục hết sức.
Có lẽ là vì nguyên nhân màu tóc chăng, tóc của cô gái kia là màu hạt dẻ, cô gái trước mắt mái tóc là màu đen, vừa đen vừa sáng.
Ôn Lễ An đối với đám con gái đoàn hát nhà thờ không có chút hảo cảm gì, thậm chí còn vô cùng ghét, lúc lướt qua cũng liếc qua loa một cái.
Đoàn hát có thành viên mới tới sao? Thành viên mới đến có mái tóc vừa đen vừa sáng, không biết thành viên mới đến này có làn da trắng nõn không, môi có mọng nước không?
Làn da trắng nõn không, môi có mọng nước? Đây không phải đó là kiểu con gái trên biển quảng cáo sao? Sau khi ý tưởng nhảy ra Ôn Lễ An giật mình, cậu làm sao còn nhớ cô.
Cô gái lớn lên ở Angel City cuối cùng chỉ có thể đi theo con đường cũ của mẹ mình, người thích giả vờ không phải là người ở Angel City nói dối như thật. Căn cứ vào hai điểm này, không thể tốn thời gian và trí não lãng phí trên người một cô gái như vậy.
Ý nghĩ này khiến Ôn Lễ An xoay đầu lại, tăng tốc bước chân đến phòng làm việc cha Carlisle.
Phòng làm việc của cha Carlisle vào buổi chiều sẽ thường náo nhiệt hơn bình thường.
Mười mấy phút trước, phòng làm việc của Cha Carlisle đã gặp phải trộm, từ camera trên hành lang, có thể xác định ra đến văn phòng làm việc là một vài đứa trẻ.
Những đứa trẻ này đã đánh cắp mấy hộp sôcôla do người bạn của Cha Carlisle tặng, khiến Cha Carlisle làm to chuyện không phải là vì sôcôla bị mất, mà là những đứa trẻ đã vì hộp socola mà đem cuốn sách có chữ ký của vị linh mục tôn kính của Cha Carlisle làm đệm chân, cho nên giẫm hư sợi dây vàng trên quyển sách, đó lại là quyển sách không còn xuất bản nữa.
Quyển sách không còn xuất bản bị giẫm hư khiến trợ lý của Cha Carlisle gọi bác sĩ tới.
Trợ lý của Carlisle hét lên nhất định sẽ tìm cách bắt được những đứa trẻ, nhà thờ đã liên tiếp mấy lần mất phần bánh mì và sữa vào cuối tuần.
"Đó khẳng định là đứa trẻ nhân cơ hội hoạt động cuối tuần lẻn vào" Trợ lý của Cha Carlisle thề thốt.
Lời này khiến tim Ôn Lễ An đập một phát.
Ngược lại, Cha Carlisle lúc này đang tức giận không chú ý đến cậu, có lẽ cậu có thể giúp tên trộm.
Gọi trợ lý của Cha Carlisle một tiếng, Ôn Lễ An đi theo mấy giáo sĩ rời khỏi phòng làm việc.
Từ thời gian hiển thị trên camera, tên trộm vừa mới rời khỏi phòng làm việc của cha Carlisle đã tiến vào phòng làm việc. Khi biết phòng làm việc gặp phải một tên trộm, việc đầu tiên Cha Carlisle làm là ra lệnh chặn tất cả các lối ra của nhà thờ.
Điều này có nghĩa là muốn tìm ra những đứa trẻ đó rất dễ.
10 phút sau, đứa trẻ đầu tiên và đứa thứ hai được tìm thấy, hai đứa trẻ này khai báo bọn chúng còn có 2 đồng bọn, 2 phút sau, đứa trẻ thứ ba lại bị bắt.
Bây giờ chỉ còn lại đứa trẻ thứ 4, đó cũng là thủ phạm chủ mưu giẫm lên sách của Cha Carlisle, 10 phút sau, chủ mưu vẫn chưa tìm ra.
Ôn Lễ An đại khái biết chủ mưu đang núp ở đâu.
Men theo hành lang, đến khi đi tới cuối hành lang, cuối hành lang nối tiếp cánh cửa, đó cũng là lối ra duy nhất của nhà thờ, lúc này cửa đã bị đóng chặt.
Sau cơn mưa, thời tiết nóng như cái lồng hấp.
Đứng nơi tối, Ôn Lễ An dùng giọng điệu không nhẫn nại: "Ra đi, tôi đã thấy cô".
Theo giọng của cậu, vài chiếc lá chỗ gốc cây nơi bức tường run rẩy.
Khoang tay lại: "Thời tiết nóng, cô muốn tôi tới trước mặt cô không? Cô không biết sao? Thời tiết nóng rất dễ khiến người ta tính tình trở nên xấu đi".
Chỗ cây màu xanh bất động, không tin sao?
"Chiếc áo choàng đó không làm cô cảm thấy nóng sao?" Ôn Lễ An nói.
Giọng nói vừa mới rơi xuống, trong âm thanh xào xạc, Ôn Lễ An lại lần nữa nhìn thấy màu xanh lục trên mái tóc đen, bộ đồ của đoàn hát của cổ trắng nền đen vẫn đang mặc trên người cô.
Cô gái cúi đầu, từ từ tiến về phía Ôn Lễ An, dừng lại trước mặt Ôn Lễ An, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng ở cuối hành lang rất tốt, khuôn mặt của cô gái rõ ràng, không kịp phòng bị nước mắt rơi khỏi mi mắt.
Liếc vội, Ôn Lễ An quay mặt đi, ánh mắt rơi trên chỗ cô gái trốn trước đó.
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Những người đó tôi không quen, hôm nay tôi gặp họ trên đường, họ hỏi tôi có muốn ăn sôcôla không, lúc đó, bụng tôi đúng lúc hơi đói, tôi đi theo bọn họ đến đây. Sau đó họ để tôi đứng ở cửa, nhờ tôi nếu như có người đến thì ho lớn, sau đó tôi biết họ để tôi làm nhiệm vụ trông chừng. Nếu tôi biết rằng sôcôla trong miệng họ là ăn cắp, tôi sẽ không theo bọn họ đến đây".
Giọng của cô gái cực kỳ vô tội.
Nhìn cậu bất động, cô gái lại mở miệng.
"Nếu như tôi nói với cậu rằng tôi chưa có ăn sôcôla cậu nhất định không tin nó. Không phải vì họ cho tôi ít sôcôla, mà là tôi cảm thấy đó là hành vi sai trái, lại nói, nhà của tôi có sôcôla. Còn nữa, tôi cách đây không lâu mới đến Angel City, bố và mẹ tôi đi nước ngoài, đúng lúc là kỳ nghỉ hè, mẹ tôi đã gửi tôi đến nhà họ hàng ở đây, kỳ nghỉ hè kết thúc, bố mẹ tôi sẽ đưa tôi lại Manila".
Mái tóc màu đen, nói dối như thật, thích giả vờ không phải là người ở Angel City, ba đặc điểm này cộng lại....
Giương khóe môi lên.
"Cậu không tin tôi sao? Tôi học ở Manila, trường chúng tôi cuối tuần có tiết Tiếng Pháp, nếu như cậu không tin tôi có thể đọc vài câu tiếng Pháp cho cậu nghe, đến lúc đó cậu sẽ tin tôi".
Cô gái thực sự nói tiếng Pháp, Cha Carlisle là người Pháp. Ôn Lễ An đối với tiếng Pháp hoàn toàn không phải không biết gì, cô gái nói tiếng Pháp rất giống.
Nếu như không phải là từng thấy năng lực nói dối của cô gái, thì dựa vào đoạn nói tiếng Pháp đó cậu đại khái sẽ tin lời cô, xem cô thành cô gái được nuôi dưỡng tốt.
Chỉ là, cậu tạm thời không vạch trần dự định của cô.
Lúc này Cha Carlisle có lẽ vẫn còn tức giận, Cha Carlisle rất giỏi thuyết giảng, nếu như không phải vì có thể không ngừng mượn những cuốn sách cậu cần từ chỗ Cha Carlisle, cậu sẽ không tốn thời gian nghe cuộc trò chuyện không ngừng của người Pháp.
Nếu lúc này cậu đến gặp Cha Carlisle, Ôn Lễ An lại phải nghe "Cho nên nói môi trường tiếp xúc từ thời thơ ấu rất quan trọng, Lễ An cũng là một đứa trẻ của Angel City". Ý nghĩa đằng sau những lời đó là: May mắn là Lễ An lớn lên bên cạnh ta, may mắn là ta đã truyền thụ cho cậu rất nhiều ý tưởng tốt đẹp, nếu không có lẽ cậu sẽ trở thành một trong những đứa trẻ lấy trộm sôcôla.
Cuộc trò chuyện tiếp tục không ngừng "Những gì xảy ra với một người lúc niên thiếu sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của người đó". Điều này nghĩa là nếu như lúc cậu ăn trộm sôcôla thì bị bắt, điều này có lẽ sẽ trở thành cái bóng cho sự trưởng thành của cậu, ... ....
Những người có học vấn đều là loại đức hạnh này.
Sống chung với người nói dối thú vị hơn là sống chung với người có học vấn, Ôn Lễ An muốn biết cô gái "đến từ Manila" này có thể nói dối đến trình độ nào.
Xác thực mà nói, sau hai năm công lực nói dối tiến bộ hơn rồi.
"Vậy cô giải thích sao về chiếc váy đó?" Cậu hỏi cô.
"Quần áo là họ đưa cho tôi, bọn họ kêu tôi mặc". Lúc này, giọng điệu của cô gái có chút ngớ ngẩn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, giả vờ sau khi suy nghĩ xong tin vào lời cô gái.
Những đứa trẻ ở Angel City luôn lấy lòng những đứa trẻ từ Manila đến nghỉ hè, vì là tin tức trong miệng bọn nó nghe đến từ thành phố.
Ánh mắt rơi trên chiếc nơ trên đầu cô gái: "Chiếc nơ rất đẹp".
"Đó là mẹ tôi từ Pháp đem về" giơ ngón tay, đếm "Bà còn đem về cho tôi quyển sách, búp bê Barbie".
"Nó nhất định rất đẹp".
"Đương nhiên" thở ra một hơi, "Cậu nói không sai, bộ đồ này mặc lên người thật nóng, được rồi, tin rằng hiểu lầm của cậu đối với tôi đã giải quyết xong rồi, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết làm sao thoát ra từ nơi này không?".
Lúc này, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua các khoảng trống lớn trong hành lang, ánh sáng vừa mới rơi xuống chỗ hai người bọn họ đang đứng, thuận theo ánh sáng đó, hình bóng giữa cậu và cô được truyền trên mặt đất.
Hai cái bóng song song, cái bóng tóc ngắn cao hơn cái bóng tóc dài gần bằng một cái đầu.
Phát hiện này khiến trong lòng Ôn Lễ An thoáng lan tràn niềm vui.
"Tôi ngỡ rằng cậu đã tin tôi, hóa ra không có" giọng nữ mất mát "Có phải là tôi lại đọc thêm cho cậu một đoạn tiếng Pháp cậu mới tin lời tôi không".
Lúc này, nhiệt độ trong ngày đã đến giai đoạn cao nhất, xung quanh có mùi sôcôla tan chảy bởi vì nhiệt độ cao, Ôn Lễ An trước giờ không ăn sôcôla, đó là món đồ vừa đắt tiền vừa không có dinh dưỡng.
Đương nhiên, mùi sôcôla sẽ không phát ra từ cậu, nhất định là người ăn sôcôla trong miệng quá vội, không cẩn thận làm vụn sôcôla rơi trên người, nhiệt độ làm tan chảy vụn sôcôla trên người cô.
Dựa vào mùi socola, ánh mắt tập trung vào một chỗ.
Mềm mại, âm thanh ủy khuất nói: "Tôi thật sự không ăn socola".
Nhìn màu môi như màu hồng phấn của những cánh hoa hải đường lúc mới nở rộ, kết hợp với làn da trắng gần như trong suốt, nhìn thực sự không giống như một đứa trẻ đến từ Angel City.
Một khuôn mặt như vậy kết hợp với một ngữ khí dịu dàng, nếu như không phải khóe miệng vẫn còn lưu lại là sôcôla vẫn tan chảy, cậu chốt lát có lẽ đã tin những lời ma quỷ của cô.
Cô chỉ là chơi trên đường phố, bị bọn trẻ lừa gạt.
Cậu hỏi cô thật sự không ăn socola sao?
"Không có".
"Nhưng mà...." chỉ lên khóe miệng cô "Nó nói với tôi là cô đã ăn socola".
Da mặt trắng gần như trong suốt chớp mắt có thêm màu đỏ nhàn nhạt, mà đỏ nhàn nhạt đó và đôi môi cô tỏa sáng cho nhau, Ôn Lễ An cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như lại cao hơn chút.
Nhiệt độ tăng đột ngột khiến Ôn Lễ An đột nhiên mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Cô không những lấy trộm sôcôla, cô còn lẻn vào ký túc xá của đoàn hát, lúc rời đi lại thuận tay cầm chiếc cài nơ của chủ nhân bộ đồ mặc trên người cô".
Cô gái không vì lời nói của cậu mà biểu cảm tỏ vẻ hoảng hốt lúng túng, ngược lại, giọng cô bực mình: "Cho nên, những lời cậu vừa nói là muốn xem tôi xấu hổ đúng không?".
Cô gái vừa nói, tay vừa hướng lên mặt Ôn Lễ An.
Lại là bộ dạng này, Ôn Lễ An bắt lấy cổ tay cô, từ đầu kia hành lang truyền tới tiếng bước chân đi tới.
Ôn Lễ An lại gần cô hơn một chút, trong lòng đang cười trên nỗi đau của người khác: "Tên trộm nhỏ đã ăn cắp sôcôla giậm hư cuốn sách yêu thích nhất của Cha Carlisle, đồng bọn của cô đã khai ra hết, người đạp hư sách của Cha Carlisle là cô. Cha Carlisle vì chuyện này mà tức đến sinh bệnh, cô sắp gặp họa rồi".
Khuôn mặt cô gái trở nên tái nhợt, tiếng bước chân cáng ngày càng gần hơn, Ôn Lễ An giương khóe môi, khóe miệng vừa mới nhếch lên vì sự cử động đột ngột của cô gái mà cứng lại.
Đợi đến khi hiểu rõ cảm giác mềm mềm dính dính trên môi mình đến từ cái gì, cậu nhanh chóng buông tay ra, hai bàn tay buông ra cứng ngắc giữa không trung.
Giây tiếp theo, đôi tay cứng ngắc giữa không trung đẩy cô gái ra.
Lúc đó, trong lòng Ôn Lễ An vô cùng tức giận, tuổi còn nhỏ như vậy liền sử dụng thủ đoạn này, cũng không biết thủ đoạn này đã sử dụng bao nhiêu lần trên người con trai khác.
Cô gái hướng ngoại lớn lên thành cô gái tùy tiện rồi!
Mặt tái nhét, nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của cô gái, nắm tay muốn vung lên khuôn mặt dương dương đắc ý đó.
"Bây giờ cậu cũng có mùi socola rồi" ánh mắt đắc ý, giọng nói cũng đắc ý.
Nắm tay nắm chặt, dừng lại tức khắc trong không trung, thu lại.
"Sợ rồi sao?" cô gái cười đến rất đắc ý "Muốn gặp họa cùng nhau gặp họa".
Tên ngốc, còn cho rằng cậu sợ cô.
Cô gái tự ngỡ rằng nghĩ ra chủ ý hay: "Đến lúc đó, tôi sẽ nói với những người đó, cậu cũng ăn socola, nhưng nếu như cậu tha cho tôi, chúng ta đều không có chuyện gì".
Trong lòng Ôn Lễ An thở dài, phí cho cậu nói nhiều lời như thế, không liên quan đến socola, khiến Cha Carlisle tức giận là quyển sách bị bọn trộm giậm hư của ông ấy.
Thật là một cô gái ngốc nghếch, rõ ràng cô gái ngốc nghếch còn đắm chìm "Trời, tôi làm sao nghĩ ra cách như vậy", không sao, rất nhanh cô ta sẽ vì sự ngu ngốc của mình mà trả giá.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng –
"Cô ta là ai?" khi vị giáo sĩ chỉ vào cô gái đó hỏi Ôn Lễ An, cậu đưa ra câu trả lời như sau: thành viên đoàn hát.
Tại sao không phải là "Cô ta là tên đầu sỏ chủ mưu giậm hư sách của Cha Carlisle". Rõ ràng đáp án này lúc vị giáo sĩ xuất hiện đã chuẩn bị xong.
Đáp án của cậu khiến những người linh mục đó thể hiện nghi hoặc.
"Là thành viên của đoàn hát trước đây" hoang mang trả lời, "Lúc cô ấy đang ở đoàn hát, anh vẫn chưa tới đây".
Người giáo sĩ trước mắt mới tới đây một tháng trước.
Cô gái nghênh ngang rời khỏi cánh cửa được mở ra bởi giáo sĩ, chiều hôm đó, Ôn Lễ An đứng ở hành lang một lúc, cậu không cách nào giải thích được hành vi của mình vào lúc đó.
Bị mê hoặc? Thần kinh rối loạn? Suy nghĩ nông nổi?
Trận gió thổi qua, Ôn Lễ An phát hiện những ngón tay của mình đang rơi trên cánh môi, hoảng loạn, hất tay ra, hoang mang đến phòng vệ sinh, rửa tay, lại bắt đầu liều mạng lau môi.
Cô gái đó dường như đã đem một thứ kỳ quái nào đó dán lên môi cậu.
Năm 2000 Ôn Lễ An lần thứ 3 gặp cô gái mặc váy ni-lông màu trắng, năm 1998 đến năm 2000 cách nhau 2 năm.
Ôn Lễ An phát hiện quy luật như vậy, cậu và cô gái mặc váy ni-lông màu trắng từ năm 1996 đến năm 2000 gặp nhau 3 lần đều cách 2 năm, mỗi năm thời gian gặp mặt đều là mừa hạ.
Năm 2002, Tiểu Charlie cuối cùng học được cách đi, chỉ là dáng vẻ lúc đi giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ té.
Đối với chuyện của Charlie, đứa con trai lớn nhà Ferdinand so với nữ chủ nhân nhà Ferdinand còn căng thẳng hơn, cả ngày nơm nớp lo sợ, anh ấy lúc này đang làm việc ở bến tàu nào đó, Ôn Lễ An cũng trở thành học sinh cấp 2.
Thời gian này, đứa con trai lớn nhà Ferdinand thường ở trước mặt đứa con thứ hai nhà Ferdinand nhắc đến một cô gái có cái tên "Tiểu Tuyết", còn không quên cường điệu "Anh với cô ấy là bạn bình thường".
Đầu mùa hạ, Ôn Lễ An chú ý đến màu của cánh đồng trước cửa dường như xanh hơn so với mọi năm, xanh đến mức giống như thắt nơ trên tóc ai.
Cùng với việc đầu hạ tới, Ôn Lễ An phát hiện trong lòng mình dường như đang mơ hồ chờ đợi điều gì đó.
Mùa hè qua đi, trái tim Ôn Lễ An trở nên trống rỗng, cũng không biết là tại sao.
Rõ ràng đây là mùa hạ mà cậu đạt được rất nhiều thứ: Thành tích kiểm tra mỗi lần đều đứng nhất, cậu trở thành học viên của xưởng sửa xe, đưa cậu đến là sư phụ người Đức có tiếng nói nhất trong xưởng sửa xe, cha Carlisle đưa cậu đến trước mặt người bạn tốt nhất của ông, đó là chuyên gia điện lực học tổng hợp.
Một năm này, cô gái mặc váy ni-lông màu trắng vẫn chưa xuất hiện.
Năm 2003, vào đêm đầu mùa hè, Ôn Lễ An bị tiếng gọi ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc, đẩy cửa sổ ra, anh trai ngốc nghếch của cậu đang chạy trong sân dưới ánh trăng tràn ngập.
Vừa nhìn thấy anh nhanh chóng đến trước cửa sổ "Tiểu Tuyết đồng ý ở bên anh rồi".
Đêm mùa hạ ở Angel City luôn rất náo nhiệt, mùa hạ năm này Ôn Lễ An tìm được một công việc ở câu lạc bộ.
Cậu 13 tuổi đi theo nhóm các chàng trai 17, 18 tuổi phía sau đi vào chỗ ứng tuyển của câu lạc bộ. Cậu nói với những người đó "Còn 3 ngày nữa là tôi đủ 17 tuổi". Buổi tối ngày thứ 2, cậu mặc bộ đồ phục vụ của câu lạc bộ.
Giữa đêm, kết thúc xong công việc, trên con đường của Angel City, ánh mắt giống như mọi hôm vô thức nhìn về hai bên đường.
Ôn Lễ An không biết mình muốn tìm kiếm thứ gì từ hai bên đường, hoặc là, chính xác mà nói, cậu muốn tìm ra điều gì từ trên người những phụ nữ hai bên đường.
Hai bên đường cách nhau mỗi một mét thì có một người phụ nữ đang đứng, bọn họ nhìn như những đèn đường xếp hàng ngay ngắn, những người phụ nữ này độ tuổi từ 12 tuổi đến 40 tuổi không đồng đều, trên người bọn họ đều có chung một đặc điểm, ăn mặc hở hang.
Ánh mắt dọc theo những người phụ nữ đó, đa phần phụ nữ trang điểm xinh đẹp, nhưng, cũng có những người khác trang điểm nhẹ nhàng, ví dụ nói người phụ nữ đứng ở dưới bóng đèn neon màu xanh kia.
Không, có lẽ nói là cô gái, tuổi của cô ấy tuyệt đối không quá 18, trang điểm nhẹ nhàng cũng không có mặc đồ lòe loẹt, đứng ở đó phong cách riêng biệt.
Đáng nhắc đến là, cô gái đó có mái tóc dài màu đen.
Đứng trước mặt cô gái, cô gái không những có mái tóc dài màu đen, cô gái còn có đôi mắt màu đen, đôi môi không giống như màu hồng của cánh hoa hải đường mà Ôn Lễ An biết, ánh sáng ở đây quá kém.
Đối diện có người đến trước mặt cô, biểu cảm của cô gái tỏ vẻ lo lắng, giơ tay lên: "Hi".
Đứng ở đó, nhìn người phụ nữ đó.
"Anh rất đẹp" cô gái lại nói một câu.
Nhìn cô gái đó.
Cô gái cúi đầu xuống: "Một đêm 20 đô la, bởi vì ... ... bởi vì anh đẹp trai, có thể... ... có thể giảm 20%".
Ngưỡng mặt đón gió đêm, chân bước về phía trước, Ôn Lễ An nhớ lại những lời từng nói năm 6 tuổi.
"Sau khi trưởng thành tôi khẳng định sẽ đến tìm cô, đến lúc đó nhớ giảm cho tôi 20%".
Ôn Lễ An không biết cô gái nói có thể giảm cho cậu 20% có phải là cô gái mặc váy ni-lông đó không, cậu đã 4 năm không gặp cô gái đó.
Ấn tượng mà cô gái đó để lại cho cậu vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, thậm chí cậu không dám xác định cô gái gặp trên đường năm 1998 có phải là cô gái mặc váy ni-lông màu trắng hay không, tên trộm gặp phải ở nhà thờ năm 2000 có phải là cô gái mặc váy ni-lông trắng hay không.
Điểm chung xảy ra trên người bọn họ là bọn họ đều có một mái tóc màu đen, làn da trắng.
Khởi đầu của sự trưởng thành chính là học cách suy nghĩ lý tính ra sao, càng trưởng thành càng hiểu rằng những chuyện khiến cậu tin tưởng càng ngày càng ít.
Có lẽ, họ chỉ là ba cô gái có mái tóc đen, da trắng mà cậu gặp phải trong những thời kỳ khác nhau.
Năm 2004, đầu mùa hạ, trước sinh nhật bà Ferdinand một ngày, Quân Hoán tuyên bố, anh ấy muốn đưa bạn gái về gặp phụ huynh.
Sinh nhật bà Ferdinand ngày hôm đó là thứ 7, Ôn Lễ An duy nhất chỉ có thời gian đại khái cũng là chiều thứ 7.
Đó là một ngày thứ 7 hết sức bình thường, cậu từ quán internet cafe trở về, bà Ferdinand liếc nhìn cậu nói Ôn Lễ An con đi thay áo sơ mi năm ngoái mẹ mua cho con đi, nói như thế nào thì đó cũng là bạn gái của anh cậu.
Liên quan đến bạn gái anh cậu, nghe nói là đứa con gái duy nhất ở Angel City có thể học tới đại học, vẫn là học sinh ưu tú của trường, tuy nhiên ngôi trường này chỉ có 50 học sinh, nhưng ngôi trường này từng có một thanh niên làm đại sứ Liên Hợp Quốc, đây e là nguyên nhân quan trọng nhất mẹ Ferdinand nói cậu đi thay đồ.
Theo ý muốn của mẹ Ferdinand thay chiếc áo sơ mi nhìn có vẻ chỉ có người Manila mới mặc, mẹ Ferdinand nói với cậu rằng Lễ An đi đón Charlie về đây, qua một lúc nữa bữa trưa sẽ bắt đầu.
Vừa ra khỏi cửa, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ đầu kia của con đường màu đỏ xa xa đang đi tới, thoạt nhìn, người chàng trai vui vẻ đang đi trên đường ngoài anh trai ngốc nghếch của cậu còn có ai, thậm chí cô gái –
Nheo mắt lại, thân hình không tệ.
Không quan tâm đến cặp nam nữ đó, Ôn Lễ An hướng tới đầu kia của con đường màu đỏ, đầu đó nối tiếp với bờ biển, Charlie và bạn của cậu bé cả ngày đều chạy ra bãi biển.
Ngày hôm đó, thời tiết cực kỳ đẹp, bầu trời của Quốc Đảo này vừa đến mùa hè giống như nước tẩy rửa, dưới bầu trời xanh da trời là đại dương xanh thẳm, biển nối liền với bờ cát trắng lấp lánh.
Trên bãi biển, hơn một chục đứa trẻ đang hỗn loạn, vừa kéo những con diều không thể bay vừa chạy. Người chạy chậm nhất, nhỏ nhất là Charlie bé nhỏ của nhà Ferdinand.
Hàng cây dừa giống như những chiếc lều thiên nhiên, Ôn Lễ An đang đứng dưới một trong những cây dừa, mẹ Ferdinand nói, đừng bỏ lỡ bữa trưa.
Cậu dường như rất lâu rồi chưa làm chuyện khiến mẹ Ferdinand mất hứng, nhưng mẹ Ferdinand bởi vì "Anh Lễ An" và "thiên thần" mà nhận được nhiều lời khen ngợi, khiến bà tức giận là cái giá đằng sau lời khen ngợi bà nhận được.
Dựa vào gốc cây dừa, nhắm mắt lại, cơn gió biển thổi lên mặt cậu rất dịu dàng.
Cũng không biết qua bao lâu –
"Lễ An".
Tiếng gọi Lễ An có chứa sự kiêu ngạo và yêu thích, cũng chỉ có anh trai ngốc nhà cậu mới ngốc nghếch lâu như vậy.
Mở mắt ra.
Bầu trời mặt biển tạo thành màu xanh vô tận, xanh đến mức khiến người choáng váng.
Trong cơn choáng, có hai bóng ảnh đi về phía cậu.
"Lễ An, đây là Tiểu Tuyết anh thường nhắc với em".
"Tiểu Tuyết" mà Ôn Lễ An nghe không dưới ngàn lần có mái tóc dài đen nhánh.
Mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn, còn có....
Ánh mắt rơi lên cánh môi.
Sắc màu rất đẹp, chớp mắt –
Hóa ra cô trưởng thành có dáng vẻ như vậy, hóa ra dáng vẻ của cô trưởng thành là vậy.
Quay người, đi tìm Charlie, cậu phải đem thằng nhóc này về nhà.
Anh trai ngốc của cậu đi ở phía sau, giọng nói hí ha hí hửng.
"Lễ An, Tiểu Tuyết đẹp không?".
Đẹp thì đẹp, chính là ánh mắt quá tệ, tại sao lại nhìn trúng con trai lớn nhà Ferdinand, phải biết là nữ chủ nhân của nhà này rất khó sống chung, còn có....
Còn có, Lương Tuyết, cô từng hôn lên môi đứa con trai thứ hai của nhà này.
Khép mắt lại, Ôn Lễ An lần đầu nếm được vị đắng chát trong đời.
Tên của cô cậu từ trong miệng người đàn ông khác nghe được.
"Cô tên Tiểu Tuyết".
Năm 2000 đến năm 2004 cách nhau 4 năm, cách nhau 4 năm, Ôn Lễ An gặp được người con gái mặc váy ni-lông màu trắng, tên cô gái là Lương Tuyết.
Cô gái có một thân phận, bạn gái Quân Hoán.
Năm 2008, đầu mùa hạ, khu Hadrian, 2h40 chiều.
Mái tôn phía trên đầu khiến xung quanh giống như trong phòng tắm hơi, Ôn Lễ An ngồi trên gác lửng, bức tường mà cậu đang dựa vào nối tiếp với con hẻm từ khu Hadrian đến chợ hải sản. Ngôi nhà ở Hadrian cách âm rất tệ, con chuột chạy qua từ con hẻm nhỏ đều có thể biết rõ.
Lại qua 10 phút, con hẻm nhỏ truyền tới tiếng bước chân mà cậu quen thuộc.
5 phút trôi qua, có người đang gõ cửa sổ, đó là Đạt Dã em trai Taya.
Đạt Dã trước cửa sổ nhà cậu vừa khóc vừa nói chị Taya của cậu bé đã bị bắt đi "Anh Lễ An, anh mau đến cứu chị Taya".
Người nghệ nhân nuôi trăn vứt con chuột chết thành công dọa Đạt Dã bỏ đi.
Nhắm mắt lại, Ôn Lễ An đang đợi –
Tiếng bước chân truyền tới gần như dán vào tai cậu.
10 phút sau, Ôn Lễ An không đợi tiếng bước chân quen thuộc, lại qua 5 phút, tiếng bước chân mà cậu quen thuộc vẫn cứ chậm chạp không vang lên.
3h, Ôn Lễ An rời khỏi nơi ở, trước khi rời đi, cậu nhìn bức thư mà Đạt Dã nhét vào từ bên ngoài cửa sổ, chuyện vô cùng buồn cười.
Lê Bảo Châu? Cậu cố gắng nhớ gương mặt phối hợp cái tên này, nhưng không có kết quả, duy nhất có thể xác định là người bắt cóc Taya nhất định là người phụ nữ ngày não cũng chạy đến tầng cao nhất tòa Las Vegas.
Ôn Lễ An không định làm theo như bức thư nói, cô gái Taya nói rằng mẹ cô tìm người đoán mệnh cho cô, cô sẽ sống đến trăm tuổi.
Đi qua cây cầu cũ ở khu Hadrian, Ôn Lễ An từ trong miệng của vài đứa trẻ đã nghe đến một tin tức như vậy: "Đạt Dã và Lương Tuyết đi về hướng ra khỏi Angel City, cũng không biết đi đâu".
3h10, Ôn Lễ An lái xe trên con đường khu nghỉ dưỡng Clark.
3h30, Ôn Lễ An đẩy cửa phòng tập đấm bốc, hóa ra người nên đi qua trước cửa nhà cậu đứng ở đó.
Tóc dài, áo sơ mi màu nhạt phối hợp với quần jean.
Từng bước, đi về phía cô –
Lần này, cậu sẽ không dựa vào thân phận em trai của bạn trai xuất hiện trước mặt cô, lần này cậu sẽ dựa vào thân phận Ôn Lễ An xuất hiện trước mặt cô.
Dựa vào thân phận Ôn Lễ An xuất hiện trước mặt Lương Tuyết.
Đầu màu hạ năm 2006, cơn bão kia đã đưa Quân Hoán đi.
Ôn Lễ An vắng mặt ở tang lễ anh trai mình.
Hổ thẹn không? Không biết, hổ thẹn hay không hổ thẹn để sau này đi.
Rất nhiều rất nhiều xuân hạ thu đông qua đi, đứa con lớn và đứa con thứ hai của gia đình này sẽ tình cờ gặp nhau ở một ngã rẽ, lúc tình cờ gặp lại cậu sẽ gọi anh một tiếng anh trai.
"Anh trai, em muốn nói cho anh một bí mật".
Em gặp cô ấy còn sớm hơn cả anh, em hôn lên môi cô ấy còn sớm hơn anh.
Khi Ôn Lễ An 6 tuổi gặp được Lương Tuyết 9 tuổi, ngày Ôn Lễ An gặp Lương Tuyết, cậu lần thứ hai nhìn thấy nhãn cầu màu xám của người trước khi lâm chung, người đó nói với cậu giúp tôi.
"Thưa ông, bây giờ trong đầu ông có xuất hiện gương mặt của bạn bè của ông, kẻ thù của ông, người thân của ông không?" cậu khẽ hỏi.
Người đó không trả lời.
"Nếu như, trong đầu ông bây giờ xuất hiện khuôn mặt của bạn bè, kẻ thù và người thân, điều đó chứng tỏ ông sắp chết rồi, tôi không giúp được người sắp chết".
Lời của cậu khiến đồng tử người đó tan rã, tan rã thành nhãn cầu màu xám.
Sau dó, khép mi lại.
Ôn Lễ An rời khỏi con hẻm nhỏ đó.
Bầu trời vẫn là hình dáng mà cậu quen thuộc.
Đây là một ngày hết sức bình thường, màn đêm vừa buông, ôm trong lòng những quyển sách mượn từ chỗ cha xứ, lúc đi qua biển quảng cáo bia Heineken có hơi run, rung động đó khiến cậu chỉ có thể dừng lại, mặt quay về trạm dừng xe.
Sau đó cậu nhìn thấy cô.
Khoảng khắc đó, thời gian dường như được phó thác ý nghĩa đặc biệt.
Năm 1996 đứa con thứ hai nhà Ferdinand quen biết cô gái mặc váy ni-lông màu trắng, năm 1997 đứa con lớn nhà Ferdinand quen biết cô gái mặc váy ni-lông màu trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.