Chương 65: Theresa - 1
Tg Loan
05/09/2020
Lê Dĩ Luân nhận xong cuộc gọi, lúc này Ôn Lễ An đang nhoài lên người Lương
Tuyết, thoạt nhìn giống như Ôn Lễ An ép Lương Tuyết vào chỗ ngồi trên
xe. Từ góc độ của Lê Dĩ Luân nhìn qua, vô cùng ấm áp.
Nhanh chân chạy tới, lúc này Ôn Lễ An từ trong xe đi ra.
Anh ta tóm lấy Ôn Lễ An: "Cậu...."
"Tôi có thể đảm bảo, không phải như trong tưởng tượng của anh....." người bị nắm lấy quần áo ngữ khí giễu cợt "Nghe nói trong lòng nghĩ gì thì mắt sẽ nhìn thấy cái đó, một màn trong tưởng tượng của anh có lẽ là cảnh anh luôn muốn làm".
Lời nói của Ôn Lễ An trong chớp mắt khiến Lê Dĩ Luân vô thức thu tay lại, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.
Quả thực, bên bờ biển anh từng có suy nghĩ đó, bốn phía không người chỉ cần anh nghiêng mặt có thể hôn lên mặt cô, thậm chí lúc đó anh còn nghĩ rằng chỗ ngồi ghế phụ cũng chịu được sức nặng của hai người.
Điểu khó chịu đó khiến Lê Dĩ Luân nâng giọng cao lên: "Học viên! Tôi muốn anh giải thích cho những gì tôi vừa nhìn thấy".
Ánh mắt Ôn Lễ An nhìn về phía ghế phụ: "Anh không phải vừa nói phanh xe có vấn đề sao? Lúc tôi đang kiểm tra phanh, đúng lúc áo của Lương Tuyết rơi xuống, tôi chỉ tiện tay mà thôi".
Thuận theo ánh mắt của Ôn Lễ An, trên ghế phụ, ẩn trong áo khoác màu xanh là cô gái bị che kín, thậm chí ngay cả gương mặt cô cũng bị che lại.
Cau mày, cũng không sợ cô nghẹt thở sao?
Lông mày cau lại không vì lời giải thích của Ôn Lễ An mà nới lỏng ra, ngược lại còn cau chặt hơn, Lương Tuyết?
Đúng vậy, Lương Tuyết, Ôn Lễ An vừa gọi là Lương Tuyết, hơn nữa lúc ngữ khí gọi Lương Tuyết của Ôn Lễ An nghe có vẻ thô lỗ, thô lỗ, không chút lịch sự.
"Ôn Lễ An!".
"Ngài Lê, tôi đã giải thích xong, xin ngài buông tay". Giọng Ôn Lễ An không to không nhỏ, nghe giống như một cỗ máy lạnh lùng.
Từ trong miệng Ôn Lễ An nói ra "Ngài Lê, tôi đã giải thích xong, xin ngài buông tay" nghe có vẻ như hơi quen, Lương Tuyết cũng thích dùng cách xưng hô này.
Ngài Lê? Ngài? Tên học viên này đang thể hiện tuổi trẻ vô địch, hay là bản năng thể hiện thái độ thù địch với người có liên quan đến người yêu cũ của anh trai.
"Ngài Lê, ngài...".
Thiếu niên mặc đồng phục của nhà xe nói "Ngài Lê" ,"ngài", nhưng rõ ràng điều đó không liên quan gì đến sự tôn trọng, thậm chí tên học viên sửa xe dường như cho anh ta thấy lợi thế về chiều cao một cách cố ý hay vô ý.
Thở ra, gặp quỷ rồi.
"Ngài Lê, bây giờ ngai đây là đang thể hiện với bạn của mình, chỉ cần lái một chiếc xe hơi thương hiệu, liền có thể đánh học viên sửa xe sao?". Lúc Ôn Lễ An nói câu này mắt anh vẫn nhìn vào người ngồi ghế phụ.
Lê Dĩ Luân quay lại, và chiếc áo khoác che phủ Lương Tuyết chỉ còn chừa lại mái tóc lúc này đã trượt khỏi vai, mái tóc hơi rối, trên khuôn mặt trắng tuyết đôi môi như ngọn lửa, con ngươi màu đen được vẽ như nửa đêm. Khuôn mặt dưới sự làm nền của bóng đêm chống lại sắc đẹp.
Chủ nhân gương mặt đó đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng....
Cũng không biết tỉnh lại bao lâu rồi.
Thở ra một hơi, buông Ôn Lễ An ra, dưới ánh nhìn của Lương Tuyết, Lê Dĩ Luân ngượng ngùng xoa mặt.
Nói như thế nào đây, người vừa mới bị anh nắm lấy quần áo là em trai của bạn trai trước của Lương Tuyết.
Anh ho vài tiếng, vừa muốn mở miệng giải thích.
"Ngài Lê, ngài có lẽ có thể giải thích với bạn của mình, một màn xuất hiện trước mắt ngài để ngài giải quyết rồi 'Anh ta mượn cơ hội nhặt quần áo để chiếm tiện nghi của em'," khóe miệng Ôn Lễ An cười nhạt, nhưng ý cười đó vừa nhìn liền biết chẳng liên quan gì đến tâm trạng, nó giống như đang châm chọc ai đó "Ngài Lê, nếu như lúc đó ngài nghĩ vậy, vậy thì ngài đánh giá quá cao người bạn của mình rồi".
"Theo tôi thấy, người bạn nữ của ngài trong mắt tôi cũng chỉ là nhan sắc bình thường thôi, thậm chí em gái ngài còn đáng yêu hơn cô ta, hơn nữa có rất nhiều cô gái xinh đẹp, dịu dàng vì tôi mà nấu cơm, giặt đồ. Còn có" ngừng lại một lát, âm thanh lại to hơn "Bạn của ngài đối với tôi mà nói, tuổi tác cũng hơi lớn một chút....".
"Ôn Lễ An!" Lê Dĩ Luân lại không giữ được nhẫn nại "Bạn tôi vẫn chưa tới lượt cậu đem ra bình luận".
"Ngài Lê, một lần nữa ngài lại quên đi lời tôi nói, trước khi cô ấy là bạn đồng hành của ngài, cô ta là bạn gái của người khác", đôi mắt của Ôn Lễ An lần nữa rơi xuống ghế phụ. Ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng "Những lời vừa nói hoàn toàn không có bất cứ mạo phạm gì, tôi chỉ là nói ra sự thật với ngài, tôi không muốn gây ra bất cứ hiểu lầm nào từ ngài để khiến tôi mất đi phần công việc này".
Lúc này, từ trên xe truyền tới âm thanh không nhẫn nại của thợ sửa xe "Học viên!".
Ôn Lễ An bỏ lại một câu "Tôi có việc đi trước", đi vòng qua anh.
Trong lòng thầm nói 3 lần "Ôn Lễ An bây giờ vẫn là học sinh cấp 3, không cần tính toán với học sinh cấp 3!", thở ra một hơi, xoay đầu lại, sắc mặt của cô gái ngồi bên ghế phụ khiến lông mày của Lê Dĩ Luân vừa mới giãn ra đã cau lại.
Sắc mặt Lương Tuyết so với lúc nãy còn trắng hơn vài phần.
Trong miệng nói "Sắc mặt sao lại kém như vậy, có phải thân thể có vấn đề không" tay đưa lên trán Lương Tuyết, tay còn chưa tiếp xúc đã bị một lực lớn gạt ra.
"Ngài Lê..." Gương mặt Lương Tuyết lại nhợt nhạt hơn vài phần "Xin... xin lỗi, tôi vô ý, tôi.... tôi vừa có một cơn ác mộng, cho nên ....".
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, tay duỗi ra: "Bên trong có đồ uống nóng".
Diện tích phòng khách nhà xe lớn nhưng vô cùng thô sơ, ở giữa phòng khách có đặt một bộ ghế bằng gỗ lim, trên bàn trà đặt một bình đun nước điện từ và bộ ấm trà.
Bởi vì giữa đêm, người trong tiệm không nhiều, công nhân mặc đồng phục sửa xe sau khi cầm một túi đường nâu liền vội vàng rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người là Lê Dĩ Luân và Lương Tuyết, Lương Tuyết mặc áo khoác của anh ngồi ở chỗ ngồi đối diện, Lê Dĩ Luân đem đường nâu cho vào nước sôi.
Hơi nước nóng tạo thành một màn sương mỏng, trong màn sương mỏng, Lê Dĩ Luân nhìn người phụ nữ ngồi phía đối diện, từ lúc bước vào cô vẫn luôn cúi đầu.
Nhẹ nhàng gọi một tiếng "Lương Tuyết", cô ngẩng đầu lên.
Đẩy ly nước đường nầu ra trước mặt cô: "Nhân lúc còn nóng mà uống".
"Cảm ơn ngài Lê".
Lại nữa rồi, người phụ nữ này dường như đã đem lời bảo đảm mấy ngày trưa quên sạch sẽ.
Chỉ là dựa vào sắc mặt thiếu sức sống của cô, cô vừa nằm mơ thấy ác mộng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô bây giờ, tạm thời cho cô nợ.
Để anh đếm thử cô bao nhiêu lần gọi anh là ngài Lê, trưa nay vẫn không sao, đến khi tới tiệm sửa xe mởi nhiều lần nghe câu "ngài Lê".
Cô đang cúi đầu uống từng ngụm nhỏ nước đường nâu.
Có lẽ là vì tránh ánh mắt của anh, cô mỗi lần uống xong nước đường nâu đều nhìn mọi thứ xung quanh, lúc thì nhìn về phía TV đang treo trên tường, lúc thì nhìn ra cửa.
Chính là không có chút ý định nhìn về phía đối diện.
Lúc này, ánh mắt của cô nhìn khoảng trống trên tường ở 2/3 sảnh, qua đó cô có thể nhìn thấy cầu thang.
Có lẽ là vì thuận lợi cho người ngồi phòng khách để xem ai đã đi xuống từ tầng trên, nơi trống được thiết kế theo vòng cung của cầu thang, từ trên nhìn xuống, kéo dài thẳng đến cửa sau.
Lúc này, người mang giày Nike nửa cũ đang đi xuống cầu thang, đôi giày Nike nhìn ra sao cũng giống như đã từng thấy, khi Lê Dĩ Luân muốn nhìn kỹ hơn, đối diện truyền tới có tiếng ho lớn.
Vừa nhìn liền biết cô uống quá vội, phải biết là nước mới đun sôi chưa được bao lâu.
Nhận lấy ly nước từ trên tay cô, Lê Dĩ Luân từ chỗ ngồi của mình đến chỗ Lương Tuyết, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Một lúc sau, khuôn mặt bị sặc bởi nước đường nâu được khôi phục lại trạng thái trắng như tuyết trước đó, cô đứng thẳng người, trầm giọng nói "Cảm ơn ngài Lê".
Anh che trán, đây có lẽ là lần thứ 3 rồi.
Hôm nay, tần suất nghe câu ngài Lê thật là nhiều, làm cho anh cảm thấy bản thân trong mắt người khác đã không còn trẻ nữa.
Sau câu nói cảm ơn ngài Lê, cô lại nói "Tôi đi vệ sinh một lát".
Tạ ơn trời đất, lần này cuối cùng cũng không có "ngài Lê", vừa muốn nói "Tôi đưa em đi" thì ở trước cửa vang lên "ngài Lê".
Đó là anh thợ sửa xe vừa trao đổi với anh trước đó.
"Ngài Lê, ngài có thể đến đây một lúc được không?".
Gặp quỷ rồi, những người ở Angel City rốt cuộc có bao nhiêu thích thú khi gọi "ngài Lê".
Phòng khách có biển chỉ dẫn vị trí nhà vệ sinh, chính là ở sân sau của phòng khách, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, anh thấp giọng nói "Tôi ra ngoài một lát", cô gật đầu
Trước cổng, Lê Dĩ Luân không nhịn được quay đầu nhìn lại, chiếc váy ngọc trai giống như ánh trăng trắng, chớp mắt biến mất trong khóe mắt.
Cô đứng ở đây bao lâu rồi? 5 phút? 10 phút?
Có lẽ nhiều hơn thế, dù sao, cho dù trong một khoảng thời gian dài, ly cocktail nhỏ vào buổi chiều đã khiến Lương Tuyết sau khi rời bữa tiệc trà rơi vào tình trạng mệt mỏi. Cô đến đây với lý do đi vệ sinh, có lẽ cô sẽ im lặng đứng đây một lúc có thể giúp điều chỉnh tâm trạng.
Cô vỗ nhẹ lên má, trong lòng hét lên "Lương Tuyết, lấy lại tinh thần nào" nhưng dường như nó vô dụng.
Trong lòng thở dài, cô mở cửa nhà vệ sinh ra, khi nhìn thấy đôi giày Nike ở góc rẽ, những tiếng gào thét trong lòng cô đột ngột dừng lại, những cảm xúc mệt mỏi đã thể hiện qua tư thế đứng.
Chiếc đèn chiếu ngay ngã rẽ có lẽ đã lâu năm rồi, ánh sáng bị ngã vàng dưới bụi che phủ, ánh sáng màu vàng chiếu một bức tường lốm đốm, Ôn Lễ An dựa lưng vào tường cầm điếu thuốc trên tay, lặng lẽ nhìn cô.
Đầu điếu thuốc trong tay lúc có lúc không khẽ chọc vào mu bàn tay.
Cô cúi đầu, cật lực không để bản thân dừng bước, bởi vì một khi dừng lại cô khẳng định sẽ cướp đi điếu thuốc trong tay Ôn Lễ An, sau đó "tránh xa những thứ này ra".
Lúc cơ thể vượt qua Ôn Lễ An, trong lòng Lương Tuyết thở nhẹ ra một hơi, vòng qua ngã rẽ đó là đường thông tới cửa phòng khách.
Vòng qua ngã rẽ đó, Lương Tuyết chết lặng khi nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, cánh cửa bị khóa.
Trở lại trước mặt Ôn Lễ An, cô lạnh lùng cảnh báo "Nếu cậu vẫn muốn ngẩn mặt ở đây, thì hãy mở cửa ngay lập tức".
"Lương Tuyết".
Lạnh một cách bất ngờ, tim cô lại rung lên.
"Nhanh như vậy đã học được dáng vẻ của những người giàu, và ..." Giọng nói của Ôn Lễ An so với giọng của cô còn lạnh "Lương Tuyết, bây giờ người càng sợ hãi là em, nếu như em không thích, có thể hét lớn tiếng lên, nếu như ngài Lê kia muốn vì em mà đòi lại công đạo, tôi sẽ cho anh ta biết tại sao, sau đó anh ta sẽ biết rằng bạn của anh ta một tuần trước còn ngủ chung giường chung gối với một người đàn ông khác".
"Ôn Lễ An!", "Lương Tuyết" âm thanh không hẹn mà đồng thời vang lên.
Người dựa lưng vào tường đứng thẳng lưng lại, Lương Tuyết lùi một bước nhỏ để tránh tư thế quái đản của Ôn Lễ An.
"Gần đây em không phải cứ hỏi tôi có điều gì đang che giấu em sao? Tôi muốn biết liệu đây có phải là chiến lược của em hay không, tương tự như dùng những việc vô lý nổi loạn để đối phương chán ghét, đạt được hiệu quả của việc gây mâu thuẫn. Từ đó có thể thuận lợi, suôn sẻ vứt bỏ tên nhóc nghèo sống ở khu Hadrian, sau đó cùng người phụ trách khu nghỉ mát có mối quan hệ tốt hơn".
Đây không phải là cách tốt để cắt đứt quan hệ với tên nhóc khu Hadrian, chỉ cần gật đầu, tội danh chê nghèo ham giàu này sẽ được thiết lập. Dựa vào tính cách của Ôn Lễ An sẽ không cho phép bản thân vì loại con gái này mà làm tổn thương mẹ mình.
Chỉ cần gật đầu là được, nhưng cái đầu cô dường như nặng cả vạn cân.
Im lặng.
Sự tàn bạo nhảy ra từ đáy mắt Ôn Lễ An dường như cho thấy sự im lặng này là ngầm thừa nhận.
"Lương Tuyết, tôi đang đợi em phủ nhận".
Im lặng.
"Dựa vào tính cách của em, là không chịu thiệt không chịu oan uổng, xem ra suy đoán của tôi là chính xác". Ánh mắt Ôn Lễ An rơi trên chiếc kẹp tóc bên thái dương của cô "Kẹp tóc rất hợp với em, tôi vẫn luôn biết em thích những thứ này, nhưng tôi tin nó vẫn không đủ để em vì những món đồ này mà không từ thủ đoạn".
Im lặng.
"Lương Tuyết".
Trong tim tê liệt trong tim, đôi mắt tê dại, vì vậy cô chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất.
"Trong những thủ đoạn đó, em thậm chí cũng đem Quân Hoán ra tranh cãi".
Cô vội ngẩng đầu, câu nói "Tôi không có, tôi làm sao dám" sắp từ đầu lưỡi nhảy ra, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt của Ôn Lễ An, cô cũng không nói ra.
Đó rõ ràng là sự chán ghét...
Loại cảm xúc này Lương Tuyết chưa bao giờ đọc qua dưới mắt của Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An nói không sai, vài ngày trước cô không phải là đem Quân Hoán ra tranh cãi sao? Bởi vì bất mãn, nhìn xem, cô trở thành loại người gì rồi.
"Bởi vì chột dạ em mua cho tôi một chiếc áo sơ mi cùng kiểu với anh ta, tôi chưa từng thất vọng về em, khi đôi bông tai đáng lẽ được trả lại đó lại đeo trên tai của mẹ em, tôi cũng chưa từng thất vọng về em, cho đến khi em vì muốn vứt bỏ sạch sẽ mối quan hệ với tôi mà nhắc đến Quân Hoán".
Khẽ khàng, khẽ khàng gọi một tiếng "Lương Tuyết".
Trái tim tê dại biến thành gang thép đóng băng.
"Lương Tuyết, tôi bắt đầu thất vọng về em rồi".
Cô cúi đầu, nghe tiếng bước chân cậu rời đi bên tau, nghe tiếng cửa mở ra.
Âm thanh của tin tức phát sóng trên TV phát ra từ phòng khách, loáng thoáng có thể nghe thấy cái tên "Theresa".
Tên của công chúa Thụy Điển này từng xuất hiện trên đường phố Manila một ngày nào đó, gần đây đã xuất hiện trên các phương tiện truyền thông công cộng: Công chúa Theresa hiện đang ở Philippines. Quỹ Theresa đã quyên góp một lượng lớn vật chất cho miền nam Philippines, bao gồm mười xe cứu thương, năm mươi chiếc xe buýt trường học, mười tấn thuốc, những loại thuốc này sẽ được phân phối đến các ngôi làng miền núi xa xôi ở phía nam theo mong muốn của Công chúa Theresa.
Chương trình tin tức vẫn đang tiếp tục: trong ba năm tới, quỹ Theresa sẽ cam kết giáo dục trẻ em ...
Những giọt nước mắt của "Theresa" trong miệng đài truyền hình từng giọt từng giọt rơi trên mặt giày, có tiếng bước chân từ xa lại gần, những suy nghĩ đi theo bước chân.
Khi bước chân đến gần trước mắt, đột nhiên ngước đầu.
Trong cái ngước đầu đó chắc hẳn là đem tâm trạng viết lên mặt.
"Ôn Lễ An bây giờ không ở đây, anh ta đi rồi" người nói câu này là cộng sự của Ôn Lễ An, Downey Jean.
Khi Lê Dĩ Luân đến trước mặt Lương Tuyết, Lương Tuyết đã lau sạch sẽ những giọt nước mắt trên mặt, lúc này, mệt mỏi giống như biến mất, cô mỉm cười với Lê Dĩ Luân.
Chiếc xe đậu ở đầu cầu nơi giao nhau giữa Angel City và khu Hadrian, ánh mắt Lê Dĩ Luân dừng trên váy của cô "Tôi tiễn ..."
Không cho Lê Dĩ Luân cơ hội nói xong, cô lắc đầu, nói tạm biệt ngài Lê.
Nhấc váy lên, cô chầm chậm đi về phía cây cầu, ánh trăng rơi xuống mặt cầu, lóe lên vùng bóng râm do cây chuối tạo ra, mắt nhìn theo chiếc xe của Lê Dĩ Luân biến mất.
Lại nhấc váy lên, lúc này bước chân giống như cuồng phong bão táp, nhanh chóng băng qua đường, nhanh chóng đi qua những biển báo đường phố màu xanh sáng.
Khi nhìn thấy cánh cửa ấy, tay cô tìm chìa khóa trong túi.
Trong miệng nói muốn phủi bỏ sạch sẽ quan hệ với Ôn Lễ An, nhưng lúc nào cũng mang theo chìa khóa căn nhà thuê mà cậu đưa cho cô, điều này thực sự kỳ quái.
Ngày hôm đó, trên lối đi bộ được bao quanh bởi những bụi cây, Ôn Lễ An nói với cô, về nhà nhớ mở túi, lúc đó cô tức giận mà không quan tâm đến lời nói của cậu.
Lúc này đây, Lương Tuyết vô cùng tò mò Ôn Lễ An dùng việc gì sai khiến đám lưu manh và mua gì cho cô với số tiền kiếm được.
Tên nhóc khu Hadrian không phải bị sắc đẹp dụ dỗ thì là gì.
Nhanh chân chạy tới, lúc này Ôn Lễ An từ trong xe đi ra.
Anh ta tóm lấy Ôn Lễ An: "Cậu...."
"Tôi có thể đảm bảo, không phải như trong tưởng tượng của anh....." người bị nắm lấy quần áo ngữ khí giễu cợt "Nghe nói trong lòng nghĩ gì thì mắt sẽ nhìn thấy cái đó, một màn trong tưởng tượng của anh có lẽ là cảnh anh luôn muốn làm".
Lời nói của Ôn Lễ An trong chớp mắt khiến Lê Dĩ Luân vô thức thu tay lại, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.
Quả thực, bên bờ biển anh từng có suy nghĩ đó, bốn phía không người chỉ cần anh nghiêng mặt có thể hôn lên mặt cô, thậm chí lúc đó anh còn nghĩ rằng chỗ ngồi ghế phụ cũng chịu được sức nặng của hai người.
Điểu khó chịu đó khiến Lê Dĩ Luân nâng giọng cao lên: "Học viên! Tôi muốn anh giải thích cho những gì tôi vừa nhìn thấy".
Ánh mắt Ôn Lễ An nhìn về phía ghế phụ: "Anh không phải vừa nói phanh xe có vấn đề sao? Lúc tôi đang kiểm tra phanh, đúng lúc áo của Lương Tuyết rơi xuống, tôi chỉ tiện tay mà thôi".
Thuận theo ánh mắt của Ôn Lễ An, trên ghế phụ, ẩn trong áo khoác màu xanh là cô gái bị che kín, thậm chí ngay cả gương mặt cô cũng bị che lại.
Cau mày, cũng không sợ cô nghẹt thở sao?
Lông mày cau lại không vì lời giải thích của Ôn Lễ An mà nới lỏng ra, ngược lại còn cau chặt hơn, Lương Tuyết?
Đúng vậy, Lương Tuyết, Ôn Lễ An vừa gọi là Lương Tuyết, hơn nữa lúc ngữ khí gọi Lương Tuyết của Ôn Lễ An nghe có vẻ thô lỗ, thô lỗ, không chút lịch sự.
"Ôn Lễ An!".
"Ngài Lê, tôi đã giải thích xong, xin ngài buông tay". Giọng Ôn Lễ An không to không nhỏ, nghe giống như một cỗ máy lạnh lùng.
Từ trong miệng Ôn Lễ An nói ra "Ngài Lê, tôi đã giải thích xong, xin ngài buông tay" nghe có vẻ như hơi quen, Lương Tuyết cũng thích dùng cách xưng hô này.
Ngài Lê? Ngài? Tên học viên này đang thể hiện tuổi trẻ vô địch, hay là bản năng thể hiện thái độ thù địch với người có liên quan đến người yêu cũ của anh trai.
"Ngài Lê, ngài...".
Thiếu niên mặc đồng phục của nhà xe nói "Ngài Lê" ,"ngài", nhưng rõ ràng điều đó không liên quan gì đến sự tôn trọng, thậm chí tên học viên sửa xe dường như cho anh ta thấy lợi thế về chiều cao một cách cố ý hay vô ý.
Thở ra, gặp quỷ rồi.
"Ngài Lê, bây giờ ngai đây là đang thể hiện với bạn của mình, chỉ cần lái một chiếc xe hơi thương hiệu, liền có thể đánh học viên sửa xe sao?". Lúc Ôn Lễ An nói câu này mắt anh vẫn nhìn vào người ngồi ghế phụ.
Lê Dĩ Luân quay lại, và chiếc áo khoác che phủ Lương Tuyết chỉ còn chừa lại mái tóc lúc này đã trượt khỏi vai, mái tóc hơi rối, trên khuôn mặt trắng tuyết đôi môi như ngọn lửa, con ngươi màu đen được vẽ như nửa đêm. Khuôn mặt dưới sự làm nền của bóng đêm chống lại sắc đẹp.
Chủ nhân gương mặt đó đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng....
Cũng không biết tỉnh lại bao lâu rồi.
Thở ra một hơi, buông Ôn Lễ An ra, dưới ánh nhìn của Lương Tuyết, Lê Dĩ Luân ngượng ngùng xoa mặt.
Nói như thế nào đây, người vừa mới bị anh nắm lấy quần áo là em trai của bạn trai trước của Lương Tuyết.
Anh ho vài tiếng, vừa muốn mở miệng giải thích.
"Ngài Lê, ngài có lẽ có thể giải thích với bạn của mình, một màn xuất hiện trước mắt ngài để ngài giải quyết rồi 'Anh ta mượn cơ hội nhặt quần áo để chiếm tiện nghi của em'," khóe miệng Ôn Lễ An cười nhạt, nhưng ý cười đó vừa nhìn liền biết chẳng liên quan gì đến tâm trạng, nó giống như đang châm chọc ai đó "Ngài Lê, nếu như lúc đó ngài nghĩ vậy, vậy thì ngài đánh giá quá cao người bạn của mình rồi".
"Theo tôi thấy, người bạn nữ của ngài trong mắt tôi cũng chỉ là nhan sắc bình thường thôi, thậm chí em gái ngài còn đáng yêu hơn cô ta, hơn nữa có rất nhiều cô gái xinh đẹp, dịu dàng vì tôi mà nấu cơm, giặt đồ. Còn có" ngừng lại một lát, âm thanh lại to hơn "Bạn của ngài đối với tôi mà nói, tuổi tác cũng hơi lớn một chút....".
"Ôn Lễ An!" Lê Dĩ Luân lại không giữ được nhẫn nại "Bạn tôi vẫn chưa tới lượt cậu đem ra bình luận".
"Ngài Lê, một lần nữa ngài lại quên đi lời tôi nói, trước khi cô ấy là bạn đồng hành của ngài, cô ta là bạn gái của người khác", đôi mắt của Ôn Lễ An lần nữa rơi xuống ghế phụ. Ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng "Những lời vừa nói hoàn toàn không có bất cứ mạo phạm gì, tôi chỉ là nói ra sự thật với ngài, tôi không muốn gây ra bất cứ hiểu lầm nào từ ngài để khiến tôi mất đi phần công việc này".
Lúc này, từ trên xe truyền tới âm thanh không nhẫn nại của thợ sửa xe "Học viên!".
Ôn Lễ An bỏ lại một câu "Tôi có việc đi trước", đi vòng qua anh.
Trong lòng thầm nói 3 lần "Ôn Lễ An bây giờ vẫn là học sinh cấp 3, không cần tính toán với học sinh cấp 3!", thở ra một hơi, xoay đầu lại, sắc mặt của cô gái ngồi bên ghế phụ khiến lông mày của Lê Dĩ Luân vừa mới giãn ra đã cau lại.
Sắc mặt Lương Tuyết so với lúc nãy còn trắng hơn vài phần.
Trong miệng nói "Sắc mặt sao lại kém như vậy, có phải thân thể có vấn đề không" tay đưa lên trán Lương Tuyết, tay còn chưa tiếp xúc đã bị một lực lớn gạt ra.
"Ngài Lê..." Gương mặt Lương Tuyết lại nhợt nhạt hơn vài phần "Xin... xin lỗi, tôi vô ý, tôi.... tôi vừa có một cơn ác mộng, cho nên ....".
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, tay duỗi ra: "Bên trong có đồ uống nóng".
Diện tích phòng khách nhà xe lớn nhưng vô cùng thô sơ, ở giữa phòng khách có đặt một bộ ghế bằng gỗ lim, trên bàn trà đặt một bình đun nước điện từ và bộ ấm trà.
Bởi vì giữa đêm, người trong tiệm không nhiều, công nhân mặc đồng phục sửa xe sau khi cầm một túi đường nâu liền vội vàng rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người là Lê Dĩ Luân và Lương Tuyết, Lương Tuyết mặc áo khoác của anh ngồi ở chỗ ngồi đối diện, Lê Dĩ Luân đem đường nâu cho vào nước sôi.
Hơi nước nóng tạo thành một màn sương mỏng, trong màn sương mỏng, Lê Dĩ Luân nhìn người phụ nữ ngồi phía đối diện, từ lúc bước vào cô vẫn luôn cúi đầu.
Nhẹ nhàng gọi một tiếng "Lương Tuyết", cô ngẩng đầu lên.
Đẩy ly nước đường nầu ra trước mặt cô: "Nhân lúc còn nóng mà uống".
"Cảm ơn ngài Lê".
Lại nữa rồi, người phụ nữ này dường như đã đem lời bảo đảm mấy ngày trưa quên sạch sẽ.
Chỉ là dựa vào sắc mặt thiếu sức sống của cô, cô vừa nằm mơ thấy ác mộng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô bây giờ, tạm thời cho cô nợ.
Để anh đếm thử cô bao nhiêu lần gọi anh là ngài Lê, trưa nay vẫn không sao, đến khi tới tiệm sửa xe mởi nhiều lần nghe câu "ngài Lê".
Cô đang cúi đầu uống từng ngụm nhỏ nước đường nâu.
Có lẽ là vì tránh ánh mắt của anh, cô mỗi lần uống xong nước đường nâu đều nhìn mọi thứ xung quanh, lúc thì nhìn về phía TV đang treo trên tường, lúc thì nhìn ra cửa.
Chính là không có chút ý định nhìn về phía đối diện.
Lúc này, ánh mắt của cô nhìn khoảng trống trên tường ở 2/3 sảnh, qua đó cô có thể nhìn thấy cầu thang.
Có lẽ là vì thuận lợi cho người ngồi phòng khách để xem ai đã đi xuống từ tầng trên, nơi trống được thiết kế theo vòng cung của cầu thang, từ trên nhìn xuống, kéo dài thẳng đến cửa sau.
Lúc này, người mang giày Nike nửa cũ đang đi xuống cầu thang, đôi giày Nike nhìn ra sao cũng giống như đã từng thấy, khi Lê Dĩ Luân muốn nhìn kỹ hơn, đối diện truyền tới có tiếng ho lớn.
Vừa nhìn liền biết cô uống quá vội, phải biết là nước mới đun sôi chưa được bao lâu.
Nhận lấy ly nước từ trên tay cô, Lê Dĩ Luân từ chỗ ngồi của mình đến chỗ Lương Tuyết, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Một lúc sau, khuôn mặt bị sặc bởi nước đường nâu được khôi phục lại trạng thái trắng như tuyết trước đó, cô đứng thẳng người, trầm giọng nói "Cảm ơn ngài Lê".
Anh che trán, đây có lẽ là lần thứ 3 rồi.
Hôm nay, tần suất nghe câu ngài Lê thật là nhiều, làm cho anh cảm thấy bản thân trong mắt người khác đã không còn trẻ nữa.
Sau câu nói cảm ơn ngài Lê, cô lại nói "Tôi đi vệ sinh một lát".
Tạ ơn trời đất, lần này cuối cùng cũng không có "ngài Lê", vừa muốn nói "Tôi đưa em đi" thì ở trước cửa vang lên "ngài Lê".
Đó là anh thợ sửa xe vừa trao đổi với anh trước đó.
"Ngài Lê, ngài có thể đến đây một lúc được không?".
Gặp quỷ rồi, những người ở Angel City rốt cuộc có bao nhiêu thích thú khi gọi "ngài Lê".
Phòng khách có biển chỉ dẫn vị trí nhà vệ sinh, chính là ở sân sau của phòng khách, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, anh thấp giọng nói "Tôi ra ngoài một lát", cô gật đầu
Trước cổng, Lê Dĩ Luân không nhịn được quay đầu nhìn lại, chiếc váy ngọc trai giống như ánh trăng trắng, chớp mắt biến mất trong khóe mắt.
Cô đứng ở đây bao lâu rồi? 5 phút? 10 phút?
Có lẽ nhiều hơn thế, dù sao, cho dù trong một khoảng thời gian dài, ly cocktail nhỏ vào buổi chiều đã khiến Lương Tuyết sau khi rời bữa tiệc trà rơi vào tình trạng mệt mỏi. Cô đến đây với lý do đi vệ sinh, có lẽ cô sẽ im lặng đứng đây một lúc có thể giúp điều chỉnh tâm trạng.
Cô vỗ nhẹ lên má, trong lòng hét lên "Lương Tuyết, lấy lại tinh thần nào" nhưng dường như nó vô dụng.
Trong lòng thở dài, cô mở cửa nhà vệ sinh ra, khi nhìn thấy đôi giày Nike ở góc rẽ, những tiếng gào thét trong lòng cô đột ngột dừng lại, những cảm xúc mệt mỏi đã thể hiện qua tư thế đứng.
Chiếc đèn chiếu ngay ngã rẽ có lẽ đã lâu năm rồi, ánh sáng bị ngã vàng dưới bụi che phủ, ánh sáng màu vàng chiếu một bức tường lốm đốm, Ôn Lễ An dựa lưng vào tường cầm điếu thuốc trên tay, lặng lẽ nhìn cô.
Đầu điếu thuốc trong tay lúc có lúc không khẽ chọc vào mu bàn tay.
Cô cúi đầu, cật lực không để bản thân dừng bước, bởi vì một khi dừng lại cô khẳng định sẽ cướp đi điếu thuốc trong tay Ôn Lễ An, sau đó "tránh xa những thứ này ra".
Lúc cơ thể vượt qua Ôn Lễ An, trong lòng Lương Tuyết thở nhẹ ra một hơi, vòng qua ngã rẽ đó là đường thông tới cửa phòng khách.
Vòng qua ngã rẽ đó, Lương Tuyết chết lặng khi nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, cánh cửa bị khóa.
Trở lại trước mặt Ôn Lễ An, cô lạnh lùng cảnh báo "Nếu cậu vẫn muốn ngẩn mặt ở đây, thì hãy mở cửa ngay lập tức".
"Lương Tuyết".
Lạnh một cách bất ngờ, tim cô lại rung lên.
"Nhanh như vậy đã học được dáng vẻ của những người giàu, và ..." Giọng nói của Ôn Lễ An so với giọng của cô còn lạnh "Lương Tuyết, bây giờ người càng sợ hãi là em, nếu như em không thích, có thể hét lớn tiếng lên, nếu như ngài Lê kia muốn vì em mà đòi lại công đạo, tôi sẽ cho anh ta biết tại sao, sau đó anh ta sẽ biết rằng bạn của anh ta một tuần trước còn ngủ chung giường chung gối với một người đàn ông khác".
"Ôn Lễ An!", "Lương Tuyết" âm thanh không hẹn mà đồng thời vang lên.
Người dựa lưng vào tường đứng thẳng lưng lại, Lương Tuyết lùi một bước nhỏ để tránh tư thế quái đản của Ôn Lễ An.
"Gần đây em không phải cứ hỏi tôi có điều gì đang che giấu em sao? Tôi muốn biết liệu đây có phải là chiến lược của em hay không, tương tự như dùng những việc vô lý nổi loạn để đối phương chán ghét, đạt được hiệu quả của việc gây mâu thuẫn. Từ đó có thể thuận lợi, suôn sẻ vứt bỏ tên nhóc nghèo sống ở khu Hadrian, sau đó cùng người phụ trách khu nghỉ mát có mối quan hệ tốt hơn".
Đây không phải là cách tốt để cắt đứt quan hệ với tên nhóc khu Hadrian, chỉ cần gật đầu, tội danh chê nghèo ham giàu này sẽ được thiết lập. Dựa vào tính cách của Ôn Lễ An sẽ không cho phép bản thân vì loại con gái này mà làm tổn thương mẹ mình.
Chỉ cần gật đầu là được, nhưng cái đầu cô dường như nặng cả vạn cân.
Im lặng.
Sự tàn bạo nhảy ra từ đáy mắt Ôn Lễ An dường như cho thấy sự im lặng này là ngầm thừa nhận.
"Lương Tuyết, tôi đang đợi em phủ nhận".
Im lặng.
"Dựa vào tính cách của em, là không chịu thiệt không chịu oan uổng, xem ra suy đoán của tôi là chính xác". Ánh mắt Ôn Lễ An rơi trên chiếc kẹp tóc bên thái dương của cô "Kẹp tóc rất hợp với em, tôi vẫn luôn biết em thích những thứ này, nhưng tôi tin nó vẫn không đủ để em vì những món đồ này mà không từ thủ đoạn".
Im lặng.
"Lương Tuyết".
Trong tim tê liệt trong tim, đôi mắt tê dại, vì vậy cô chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất.
"Trong những thủ đoạn đó, em thậm chí cũng đem Quân Hoán ra tranh cãi".
Cô vội ngẩng đầu, câu nói "Tôi không có, tôi làm sao dám" sắp từ đầu lưỡi nhảy ra, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt của Ôn Lễ An, cô cũng không nói ra.
Đó rõ ràng là sự chán ghét...
Loại cảm xúc này Lương Tuyết chưa bao giờ đọc qua dưới mắt của Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An nói không sai, vài ngày trước cô không phải là đem Quân Hoán ra tranh cãi sao? Bởi vì bất mãn, nhìn xem, cô trở thành loại người gì rồi.
"Bởi vì chột dạ em mua cho tôi một chiếc áo sơ mi cùng kiểu với anh ta, tôi chưa từng thất vọng về em, khi đôi bông tai đáng lẽ được trả lại đó lại đeo trên tai của mẹ em, tôi cũng chưa từng thất vọng về em, cho đến khi em vì muốn vứt bỏ sạch sẽ mối quan hệ với tôi mà nhắc đến Quân Hoán".
Khẽ khàng, khẽ khàng gọi một tiếng "Lương Tuyết".
Trái tim tê dại biến thành gang thép đóng băng.
"Lương Tuyết, tôi bắt đầu thất vọng về em rồi".
Cô cúi đầu, nghe tiếng bước chân cậu rời đi bên tau, nghe tiếng cửa mở ra.
Âm thanh của tin tức phát sóng trên TV phát ra từ phòng khách, loáng thoáng có thể nghe thấy cái tên "Theresa".
Tên của công chúa Thụy Điển này từng xuất hiện trên đường phố Manila một ngày nào đó, gần đây đã xuất hiện trên các phương tiện truyền thông công cộng: Công chúa Theresa hiện đang ở Philippines. Quỹ Theresa đã quyên góp một lượng lớn vật chất cho miền nam Philippines, bao gồm mười xe cứu thương, năm mươi chiếc xe buýt trường học, mười tấn thuốc, những loại thuốc này sẽ được phân phối đến các ngôi làng miền núi xa xôi ở phía nam theo mong muốn của Công chúa Theresa.
Chương trình tin tức vẫn đang tiếp tục: trong ba năm tới, quỹ Theresa sẽ cam kết giáo dục trẻ em ...
Những giọt nước mắt của "Theresa" trong miệng đài truyền hình từng giọt từng giọt rơi trên mặt giày, có tiếng bước chân từ xa lại gần, những suy nghĩ đi theo bước chân.
Khi bước chân đến gần trước mắt, đột nhiên ngước đầu.
Trong cái ngước đầu đó chắc hẳn là đem tâm trạng viết lên mặt.
"Ôn Lễ An bây giờ không ở đây, anh ta đi rồi" người nói câu này là cộng sự của Ôn Lễ An, Downey Jean.
Khi Lê Dĩ Luân đến trước mặt Lương Tuyết, Lương Tuyết đã lau sạch sẽ những giọt nước mắt trên mặt, lúc này, mệt mỏi giống như biến mất, cô mỉm cười với Lê Dĩ Luân.
Chiếc xe đậu ở đầu cầu nơi giao nhau giữa Angel City và khu Hadrian, ánh mắt Lê Dĩ Luân dừng trên váy của cô "Tôi tiễn ..."
Không cho Lê Dĩ Luân cơ hội nói xong, cô lắc đầu, nói tạm biệt ngài Lê.
Nhấc váy lên, cô chầm chậm đi về phía cây cầu, ánh trăng rơi xuống mặt cầu, lóe lên vùng bóng râm do cây chuối tạo ra, mắt nhìn theo chiếc xe của Lê Dĩ Luân biến mất.
Lại nhấc váy lên, lúc này bước chân giống như cuồng phong bão táp, nhanh chóng băng qua đường, nhanh chóng đi qua những biển báo đường phố màu xanh sáng.
Khi nhìn thấy cánh cửa ấy, tay cô tìm chìa khóa trong túi.
Trong miệng nói muốn phủi bỏ sạch sẽ quan hệ với Ôn Lễ An, nhưng lúc nào cũng mang theo chìa khóa căn nhà thuê mà cậu đưa cho cô, điều này thực sự kỳ quái.
Ngày hôm đó, trên lối đi bộ được bao quanh bởi những bụi cây, Ôn Lễ An nói với cô, về nhà nhớ mở túi, lúc đó cô tức giận mà không quan tâm đến lời nói của cậu.
Lúc này đây, Lương Tuyết vô cùng tò mò Ôn Lễ An dùng việc gì sai khiến đám lưu manh và mua gì cho cô với số tiền kiếm được.
Tên nhóc khu Hadrian không phải bị sắc đẹp dụ dỗ thì là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.