Chương 67: Theresa -3
Tg Loan
05/09/2020
Đầu tháng 12, sáng sớm ở khu Hadrian cực kỳ yên tĩnh, tiếng bước chân rời đi của Ôn Lễ An dường như còn văng vẳng bên tai cô.
Trong mơ hồ, tiếng mở cửa truyền tới.
"Sao nhanh như vậy đã trở về?" cơ thể dịch chuyển ra bên mép giường, từ nơi đó có thể thấy phía dưới lầu.
Cách lan can gỗ cao 10cm, mặt nhìn xuống dưới, cô hé mắt ra, bóng người đang di chuyển trong khe mắt, ừm, lúc này đang ... nhặt quyển sách tối qua bị cô đẩy xuống, rơi trên sàn nhà, nếu như đoán không sai, áo ngực của cô có lẽ cũng rơi trên sàn.
Nhặt sách xong, là quần áo, cô tối qua không một mảnh vải bị anh ôm lên lầu trên.
Ôn Lễ An ngay cả dọn phòng cũng tao nhã như lúc anh ăn cơm, chỉ là, lúc này cô làm sao lại cảm thấy... người đang dọn phòng không cao bằng Ôn Lễ An.
Lại mở khe mắt ra thêm chút nữa.
Trong chớp mắt con ngươi tìm được tiêu điểm, nếu như không phải lan can chắn lại, Lương Tuyết nghĩ cô nhất định sẽ rơi xuống đất rất khoa trương.
Bà......bà Ferdinand?!
Cái tên này khiến Lương Tuyết chớp mắt tỉnh ngủ, nấp vào trong chăn đầu tiên, không dám hít thở, chỉ là....nếu như không nhớ sai, cô lúc nãy vừa mới nói chuyện.
Tai của bà Ferdinand rất thính.
Làm sao đây? Làm gì tiếp đây?
Nếu không, đừng bộc lộ thân phận, cho dù mẹ ở trong phòng con trai nhìn thấy một cô gái khỏa thân thì ở Angel City không phải việc hiếm lạ gì. Hoặc là bà Ferdinand hiểu lầm cô là cô gái thích Ôn Lễ An ở Angel City, những cô gái kia nói sao thì vẫn tốt hơn Lương Tuyết.
Hạ quyết tâm, Lương Tuyết dùng chăn bọc chặt mình lại, giữ hơi thở, lắng nghe động tĩnh dưới lầu, lúc này, bà Ferdinand đang quét sàn, quét sàn nhà là bước cuối cùng của việc dọn phòng.
Chỉ mong nhanh nhanh liền có thể nghe thấy tiếng mở cửa.
Không có tiếng mở cửa vang lên, ngược lại là tiếng bước chân của người dọn xong phòng truyền đến ở dưới cầu thang gỗ, dừng lại.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, trốn vào trong chăn, tim dường như từ lồng ngực muốn nhảy ra ngoài.
Cuối cùng.
Người đứng dưới cầu thang gỗ âm thanh bình tĩnh: "Còn không xuống sao?".
Trái tim đập điên cuồng cũng theo giọng nói đó mà hồi phục lại tần số trước.
Cô thật ngây thơ.
Bà Ferdinand là kiểu người đánh bạc có thể dùng 10 đô la kiếm được 1000 đô la cho mười đô la, ngược lại là Lương Xu, Lương Xu là loại con bạc trong túi có 1000 đô la nhưng cuối cùng ngay cả 10 đô la tiền phí xe đều thua sạch.
Bà Ferdinand là một con bạc bình tĩnh nhất, Lương Xu là con bạc nhiệt tình nhất.
Đầu cô khẽ lộ ra từ trong chăn, chỉ là lúc này cô không tìm được quần áo, cơ thể trần truồng bọc trong chăn.
"Có thể nhanh hơn được không? Bây giờ Lễ An có lẽ đang trên đường trở về".
Thở ra một hơi, cô miễn cưỡng dùng tấm chăn quấn quanh cơ thể.
Chỉ là chăn hơi dài, lại thêm bà Ferdinand đang đứng một bên, dẫn đến Lương Tuyết lúc bước xuống bậc lầu thứ 3 thì té ngã.
Không có gì đáng xấu hổ hơn bây giờ, cô đứng dậy khỏi mặt đất, ngay cả mắt còn không dám ngước lên, nhìn những ngón chân trần của mình lộ ra trong không khí, thấp giọng nói "Xin chào".
"Mặc quần áo vào đi".
Chiếc áo sơ mi mà tối qua Ôn Lễ An chỉnh ngay ngắn được đặt trên lưng ghế, chiếc áo ngực chồng lên áo sơ mi, và trước ngực còn có song song.... càng nhớp nháp hơn.
Càng thảm không dám nhìn.
Cầm lấy áo sơ mi, từ trong tủ quần áo của Ôn Lễ An tìm lấy cái quần.
Ống quần quá dài, nhưng cô bây giờ không rảnh để quan tâm đến ống quần dài, bà Ferdinand nói đúng, Ôn Lễ An lúc này có lẽ đang đi trên đường trở lại rồi.
Khoảnh khắc khi cô vừa từ cầu thang ngã xuống đã khiến cơn đau bắt đầu trở lại, nhấc ống quần, đi một cách khập khiễng, cô đứng trước mặt bà Ferdinand.
Căng da đầu, cô cung kính nói: "Xin chào".
Ánh mắt từ mái tóc nhìn xuống, lại từ ngón chân nhìn lên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt cô.
Người phụ nữ trung niên thanh nhã như một bông hoa súng cười ấm áp: "Không cần lo lắng, tôi sẽ rời khỏi đây trước khi Ôn Lễ An về, tôi không định để nó đẩy cửa rồi nhìn thấy cảnh này".
Ngừng một chút, giọng điệu chậm lại: "Cảnh này đối với Lễ An mà nói có nghĩa lựa chọn, đưa ra lựa chọn giữa mẹ và người phụ nữ của mình, điều này hơi tàn nhẫn với Lễ An, nó chỉ mới mười tám tuổi thôi".
Giữa mẹ và người phụ nữ của mình, phải đưa ra lựa chọn! Lập trường rõ ràng.
Điện thoại di động mà Ôn Lễ An mua cho cô nằm lặng lẽ trên bàn, liếc nhìn điện thoại một cái, cô cúi đầu: "Cô có thể nghe con nói ...".
"Chiếc váy đó là người đàn ông kia tặng cô sao?" Bà Ferdinand ngắt lời Lương Tuyết.
Chiếc váy? Trong lòng cười khổ, nếu như biết như vậy tối qua có lẽ nên để Ôn Lễ An xé nó đi, lúc này chiếc váy đó đang treo trên tường.
Chiếc váy treo trên tường và cảnh xảy ra ở lối vào trung tâm thương mại cách đây vài ngày, đang xác nhận những lời của Ferdinand Dung trước đây "Cô có một đôi mắt không an phận".
Cô có một đôi mắt không an phận, một tầng nghĩa khác là, cô là một người phụ nữ không an phận.
Có lẽ vậy, nhưng ít nhất lúc này tim cô là chắc chắn, chắc chắn muốn vì Ôn Lễ An mà giặt đồ, nấu cơm.
Chắc chắn vì Ôn Lễ An mà giặt đồ, nấu cơm nhưng không thể chỉ là nói miệng là được, người phụ nữ trước mắt là mẹ của Ôn Lễ An.
Âm thanh gần như rất thấp: "Con sẽ đem nó trả lại , còn nữa ...cô đừng hiểu nhầm ý con, lần đó, cảnh mà cô nhìn thấy tại trung tâm thương mại là giữa con và ... và xảy ra lúc con với Ôn Lễ An cãi nhau, đó là con đang bất mãn với Ôn Lễ An, cô yên tâm, con bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện điều tương tự...".
Lời nói lần nữa bị ngắt.
"Cô không cần lo lắng, tôi không chỉ sẽ không để Lễ An bây giờ phải đối mặt với việc đại loại như giữa mẹ và bạn gái của mình phải đưa ra lựa chọn. Tôi cũng sẽ không ngang ngược can thiệp vào mối quan hệ giữa hai người, cuối cùng nó mới chỉ 18 tuổi". Lúc nói lời này, ánh mắt bà Ferdinand từ trên mặt Lương Tuyết nhìn xuống "Chàng trai 18 tuổi sẽ mê luyến thân thể của con gái là chuyện hết sức bình thường".
Cô còn có thể nói gì được bây giờ? Muốn gạt bỏ cô, con trai bác không có nông cạn như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ, mối quan hệ của cô với Ôn Lễ An thực sự được phát triển từ quan hệ tình dục, thỉnh thoảng, Lương Tuyết cũng sẽ giống với nhiều phụ nữ ở Angel City, nhiều lần tự hỏi mình trong gương "Tên nhóc ở Hadrian là yêu cơ thể tôi hay là yêu trái tim tôi".
"Chàng trai 18 tuổi sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành, sẽ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, một số phụ nữ chỉ có thể khiến giác quan của họ đạt được sự vui vẻ ngắn ngủi, một số phụ nữ khác có thể khiến tâm hồn họ mãi mãi bình yên. Giữa suy nghĩ, hai bên phương trời sẽ chuyển dời theo thời gian, bắt đầu nghiêng lệch".
"Tôi vẫn rất may mắn khi ở đây hôm nay nhìn thấy cô, ít nhất cô không dùng ma túy, không có mối quan hệ nam nữ phức tạp, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Trong mắt tôi, cô chỉ là đối tượng thử nghiệm tình dục của Lễ An".
Bà ta không chỉ là nhà đầu tư xuất sắc, còn có thiên phú ngôn ngữ.
"Đối với cô, tôi cũng hoàn toàn không lo lắng, cô vẫn không tốt đến mức khiến tôi lo lắng sẽ mất đi đứa con này, lần đầu gặp cô, tôi liền biết, đứa con trai lớn của tôi dẫn về nhà một cô gái ích kỷ, tiêu cực, không dám trả giá, sợ hãi trả giá, loại người này thường vào thời khắc mấu chốt thì rơi ra khỏi mắt xích". Nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa giống như đang tận hưởng bước chân đầu tiên của đứa con mình mới hình thành "Tối hôm đó đến trước cửa nhà tôi, lúc lâm trận bỏ chạy chính là ví dụ tốt nhất, cho nên tôi không lo lắng".
Hóa ra bà Ferdinand không phải là bây giờ mới biết chuyện giữa cô và Ôn Lễ An, người phụ nữ này còn biết giả vờ hơn cô.
"Tôi phải đi rồi, hi vọng lời tôi vừa nói không mang lại cho cô bất cứ sự không vui nào".
Làm sao có thể không có bất cứ điều gì không vui, bà ấy đánh giá cô rất thấp.
"Cô cũng biết rằng Lễ An hiện đang trên đường mua đồ ăn sáng cho con, cô thực sự không lo lắng sao?" cô đứng thẳng người, cười thầm." Thưa bà, sau con trai lớn của bà, đứa con trai thứ hai của bà sáng nào cũng dậy mua đồ ăn sáng cho tôi, ngày nào cũng cằn nhằn trước giường tôi nhớ phải ăn sáng".
Bà Ferdinand dừng bước, gọi một tiếng Lương Tuyết.
Dứt khoác, Lương Tuyết đứng khoanh tay.
"Những lời này tôi nhắc lại một lần, tôi có thể cho phép đứa con lớn mỗi ngày mua đồ ăn sáng cho cô, nhưng tôi không cho phép đứa con thứ hai lặp lại sai lầm như cũ".
Đáy lòng tăm tói hơn khi bà Ferdinand diễn một gương mặt quỷ.
"Lương Tuyết, tôi sẽ không cho phép một người phụ nữ đối với Kinh Thánh, trước tòa công khai bôi nhọ danh tiếng của Lễ An". Người nói những lời này sợ rằng cô không nghe rõ, giọng điệu cực kỳ chậm.
Sáng nay, vào sáng sớm hôm nay, mái nhà bằng tôn dường như trở thành một bầu trời xanh của một ngày trắng treo trên đỉnh đầu.
Không không, không thể chớp mắt, mẹ đang đợi cô về nhà, mẹ cô là một người phụ nữ đáng thương.
Dưới bầu trời xanh của ngày nắng, cô cố gắng mở to đôi mắt, mắt nhìn về phía trước, không nhìn vào những đôi mắt kia, cô biết, trên gương mặt của những đôi mắt dọc đường đó nhất định viết chữ tràn đầy thất vọng, trong những đôi mắt đó nhất định có vài biểu tình hận không thể xé nát miệng của cô, trong vài đôi mắt đó nhất định có mẹ của Nika, có Taya.....
Âm thanh gần bên tai cô đang nói: "Lương Tuyết, tôi kỳ vọng có một ngày cô cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình mà rời khỏi Lễ An".
Trong một sự im lặng, có tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng bước chân bỏ đi.
Ngay sau tiếng bước chân đi ra xa, có tiếng bước chân từ xa đến gần, bước chân dừng lại ở cánh cửa, tiếng cánh cửa mở ra, tiếng cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân đến lại gần cô.
Giọng nói giống như sợ hãi cô hù dọa ai đó: "Đang nghĩ gì vậy? Hửm?".
Đột nhiên tỉnh dậy, vòng tay ôm lấy người trước mắt, áp mặt chặt vào.
"Sao thế?".
"Không có gì".
"Sắc mặt không tốt".
"Anh còn dám nói, còn không phải vì anh".
Môi anh khẽ chạm vào khóe môi cô, trong miệng nói ừm ừm ừm, đều là vì anh,
"Hôm nay rất tốt".
"Gì vậy?".
"Anh nói phòng được dọn dẹp giống như có bà Ferdinand ở đây vậy".
Im lặng.
"Không phải là đồng ý giặt đồ nấu cơm cho anh sao? Anh phải nhắc trước để em quen thuộc với cái tên này, tới lúc đó em sẽ không vì sợ hãi mà lén lút rời đi".
Ánh mặt trời chiếu xuống, trong tay Lương Tuyết cầm túi lớn túi nhỏ cùng Ôn Lễ An đi trên con đường tới khu nghỉ dưỡng, giờ này tìm Lê Dĩ Luân tương đối dễ.
Trên con đường này, hai người rất im lặng.
Cầm trên tay Lương Tuyết là những món đồ ngày hôm đó ở trung tâm thương mại Lê Dĩ Luân mua cho Lương Xu, cô ngỡ rằng để lấy lại chúng từ trong tay Lương Xu sẽ tốn rất nhiều sức lực, nhưng hoàn toàn không, mẹ cô nói nhẹ nhàng một câu: "May mà mẹ không dám tin rằng nó là của mình". Vén rèm cửa sổ lên, đặt đống túi lên bàn, giữ nó nguyên trạng ban đầu.
Cô thì thầm, "Mẹ ơi, con sau này sẽ mua cho mẹ".
Sau trâm cài áo là hoa tai.
"Mẹ, đó thật sự là đồ rẻ tiền" cô nói.
Ngoài đôi hoa tai, bây giờ tất cả những món đồ liên quan đến Lê Dĩ Luân đều ở trong tay Lương Tuyết.
Xe dừng lại trước cổng khu nghỉ dưỡng, lúc anh cởi cho cô dây đeo mũ bảo hiểm, cô nói với anh Ôn Lễ An mẹ em thích trang sức của nhãn hiệu nổi tiếng.
Cầm lấy mũ bảo hiểm, anh sờ lên gò má cô: "Được, đều mua cho mẹ và em".
Câu trả lời của Ôn Lễ An khiến Lương Tuyết khá hài lòng, chỉ là chỉ mua đồ làm sao có thể? Vì vậy, cô lại nói với Ôn Lễ An rằng mẹ em trước đây từng là một ca sĩ nổi tiếng, anh phải tôn trọng bà ấy.
"Em không biết sao? Anh là fan cuồng của ca sĩ nổi tiếng Lương Xu".
Học viên lúc này làm sao nói như vậy.
Những lời như vậy càng làm cô vui hơn, vì vậy cô nói với anh Ôn Lễ An phải biết ơn mẹ cô, bởi vì nếu không có mẹ cô, anh không thể gặp được cô, nếu như không có cô, sẽ không có người nấu cơm giặt đồ cho anh.
"Lời này nói rất đúng", ý cười nhàn nhạt trên khóe môi anh.
Lễ An nhà Quân Hoán lúc này đẹp trai đến mức khiến cô muốn nhìn mãi thôi.
Khuôn mặt này cuối cùng đã vượt qua tình yêu sâu sắc của Lương Tuyết đối với tiền, trong lòng không cam tâm.
Hừm, cô nhăn mũi với anh.
"Còn nữa sao?".
Cô nghĩ rồi lắc đầu.
"Có muốn anh đi vào chung với em không?" anh lại hỏi.
Hoảng hốt lắc đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó có vẻ không vui lắm, cô vội vàng giải thích như sau: "Cái này không được, Ôn Lễ An anh nghĩ Lê Bảo Châu vì anh mà té một vố đau ở Angel City, mà em lập tức sắp tạt một xô nước lạnh lên đầu Lê Dĩ Luân, Lê Bảo Châu và Lê Dĩ Luân là anh em, nhưng anh và em ... anh và em ...".
Nói đến cuối cùng giọng nói của Lương Tuyết càng ngày càng nhỏ hơn.
Lê Dĩ Luân và Mạch Chí Cao không giống nhau, điều này Lương Tuyết biết, liên quan đến vị thương nhân họ Lê này hảo cảm thì chưa tới, nhưng cảm kích lại là thật.
Gật đầu, cô vẫy tay với Ôn Lễ An.
Trước khi đi gặp Lê Dĩ Luân, Lương Tuyết đi gặp người phụ nữ Bắc Kinh trước, với tính chất công việc của cô ngay cả đơn từ chức cũng không cần trình lên.
Sau khi Lương Tuyết biểu đạt ý kiến, người phụ nữ Bắc Kinh hỏi cô xác định rồi à.
"Vâng, bà Lăng".
Người phụ nữ Bắc Kinh gật đầu.
"Vậy tôi đi trước, tạm biệt bà Lăng".
Đi được vài bước cô bị gọi lại.
"Lương Tuyết, có một việc tôi nghĩ tôi phải cho cô biết, tiền lương của cô trước giờ đều do ngài Lê trả, cũng là anh ta đề nghị tôi nên tìm một người hướng dẫn viên. Lúc đầu, tôi coi hành vi của anh ta là thủ đoạn của những công tử giàu có đối với các cô gái. Nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như không phải, ít nhất Lê Dĩ Luân sẽ không đơn thuần là muốn chơi đùa cùng cô".
Câu nói của người phụ nữ Bắc Kinh khiến những thứ mà Lương Tuyết cầm trên tay ngày càng nặng nề.
Thực ra trong lòng có lờ mờ biết được điều đó, nhưng biết sơ sơ là một chuyện, từ trong miệng người khác biết được thông tin chính xác lại là một chuyện khác.
Trong căn phòng màu trắng đó, Lương Tuyết chờ đợi cánh cửa đó mở ra, giám đốc khu nghỉ dưỡng nói, ngài Lê 10 phút sau sẽ tới.
Đó là một thương nhân có quan niệm thời gian rất chuẩn xác, khi kim đồng hồ đến đúng giờ, ánh mắt cô nhìn về phía cửa, cánh cửa mở ra, anh nở một nụ cười.
Người đàn ông đẩy cửa vào lúc nhìn thấy cô, biểu tình ngơ ngác.
Những lời nói đã chuẩn bị sẵn "Ngài Lê, những ngày này cảm ơn anh", "Ngài Lê, thỉnh thoảng tôi thỉnh thoảng có những cử chỉ đường đột hi vọng không mạo phạm tới ngài".....Những lời như thế cuối cùng biến thành một câu "Xin lỗi".
Vốn dĩ nên là "Xin lỗi ngài Lê".
Người thương nhân trước mắt lại lần nữa cường điệu rằng anh không thích bị gọi là ngài Lê.
Đồng thời lúc Lương Tuyết nói xin lỗi, những chiếc túi từ chỗ Lương Tuyết được đẩy ra trước mặt Lê Dĩ Luân.
Anh nhìn cô.
"Tôi vừa mới từ chỗ bà Lăng trở về, tôi nói với bà ấy bắt đầu từ ngày mai không cần lái xe đến đón tôi nữa".
Im lặng.
"Em quyết định rồi?"
"Vâng".
Chiếc đồng hồ trên tường hiển thị từ lúc Lê Dĩ Luân bước vào đến đây cũng chỉ mới trôi qua 4 phút, đợi kim giây lại xoay hết một vòng nữa, cô sẽ mở miệng "Tôi đi đây".
Lúc đang đợi kim giây xoay hết một vòng, trái tim Lương Tuyết bởi vì ánh nhìn chăm chú của người đàn ông trước mặt mà nặng trĩu.
"Lương Tuyết, tôi có dự cảm, tôi và em sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy" Lê Dĩ Luân mở miệng trước cô.
Cô rũ mắt xuống, nói tạm biệt.
"Hơn nữa, tôi tin rằng qua mấy ngày nữa, chúng ta vẫn sẽ gặp lại, lúc chúng ta gặp lại, giữa chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn".
Lúc Lê Dĩ Luân nói những lời này, ánh mắt Lương Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ chỗ cửa sổ này nhìn ra có thể thấy mọi thứ xảy ra ở lối vào của khu vực nghỉ dưỡng: Có lẽ là chiếc xe máy bị hư của Ôn Lễ An khiến nhân viên quản lý khu nghỉ dưỡng cảm thấy ảnh hưởng đến hình ảnh, tuy nhiên chủ nhân của máy dường như không đặt anh ta vào trong mắt. Nhân viên quản lý chống nạnh, bắt đầu giới thiệu về bối cảnh về thân phận của chủ nhân khu nghỉ mát này.
Dưới bầu trời xanh, Ôn Lễ An em ở đây, yên tâm đi, em sẽ không để người đàn ông khác chiếm tiện nghi đâu.
Ở lối vào của khu vực nghỉ mát là một vùng cây chuối rừng, đó là một loại cây có hình dạng giống như cây chuối, nhưng nó không kết trái, nhưng một năm bốn mùa hoa nở không ngừng, màu đỏ và cam, hết sức rực rỡ.
Cây chuối rừng nằm ven theo hàng rào xung quang của khu nghỉ dưỡng màu trắng, phía đông là Angel City, phía tây là bãi biển, vào thời điểm này, biển có màu xanh, sóng màu trắng giống như những tà váy gạc màu trắng mà các cô gái bị gió thổi lên.
Đợi lát nữa, cô muốn Ôn Lễ An chở cô đến bãi biển.
Ừ, muốn như vậy.
Lúc này, đã tới lúc rời đi rồi.
Ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay về lại, người đàn ông trước mặt vào một buổi chiều nào đó trong mùi thơm của hồng trà, đã cho cô biết về thế giới bên ngoài.
Mỉm cười, ánh mắt không có mang theo bất cứ cản trở.
"Lê Dĩ Luân, tôi phải trở về rồi, có người đang đợi tôi trở về".
Cánh cửa màu trắng với hoa văn màu xanh lá cây đã đóng lại được một lúc.
Tôi phải trở về rồi, có người đang đợi tôi trở về, ám thị trong câu nói này không nói cũng biết.
Nếu như Lê Dĩ Luân không đoán sai, người đón cô trở về là một chàng trai, hơn nữa chỉ cần anh đi đến cửa sổ, anh có thể thấy chàng trai đó đang đợi để đón cô.
Nếu như, lúc này anh đến trước cửa sổ, có lẽ vẫn kịp.
Nhưng bước chân vẫn đứng yên.
Đôi chân bất động khiến Lê Dĩ Luân đặt tay lên trán, không thể cười với chính mình. Có lẽ đây là thất tình trong truyền thuyết? Có lẽ lúc này anh đã gặp phải thất tình như trong truyền thuyết.
Khi Lê Dĩ Luân đến trước cửa sổ, lối vào khu nghỉ mát đã vắng tanh.
Bên ngoài cửa sổ, hàng rào trắng, biển xanh, đường bờ biển dài vô tận.
Trên bờ biển, trong giữa màu xanh và trắng, một cô gái tóc dài ngồi trên ghế sau của một chàng trai có dáng người đẹp, gió biển cuốn mái tóc dài của cô gái.
Mở cửa sổ, trong mơ hồ, trong làn gió biển thổi tới có một mùi hương từ mái tóc dài của cô gái, nhắm mắt lại, hương thơm đã biến thành một tấm màn đen, buổi chiều mùa đông có hai người yêu nhau thắm thiết.
Ngửi mùi hương mái tóc cô, anh tự lẩm bẩm: "Tôi tin rằng vài ngày nữa, chúng ta vẫn sẽ gặp lại, lúc chúng ta gặp lại, giữa chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn".
Cùng lúc đó, con chim hải âu trắng trên bờ biển vào buổi sáng đã bị tiếng hét của cô gái dọa hoảng sợ, dang rộng đôi cánh. Cô gái hét lên với gió biển: "Ôn Lễ An, em muốn anh sau này phải mua bãi biển này".
"Ôn Lễ An, em muốn anh sau này phải mua bãi biển này" âm thanh xuyên qua tầng tầng lớp lớp mặt biển.
Trong mơ hồ, tiếng mở cửa truyền tới.
"Sao nhanh như vậy đã trở về?" cơ thể dịch chuyển ra bên mép giường, từ nơi đó có thể thấy phía dưới lầu.
Cách lan can gỗ cao 10cm, mặt nhìn xuống dưới, cô hé mắt ra, bóng người đang di chuyển trong khe mắt, ừm, lúc này đang ... nhặt quyển sách tối qua bị cô đẩy xuống, rơi trên sàn nhà, nếu như đoán không sai, áo ngực của cô có lẽ cũng rơi trên sàn.
Nhặt sách xong, là quần áo, cô tối qua không một mảnh vải bị anh ôm lên lầu trên.
Ôn Lễ An ngay cả dọn phòng cũng tao nhã như lúc anh ăn cơm, chỉ là, lúc này cô làm sao lại cảm thấy... người đang dọn phòng không cao bằng Ôn Lễ An.
Lại mở khe mắt ra thêm chút nữa.
Trong chớp mắt con ngươi tìm được tiêu điểm, nếu như không phải lan can chắn lại, Lương Tuyết nghĩ cô nhất định sẽ rơi xuống đất rất khoa trương.
Bà......bà Ferdinand?!
Cái tên này khiến Lương Tuyết chớp mắt tỉnh ngủ, nấp vào trong chăn đầu tiên, không dám hít thở, chỉ là....nếu như không nhớ sai, cô lúc nãy vừa mới nói chuyện.
Tai của bà Ferdinand rất thính.
Làm sao đây? Làm gì tiếp đây?
Nếu không, đừng bộc lộ thân phận, cho dù mẹ ở trong phòng con trai nhìn thấy một cô gái khỏa thân thì ở Angel City không phải việc hiếm lạ gì. Hoặc là bà Ferdinand hiểu lầm cô là cô gái thích Ôn Lễ An ở Angel City, những cô gái kia nói sao thì vẫn tốt hơn Lương Tuyết.
Hạ quyết tâm, Lương Tuyết dùng chăn bọc chặt mình lại, giữ hơi thở, lắng nghe động tĩnh dưới lầu, lúc này, bà Ferdinand đang quét sàn, quét sàn nhà là bước cuối cùng của việc dọn phòng.
Chỉ mong nhanh nhanh liền có thể nghe thấy tiếng mở cửa.
Không có tiếng mở cửa vang lên, ngược lại là tiếng bước chân của người dọn xong phòng truyền đến ở dưới cầu thang gỗ, dừng lại.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, trốn vào trong chăn, tim dường như từ lồng ngực muốn nhảy ra ngoài.
Cuối cùng.
Người đứng dưới cầu thang gỗ âm thanh bình tĩnh: "Còn không xuống sao?".
Trái tim đập điên cuồng cũng theo giọng nói đó mà hồi phục lại tần số trước.
Cô thật ngây thơ.
Bà Ferdinand là kiểu người đánh bạc có thể dùng 10 đô la kiếm được 1000 đô la cho mười đô la, ngược lại là Lương Xu, Lương Xu là loại con bạc trong túi có 1000 đô la nhưng cuối cùng ngay cả 10 đô la tiền phí xe đều thua sạch.
Bà Ferdinand là một con bạc bình tĩnh nhất, Lương Xu là con bạc nhiệt tình nhất.
Đầu cô khẽ lộ ra từ trong chăn, chỉ là lúc này cô không tìm được quần áo, cơ thể trần truồng bọc trong chăn.
"Có thể nhanh hơn được không? Bây giờ Lễ An có lẽ đang trên đường trở về".
Thở ra một hơi, cô miễn cưỡng dùng tấm chăn quấn quanh cơ thể.
Chỉ là chăn hơi dài, lại thêm bà Ferdinand đang đứng một bên, dẫn đến Lương Tuyết lúc bước xuống bậc lầu thứ 3 thì té ngã.
Không có gì đáng xấu hổ hơn bây giờ, cô đứng dậy khỏi mặt đất, ngay cả mắt còn không dám ngước lên, nhìn những ngón chân trần của mình lộ ra trong không khí, thấp giọng nói "Xin chào".
"Mặc quần áo vào đi".
Chiếc áo sơ mi mà tối qua Ôn Lễ An chỉnh ngay ngắn được đặt trên lưng ghế, chiếc áo ngực chồng lên áo sơ mi, và trước ngực còn có song song.... càng nhớp nháp hơn.
Càng thảm không dám nhìn.
Cầm lấy áo sơ mi, từ trong tủ quần áo của Ôn Lễ An tìm lấy cái quần.
Ống quần quá dài, nhưng cô bây giờ không rảnh để quan tâm đến ống quần dài, bà Ferdinand nói đúng, Ôn Lễ An lúc này có lẽ đang đi trên đường trở lại rồi.
Khoảnh khắc khi cô vừa từ cầu thang ngã xuống đã khiến cơn đau bắt đầu trở lại, nhấc ống quần, đi một cách khập khiễng, cô đứng trước mặt bà Ferdinand.
Căng da đầu, cô cung kính nói: "Xin chào".
Ánh mắt từ mái tóc nhìn xuống, lại từ ngón chân nhìn lên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt cô.
Người phụ nữ trung niên thanh nhã như một bông hoa súng cười ấm áp: "Không cần lo lắng, tôi sẽ rời khỏi đây trước khi Ôn Lễ An về, tôi không định để nó đẩy cửa rồi nhìn thấy cảnh này".
Ngừng một chút, giọng điệu chậm lại: "Cảnh này đối với Lễ An mà nói có nghĩa lựa chọn, đưa ra lựa chọn giữa mẹ và người phụ nữ của mình, điều này hơi tàn nhẫn với Lễ An, nó chỉ mới mười tám tuổi thôi".
Giữa mẹ và người phụ nữ của mình, phải đưa ra lựa chọn! Lập trường rõ ràng.
Điện thoại di động mà Ôn Lễ An mua cho cô nằm lặng lẽ trên bàn, liếc nhìn điện thoại một cái, cô cúi đầu: "Cô có thể nghe con nói ...".
"Chiếc váy đó là người đàn ông kia tặng cô sao?" Bà Ferdinand ngắt lời Lương Tuyết.
Chiếc váy? Trong lòng cười khổ, nếu như biết như vậy tối qua có lẽ nên để Ôn Lễ An xé nó đi, lúc này chiếc váy đó đang treo trên tường.
Chiếc váy treo trên tường và cảnh xảy ra ở lối vào trung tâm thương mại cách đây vài ngày, đang xác nhận những lời của Ferdinand Dung trước đây "Cô có một đôi mắt không an phận".
Cô có một đôi mắt không an phận, một tầng nghĩa khác là, cô là một người phụ nữ không an phận.
Có lẽ vậy, nhưng ít nhất lúc này tim cô là chắc chắn, chắc chắn muốn vì Ôn Lễ An mà giặt đồ, nấu cơm.
Chắc chắn vì Ôn Lễ An mà giặt đồ, nấu cơm nhưng không thể chỉ là nói miệng là được, người phụ nữ trước mắt là mẹ của Ôn Lễ An.
Âm thanh gần như rất thấp: "Con sẽ đem nó trả lại , còn nữa ...cô đừng hiểu nhầm ý con, lần đó, cảnh mà cô nhìn thấy tại trung tâm thương mại là giữa con và ... và xảy ra lúc con với Ôn Lễ An cãi nhau, đó là con đang bất mãn với Ôn Lễ An, cô yên tâm, con bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện điều tương tự...".
Lời nói lần nữa bị ngắt.
"Cô không cần lo lắng, tôi không chỉ sẽ không để Lễ An bây giờ phải đối mặt với việc đại loại như giữa mẹ và bạn gái của mình phải đưa ra lựa chọn. Tôi cũng sẽ không ngang ngược can thiệp vào mối quan hệ giữa hai người, cuối cùng nó mới chỉ 18 tuổi". Lúc nói lời này, ánh mắt bà Ferdinand từ trên mặt Lương Tuyết nhìn xuống "Chàng trai 18 tuổi sẽ mê luyến thân thể của con gái là chuyện hết sức bình thường".
Cô còn có thể nói gì được bây giờ? Muốn gạt bỏ cô, con trai bác không có nông cạn như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ, mối quan hệ của cô với Ôn Lễ An thực sự được phát triển từ quan hệ tình dục, thỉnh thoảng, Lương Tuyết cũng sẽ giống với nhiều phụ nữ ở Angel City, nhiều lần tự hỏi mình trong gương "Tên nhóc ở Hadrian là yêu cơ thể tôi hay là yêu trái tim tôi".
"Chàng trai 18 tuổi sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành, sẽ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, một số phụ nữ chỉ có thể khiến giác quan của họ đạt được sự vui vẻ ngắn ngủi, một số phụ nữ khác có thể khiến tâm hồn họ mãi mãi bình yên. Giữa suy nghĩ, hai bên phương trời sẽ chuyển dời theo thời gian, bắt đầu nghiêng lệch".
"Tôi vẫn rất may mắn khi ở đây hôm nay nhìn thấy cô, ít nhất cô không dùng ma túy, không có mối quan hệ nam nữ phức tạp, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Trong mắt tôi, cô chỉ là đối tượng thử nghiệm tình dục của Lễ An".
Bà ta không chỉ là nhà đầu tư xuất sắc, còn có thiên phú ngôn ngữ.
"Đối với cô, tôi cũng hoàn toàn không lo lắng, cô vẫn không tốt đến mức khiến tôi lo lắng sẽ mất đi đứa con này, lần đầu gặp cô, tôi liền biết, đứa con trai lớn của tôi dẫn về nhà một cô gái ích kỷ, tiêu cực, không dám trả giá, sợ hãi trả giá, loại người này thường vào thời khắc mấu chốt thì rơi ra khỏi mắt xích". Nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa giống như đang tận hưởng bước chân đầu tiên của đứa con mình mới hình thành "Tối hôm đó đến trước cửa nhà tôi, lúc lâm trận bỏ chạy chính là ví dụ tốt nhất, cho nên tôi không lo lắng".
Hóa ra bà Ferdinand không phải là bây giờ mới biết chuyện giữa cô và Ôn Lễ An, người phụ nữ này còn biết giả vờ hơn cô.
"Tôi phải đi rồi, hi vọng lời tôi vừa nói không mang lại cho cô bất cứ sự không vui nào".
Làm sao có thể không có bất cứ điều gì không vui, bà ấy đánh giá cô rất thấp.
"Cô cũng biết rằng Lễ An hiện đang trên đường mua đồ ăn sáng cho con, cô thực sự không lo lắng sao?" cô đứng thẳng người, cười thầm." Thưa bà, sau con trai lớn của bà, đứa con trai thứ hai của bà sáng nào cũng dậy mua đồ ăn sáng cho tôi, ngày nào cũng cằn nhằn trước giường tôi nhớ phải ăn sáng".
Bà Ferdinand dừng bước, gọi một tiếng Lương Tuyết.
Dứt khoác, Lương Tuyết đứng khoanh tay.
"Những lời này tôi nhắc lại một lần, tôi có thể cho phép đứa con lớn mỗi ngày mua đồ ăn sáng cho cô, nhưng tôi không cho phép đứa con thứ hai lặp lại sai lầm như cũ".
Đáy lòng tăm tói hơn khi bà Ferdinand diễn một gương mặt quỷ.
"Lương Tuyết, tôi sẽ không cho phép một người phụ nữ đối với Kinh Thánh, trước tòa công khai bôi nhọ danh tiếng của Lễ An". Người nói những lời này sợ rằng cô không nghe rõ, giọng điệu cực kỳ chậm.
Sáng nay, vào sáng sớm hôm nay, mái nhà bằng tôn dường như trở thành một bầu trời xanh của một ngày trắng treo trên đỉnh đầu.
Không không, không thể chớp mắt, mẹ đang đợi cô về nhà, mẹ cô là một người phụ nữ đáng thương.
Dưới bầu trời xanh của ngày nắng, cô cố gắng mở to đôi mắt, mắt nhìn về phía trước, không nhìn vào những đôi mắt kia, cô biết, trên gương mặt của những đôi mắt dọc đường đó nhất định viết chữ tràn đầy thất vọng, trong những đôi mắt đó nhất định có vài biểu tình hận không thể xé nát miệng của cô, trong vài đôi mắt đó nhất định có mẹ của Nika, có Taya.....
Âm thanh gần bên tai cô đang nói: "Lương Tuyết, tôi kỳ vọng có một ngày cô cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình mà rời khỏi Lễ An".
Trong một sự im lặng, có tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng bước chân bỏ đi.
Ngay sau tiếng bước chân đi ra xa, có tiếng bước chân từ xa đến gần, bước chân dừng lại ở cánh cửa, tiếng cánh cửa mở ra, tiếng cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân đến lại gần cô.
Giọng nói giống như sợ hãi cô hù dọa ai đó: "Đang nghĩ gì vậy? Hửm?".
Đột nhiên tỉnh dậy, vòng tay ôm lấy người trước mắt, áp mặt chặt vào.
"Sao thế?".
"Không có gì".
"Sắc mặt không tốt".
"Anh còn dám nói, còn không phải vì anh".
Môi anh khẽ chạm vào khóe môi cô, trong miệng nói ừm ừm ừm, đều là vì anh,
"Hôm nay rất tốt".
"Gì vậy?".
"Anh nói phòng được dọn dẹp giống như có bà Ferdinand ở đây vậy".
Im lặng.
"Không phải là đồng ý giặt đồ nấu cơm cho anh sao? Anh phải nhắc trước để em quen thuộc với cái tên này, tới lúc đó em sẽ không vì sợ hãi mà lén lút rời đi".
Ánh mặt trời chiếu xuống, trong tay Lương Tuyết cầm túi lớn túi nhỏ cùng Ôn Lễ An đi trên con đường tới khu nghỉ dưỡng, giờ này tìm Lê Dĩ Luân tương đối dễ.
Trên con đường này, hai người rất im lặng.
Cầm trên tay Lương Tuyết là những món đồ ngày hôm đó ở trung tâm thương mại Lê Dĩ Luân mua cho Lương Xu, cô ngỡ rằng để lấy lại chúng từ trong tay Lương Xu sẽ tốn rất nhiều sức lực, nhưng hoàn toàn không, mẹ cô nói nhẹ nhàng một câu: "May mà mẹ không dám tin rằng nó là của mình". Vén rèm cửa sổ lên, đặt đống túi lên bàn, giữ nó nguyên trạng ban đầu.
Cô thì thầm, "Mẹ ơi, con sau này sẽ mua cho mẹ".
Sau trâm cài áo là hoa tai.
"Mẹ, đó thật sự là đồ rẻ tiền" cô nói.
Ngoài đôi hoa tai, bây giờ tất cả những món đồ liên quan đến Lê Dĩ Luân đều ở trong tay Lương Tuyết.
Xe dừng lại trước cổng khu nghỉ dưỡng, lúc anh cởi cho cô dây đeo mũ bảo hiểm, cô nói với anh Ôn Lễ An mẹ em thích trang sức của nhãn hiệu nổi tiếng.
Cầm lấy mũ bảo hiểm, anh sờ lên gò má cô: "Được, đều mua cho mẹ và em".
Câu trả lời của Ôn Lễ An khiến Lương Tuyết khá hài lòng, chỉ là chỉ mua đồ làm sao có thể? Vì vậy, cô lại nói với Ôn Lễ An rằng mẹ em trước đây từng là một ca sĩ nổi tiếng, anh phải tôn trọng bà ấy.
"Em không biết sao? Anh là fan cuồng của ca sĩ nổi tiếng Lương Xu".
Học viên lúc này làm sao nói như vậy.
Những lời như vậy càng làm cô vui hơn, vì vậy cô nói với anh Ôn Lễ An phải biết ơn mẹ cô, bởi vì nếu không có mẹ cô, anh không thể gặp được cô, nếu như không có cô, sẽ không có người nấu cơm giặt đồ cho anh.
"Lời này nói rất đúng", ý cười nhàn nhạt trên khóe môi anh.
Lễ An nhà Quân Hoán lúc này đẹp trai đến mức khiến cô muốn nhìn mãi thôi.
Khuôn mặt này cuối cùng đã vượt qua tình yêu sâu sắc của Lương Tuyết đối với tiền, trong lòng không cam tâm.
Hừm, cô nhăn mũi với anh.
"Còn nữa sao?".
Cô nghĩ rồi lắc đầu.
"Có muốn anh đi vào chung với em không?" anh lại hỏi.
Hoảng hốt lắc đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó có vẻ không vui lắm, cô vội vàng giải thích như sau: "Cái này không được, Ôn Lễ An anh nghĩ Lê Bảo Châu vì anh mà té một vố đau ở Angel City, mà em lập tức sắp tạt một xô nước lạnh lên đầu Lê Dĩ Luân, Lê Bảo Châu và Lê Dĩ Luân là anh em, nhưng anh và em ... anh và em ...".
Nói đến cuối cùng giọng nói của Lương Tuyết càng ngày càng nhỏ hơn.
Lê Dĩ Luân và Mạch Chí Cao không giống nhau, điều này Lương Tuyết biết, liên quan đến vị thương nhân họ Lê này hảo cảm thì chưa tới, nhưng cảm kích lại là thật.
Gật đầu, cô vẫy tay với Ôn Lễ An.
Trước khi đi gặp Lê Dĩ Luân, Lương Tuyết đi gặp người phụ nữ Bắc Kinh trước, với tính chất công việc của cô ngay cả đơn từ chức cũng không cần trình lên.
Sau khi Lương Tuyết biểu đạt ý kiến, người phụ nữ Bắc Kinh hỏi cô xác định rồi à.
"Vâng, bà Lăng".
Người phụ nữ Bắc Kinh gật đầu.
"Vậy tôi đi trước, tạm biệt bà Lăng".
Đi được vài bước cô bị gọi lại.
"Lương Tuyết, có một việc tôi nghĩ tôi phải cho cô biết, tiền lương của cô trước giờ đều do ngài Lê trả, cũng là anh ta đề nghị tôi nên tìm một người hướng dẫn viên. Lúc đầu, tôi coi hành vi của anh ta là thủ đoạn của những công tử giàu có đối với các cô gái. Nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như không phải, ít nhất Lê Dĩ Luân sẽ không đơn thuần là muốn chơi đùa cùng cô".
Câu nói của người phụ nữ Bắc Kinh khiến những thứ mà Lương Tuyết cầm trên tay ngày càng nặng nề.
Thực ra trong lòng có lờ mờ biết được điều đó, nhưng biết sơ sơ là một chuyện, từ trong miệng người khác biết được thông tin chính xác lại là một chuyện khác.
Trong căn phòng màu trắng đó, Lương Tuyết chờ đợi cánh cửa đó mở ra, giám đốc khu nghỉ dưỡng nói, ngài Lê 10 phút sau sẽ tới.
Đó là một thương nhân có quan niệm thời gian rất chuẩn xác, khi kim đồng hồ đến đúng giờ, ánh mắt cô nhìn về phía cửa, cánh cửa mở ra, anh nở một nụ cười.
Người đàn ông đẩy cửa vào lúc nhìn thấy cô, biểu tình ngơ ngác.
Những lời nói đã chuẩn bị sẵn "Ngài Lê, những ngày này cảm ơn anh", "Ngài Lê, thỉnh thoảng tôi thỉnh thoảng có những cử chỉ đường đột hi vọng không mạo phạm tới ngài".....Những lời như thế cuối cùng biến thành một câu "Xin lỗi".
Vốn dĩ nên là "Xin lỗi ngài Lê".
Người thương nhân trước mắt lại lần nữa cường điệu rằng anh không thích bị gọi là ngài Lê.
Đồng thời lúc Lương Tuyết nói xin lỗi, những chiếc túi từ chỗ Lương Tuyết được đẩy ra trước mặt Lê Dĩ Luân.
Anh nhìn cô.
"Tôi vừa mới từ chỗ bà Lăng trở về, tôi nói với bà ấy bắt đầu từ ngày mai không cần lái xe đến đón tôi nữa".
Im lặng.
"Em quyết định rồi?"
"Vâng".
Chiếc đồng hồ trên tường hiển thị từ lúc Lê Dĩ Luân bước vào đến đây cũng chỉ mới trôi qua 4 phút, đợi kim giây lại xoay hết một vòng nữa, cô sẽ mở miệng "Tôi đi đây".
Lúc đang đợi kim giây xoay hết một vòng, trái tim Lương Tuyết bởi vì ánh nhìn chăm chú của người đàn ông trước mặt mà nặng trĩu.
"Lương Tuyết, tôi có dự cảm, tôi và em sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy" Lê Dĩ Luân mở miệng trước cô.
Cô rũ mắt xuống, nói tạm biệt.
"Hơn nữa, tôi tin rằng qua mấy ngày nữa, chúng ta vẫn sẽ gặp lại, lúc chúng ta gặp lại, giữa chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn".
Lúc Lê Dĩ Luân nói những lời này, ánh mắt Lương Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ chỗ cửa sổ này nhìn ra có thể thấy mọi thứ xảy ra ở lối vào của khu vực nghỉ dưỡng: Có lẽ là chiếc xe máy bị hư của Ôn Lễ An khiến nhân viên quản lý khu nghỉ dưỡng cảm thấy ảnh hưởng đến hình ảnh, tuy nhiên chủ nhân của máy dường như không đặt anh ta vào trong mắt. Nhân viên quản lý chống nạnh, bắt đầu giới thiệu về bối cảnh về thân phận của chủ nhân khu nghỉ mát này.
Dưới bầu trời xanh, Ôn Lễ An em ở đây, yên tâm đi, em sẽ không để người đàn ông khác chiếm tiện nghi đâu.
Ở lối vào của khu vực nghỉ mát là một vùng cây chuối rừng, đó là một loại cây có hình dạng giống như cây chuối, nhưng nó không kết trái, nhưng một năm bốn mùa hoa nở không ngừng, màu đỏ và cam, hết sức rực rỡ.
Cây chuối rừng nằm ven theo hàng rào xung quang của khu nghỉ dưỡng màu trắng, phía đông là Angel City, phía tây là bãi biển, vào thời điểm này, biển có màu xanh, sóng màu trắng giống như những tà váy gạc màu trắng mà các cô gái bị gió thổi lên.
Đợi lát nữa, cô muốn Ôn Lễ An chở cô đến bãi biển.
Ừ, muốn như vậy.
Lúc này, đã tới lúc rời đi rồi.
Ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay về lại, người đàn ông trước mặt vào một buổi chiều nào đó trong mùi thơm của hồng trà, đã cho cô biết về thế giới bên ngoài.
Mỉm cười, ánh mắt không có mang theo bất cứ cản trở.
"Lê Dĩ Luân, tôi phải trở về rồi, có người đang đợi tôi trở về".
Cánh cửa màu trắng với hoa văn màu xanh lá cây đã đóng lại được một lúc.
Tôi phải trở về rồi, có người đang đợi tôi trở về, ám thị trong câu nói này không nói cũng biết.
Nếu như Lê Dĩ Luân không đoán sai, người đón cô trở về là một chàng trai, hơn nữa chỉ cần anh đi đến cửa sổ, anh có thể thấy chàng trai đó đang đợi để đón cô.
Nếu như, lúc này anh đến trước cửa sổ, có lẽ vẫn kịp.
Nhưng bước chân vẫn đứng yên.
Đôi chân bất động khiến Lê Dĩ Luân đặt tay lên trán, không thể cười với chính mình. Có lẽ đây là thất tình trong truyền thuyết? Có lẽ lúc này anh đã gặp phải thất tình như trong truyền thuyết.
Khi Lê Dĩ Luân đến trước cửa sổ, lối vào khu nghỉ mát đã vắng tanh.
Bên ngoài cửa sổ, hàng rào trắng, biển xanh, đường bờ biển dài vô tận.
Trên bờ biển, trong giữa màu xanh và trắng, một cô gái tóc dài ngồi trên ghế sau của một chàng trai có dáng người đẹp, gió biển cuốn mái tóc dài của cô gái.
Mở cửa sổ, trong mơ hồ, trong làn gió biển thổi tới có một mùi hương từ mái tóc dài của cô gái, nhắm mắt lại, hương thơm đã biến thành một tấm màn đen, buổi chiều mùa đông có hai người yêu nhau thắm thiết.
Ngửi mùi hương mái tóc cô, anh tự lẩm bẩm: "Tôi tin rằng vài ngày nữa, chúng ta vẫn sẽ gặp lại, lúc chúng ta gặp lại, giữa chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn".
Cùng lúc đó, con chim hải âu trắng trên bờ biển vào buổi sáng đã bị tiếng hét của cô gái dọa hoảng sợ, dang rộng đôi cánh. Cô gái hét lên với gió biển: "Ôn Lễ An, em muốn anh sau này phải mua bãi biển này".
"Ôn Lễ An, em muốn anh sau này phải mua bãi biển này" âm thanh xuyên qua tầng tầng lớp lớp mặt biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.