Chương 13
Ninh Viễn
20/03/2023
Nghe trong phòng tắm có tiếng nước, Tần Hiểu ngồi trên giường tâm tư hỗn loạn tưng bừng.
Họ đã ở cùng nhau một tuần, tuy rằng cùng nằm chung cái giường, nhưng cơ bản đều là quay lưng về hai hướng để ngủ. Giữa hai người ít nhất vẫn còn một khe hở, nhưng tối qua lại ôm nhau ngủ như vậy, tình cảnh này quá mức kích thích đối với Tần Hiểu.
Tuy rằng nàng với Hiên Cảnh không xảy ra chuyện gì.
Tiếng nước ngừng, Hiên Cảnh với mái tóc còn ướt, mặc áo khoác tắm đi ra.
Tần Hiểu ho một cái, đứng dậy nói: "Tôi đi gọi ba mẹ xuống ăn cơm."
"Không cần, sáng sớm họ đã ra ngoài rồi."
"Sao?"
"Cô không biết à, gần đây họ luôn bỏ chúng ta lại tự mình đi chơi đấy."
"Cái này....."
Hiên Cảnh ngồi bên cạnh Tần Hiểu, cầm lấy điều khiển tivi, nói: "Ba mẹ cô đã vứt cô cho tôi rồi."
Tần Hiểu oán trách nói: "Tại sao lại có cha mẹ vô trách nhiệm vậy chứ....."
Hiên Cảnh mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Hiểu.
"Hả? Nhìn tôi như vậy làm gì......" - Cơ thể Tần Hiểu tự động lùi lại.
"Sao, cô sợ tôi à?" - Tần Hiểu lùi về sau, Hiên Cảnh thì tiến tới, cứ như đang muốn trêu đùa. Tim Tần Hiểu đập loạn xạ, cơ thể ngã ra sau, cuối cùng hai tay mềm nhũn, nằm xuống giường.
"Phụt." - Hiên Cảnh cười đắc ý, đứng lên, cầm lấy violin ở đầu giường, mở cửa sổ sát đất, đứng trên ban công. Violin gác trên vai, bắt đầu kéo dây.
Tần Hiểu chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy nếu sáng nào cũng có thể tỉnh dậy trong tiếng violin tươi đẹp như vậy, thật tốt biết bao.
Ở lại Melbourne chừng 10 ngày, hai nhà bắt đầu đến trạm tiếp theo là Sydney.
Đến Sydney, sau khi ổn định trong khách sạn, chú Hiên xem tin tức địa phương, đầy hứng thú muốn dẫn mọi người đến Vườn bách thảo Hoàng Gia Úc, ở đó có rất nhiều loài cây hiếm.
Tần Hiểu vì đi đường xóc nảy, nên hơi mệt, huống chi là mấy cái thực vật kia, có gì đáng xem chứ? Nhưng chú Hiên quá nhiệt tình, nên không muốn giội nước lạnh. Thấy Hiên Cảnh cũng không có ý phản đối, vậy thì cứ đi theo thôi.
Vừa vào đến cửa Vườn bách thảo Hoàng Gia Úc, Tần Hiểu đã ngửi thấy một mùi rất tanh, vội vàng bịt mũi: "Oa! Mùi gì vậy?"
Chú Hiên mỉm cười vỗ vai Tần Hiểu, nói: "Chúng ta tới đây, chính là để chiêm ngưỡng cái mùi này."
Xa xa, có một đám người vây rất đông, Tần Hiểu với năm người nhà cũng đi tới. Tới càng gần thì mùi thối càng nồng, cuối cùng cha Tần, mẹ Tần với chú Hiên cũng phải bịt mũi, chỉ có Hiên Cảnh vẫn như không có chuyện gì. Tần Hiểu trong lòng cảm khái, Hiên Cảnh thật sự không biết là người hành tinh nào rớt xuống.
Sau khi đi vào, Tần Hiểu nhìn rõ thứ mọi người đang vây xem, đó là một bông hoa. Dù rằng có thể nhận ra nó là hoa, nhưng nó to đến khó tin, không nhỏ nhắn như những bông hoa khác, lại vô cùng lộng lẫy.
Tuy rằng cực kỳ đẹp, nhưng có mùi rất khó ngửi.
"Đây là Titan Arum." - Chú Hiên nói: "Rất hiếm có, lại rất khó nở, 40 năm mới nở một lần. Lần này chúng ta đến rất đúng lúc, bằng không muốn nhìn thấy vẻ đẹp kỳ lạ của nó thật không dễ."
"40 năm mới nở một lần? Nhưng tại sao lại có mùi như vậy?" - Tần Hiểu hỏi.
"Đây là đặc tính sinh sản của nó. Khi nở, mùi tỏa ra rất giống mùi thối của xác chết, hấp dẫn vài loại côn trùng đặc thù, giúp nó thụ phấn."
"À....." - Tần Hiểu hít một hơi, đi tới cạnh Hiên Cảnh. Thần thần bí bí nói: "Tôi nói câu này, cô đừng có đánh tôi."
Hiên Cảnh liếc cô một chút: "Nói đi."
"Tôi cảm thấy cô rất giống loài hoa này."
Hiên Cảnh còn "à" một tiếng, xoay người nhìn trực diện vào Tần Hiểu, hỏi: "Giống chỗ nào?""Cô xem, bề ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng khi nở thì lại tỏa ra mùi rất khó ngửi, thật khó tới gần. Không phải rất giống với tính cách của cô à?"
Khóe miệng Hiên Cảnh giật giật, nói: "Đúng, đúng là rất giống tôi. Nhưng tại sao cô lại còn đến gần tôi?"
"Có lẽ tôi là người không biết trời cao đất rộng."
"Cái gì?" - Hiên Cảnh chau mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Muốn giúp tôi thụ phấn à?"Tần Hiểu vô thức lùi về sau một bước, hai tay Hiên Cảnh đút vào túi, bộ dáng rất đắc ý. Như thể gần đây, nàng rất thường xuyên nhìn thấy biểu cảm này.
Tần Hiểu trong lòng nổi lửa, cảm thấy Hiên Cảnh gần đây đùa giỡn rất trắng trợn, nếu không phản bác, chắc chắn sẽ bị cô ấy xem thường. Thế là Tần Hiểu giơ tay trái lên, ôm lấy cổ Hiên Cảnh, xấu xa nói: "Cô đang nghía tôi à? Sao lúc nào cũng trêu chọc tôi vậy, đừng hối hận." - Tưởng rằng Hiên Cảnh sẽ dùng giọng điệu trêu chọc để phản pháo, ai dè lại thấy mặt Hiên Cảnh hơi đỏ, nhẹ nhàng đẩy Tần Hiểu ra, không nói gì chỉ đứng bên cạnh.
Bầu không khí lúng túng ngoài dự liệu, Tần Hiểu không biết nên nói cái chuyện vui gì để giải tán cái bầu không khí mẫn cảm không tên này, có chút hối hận vì sự tùy tiện của chính mình. Nhưng là, Tần Hiểu trong lòng tự nhủ: "Không phải mình đã thuận theo chủ đề của cô ấy sao?"
Ở Sydney hai ngày, gia đình hai bên lại đi đến trạm cuối cùng của chuyến du lịch Úc, Gold Coast.Hiên Cảnh rất thích bờ biển Gold Coast đầy cát trắng này, Tần Hiểu mặc áo phông rộng, quần soóc, đứng trên bờ cát. Nhìn Hiên Cảnh mặc đồ tắm đầy gợi cảm, hai chân ngâm trong nước biển, thỉnh thoảng còn quay đầu lại cười với nàng. Hoàng hôn, bãi cát, người đẹp.....một bức tranh thật đẹp mắt. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hiểu có chút lâng lâng, không biết bản thân đang ở nơi nào.
Đã tới Gold Coast, thì tất nhiên không thể bỏ qua Khu Bảo Tồn Động Vật Hoang Dã Currumbin. Tần Hiểu phát hiện, Hiên Cảnh vô cùng thích động vật, nhìn thấy chuột túi liền cười híp mắt, cái răng khểnh lộ ra bóng loáng, dáng vẻ ngây thơ như một đứa trẻ.
Bãi biển đầy cát trắng kéo dài 35km, bầu trời trong xanh, thức ăn ngon, nhúm một ngụm rượu vang. Hiên Cảnh lấy trống đánh, người dân bản xứ đầy nhiệt tình, người đẹp trần trụi trên bãi cát, động vật hoang dã đầy sống động. Tất cả đều làm Tần Hiểu phấn kích, say mê, vui đến quên trời đất.
Chơi rất lâu, toàn bộ Gold Coast đã đi hết, chụp ảnh lưu niệm, ăn uống vui chơi, mọi người đều có chút mệt.
Nằm trên cái giường lớn trong khách sạn, Tần Hiểu xem lại mấy tấm hình đã chụp hôm nay, chỉ có một tấm hình nàng và Hiên Cảnh chụp chung. Trong tấm ảnh, Hiên Cảnh không biết vì sao lại cau mày, cổ thì nghiêng một bên, bộ dáng không muốn tới quá gần Tần Hiểu. Mà Tần Hiểu thì chả hiểu vì sao cười rất tươi, mắt híp nhe răng, nét mặt đơn thuần. Nhìn tấm hình, Tần Hiểu thấy mất cân đối, nói thế nào thì người đẹp vẫn chính là người đẹp, dù làm vẻ mặt thế nào, đều rất dễ nhìn, còn nàng thì sao? So với khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh, thì mặt của nàng khó coi hơn nhiều.
Tần Hiểu tùy tiện ném tấm ảnh đi, đi ngủ, ngày mai còn phải ngồi máy bay về nước. Chuyến bay dài thật sự quá kinh khủng.
Họ đã ở cùng nhau một tuần, tuy rằng cùng nằm chung cái giường, nhưng cơ bản đều là quay lưng về hai hướng để ngủ. Giữa hai người ít nhất vẫn còn một khe hở, nhưng tối qua lại ôm nhau ngủ như vậy, tình cảnh này quá mức kích thích đối với Tần Hiểu.
Tuy rằng nàng với Hiên Cảnh không xảy ra chuyện gì.
Tiếng nước ngừng, Hiên Cảnh với mái tóc còn ướt, mặc áo khoác tắm đi ra.
Tần Hiểu ho một cái, đứng dậy nói: "Tôi đi gọi ba mẹ xuống ăn cơm."
"Không cần, sáng sớm họ đã ra ngoài rồi."
"Sao?"
"Cô không biết à, gần đây họ luôn bỏ chúng ta lại tự mình đi chơi đấy."
"Cái này....."
Hiên Cảnh ngồi bên cạnh Tần Hiểu, cầm lấy điều khiển tivi, nói: "Ba mẹ cô đã vứt cô cho tôi rồi."
Tần Hiểu oán trách nói: "Tại sao lại có cha mẹ vô trách nhiệm vậy chứ....."
Hiên Cảnh mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Hiểu.
"Hả? Nhìn tôi như vậy làm gì......" - Cơ thể Tần Hiểu tự động lùi lại.
"Sao, cô sợ tôi à?" - Tần Hiểu lùi về sau, Hiên Cảnh thì tiến tới, cứ như đang muốn trêu đùa. Tim Tần Hiểu đập loạn xạ, cơ thể ngã ra sau, cuối cùng hai tay mềm nhũn, nằm xuống giường.
"Phụt." - Hiên Cảnh cười đắc ý, đứng lên, cầm lấy violin ở đầu giường, mở cửa sổ sát đất, đứng trên ban công. Violin gác trên vai, bắt đầu kéo dây.
Tần Hiểu chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy nếu sáng nào cũng có thể tỉnh dậy trong tiếng violin tươi đẹp như vậy, thật tốt biết bao.
Ở lại Melbourne chừng 10 ngày, hai nhà bắt đầu đến trạm tiếp theo là Sydney.
Đến Sydney, sau khi ổn định trong khách sạn, chú Hiên xem tin tức địa phương, đầy hứng thú muốn dẫn mọi người đến Vườn bách thảo Hoàng Gia Úc, ở đó có rất nhiều loài cây hiếm.
Tần Hiểu vì đi đường xóc nảy, nên hơi mệt, huống chi là mấy cái thực vật kia, có gì đáng xem chứ? Nhưng chú Hiên quá nhiệt tình, nên không muốn giội nước lạnh. Thấy Hiên Cảnh cũng không có ý phản đối, vậy thì cứ đi theo thôi.
Vừa vào đến cửa Vườn bách thảo Hoàng Gia Úc, Tần Hiểu đã ngửi thấy một mùi rất tanh, vội vàng bịt mũi: "Oa! Mùi gì vậy?"
Chú Hiên mỉm cười vỗ vai Tần Hiểu, nói: "Chúng ta tới đây, chính là để chiêm ngưỡng cái mùi này."
Xa xa, có một đám người vây rất đông, Tần Hiểu với năm người nhà cũng đi tới. Tới càng gần thì mùi thối càng nồng, cuối cùng cha Tần, mẹ Tần với chú Hiên cũng phải bịt mũi, chỉ có Hiên Cảnh vẫn như không có chuyện gì. Tần Hiểu trong lòng cảm khái, Hiên Cảnh thật sự không biết là người hành tinh nào rớt xuống.
Sau khi đi vào, Tần Hiểu nhìn rõ thứ mọi người đang vây xem, đó là một bông hoa. Dù rằng có thể nhận ra nó là hoa, nhưng nó to đến khó tin, không nhỏ nhắn như những bông hoa khác, lại vô cùng lộng lẫy.
Tuy rằng cực kỳ đẹp, nhưng có mùi rất khó ngửi.
"Đây là Titan Arum." - Chú Hiên nói: "Rất hiếm có, lại rất khó nở, 40 năm mới nở một lần. Lần này chúng ta đến rất đúng lúc, bằng không muốn nhìn thấy vẻ đẹp kỳ lạ của nó thật không dễ."
"40 năm mới nở một lần? Nhưng tại sao lại có mùi như vậy?" - Tần Hiểu hỏi.
"Đây là đặc tính sinh sản của nó. Khi nở, mùi tỏa ra rất giống mùi thối của xác chết, hấp dẫn vài loại côn trùng đặc thù, giúp nó thụ phấn."
"À....." - Tần Hiểu hít một hơi, đi tới cạnh Hiên Cảnh. Thần thần bí bí nói: "Tôi nói câu này, cô đừng có đánh tôi."
Hiên Cảnh liếc cô một chút: "Nói đi."
"Tôi cảm thấy cô rất giống loài hoa này."
Hiên Cảnh còn "à" một tiếng, xoay người nhìn trực diện vào Tần Hiểu, hỏi: "Giống chỗ nào?""Cô xem, bề ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng khi nở thì lại tỏa ra mùi rất khó ngửi, thật khó tới gần. Không phải rất giống với tính cách của cô à?"
Khóe miệng Hiên Cảnh giật giật, nói: "Đúng, đúng là rất giống tôi. Nhưng tại sao cô lại còn đến gần tôi?"
"Có lẽ tôi là người không biết trời cao đất rộng."
"Cái gì?" - Hiên Cảnh chau mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Muốn giúp tôi thụ phấn à?"Tần Hiểu vô thức lùi về sau một bước, hai tay Hiên Cảnh đút vào túi, bộ dáng rất đắc ý. Như thể gần đây, nàng rất thường xuyên nhìn thấy biểu cảm này.
Tần Hiểu trong lòng nổi lửa, cảm thấy Hiên Cảnh gần đây đùa giỡn rất trắng trợn, nếu không phản bác, chắc chắn sẽ bị cô ấy xem thường. Thế là Tần Hiểu giơ tay trái lên, ôm lấy cổ Hiên Cảnh, xấu xa nói: "Cô đang nghía tôi à? Sao lúc nào cũng trêu chọc tôi vậy, đừng hối hận." - Tưởng rằng Hiên Cảnh sẽ dùng giọng điệu trêu chọc để phản pháo, ai dè lại thấy mặt Hiên Cảnh hơi đỏ, nhẹ nhàng đẩy Tần Hiểu ra, không nói gì chỉ đứng bên cạnh.
Bầu không khí lúng túng ngoài dự liệu, Tần Hiểu không biết nên nói cái chuyện vui gì để giải tán cái bầu không khí mẫn cảm không tên này, có chút hối hận vì sự tùy tiện của chính mình. Nhưng là, Tần Hiểu trong lòng tự nhủ: "Không phải mình đã thuận theo chủ đề của cô ấy sao?"
Ở Sydney hai ngày, gia đình hai bên lại đi đến trạm cuối cùng của chuyến du lịch Úc, Gold Coast.Hiên Cảnh rất thích bờ biển Gold Coast đầy cát trắng này, Tần Hiểu mặc áo phông rộng, quần soóc, đứng trên bờ cát. Nhìn Hiên Cảnh mặc đồ tắm đầy gợi cảm, hai chân ngâm trong nước biển, thỉnh thoảng còn quay đầu lại cười với nàng. Hoàng hôn, bãi cát, người đẹp.....một bức tranh thật đẹp mắt. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hiểu có chút lâng lâng, không biết bản thân đang ở nơi nào.
Đã tới Gold Coast, thì tất nhiên không thể bỏ qua Khu Bảo Tồn Động Vật Hoang Dã Currumbin. Tần Hiểu phát hiện, Hiên Cảnh vô cùng thích động vật, nhìn thấy chuột túi liền cười híp mắt, cái răng khểnh lộ ra bóng loáng, dáng vẻ ngây thơ như một đứa trẻ.
Bãi biển đầy cát trắng kéo dài 35km, bầu trời trong xanh, thức ăn ngon, nhúm một ngụm rượu vang. Hiên Cảnh lấy trống đánh, người dân bản xứ đầy nhiệt tình, người đẹp trần trụi trên bãi cát, động vật hoang dã đầy sống động. Tất cả đều làm Tần Hiểu phấn kích, say mê, vui đến quên trời đất.
Chơi rất lâu, toàn bộ Gold Coast đã đi hết, chụp ảnh lưu niệm, ăn uống vui chơi, mọi người đều có chút mệt.
Nằm trên cái giường lớn trong khách sạn, Tần Hiểu xem lại mấy tấm hình đã chụp hôm nay, chỉ có một tấm hình nàng và Hiên Cảnh chụp chung. Trong tấm ảnh, Hiên Cảnh không biết vì sao lại cau mày, cổ thì nghiêng một bên, bộ dáng không muốn tới quá gần Tần Hiểu. Mà Tần Hiểu thì chả hiểu vì sao cười rất tươi, mắt híp nhe răng, nét mặt đơn thuần. Nhìn tấm hình, Tần Hiểu thấy mất cân đối, nói thế nào thì người đẹp vẫn chính là người đẹp, dù làm vẻ mặt thế nào, đều rất dễ nhìn, còn nàng thì sao? So với khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh, thì mặt của nàng khó coi hơn nhiều.
Tần Hiểu tùy tiện ném tấm ảnh đi, đi ngủ, ngày mai còn phải ngồi máy bay về nước. Chuyến bay dài thật sự quá kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.