Chương 3
Ninh Viễn
03/02/2023
Tần Hiểu làm phóng viên thực tập ở tòa soạn, công việc rất không hài lòng, không phải ghét bỏ vì công việc không thoải mái, mà vì dung mạo không đủ tốt, sẽ không có cơ hội lên ống kính để nổi danh.
Tần Hiểu trong lúc nóng giận đã bỏ việc, cầm nửa tháng lương thực tập 1500 tệ, đi về nhà.
Trước đây Tần Hiểu không cảm thấy lớn lên khó coi thế nào, nhiều lắm cũng như người bình thường. Có thể từ khi giận dỗi với Thần Tư, thì bắt đầu nghe thấy nhiều đánh giá liên quan đến bề ngoài của mình, mà hai ngày nay càng dữ dội hơn. Tần Hiểu có chút tự giận bản thân nghĩ: có công việc nào không cần lộ mặt không? Nếu giấu cái mặt này đi, chắc người khác sẽ không bị hù!
Thế là nàng ở lì trong nhà suốt hai tuần, một bước cũng không ra khỏi cửa. Ba mẹ thấy lo lắng, thầm nghĩ cách để con gái vui lên.
Lúc này ba của Hiên Cảnh gọi đến cho cha mẹ Tần, họ liền có chủ ý. Họ định làm xong mọi việc mà không nói với Tần Hiểu, muốn dành cho con gái một niềm vui bất ngờ.
Chu Tiểu Bạch vất vả lắm mới kéo được Tần Hiểu ra khỏi nhà, gọi Tiểu A với Tiển An, bốn người đi ăn một bữa.
Chu Tiểu Bạch thấy Tần Hiểu ăn khá ngon, liền đoán tâm trạng của cô đã tốt lên, nói: "Hiểu à, chuyện là, thật ra Kỷ Nam là một người tốt, rất chân thành. Cậu ấy nói là, có ấn tượng tốt với cậu, nếu cậu thấy cô đơn thì làm quen với cậu ấy cũng được mà. Đừng có suốt ngày ở nhà buồn chán vậy, Nếu cậu sinh bệnh thì chị đây rất đau lòng á!"
Tần Hiểu không lên tiếng, cứ cắm đầu ăn cơm chiên.
Tiểu An ban đầu rất tức giận với Chu Tiểu Bạch, cảm thấy cậu ấy không hề suy nghĩ muốn tìm một người tốt cho chị em mình. Nhưng sau đó, vài lần đi chơi cùng Kỷ Nam, phát hiện dù bề ngoài người ta hơi khó coi, nhưng là người tốt, nếu hẹn hò, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Tần Hiểu. Nhưng nàng luôn cảm thấy, Tần Hiểu quen biết người đẹp như Thần Tư, chắc sẽ nhìn không thuận mắt với người dáng vẻ tầm thường. Đang muốn khuyên cô hai câu, Tần Hiểu đột nhiên ngẩng đầu nói:
"Được rồi, mấy cậu đừng có tốn công sức nữa, thời gian này mình không muốn yêu đương, chỉ muốn dành thời gian cho bạn bè. Mấy cậu đừng có đẩy mình ra ngoài đó! Chơi với mình nhiều hơn không được sao?"
Ba người đã lâu không nhìn thấy nụ cười giản dị của Tần Hiểu, liền cảm thấy thoải mái khá nhiều. Chu Tiểu Bạch ôm Tần Hiểu, nói: "Đứa nhóc này, cười lên vẫn đáng yêu như vậy." - Vừa nắm lấy cằm của cậu ấy, như muốn hôn. Làm mặt Tần Hiểu sợ đến đỏ măt, hét lên oa oa.
Thật ra Tần Hiểu muốn hỏi Chu Tiểu Bạch, Thần Tư dạo này thế nào. Thế nhưng chưa kịp nói thì nuốt xuống, cảm thấy hỏi thì sao chứ? Nếu biết cậu ấy sống không tốt thì đau lòng, mà nếu biết cậu ấy sống rất tốt thì lại càng đau lòng hơn.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua, Tiểu An với Tiểu A thỉnh thoảng sẽ đến nhà Tần Hiểu chơi. Chu Tiểu Bạch cũng tới hai lần, nhưng cô lại nói dạo này rất bận, có bạn gái mới, phải thường xuyên đưa đón. Nói bạn gái rất đúng giờ, đang nghĩ cách làm sao ném người ta lên giường.
Tần Hiểu rất coi thường thái độ sống của Chu Tiểu Bạch, cảm thấy cô chẳng bao giờ chú trọng chuyện yêu đương, cứ nhìn thấy gái đẹp là nhào tới. Chẳng trách cứ thay bạn gái như thay áo, chẳng ai được dài lâu.
Ngược lại, Tiểu A lại rất tò mò về bạn gái mới của Chu Tiểu Bạch, cứ hỏi tại sao quen được, rồi có bao nhiêu thật lòng... Ai cũng biết Chu Tiểu Bạch có mắt nhìn rất cao, người đẹp chắc chắn chạy không thoát.
"Được rồi! Mấy cậu muốn biết cô ấy đẹp cỡ nào, thì mình đưa cô ấy tới cho mấy cậu nhìn là được rồi." - Chu Tiểu Bạch cười hì hì nói.
Tiểu A ồn ào: "Này, là cậu nói nha! Nếu tụi này thấy không đẹp, thì chúng ta đến Conrad ăn một bữa, cậu đãi!"
Chu Tiểu Bạch xua tay, tràn đầy tự tin nói: "Không vấn đề! Có điều, mấy cậu phải giúp mình...." - Nói xong cười gian.
Tiểu A tiếp lời: "Giúp cậu đưa người ta lên giường chứ gì!"
Hai người nói xong cười ha hả, Tiểu An đập cô một cái: "Sao mấy cậu có thể hèn hạ đến vậy."
Nói như vậy, Tần Hiểu cũng có chút hiếu kỳ về bạn gái mới của Chu Tiểu Bạch, không biết trông như thế nào. Tuy nhiên, nàng không đặt nhiều hy vọng vào người đó.
Bên ngoài xinh đẹp nhưng bên trong xấu xí, không phải Tần Hiểu chưa từng gặp.
Hai ngày sau, Chu Tiểu Bạch nói đã hẹn được bạn gái đến PEPPER. Tiểu A, Tiểu An và Tần Hiểu đến trước, gọi đồ uống.
Tiểu A nói đã lên kế hoạch với Chu Tiểu Bạch rồi, trước tiên là cho cô ấy uống vài ly, làm cô ấy ngà ngà say --- tất nhiên là không say thật, nếu không chẳng làm gì được khi cô ấy ói --- Sau đó, có một bộ phim rất hay suất chiếu vào nửa đêm, Chu Tiểu Bạch sẽ đưa cô ấy đi xem. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, đầu tiên là trêu chọc để cô ấy nóng bừng lên, cuối cùng là là đưa cô ấy vào hotel....
"Cắt, lỗi thời rồi." - Tiểu An gạt đi.
"Cậu thật không hiểu! Kế không sợ cũ! Tại sao kinh điển lại gọi là kinh điển hả? Bởi vì ai cũng thích sự trải nghiệm...."
Tiểu An vội vàng ngắt lời Tiểu A: "Thôi đi! Sao cậu càng lúc giống với Chu Tiểu Bạch vậy hả? Nếu cậu thế này, thì đi mà sống cả đời với Chu Tiểu Bạch đi!"
Tiểu A sợ đến mức ngậm miệng.
Tần Hiểu nhìn họ như vậy, cảm thấy khá buồn cười. Lén lúc nhìn Tiểu An một chút, dưới ánh đèn mờ, Tiểu An với mái tóc ngắn được cắt tinh xảo, toát lên vẻ đẹp thời thượng lẫn tri thức. Nghĩ đến Tiểu A với Tiểu Bạch đều rất nghe lời Tiểu An, không khỏi cảm lời nói của mấy người xinh đẹp càng có trọng lượng. Nếu đổi lại là nàng nói những lời của Tiểu An, chắc chẳng ai thèm để ý.
Tiểu A liếc mắt nhìn ra cửa, vội vàng bỏ đồ uống trong tay, kéo Tiểu An, nói: "Tới rồi!"
Tần Hiểu quay đầu nhìn, chút nữa phun hết đồ uống ra ngoài.
Chu Tiểu Bạch mặc sơmi trắng, quần tây đen, sơmi cởi hai nút trên, tóc vuốt bóng loáng, dáng vẻ vạn người mê, nụ cười rẻ tiền. Mà cô gái bên cạnh nàng, nét mặt lạnh như băng, xõa tóc, mặc nguyên cây đen, rất hợp với Chu Tiểu Bạch. Cả đoạn đường, hai người thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Tiểu A mở to mắt nói: "Ai da, An, nói gì đi, đẹp thật đó!"
Tiểu An cũng có chút xuất thần, nhưng thấy hai người đã tới trước mặt, lập tức nở nụ cười.
Nhưng Tần Hiểu thì không cười nổi, vì bạn gái của bạn tốt của mình, vẻ ngoài còn đáng sợ hơn Kỷ Nam. Gương mặt kiêu ngạo kia lại xuất hiện trước mặt Tần Hiểu, ánh mắt hai người chạm nhau, Hiên Cảnh hơi sững sờ, nhưng liền nở nụ cười. Nụ cười đó không hề nhẹ nhàng như bạn bè, mà mang theo một tia cười nhạo và rất nhiều cảm xúc khó hiểu.
Chu Tiểu Bạch kéo Hiên Cảnh ngồi đối diện ba người, cười hì hì nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn gái mình tên Hiên Cảnh, nghệ sĩ cello! Rất lợi lại!" - Sau đó chỉ vào Tiểu A và những người khác: "Đây là Tiểu A, Tiểu An, Tần Hiểu...."
"Chào." - Hiên Cảnh chỉ đơn giản nói một chữ, xem như chào hỏi.
Tiểu A, Tiểu An cứ vậy cùng nói chuyện với cô ấy, Tần Hiểu ngồi đó mà trong lòng bất an, rất nhiều lần chạm mắt với Hiên Cảnh, đều bị ánh mắt gian ác đó làm giật mình quay đi. Cuối cùng, Tần Hiểu đi vệ sinh để thoát khỏi hoàn cảnh ngột ngạt này.
Trốn trong nhà vệ sinh, tim Tần Hiểu đập loạn xạ, nàng không biết tại sao tim lại đập nhanh như vậy. Đang tự điều chỉnh bản thân, Hiên Cảnh đột nhiên nói vào tai nàng "này", Tần Hiểu hét lên "A" một cái.
"Ha ha....." - Hiên Cảnh vô cùng đắc ý cười ha hả.
"Cô.. cô làm gì vậy?"
"Cô hình như rất sợ tôi."
Tần Hiểu vô thức sờ vết thương trên mặt, vết thương bị thủy tinh cắt lần trước vẫn còn vết mờ mờ. Nàng không muốn lép vế trước mặt Hiên Cảnh, đáp lễ nói: "Tôi không phải sợ cô, mà là rất ghét nhìn thấy cô."
"À, ra thế." - Giọng nói của Hiên Cảnh rất tùy ý. Hai người đang giữ cự ly gần 1m, đột hiên Hiên Cảnh tới gần, áp sát mặt Tần Hiểu. Một mùi nước hoa ngọt ngào lọt vào khứu giác Tần Hiểu, làm cô chết choáng đầu óc.
"Cô...cô làm gì?" - Tần Hiểu vô thức lùi về sau.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh phản chiếu trong con ngươi của Tần Hiểu, nụ cười như có như không, dưới ánh đèn màu vàng nhạt đặc biệt thu hút.
"Cô ghét tôi như vậy, nhưng tôi muốn nói cho cô một tin xấu."
"Tin xấu? Tin gì?"
"Cô sắp phải ở cùng cái thứ đáng ghét này tận một tháng."
"Hả? Có ý gì?"
Hiên Cảnh không trả lời nàng, kiêu ngạo nhếch môi, đứng thẳng lên, thấy nét mặt hoảng loạn và không hiểu gì của Tần Hiểu, mang theo thắng lợi, mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài.
Tần Hiểu trong lúc nóng giận đã bỏ việc, cầm nửa tháng lương thực tập 1500 tệ, đi về nhà.
Trước đây Tần Hiểu không cảm thấy lớn lên khó coi thế nào, nhiều lắm cũng như người bình thường. Có thể từ khi giận dỗi với Thần Tư, thì bắt đầu nghe thấy nhiều đánh giá liên quan đến bề ngoài của mình, mà hai ngày nay càng dữ dội hơn. Tần Hiểu có chút tự giận bản thân nghĩ: có công việc nào không cần lộ mặt không? Nếu giấu cái mặt này đi, chắc người khác sẽ không bị hù!
Thế là nàng ở lì trong nhà suốt hai tuần, một bước cũng không ra khỏi cửa. Ba mẹ thấy lo lắng, thầm nghĩ cách để con gái vui lên.
Lúc này ba của Hiên Cảnh gọi đến cho cha mẹ Tần, họ liền có chủ ý. Họ định làm xong mọi việc mà không nói với Tần Hiểu, muốn dành cho con gái một niềm vui bất ngờ.
Chu Tiểu Bạch vất vả lắm mới kéo được Tần Hiểu ra khỏi nhà, gọi Tiểu A với Tiển An, bốn người đi ăn một bữa.
Chu Tiểu Bạch thấy Tần Hiểu ăn khá ngon, liền đoán tâm trạng của cô đã tốt lên, nói: "Hiểu à, chuyện là, thật ra Kỷ Nam là một người tốt, rất chân thành. Cậu ấy nói là, có ấn tượng tốt với cậu, nếu cậu thấy cô đơn thì làm quen với cậu ấy cũng được mà. Đừng có suốt ngày ở nhà buồn chán vậy, Nếu cậu sinh bệnh thì chị đây rất đau lòng á!"
Tần Hiểu không lên tiếng, cứ cắm đầu ăn cơm chiên.
Tiểu An ban đầu rất tức giận với Chu Tiểu Bạch, cảm thấy cậu ấy không hề suy nghĩ muốn tìm một người tốt cho chị em mình. Nhưng sau đó, vài lần đi chơi cùng Kỷ Nam, phát hiện dù bề ngoài người ta hơi khó coi, nhưng là người tốt, nếu hẹn hò, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Tần Hiểu. Nhưng nàng luôn cảm thấy, Tần Hiểu quen biết người đẹp như Thần Tư, chắc sẽ nhìn không thuận mắt với người dáng vẻ tầm thường. Đang muốn khuyên cô hai câu, Tần Hiểu đột nhiên ngẩng đầu nói:
"Được rồi, mấy cậu đừng có tốn công sức nữa, thời gian này mình không muốn yêu đương, chỉ muốn dành thời gian cho bạn bè. Mấy cậu đừng có đẩy mình ra ngoài đó! Chơi với mình nhiều hơn không được sao?"
Ba người đã lâu không nhìn thấy nụ cười giản dị của Tần Hiểu, liền cảm thấy thoải mái khá nhiều. Chu Tiểu Bạch ôm Tần Hiểu, nói: "Đứa nhóc này, cười lên vẫn đáng yêu như vậy." - Vừa nắm lấy cằm của cậu ấy, như muốn hôn. Làm mặt Tần Hiểu sợ đến đỏ măt, hét lên oa oa.
Thật ra Tần Hiểu muốn hỏi Chu Tiểu Bạch, Thần Tư dạo này thế nào. Thế nhưng chưa kịp nói thì nuốt xuống, cảm thấy hỏi thì sao chứ? Nếu biết cậu ấy sống không tốt thì đau lòng, mà nếu biết cậu ấy sống rất tốt thì lại càng đau lòng hơn.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua, Tiểu An với Tiểu A thỉnh thoảng sẽ đến nhà Tần Hiểu chơi. Chu Tiểu Bạch cũng tới hai lần, nhưng cô lại nói dạo này rất bận, có bạn gái mới, phải thường xuyên đưa đón. Nói bạn gái rất đúng giờ, đang nghĩ cách làm sao ném người ta lên giường.
Tần Hiểu rất coi thường thái độ sống của Chu Tiểu Bạch, cảm thấy cô chẳng bao giờ chú trọng chuyện yêu đương, cứ nhìn thấy gái đẹp là nhào tới. Chẳng trách cứ thay bạn gái như thay áo, chẳng ai được dài lâu.
Ngược lại, Tiểu A lại rất tò mò về bạn gái mới của Chu Tiểu Bạch, cứ hỏi tại sao quen được, rồi có bao nhiêu thật lòng... Ai cũng biết Chu Tiểu Bạch có mắt nhìn rất cao, người đẹp chắc chắn chạy không thoát.
"Được rồi! Mấy cậu muốn biết cô ấy đẹp cỡ nào, thì mình đưa cô ấy tới cho mấy cậu nhìn là được rồi." - Chu Tiểu Bạch cười hì hì nói.
Tiểu A ồn ào: "Này, là cậu nói nha! Nếu tụi này thấy không đẹp, thì chúng ta đến Conrad ăn một bữa, cậu đãi!"
Chu Tiểu Bạch xua tay, tràn đầy tự tin nói: "Không vấn đề! Có điều, mấy cậu phải giúp mình...." - Nói xong cười gian.
Tiểu A tiếp lời: "Giúp cậu đưa người ta lên giường chứ gì!"
Hai người nói xong cười ha hả, Tiểu An đập cô một cái: "Sao mấy cậu có thể hèn hạ đến vậy."
Nói như vậy, Tần Hiểu cũng có chút hiếu kỳ về bạn gái mới của Chu Tiểu Bạch, không biết trông như thế nào. Tuy nhiên, nàng không đặt nhiều hy vọng vào người đó.
Bên ngoài xinh đẹp nhưng bên trong xấu xí, không phải Tần Hiểu chưa từng gặp.
Hai ngày sau, Chu Tiểu Bạch nói đã hẹn được bạn gái đến PEPPER. Tiểu A, Tiểu An và Tần Hiểu đến trước, gọi đồ uống.
Tiểu A nói đã lên kế hoạch với Chu Tiểu Bạch rồi, trước tiên là cho cô ấy uống vài ly, làm cô ấy ngà ngà say --- tất nhiên là không say thật, nếu không chẳng làm gì được khi cô ấy ói --- Sau đó, có một bộ phim rất hay suất chiếu vào nửa đêm, Chu Tiểu Bạch sẽ đưa cô ấy đi xem. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, đầu tiên là trêu chọc để cô ấy nóng bừng lên, cuối cùng là là đưa cô ấy vào hotel....
"Cắt, lỗi thời rồi." - Tiểu An gạt đi.
"Cậu thật không hiểu! Kế không sợ cũ! Tại sao kinh điển lại gọi là kinh điển hả? Bởi vì ai cũng thích sự trải nghiệm...."
Tiểu An vội vàng ngắt lời Tiểu A: "Thôi đi! Sao cậu càng lúc giống với Chu Tiểu Bạch vậy hả? Nếu cậu thế này, thì đi mà sống cả đời với Chu Tiểu Bạch đi!"
Tiểu A sợ đến mức ngậm miệng.
Tần Hiểu nhìn họ như vậy, cảm thấy khá buồn cười. Lén lúc nhìn Tiểu An một chút, dưới ánh đèn mờ, Tiểu An với mái tóc ngắn được cắt tinh xảo, toát lên vẻ đẹp thời thượng lẫn tri thức. Nghĩ đến Tiểu A với Tiểu Bạch đều rất nghe lời Tiểu An, không khỏi cảm lời nói của mấy người xinh đẹp càng có trọng lượng. Nếu đổi lại là nàng nói những lời của Tiểu An, chắc chẳng ai thèm để ý.
Tiểu A liếc mắt nhìn ra cửa, vội vàng bỏ đồ uống trong tay, kéo Tiểu An, nói: "Tới rồi!"
Tần Hiểu quay đầu nhìn, chút nữa phun hết đồ uống ra ngoài.
Chu Tiểu Bạch mặc sơmi trắng, quần tây đen, sơmi cởi hai nút trên, tóc vuốt bóng loáng, dáng vẻ vạn người mê, nụ cười rẻ tiền. Mà cô gái bên cạnh nàng, nét mặt lạnh như băng, xõa tóc, mặc nguyên cây đen, rất hợp với Chu Tiểu Bạch. Cả đoạn đường, hai người thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Tiểu A mở to mắt nói: "Ai da, An, nói gì đi, đẹp thật đó!"
Tiểu An cũng có chút xuất thần, nhưng thấy hai người đã tới trước mặt, lập tức nở nụ cười.
Nhưng Tần Hiểu thì không cười nổi, vì bạn gái của bạn tốt của mình, vẻ ngoài còn đáng sợ hơn Kỷ Nam. Gương mặt kiêu ngạo kia lại xuất hiện trước mặt Tần Hiểu, ánh mắt hai người chạm nhau, Hiên Cảnh hơi sững sờ, nhưng liền nở nụ cười. Nụ cười đó không hề nhẹ nhàng như bạn bè, mà mang theo một tia cười nhạo và rất nhiều cảm xúc khó hiểu.
Chu Tiểu Bạch kéo Hiên Cảnh ngồi đối diện ba người, cười hì hì nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn gái mình tên Hiên Cảnh, nghệ sĩ cello! Rất lợi lại!" - Sau đó chỉ vào Tiểu A và những người khác: "Đây là Tiểu A, Tiểu An, Tần Hiểu...."
"Chào." - Hiên Cảnh chỉ đơn giản nói một chữ, xem như chào hỏi.
Tiểu A, Tiểu An cứ vậy cùng nói chuyện với cô ấy, Tần Hiểu ngồi đó mà trong lòng bất an, rất nhiều lần chạm mắt với Hiên Cảnh, đều bị ánh mắt gian ác đó làm giật mình quay đi. Cuối cùng, Tần Hiểu đi vệ sinh để thoát khỏi hoàn cảnh ngột ngạt này.
Trốn trong nhà vệ sinh, tim Tần Hiểu đập loạn xạ, nàng không biết tại sao tim lại đập nhanh như vậy. Đang tự điều chỉnh bản thân, Hiên Cảnh đột nhiên nói vào tai nàng "này", Tần Hiểu hét lên "A" một cái.
"Ha ha....." - Hiên Cảnh vô cùng đắc ý cười ha hả.
"Cô.. cô làm gì vậy?"
"Cô hình như rất sợ tôi."
Tần Hiểu vô thức sờ vết thương trên mặt, vết thương bị thủy tinh cắt lần trước vẫn còn vết mờ mờ. Nàng không muốn lép vế trước mặt Hiên Cảnh, đáp lễ nói: "Tôi không phải sợ cô, mà là rất ghét nhìn thấy cô."
"À, ra thế." - Giọng nói của Hiên Cảnh rất tùy ý. Hai người đang giữ cự ly gần 1m, đột hiên Hiên Cảnh tới gần, áp sát mặt Tần Hiểu. Một mùi nước hoa ngọt ngào lọt vào khứu giác Tần Hiểu, làm cô chết choáng đầu óc.
"Cô...cô làm gì?" - Tần Hiểu vô thức lùi về sau.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh phản chiếu trong con ngươi của Tần Hiểu, nụ cười như có như không, dưới ánh đèn màu vàng nhạt đặc biệt thu hút.
"Cô ghét tôi như vậy, nhưng tôi muốn nói cho cô một tin xấu."
"Tin xấu? Tin gì?"
"Cô sắp phải ở cùng cái thứ đáng ghét này tận một tháng."
"Hả? Có ý gì?"
Hiên Cảnh không trả lời nàng, kiêu ngạo nhếch môi, đứng thẳng lên, thấy nét mặt hoảng loạn và không hiểu gì của Tần Hiểu, mang theo thắng lợi, mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.