[Tn 70] Mang Theo Không Gian Tròng Ghẹo Hán Tử
Chương 3: Đoạn Tuyệt Quan Hệ
Diệp Diệp Khinh Thị Mộng
11/09/2023
nhóm dịch: bánh bao
Nhan Tư Tư điên rồi, hay là đang lạt mềm buộc chặt?
Tô Tồn Chí có chút tức giận: “Nhan Tư Tư, mày có biết mày đang nói gì không?”
Mẹ Tô tức giận đến đau đầu, bà ta cho rằng Nhan Tư Tư đang giận dỗi, cố ý làm cho bọn họ khó chịu, lại càng trần trụi nhắm vào Tinh Vãn, đây là buộc bọn họ phải chịu thua cô, đón Nhan Tư Tư về nhà, từng bước đuổi Tinh Vãn ra khỏi Tô gia.
Đúng là tâm ngoan.
Bà ta là mẹ ruột của Nhan Tư Tư, sao bà ta không muốn đối xử tốt với cô chứ?
Chỉ là cô con gái ruột này không biết xấu hổ bò lên giường thanh niên trí thức người ta thì thôi, tính cách cũng không biết lấy lòng, luôn muốn tranh đoạt với cô con gái Tinh Vãn mà bà ta vất vả bồi dưỡng, bà ta đương nhiên đứng ở bên có lý.
Tuyệt đối không được nghe theo Nhan Tư Tư, miễn cho sau này cô trèo lên đầu cả nhà.
“Cô thật sự không muốn trở về Tô gia?
“Cả nhà có thể thành toàn cho cô, nhưng chính cô phải suy nghĩ rõ ràng, một khi quyết định sẽ không có đường quay đầu.”
Quay đầu ư?
Nhan Tư Tư ở trong lòng cười nhạo, kẻ ngốc mới quay đầu!
Lúc này đây, cô phải nắm giữ cuộc sống của mình, sống tốt với Cố Uyên, chăm sóc hai đứa con của mình.
“Làm sao, hiện tại thấy tôi rất giống như đang đùa giỡn với mấy người sao?” Nhan Tư Tư trực tiếp bước xuống giường bệnh, “Hiện tại ra đường làm đi, nếu muốn cắt đứt quan hệ thì nên sạch sẽ chút, viết cả thư từ nữa, sau này không ai có thể hối hận.”
Giọng nói của cô không pha trộn một chút cảm xúc, tiếp tục nói: “Tất nhiên, các người phải bồi thường cho tôi. Mấy người sinh ra tôi nhưng chưa từng nuôi một ngày, còn làm lạc mất tôi, ta muốn chút tiền cấp dưỡng chắc vẫn được chứ?”
“Tô Tinh Vãn hại tôi đụng phải đầu té xỉu, tôi không đến cục công an tố cáo cô ta thì thôi, bây giờ bồi thường chắc hợp lý nhỉ?”
Lý Thục Ngôn tức giận đến ngực đau, nhẹ nhàng đấm ngực thuận khí cho mình.
“Cô đang trách tôi và ba cô để lạc mất cô, hay là muốn bức chết Tinh Vãn? Có ai nói như vậy không?”
Ánh mắt Tô Cảnh Ngọc hằn lên, hoàn toàn không có kiên nhẫn với em gái ruột: “Nhan Tư Tư, cô chính là muốn tiền mà thôi, lấy cớ đoạn tuyệt quan hệ cái gì, là cảm thấy chúng tôi sẽ không cho cô, nên muốn uy hiếp chúng tôi sao?”
Thì ra, Nhan Tư Tư từng lấy lòng bọn họ, là vì tiền của Tô gia bọn họ.
Hiện giờ xem như lộ ra đuôi hồ ly.
“Mua đứt một lần, hiểu ý của tôi chứ?” Nhan Tư Tư lạnh lùng nhìn lướt qua người Tô gia, nghe được lời nói hủy tam quan trong miệng bọn họ, nội tâm cô đã không hề dao động.
Trước kia cô rất để ý bọn họ, đặc biệt để ý đối với mỗi lời nói và hành động của bọn họ, cũng không thể có được sự quan tâm của ai cả.
Hiện tại cô không thèm muốn, lời nói của bọn họ đương nhiên không có biện pháp ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
“Hai ngàn năm trăm đồng, một xu cũng không được thiếu.” Nhan Tư Tư trực tiếp xem nhẹ sắc mặt người Tô gia, nói yêu cầu của mình, “Các người chỉ cần cho tôi hai ngàn năm trăm đồng, sau này tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hai người và Tô Tinh Vãn nữa, cũng sẽ không tìm các người đòi thêm một xu.”
Ở thời đại này, hai ngàn năm trăm đồng là một khoản tiền lớn, đối với quần chúng bình thường mà nói là nghĩ cũng không dám nghĩ, người Tô gia lại có thể lấy được.
Sáu người Tô gia, ngoại trừ mẹ Tô nghỉ việc không có tiền lương, những người còn lại mỗi tháng đều có tiền lương hoặc phụ cấp lấy, trước kia mẹ Tô làm ở xưởng may nhiều năm như vậy cũng có tiền tiết kiệm.
Nhan Tư Tư điên rồi, hay là đang lạt mềm buộc chặt?
Tô Tồn Chí có chút tức giận: “Nhan Tư Tư, mày có biết mày đang nói gì không?”
Mẹ Tô tức giận đến đau đầu, bà ta cho rằng Nhan Tư Tư đang giận dỗi, cố ý làm cho bọn họ khó chịu, lại càng trần trụi nhắm vào Tinh Vãn, đây là buộc bọn họ phải chịu thua cô, đón Nhan Tư Tư về nhà, từng bước đuổi Tinh Vãn ra khỏi Tô gia.
Đúng là tâm ngoan.
Bà ta là mẹ ruột của Nhan Tư Tư, sao bà ta không muốn đối xử tốt với cô chứ?
Chỉ là cô con gái ruột này không biết xấu hổ bò lên giường thanh niên trí thức người ta thì thôi, tính cách cũng không biết lấy lòng, luôn muốn tranh đoạt với cô con gái Tinh Vãn mà bà ta vất vả bồi dưỡng, bà ta đương nhiên đứng ở bên có lý.
Tuyệt đối không được nghe theo Nhan Tư Tư, miễn cho sau này cô trèo lên đầu cả nhà.
“Cô thật sự không muốn trở về Tô gia?
“Cả nhà có thể thành toàn cho cô, nhưng chính cô phải suy nghĩ rõ ràng, một khi quyết định sẽ không có đường quay đầu.”
Quay đầu ư?
Nhan Tư Tư ở trong lòng cười nhạo, kẻ ngốc mới quay đầu!
Lúc này đây, cô phải nắm giữ cuộc sống của mình, sống tốt với Cố Uyên, chăm sóc hai đứa con của mình.
“Làm sao, hiện tại thấy tôi rất giống như đang đùa giỡn với mấy người sao?” Nhan Tư Tư trực tiếp bước xuống giường bệnh, “Hiện tại ra đường làm đi, nếu muốn cắt đứt quan hệ thì nên sạch sẽ chút, viết cả thư từ nữa, sau này không ai có thể hối hận.”
Giọng nói của cô không pha trộn một chút cảm xúc, tiếp tục nói: “Tất nhiên, các người phải bồi thường cho tôi. Mấy người sinh ra tôi nhưng chưa từng nuôi một ngày, còn làm lạc mất tôi, ta muốn chút tiền cấp dưỡng chắc vẫn được chứ?”
“Tô Tinh Vãn hại tôi đụng phải đầu té xỉu, tôi không đến cục công an tố cáo cô ta thì thôi, bây giờ bồi thường chắc hợp lý nhỉ?”
Lý Thục Ngôn tức giận đến ngực đau, nhẹ nhàng đấm ngực thuận khí cho mình.
“Cô đang trách tôi và ba cô để lạc mất cô, hay là muốn bức chết Tinh Vãn? Có ai nói như vậy không?”
Ánh mắt Tô Cảnh Ngọc hằn lên, hoàn toàn không có kiên nhẫn với em gái ruột: “Nhan Tư Tư, cô chính là muốn tiền mà thôi, lấy cớ đoạn tuyệt quan hệ cái gì, là cảm thấy chúng tôi sẽ không cho cô, nên muốn uy hiếp chúng tôi sao?”
Thì ra, Nhan Tư Tư từng lấy lòng bọn họ, là vì tiền của Tô gia bọn họ.
Hiện giờ xem như lộ ra đuôi hồ ly.
“Mua đứt một lần, hiểu ý của tôi chứ?” Nhan Tư Tư lạnh lùng nhìn lướt qua người Tô gia, nghe được lời nói hủy tam quan trong miệng bọn họ, nội tâm cô đã không hề dao động.
Trước kia cô rất để ý bọn họ, đặc biệt để ý đối với mỗi lời nói và hành động của bọn họ, cũng không thể có được sự quan tâm của ai cả.
Hiện tại cô không thèm muốn, lời nói của bọn họ đương nhiên không có biện pháp ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
“Hai ngàn năm trăm đồng, một xu cũng không được thiếu.” Nhan Tư Tư trực tiếp xem nhẹ sắc mặt người Tô gia, nói yêu cầu của mình, “Các người chỉ cần cho tôi hai ngàn năm trăm đồng, sau này tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hai người và Tô Tinh Vãn nữa, cũng sẽ không tìm các người đòi thêm một xu.”
Ở thời đại này, hai ngàn năm trăm đồng là một khoản tiền lớn, đối với quần chúng bình thường mà nói là nghĩ cũng không dám nghĩ, người Tô gia lại có thể lấy được.
Sáu người Tô gia, ngoại trừ mẹ Tô nghỉ việc không có tiền lương, những người còn lại mỗi tháng đều có tiền lương hoặc phụ cấp lấy, trước kia mẹ Tô làm ở xưởng may nhiều năm như vậy cũng có tiền tiết kiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.