[Tn 70] Mang Theo Không Gian Tròng Ghẹo Hán Tử
Chương 27: Hôn Lên Mắt
Diệp Diệp Khinh Thị Mộng
13/09/2023
Nhắm mắt lại, các giác quan bị phóng đại vô hạn.
Cố Uyên nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, cảm giác lỗ tai đang nóng lên.
Anh mở mắt nghi hoặc nhìn Nhan Tư Tư, không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, lại còn trêu chọc anh.
Nhan Tư Tư không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, ngồi xổm xuống dập lửa trong bếp, kêu Cố Uyên mở nắp ra, bưng sủi cảo ra nhà chính.
Cẩu Thặng cách vác còn ngửi thấy mùi thơm bay qua không khí, mũi dùng sức hút vài cái, mắt nhất thời sáng lên, là mùi thịt!
Nhóc con dựa vào cửa phòng bếp nhìn Chu Xuân Hà, thấy mẹ mình chuẩn bị nấu bột nhão cùng bánh tạp vụ, trong lòng không vui mừng lắm.
“Mẹ, con muốn ăn thịt! Dựa vào đâu Đại Bảo và Bối Bối có thịt ăn, còn con lại không được chứ?’
Chu Xuân Hà từ trước đến nay luôn sủng ái con trai cả Cẩu Thặng nhất, chỉ là trong lòng cô ta ghi hận chuyện Nhan Tư Tư đánh mình, nghe con trai nhắc tới đám người cách vách, tức giận không có chỗ đánh.
Cô ta kéo Cẩu Thặng vào sân hét sang nhà bên cạnh.
“Mày muốn ăn thịt thì đi cách vách làm con trai cho Nhan Tư Tư, bà đây không phải đại tiểu thư, không có cha làm giám đốc nhà máy, không nuôi nổi mày!”
Cẩu Thặng nghe mẹ nó nói như vậy, là rất muốn làm con trai cho Nhan Tư Tư, chỉ cần có thịt ăn, làm con cho ai mà không phải con chứ?
Chính là hai vợ chồng cách vách đều rất hung dữ, một người biết đánh nhóc ta, một người biết đánh mẹ mình.
Nhóc ta do dự có nên đi qua gọi Nhan Tư Tư một tiếng mẹ hay không, Chu Xuân Hà liền đánh Cẩu Thặng một cái.
“Không nói là sao? Mày không nghe rõ sao? Muốn ăn thịt thì đi sang phòng bên cạnh!”
Chu Xuân Hà không biết trong lòng Cẩu Thặng nghĩ như thế nào, cô ta nghĩ Nhan Tư Tư không cho cô ta dễ chịu, cô ta cũng không thể làm cho Nhan Tư Tư thoải mái.
Cẩu Thặng đi qua bên kia chốc lát cũng rất tốt, dù sao Nhan Tư Tư và Cố Uyên cũng không thể tức giận với một đứa bé chứ?
“Chậc chậc chậc chậc, bàn tính nhỏ của Chu Xuân Hà sao lại vang dội như vậy? Chẳng nhẽ cô là con của tên kế toán?”
Giọng nói Nhan Tư Tư đột nhiên vang lên, làm hai mẹ con Chu Xuân Hà giật nảy mình.
Chỉ thấy Nhan Tư Tư cười tủm tỉm đứng ở bên kia tường, trong tay bưng một chén sủi cảo, gắp một cái sủi cảo cắn một miếng.
“Ai nha, sủi cảo nhồi thịt heo rau cải đúng là thơm nha ~”
Cẩu Thặng ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, bụng ùng ục vang lên.
Chu Xuân Mai theo bản năng sờ sờ mặt, mặt đã sưng lên, đối với Nhan Tư Tư vẫn có một tia sợ hãi, nhưng nghe được lời của Nhan Tư Tư vẫn nhịn không được giậm chân.
“Nhan Tư Tư cô đừng không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng bản thân bò lên giường người khác là người ta cũng sẽ như thế! Tôi là con của cha mẹ tôi, cô còn nói bậy tôi sẽ về nhà mẹ đẻ kéo người đến đánh cô.”
Nhan Tư Tư không thèm để ý “A” một tiếng, nhìn về phía Cẩu Thặng không ngừng nuốt nước miếng.
“Cẩu Thặng, muốn ăn sủi cảo không?”
Cẩu Thặng vội vàng gật đầu, sợ động tác của mình chậm, sủi cảo đến miệng sẽ bay đi.
Nhan Tư Tư liếc mắt nhìn Chu Xuân Hà tức giận, hảo tâm đề nghị: “Thím dạy nhóc một biện pháp, lập tức đoạn tuyệt quan hệ với mẹ nhóc, chạy tới làm con trai của Vương quả phụ đầu thôn, khẳng định có thể ăn no.”
“Vương quả phụ không có con, vẫn muốn nhận nuôi một đứa con trai để dưỡng lão. Nếu nhóc chịu làm con trai cho bà ta, bà ta sẽ cho cháu những gì tốt nhất.”
Cố Uyên nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, cảm giác lỗ tai đang nóng lên.
Anh mở mắt nghi hoặc nhìn Nhan Tư Tư, không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, lại còn trêu chọc anh.
Nhan Tư Tư không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, ngồi xổm xuống dập lửa trong bếp, kêu Cố Uyên mở nắp ra, bưng sủi cảo ra nhà chính.
Cẩu Thặng cách vác còn ngửi thấy mùi thơm bay qua không khí, mũi dùng sức hút vài cái, mắt nhất thời sáng lên, là mùi thịt!
Nhóc con dựa vào cửa phòng bếp nhìn Chu Xuân Hà, thấy mẹ mình chuẩn bị nấu bột nhão cùng bánh tạp vụ, trong lòng không vui mừng lắm.
“Mẹ, con muốn ăn thịt! Dựa vào đâu Đại Bảo và Bối Bối có thịt ăn, còn con lại không được chứ?’
Chu Xuân Hà từ trước đến nay luôn sủng ái con trai cả Cẩu Thặng nhất, chỉ là trong lòng cô ta ghi hận chuyện Nhan Tư Tư đánh mình, nghe con trai nhắc tới đám người cách vách, tức giận không có chỗ đánh.
Cô ta kéo Cẩu Thặng vào sân hét sang nhà bên cạnh.
“Mày muốn ăn thịt thì đi cách vách làm con trai cho Nhan Tư Tư, bà đây không phải đại tiểu thư, không có cha làm giám đốc nhà máy, không nuôi nổi mày!”
Cẩu Thặng nghe mẹ nó nói như vậy, là rất muốn làm con trai cho Nhan Tư Tư, chỉ cần có thịt ăn, làm con cho ai mà không phải con chứ?
Chính là hai vợ chồng cách vách đều rất hung dữ, một người biết đánh nhóc ta, một người biết đánh mẹ mình.
Nhóc ta do dự có nên đi qua gọi Nhan Tư Tư một tiếng mẹ hay không, Chu Xuân Hà liền đánh Cẩu Thặng một cái.
“Không nói là sao? Mày không nghe rõ sao? Muốn ăn thịt thì đi sang phòng bên cạnh!”
Chu Xuân Hà không biết trong lòng Cẩu Thặng nghĩ như thế nào, cô ta nghĩ Nhan Tư Tư không cho cô ta dễ chịu, cô ta cũng không thể làm cho Nhan Tư Tư thoải mái.
Cẩu Thặng đi qua bên kia chốc lát cũng rất tốt, dù sao Nhan Tư Tư và Cố Uyên cũng không thể tức giận với một đứa bé chứ?
“Chậc chậc chậc chậc, bàn tính nhỏ của Chu Xuân Hà sao lại vang dội như vậy? Chẳng nhẽ cô là con của tên kế toán?”
Giọng nói Nhan Tư Tư đột nhiên vang lên, làm hai mẹ con Chu Xuân Hà giật nảy mình.
Chỉ thấy Nhan Tư Tư cười tủm tỉm đứng ở bên kia tường, trong tay bưng một chén sủi cảo, gắp một cái sủi cảo cắn một miếng.
“Ai nha, sủi cảo nhồi thịt heo rau cải đúng là thơm nha ~”
Cẩu Thặng ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, bụng ùng ục vang lên.
Chu Xuân Mai theo bản năng sờ sờ mặt, mặt đã sưng lên, đối với Nhan Tư Tư vẫn có một tia sợ hãi, nhưng nghe được lời của Nhan Tư Tư vẫn nhịn không được giậm chân.
“Nhan Tư Tư cô đừng không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng bản thân bò lên giường người khác là người ta cũng sẽ như thế! Tôi là con của cha mẹ tôi, cô còn nói bậy tôi sẽ về nhà mẹ đẻ kéo người đến đánh cô.”
Nhan Tư Tư không thèm để ý “A” một tiếng, nhìn về phía Cẩu Thặng không ngừng nuốt nước miếng.
“Cẩu Thặng, muốn ăn sủi cảo không?”
Cẩu Thặng vội vàng gật đầu, sợ động tác của mình chậm, sủi cảo đến miệng sẽ bay đi.
Nhan Tư Tư liếc mắt nhìn Chu Xuân Hà tức giận, hảo tâm đề nghị: “Thím dạy nhóc một biện pháp, lập tức đoạn tuyệt quan hệ với mẹ nhóc, chạy tới làm con trai của Vương quả phụ đầu thôn, khẳng định có thể ăn no.”
“Vương quả phụ không có con, vẫn muốn nhận nuôi một đứa con trai để dưỡng lão. Nếu nhóc chịu làm con trai cho bà ta, bà ta sẽ cho cháu những gì tốt nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.