[Tn 70] Mang Theo Không Gian Tròng Ghẹo Hán Tử
Chương 14: Không Gian Xuất Hiện Rồi!
Diệp Diệp Khinh Thị Mộng
12/09/2023
Cố Uyên đứng dậy tự nhiên bế Bối Bối từ trong ngực cô, đặt con gái lên giường cùng Đại Bảo chơi đùa, thoáng nhìn thấy quần áo ướt đẫm trước ngực Nhan Tư Tư, biết là kiệt tác của Bối Bối, anh bảo cô đi tắm trước.
Thời tiết vào mùa thu cũng không đùa được, buổi tối gió lạnh thành quen, Nhan Tư Tư cảm nhận được sự lạnh lẽo của quần áo xuyên qua lỗ chân lông của cô chui vào trong cơ thể, lạnh đến rùng mình một cái.
Cô lấy quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo ra, nhắc nhở Cố Uyên cạo râu, liền vội vàng rời khỏi phòng tắm rửa.
Sau khi Cố Uyên tắm rửa xong, một nhà bốn người liền nằm trên giường, hai đứa con nằm ở giữa, Nhan Tư Tư dựa vào Bối Bối, Cố Uyên ở bên cạnh Đại Bảo.
Hai đứa con không có phiền não, dựa vào ba mẹ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Suy nghĩ của Cố Uyên có chút hỗn loạn, có lúc nghĩ đến người nhà ở kinh thành xa xôi, có lúc lại nghĩ đến người bạn đang chịu khổ, càng nhiều là nghĩ đến Nhan Tư Tư đột nhiên thay đổi, sợ cô thật sự đột nhiên mang theo bé con rời đi, nhưng không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.
Nhan Tư Tư đại khái là vừa mới trở về, hoặc là thân thể hôn mê ở bệnh viện có chút lâu, đầu óc cô vẫn vô cùng, chính là vừa nhắm mắt đã nhìn thấy kiếp trước, kết cục bi thảm của cô và Cố Uyên cùng với hai bé con.
Cô càng nghĩ lại càng tức giận, dựa vào đâu mà người sống lại và xuyên không trong các tiểu thuyết khác nếu không có hệ thống thì sẽ có không gian, mà cô cẩn thận xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ mang theo không gian, sau khi sống lại thì liền biến mất! !
Chẳng lẽ, cô còn chưa đủ thảm sao?
Đều nói đứa nhỏ biết khóc có kẹo ăn, cô khóc lớn một hồi có thể mang không gian trở về hay không?
Ngay lúc cô chửi bới, bỗng nhiên từ nằm biến thành đứng, tình huống xảy ra khiến đầu cô có chút choáng váng.
Nhan Tư Tư tập trung nhìn, cảnh tượng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, không phải là không gian đi theo cô xuyên qua các thế giới khác sao?
Cô cẩn thận quan sát tình hình trong không gian, bên phải là một biệt thự nhỏ, đó là nơi cô thường xuyên nghỉ ngơi khi làm nhiệm vụ, bên trái là một dãy kho hàng, trong kho hàng là vật tư của cô ở các thế giới khác nhau.
Cô nghĩ mình có thể trở về thế giới ban đầu, mà không gian lại có chức năng bảo quản, cô không cần lo lắng sẽ hết hạn và bị hỏng, nhỡ đâu cô sống lại rồi không gian cũng theo về thì sao?
Bây giờ ván cược của cô đã thắng rồi.
Không gian trống có thể trồng trái cây và rau quả, cô cảm thấy có thể mua được đồ đạc thì không cần phải trồng, cô vừa làm nhiệm vụ vừa kiếm tiền, kiếm được tiền liền mua vật tư, cũng chỉ trồng một ít hoa tươi và hoa quả.
Có không gian, còn có tiền đòi được ở chỗ Tô gia, Nhan Tư Tư trong nháy mắt cảm thấy an toàn tràn đầy, liền rời khỏi không gian.
Nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại đều nghĩ đến sự ghê tởm của Tô Tinh Vãn cùng người Nhan gia.
Hôm nay cô ở huyện thành nhìn thấy Tô Tinh Vãn, bởi vì sốt ruột trở về thôn, cho nên mới kiếm nén ý báo thù với cô ta.
Nhẫn nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước càng nghĩ càng tức giận.
Nhan Tư Tư nằm trên giường hai mắt vô thần trầm tư.
Giận thì phải xả ra, nếu không chọc tức sẽ không tốt.
Quyết định, xong xuôi cô cẩn thận bước xuống giường, mang giày ra khỏi cửa.
Thời tiết vào mùa thu cũng không đùa được, buổi tối gió lạnh thành quen, Nhan Tư Tư cảm nhận được sự lạnh lẽo của quần áo xuyên qua lỗ chân lông của cô chui vào trong cơ thể, lạnh đến rùng mình một cái.
Cô lấy quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo ra, nhắc nhở Cố Uyên cạo râu, liền vội vàng rời khỏi phòng tắm rửa.
Sau khi Cố Uyên tắm rửa xong, một nhà bốn người liền nằm trên giường, hai đứa con nằm ở giữa, Nhan Tư Tư dựa vào Bối Bối, Cố Uyên ở bên cạnh Đại Bảo.
Hai đứa con không có phiền não, dựa vào ba mẹ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Suy nghĩ của Cố Uyên có chút hỗn loạn, có lúc nghĩ đến người nhà ở kinh thành xa xôi, có lúc lại nghĩ đến người bạn đang chịu khổ, càng nhiều là nghĩ đến Nhan Tư Tư đột nhiên thay đổi, sợ cô thật sự đột nhiên mang theo bé con rời đi, nhưng không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.
Nhan Tư Tư đại khái là vừa mới trở về, hoặc là thân thể hôn mê ở bệnh viện có chút lâu, đầu óc cô vẫn vô cùng, chính là vừa nhắm mắt đã nhìn thấy kiếp trước, kết cục bi thảm của cô và Cố Uyên cùng với hai bé con.
Cô càng nghĩ lại càng tức giận, dựa vào đâu mà người sống lại và xuyên không trong các tiểu thuyết khác nếu không có hệ thống thì sẽ có không gian, mà cô cẩn thận xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ mang theo không gian, sau khi sống lại thì liền biến mất! !
Chẳng lẽ, cô còn chưa đủ thảm sao?
Đều nói đứa nhỏ biết khóc có kẹo ăn, cô khóc lớn một hồi có thể mang không gian trở về hay không?
Ngay lúc cô chửi bới, bỗng nhiên từ nằm biến thành đứng, tình huống xảy ra khiến đầu cô có chút choáng váng.
Nhan Tư Tư tập trung nhìn, cảnh tượng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, không phải là không gian đi theo cô xuyên qua các thế giới khác sao?
Cô cẩn thận quan sát tình hình trong không gian, bên phải là một biệt thự nhỏ, đó là nơi cô thường xuyên nghỉ ngơi khi làm nhiệm vụ, bên trái là một dãy kho hàng, trong kho hàng là vật tư của cô ở các thế giới khác nhau.
Cô nghĩ mình có thể trở về thế giới ban đầu, mà không gian lại có chức năng bảo quản, cô không cần lo lắng sẽ hết hạn và bị hỏng, nhỡ đâu cô sống lại rồi không gian cũng theo về thì sao?
Bây giờ ván cược của cô đã thắng rồi.
Không gian trống có thể trồng trái cây và rau quả, cô cảm thấy có thể mua được đồ đạc thì không cần phải trồng, cô vừa làm nhiệm vụ vừa kiếm tiền, kiếm được tiền liền mua vật tư, cũng chỉ trồng một ít hoa tươi và hoa quả.
Có không gian, còn có tiền đòi được ở chỗ Tô gia, Nhan Tư Tư trong nháy mắt cảm thấy an toàn tràn đầy, liền rời khỏi không gian.
Nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại đều nghĩ đến sự ghê tởm của Tô Tinh Vãn cùng người Nhan gia.
Hôm nay cô ở huyện thành nhìn thấy Tô Tinh Vãn, bởi vì sốt ruột trở về thôn, cho nên mới kiếm nén ý báo thù với cô ta.
Nhẫn nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước càng nghĩ càng tức giận.
Nhan Tư Tư nằm trên giường hai mắt vô thần trầm tư.
Giận thì phải xả ra, nếu không chọc tức sẽ không tốt.
Quyết định, xong xuôi cô cẩn thận bước xuống giường, mang giày ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.