[Tn 70] Mang Theo Không Gian Tròng Ghẹo Hán Tử
Chương 18: Kiếp Trước Bị Mờ Mắt Rồi
Diệp Diệp Khinh Thị Mộng
12/09/2023
Tài nấu nướng của Cố Uyên coi như không tệ, cháo rau dại và canh trứng gà đơn giản như vậy, anh đều có thể nấu đến mức hấp dẫn.
Về phần khoai lang hấp... Khụ khụ, chính là dáng vẻ khoai lang hấp vốn nên có.
Canh trứng gà có hai bát, Nhan Tư Tư cho rằng là làm cho Đại Bảo và Bối Bối, đã thấy Cố Uyên đẩy một chén đến trước mặt cô, lại chia một chén khác thành hai phần cho hai con.
Hành động này có lẽ không tính là gì, Nhan Tư Tư lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Kiếp trước cô luôn cảm thấy mình không được thiên vị, kỳ thật Cố Uyên đối xử với cô vẫn rất tốt, chỉ là cô bị cái gọi là thân tình che mắt, không nhìn thấy những gì anh đã làm với mình.
Nhan Tư Tư đặt bát canh trứng gà vào giữa cô và anh: “Anh Uyên, chúng ta ăn chung đi.”
Cố Uyên không chút suy nghĩ liền đẩy canh trứng về: “Cô ăn thêm đi, gầy quá.”
Nhưng không phải là quá gầy sao? Trước kia ở Nhan gia không có cơm no ăn, phải đến tận khi kết hôn với Cố Uyên cô mới có cơm ăn no, không cần ra đồng kiếm công điểm, cô mới có chút thịt.
Nhan Tư Tư cũng không muốn bữa ăn của người một nhà còn muốn chia phần này kia, không đề cập đến các loại vật tư trong không gian của cô, tiền cô lừa của Tô gia mua được bao nhiêu quả trứng gà cơ mà, nào cần Cố Uyên tiết kiệm cho cô và bé con ăn?
Cô nhìn về phía hai bé con: “Đại Bảo, Bối Bối, chúng ta là người một nhà, có thứ tốt có phải nên cùng nhau ăn đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo vô cùng nghiêm túc, gật đầu: “Phải ạ!”
Bối Bối: “Ăn chung!”
“Ba vất vả làm việc như vậy, kiếm lương thực cho chúng ta ăn, mua trứng gà và thịt cho cả nhà, nhưng ba không nỡ ăn phải làm sao bây giờ?”
Đại Bảo và Bối Bối liếc nhau, hai bên mở to hai mắt nhìn ba bọn họ: “Ba ơi, ăn đi ạ!”
Cố Uyên có chút bất đắc dĩ, anh không phải không nỡ ăn, chỉ là trứng gà vừa vặn chỉ còn lại nhiều như vậy, đương nhiên phải ưu tiên Nhan Tư Tư và hai đứa con.
Anh còn muốn sau khi xong việc sẽ tìm thôn dân đổi thêm trứng gà, không nghĩ tới bị Nhan Tư Tư dùng để giáo dục hai đứa nhỏ.
Nhan Tư Tư có chút đắc ý nhìn anh một cái, cầm thìa múc một muỗng đưa tới bên môi anh.
“Anh Uyên, 3 chọi 1, anh phải nghe lời.”
Bối Bối tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm vung lên: “Ba, phải nghe lời nha!”
Cố Uyên không còn cách nào khác, nhưng không ăn canh trứng gà trong thìa Nhan Tư Tư, mặt khác cầm một cái thìa ăn trong bát.
Thấy thế, trong lòng Nhan Tư Tư có chút mất mát, chỉ là ở trước mặt hai bé con không biểu hiện ra ngoài, yên lặng khuyên mình phải kiên nhẫn đã.
Đóng băng ba thước không phải là một ngày lạnh lẽo, chờ Cố Uyên tin tưởng cô nghiêm túc là được rồi.
Một nhà bốn người ăn sáng xong, chuông đi làm liền vang lên.
Hôm nay là đầu thu hoạch mùa thu, những người trong làng có thể đi làm trong ruộng đều phải đi, đương nhiên không bao gồm Nhan Tư Tư, Cố Uyên chưa từng để cô đi làm.
Cô muốn chăm sóc hai bé con, mấy người trong thôn không ưa lắm cũng chỉ ngẫu nhiên nghị luận một hai câu.
Bây giờ thì khác, Nhan Tư Tư nhìn Cố Uyên sắp ra khỏi cửa, hai tay nắm lấy hai bên quần áo anh, dựa vào người anh, kề sát vào lỗ tai anh thấp giọng nói.
“Anh Uyên, anh mang theo hai bé con đi làm cùng anh được không? Ừm ừm, em muốn thuận tiện hóng hớt chuyện của Nhan gia.”
Thu hoạch mùa thu cũng không cho phép thôn dân tùy tiện lười biếng không đi làm, ngay cả những người lười biếng trong thôn cũng có lúc cũng bị đuổi ra khỏi ruộng.
Về phần khoai lang hấp... Khụ khụ, chính là dáng vẻ khoai lang hấp vốn nên có.
Canh trứng gà có hai bát, Nhan Tư Tư cho rằng là làm cho Đại Bảo và Bối Bối, đã thấy Cố Uyên đẩy một chén đến trước mặt cô, lại chia một chén khác thành hai phần cho hai con.
Hành động này có lẽ không tính là gì, Nhan Tư Tư lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Kiếp trước cô luôn cảm thấy mình không được thiên vị, kỳ thật Cố Uyên đối xử với cô vẫn rất tốt, chỉ là cô bị cái gọi là thân tình che mắt, không nhìn thấy những gì anh đã làm với mình.
Nhan Tư Tư đặt bát canh trứng gà vào giữa cô và anh: “Anh Uyên, chúng ta ăn chung đi.”
Cố Uyên không chút suy nghĩ liền đẩy canh trứng về: “Cô ăn thêm đi, gầy quá.”
Nhưng không phải là quá gầy sao? Trước kia ở Nhan gia không có cơm no ăn, phải đến tận khi kết hôn với Cố Uyên cô mới có cơm ăn no, không cần ra đồng kiếm công điểm, cô mới có chút thịt.
Nhan Tư Tư cũng không muốn bữa ăn của người một nhà còn muốn chia phần này kia, không đề cập đến các loại vật tư trong không gian của cô, tiền cô lừa của Tô gia mua được bao nhiêu quả trứng gà cơ mà, nào cần Cố Uyên tiết kiệm cho cô và bé con ăn?
Cô nhìn về phía hai bé con: “Đại Bảo, Bối Bối, chúng ta là người một nhà, có thứ tốt có phải nên cùng nhau ăn đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo vô cùng nghiêm túc, gật đầu: “Phải ạ!”
Bối Bối: “Ăn chung!”
“Ba vất vả làm việc như vậy, kiếm lương thực cho chúng ta ăn, mua trứng gà và thịt cho cả nhà, nhưng ba không nỡ ăn phải làm sao bây giờ?”
Đại Bảo và Bối Bối liếc nhau, hai bên mở to hai mắt nhìn ba bọn họ: “Ba ơi, ăn đi ạ!”
Cố Uyên có chút bất đắc dĩ, anh không phải không nỡ ăn, chỉ là trứng gà vừa vặn chỉ còn lại nhiều như vậy, đương nhiên phải ưu tiên Nhan Tư Tư và hai đứa con.
Anh còn muốn sau khi xong việc sẽ tìm thôn dân đổi thêm trứng gà, không nghĩ tới bị Nhan Tư Tư dùng để giáo dục hai đứa nhỏ.
Nhan Tư Tư có chút đắc ý nhìn anh một cái, cầm thìa múc một muỗng đưa tới bên môi anh.
“Anh Uyên, 3 chọi 1, anh phải nghe lời.”
Bối Bối tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm vung lên: “Ba, phải nghe lời nha!”
Cố Uyên không còn cách nào khác, nhưng không ăn canh trứng gà trong thìa Nhan Tư Tư, mặt khác cầm một cái thìa ăn trong bát.
Thấy thế, trong lòng Nhan Tư Tư có chút mất mát, chỉ là ở trước mặt hai bé con không biểu hiện ra ngoài, yên lặng khuyên mình phải kiên nhẫn đã.
Đóng băng ba thước không phải là một ngày lạnh lẽo, chờ Cố Uyên tin tưởng cô nghiêm túc là được rồi.
Một nhà bốn người ăn sáng xong, chuông đi làm liền vang lên.
Hôm nay là đầu thu hoạch mùa thu, những người trong làng có thể đi làm trong ruộng đều phải đi, đương nhiên không bao gồm Nhan Tư Tư, Cố Uyên chưa từng để cô đi làm.
Cô muốn chăm sóc hai bé con, mấy người trong thôn không ưa lắm cũng chỉ ngẫu nhiên nghị luận một hai câu.
Bây giờ thì khác, Nhan Tư Tư nhìn Cố Uyên sắp ra khỏi cửa, hai tay nắm lấy hai bên quần áo anh, dựa vào người anh, kề sát vào lỗ tai anh thấp giọng nói.
“Anh Uyên, anh mang theo hai bé con đi làm cùng anh được không? Ừm ừm, em muốn thuận tiện hóng hớt chuyện của Nhan gia.”
Thu hoạch mùa thu cũng không cho phép thôn dân tùy tiện lười biếng không đi làm, ngay cả những người lười biếng trong thôn cũng có lúc cũng bị đuổi ra khỏi ruộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.