[Tn 70] Mang Theo Không Gian Tròng Ghẹo Hán Tử
Chương 47: Tình Địch Xuất Hiện
Diệp Diệp Khinh Thị Mộng
14/09/2023
“Đồng chí Nhan Tư Tư, cô định mang cơm đến cho thanh niên trí thức Cố đấy à?”
Nhan Tư Tư tỏ vẻ không thích khi Hứa Vinh nhìn cô như vẻ đang soi xét cô nên lạnh lùng đáp lại: “Có việc gì à?”
Hứa Vinh đưa ánh mắt của mình sang túi cơm, lắc đầu nuối tiếc: “Chẳng có gì cả, chỉ là tôi thấy thanh niên trí thức Cố không xứng đáng với tấm lòng của cô. Hắn ta là người nham hiểm, không hợp với cô tí nào cả.”
Nhan Tư Tư nhếch mép một cái rồi cúi đầu nhìn hai bé con nhỏ nhẹ giới thiệu.
“Đại Bảo, Bối Bối à, các con có nhớ người xấu này không? Nhất định không được chơi với người này, cũng không được nói chuyện với hắn nhé! Hắn ta không phải là người tốt đâu, mà còn nói xấu cả ba các con nữa đấy.”
Bối Bối hừ một cái: “Người xấu, không chơi.”
Đại Bảo giơ nắm đấm với đôi tay nhỏ xíu: “Ba, đánh hắn!”
Vẻ mặt Hứa Vinh không nén được cơn giận nhưng khi nhìn thấy Nhan Tư Tư xinh đẹp kia đang ngẩng cao đầu trước mặt mình, hắn có chút xao xuyến.
“Đồng chí Nhan Tư Tư, tôi chỉ muốn tốt với cô thôi. Thanh niên trí thức Cố sau khi đến Thập Lý thôn thường xuyên gây gổ, đánh người chẳng cần biết phải trái, đúng sai gì. Liệu một ngày nào đó hắn đánh cô thì sao? Đừng vì con trẻ mà phải nhẫn nhịn tên ác bá đó.”
“Lắm lời.” Nhan Tư Tư đến gần hắn, đá một cái làm hắn ngã rồi kéo tay hai đứa bé đi một mạch mà không nhìn lại.
Không ngờ Hứa Vinh sau khi bị đá không hề giận dữ, ngược lại tỏ vẻ vui vui, đứng dậy chạy theo Nhan Tư Tư.
“Đồng chí Nhan Tư Tư, cô không cần phải ngượng đâu. Thanh niên Cố vừa hung ác vừa xấu xa, cô kết hôn với anh ta sẽ không có hạnh phúc thì vì sao phải sống cùng anh ta cả đời chứ? Cô nên dũng cảm làm chủ cuộc đời của mình, tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp cô.”
Nhan Tư Tư đột nhiên quay người lại, giơ chân đá hắn lần nữa, kéo hai bé con sang một bên rồi gọi lớn: “Anh Uyên! Thanh niên trí thức Hứa tìm anh này!”
Hứa Vinh vội vã đứng dậy, vẻ sợ sệt, vì hắn tưởng rằng Cố Uyên đang ở gần hắn, mang nỗi thất vọng mà bỏ chạy một nước.
Tuy nhiên, hắn vẫn không đành lòng từ bỏ Nhan Tư Tư, dù cho người ngoài đều thừa biết rằng Nhan Tư Tư là người phụ nữ của Cố Uyên, nhưng hắn vẫn cho rằng cô bị ép buộc sống bên cạnh Cố Uyên và kết hôn với anh.
Hắn nhất định phải giành Nhan Tư Tư bên cạnh mình, khuôn mặt và dáng vẻ kiêu hãnh của cô quả thật làm người khác bị cám dỗ thì đương nhiên hắn ta cũng bị hút hồn mất rồi.
Đợi đến khi Nhan Tư Tư rời xa Cố Uyên, chỉ cần hắn tỏ vẻ quan tâm một chút thì chắc chắn Nhan Tư Tư cô ấy sẽ ngã vào vòng tay hắn thôi.
Hứa Vinh mơ mộng rằng hắn đã ở trong thôn này mấy năm nay chưa có cơ hội quay lại thành, cưới Nhan Tư Tư cho vui cũng là ý hay, đợi đến khi có cơ hội về lại thành, hắn sẽ sớm chán ngán rồi phủi mông mà bỏ rơi cô.
Nhan Tư Tư cũng nghĩ ngợi, nếu Cố Uyên biết cô đang bị gã đàn ông khác ve vãn thì chắc hẳn anh sẽ không để hắn yên.
Trong lúc Cố Uyên đang ăn cơm, cô thuật lại hết sự tình lúc cô gặp tên Hứa Vinh kia cho anh nghe.
“Anh Uyên, anh thậm chí còn không ngờ tên Hứa Vinh kia bỉ ổi đến mức nào đâu. Hắn ta gọi anh là đồ nham hiểm, gọi anh là thứ xấu xa. Lải nhải khuyên em rời xa anh cho bằng được, còn nhìn em bằng ánh mắt ghê tởm. Trông vô cùng biến thái.”
Tóc và râu của Cố Uyên thật vướng víu làm cho Nhan Tư Tư chẳng biết vẻ mặt của anh bây giờ thế nào, nhưng trong ánh mắt của anh có lẽ đang tức giận.
Nhan Tư Tư tỏ vẻ không thích khi Hứa Vinh nhìn cô như vẻ đang soi xét cô nên lạnh lùng đáp lại: “Có việc gì à?”
Hứa Vinh đưa ánh mắt của mình sang túi cơm, lắc đầu nuối tiếc: “Chẳng có gì cả, chỉ là tôi thấy thanh niên trí thức Cố không xứng đáng với tấm lòng của cô. Hắn ta là người nham hiểm, không hợp với cô tí nào cả.”
Nhan Tư Tư nhếch mép một cái rồi cúi đầu nhìn hai bé con nhỏ nhẹ giới thiệu.
“Đại Bảo, Bối Bối à, các con có nhớ người xấu này không? Nhất định không được chơi với người này, cũng không được nói chuyện với hắn nhé! Hắn ta không phải là người tốt đâu, mà còn nói xấu cả ba các con nữa đấy.”
Bối Bối hừ một cái: “Người xấu, không chơi.”
Đại Bảo giơ nắm đấm với đôi tay nhỏ xíu: “Ba, đánh hắn!”
Vẻ mặt Hứa Vinh không nén được cơn giận nhưng khi nhìn thấy Nhan Tư Tư xinh đẹp kia đang ngẩng cao đầu trước mặt mình, hắn có chút xao xuyến.
“Đồng chí Nhan Tư Tư, tôi chỉ muốn tốt với cô thôi. Thanh niên trí thức Cố sau khi đến Thập Lý thôn thường xuyên gây gổ, đánh người chẳng cần biết phải trái, đúng sai gì. Liệu một ngày nào đó hắn đánh cô thì sao? Đừng vì con trẻ mà phải nhẫn nhịn tên ác bá đó.”
“Lắm lời.” Nhan Tư Tư đến gần hắn, đá một cái làm hắn ngã rồi kéo tay hai đứa bé đi một mạch mà không nhìn lại.
Không ngờ Hứa Vinh sau khi bị đá không hề giận dữ, ngược lại tỏ vẻ vui vui, đứng dậy chạy theo Nhan Tư Tư.
“Đồng chí Nhan Tư Tư, cô không cần phải ngượng đâu. Thanh niên Cố vừa hung ác vừa xấu xa, cô kết hôn với anh ta sẽ không có hạnh phúc thì vì sao phải sống cùng anh ta cả đời chứ? Cô nên dũng cảm làm chủ cuộc đời của mình, tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp cô.”
Nhan Tư Tư đột nhiên quay người lại, giơ chân đá hắn lần nữa, kéo hai bé con sang một bên rồi gọi lớn: “Anh Uyên! Thanh niên trí thức Hứa tìm anh này!”
Hứa Vinh vội vã đứng dậy, vẻ sợ sệt, vì hắn tưởng rằng Cố Uyên đang ở gần hắn, mang nỗi thất vọng mà bỏ chạy một nước.
Tuy nhiên, hắn vẫn không đành lòng từ bỏ Nhan Tư Tư, dù cho người ngoài đều thừa biết rằng Nhan Tư Tư là người phụ nữ của Cố Uyên, nhưng hắn vẫn cho rằng cô bị ép buộc sống bên cạnh Cố Uyên và kết hôn với anh.
Hắn nhất định phải giành Nhan Tư Tư bên cạnh mình, khuôn mặt và dáng vẻ kiêu hãnh của cô quả thật làm người khác bị cám dỗ thì đương nhiên hắn ta cũng bị hút hồn mất rồi.
Đợi đến khi Nhan Tư Tư rời xa Cố Uyên, chỉ cần hắn tỏ vẻ quan tâm một chút thì chắc chắn Nhan Tư Tư cô ấy sẽ ngã vào vòng tay hắn thôi.
Hứa Vinh mơ mộng rằng hắn đã ở trong thôn này mấy năm nay chưa có cơ hội quay lại thành, cưới Nhan Tư Tư cho vui cũng là ý hay, đợi đến khi có cơ hội về lại thành, hắn sẽ sớm chán ngán rồi phủi mông mà bỏ rơi cô.
Nhan Tư Tư cũng nghĩ ngợi, nếu Cố Uyên biết cô đang bị gã đàn ông khác ve vãn thì chắc hẳn anh sẽ không để hắn yên.
Trong lúc Cố Uyên đang ăn cơm, cô thuật lại hết sự tình lúc cô gặp tên Hứa Vinh kia cho anh nghe.
“Anh Uyên, anh thậm chí còn không ngờ tên Hứa Vinh kia bỉ ổi đến mức nào đâu. Hắn ta gọi anh là đồ nham hiểm, gọi anh là thứ xấu xa. Lải nhải khuyên em rời xa anh cho bằng được, còn nhìn em bằng ánh mắt ghê tởm. Trông vô cùng biến thái.”
Tóc và râu của Cố Uyên thật vướng víu làm cho Nhan Tư Tư chẳng biết vẻ mặt của anh bây giờ thế nào, nhưng trong ánh mắt của anh có lẽ đang tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.