[Tn 70] Quân Hôn: Nhà Nghiên Cứu Khoa Học Bị Đại Lão Cưng Chiều Thành Tiểu Kiều Thê
Chương 36: Đi Theo Anh 3
Chung Ly Tiên Sinh
02/08/2024
Nghe cô ấy kể những chuyện ở nông thôn, Diệp Mộ cảm thấy như đang xem một bộ phim truyền hình hành tinh đầy yêu hận trên vũ trụ.
Nhưng điều khiến cô để tâm hơn là ở vùng nông thôn đó, dường như mọi người đều không được ăn uống tử tế, chế độ tính công điểm hay gì đó...
Diệp Mộ nhớ đến người anh trai hời của mình, và ba mẹ hời của mình sau khi về quê vẫn gửi đồ về thành phố.
Lúc này mới thực sự cảm nhận được sự chênh lệch về thân phận, cô là thiên tài được mọi người trên vũ trụ ngưỡng mộ, không bao giờ thiếu bất kỳ nguồn lực nào, giờ đã trở thành gánh nặng của cả gia đình.
Cũng không phải là cô dành nhiều tình cảm sâu đậm cho gia đình của chủ nhân cũ, chỉ là đột nhiên trở thành gánh nặng, nghe cô thấy không thoải mái.
Đến quân khu thì bảo họ đừng gửi đồ nữa là được.
Diệp Mộ đưa ra quyết định, muốn tìm hiểu thêm về những người bị đấu tố khi về quê như thế nào.
Cô cân nhắc từng câu từng chữ, vẫn quyết định hỏi thẳng:
"Ba mẹ... có giống thanh niên trí thức không?"
Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Mộ, cô chỉ tự nói một mình, muốn trút bầu tâm sự, không ngờ Diệp Mộ lại nói chuyện với cô ta.
Cô ta vội vàng mở lời: "Ba mẹ em là thanh niên trí thức sao? Chưa từng nghe nói đến thanh niên trí thức lớn tuổi như vậy."
Diệp Mộ khẽ lắc đầu, giải thích với cô ta:
"Là... bị đấu tố, rồi đi cải tạo."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt người phụ nữ nhìn cô bỗng thay đổi, trở nên cảnh giác, ghê tởm và phức tạp.
Thậm chí còn dịch chuyển vị trí, sau đó giật lại chiếc bánh mà Diệp Mộ đã cắn một nửa, thái độ khác xa so với trước.
Diệp Mộ cụp mắt xuống, không hy vọng từ miệng cô ta mà biết được người nhà mình sống thế nào.
Nhưng mà người phụ nữ đối diện lúc này lại vô cùng tức giận, dùng giọng điệu căm ghét tột độ, hận không thể mắng cô vài câu: "Những kẻ bị đấu tố đi cải tạo như các người, đáng ra phải ở trong chuồng bò, làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất! Bằng không các người sẽ không bao giờ học được điều hay! Vẫn mãi là bộ dạng cao cao tại thượng đó. Tôi còn cho cô ăn một chiếc bánh, đáng ra không nên cho cô!"
Diệp Mộ: Đây là lý do cô lấy lại thức ăn mà tôi đã cắn?
Nghĩ đến việc mình đã gặm một miếng, người phụ nữ có lẽ sẽ tiếp tục ăn, cô cảm thấy tức ngực.
Nhưng Diệp Mộ không nói gì, chỉ ngồi trên giường, không nói một lời.
Nhưng điều khiến cô để tâm hơn là ở vùng nông thôn đó, dường như mọi người đều không được ăn uống tử tế, chế độ tính công điểm hay gì đó...
Diệp Mộ nhớ đến người anh trai hời của mình, và ba mẹ hời của mình sau khi về quê vẫn gửi đồ về thành phố.
Lúc này mới thực sự cảm nhận được sự chênh lệch về thân phận, cô là thiên tài được mọi người trên vũ trụ ngưỡng mộ, không bao giờ thiếu bất kỳ nguồn lực nào, giờ đã trở thành gánh nặng của cả gia đình.
Cũng không phải là cô dành nhiều tình cảm sâu đậm cho gia đình của chủ nhân cũ, chỉ là đột nhiên trở thành gánh nặng, nghe cô thấy không thoải mái.
Đến quân khu thì bảo họ đừng gửi đồ nữa là được.
Diệp Mộ đưa ra quyết định, muốn tìm hiểu thêm về những người bị đấu tố khi về quê như thế nào.
Cô cân nhắc từng câu từng chữ, vẫn quyết định hỏi thẳng:
"Ba mẹ... có giống thanh niên trí thức không?"
Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Mộ, cô chỉ tự nói một mình, muốn trút bầu tâm sự, không ngờ Diệp Mộ lại nói chuyện với cô ta.
Cô ta vội vàng mở lời: "Ba mẹ em là thanh niên trí thức sao? Chưa từng nghe nói đến thanh niên trí thức lớn tuổi như vậy."
Diệp Mộ khẽ lắc đầu, giải thích với cô ta:
"Là... bị đấu tố, rồi đi cải tạo."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt người phụ nữ nhìn cô bỗng thay đổi, trở nên cảnh giác, ghê tởm và phức tạp.
Thậm chí còn dịch chuyển vị trí, sau đó giật lại chiếc bánh mà Diệp Mộ đã cắn một nửa, thái độ khác xa so với trước.
Diệp Mộ cụp mắt xuống, không hy vọng từ miệng cô ta mà biết được người nhà mình sống thế nào.
Nhưng mà người phụ nữ đối diện lúc này lại vô cùng tức giận, dùng giọng điệu căm ghét tột độ, hận không thể mắng cô vài câu: "Những kẻ bị đấu tố đi cải tạo như các người, đáng ra phải ở trong chuồng bò, làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất! Bằng không các người sẽ không bao giờ học được điều hay! Vẫn mãi là bộ dạng cao cao tại thượng đó. Tôi còn cho cô ăn một chiếc bánh, đáng ra không nên cho cô!"
Diệp Mộ: Đây là lý do cô lấy lại thức ăn mà tôi đã cắn?
Nghĩ đến việc mình đã gặm một miếng, người phụ nữ có lẽ sẽ tiếp tục ăn, cô cảm thấy tức ngực.
Nhưng Diệp Mộ không nói gì, chỉ ngồi trên giường, không nói một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.