[Tn 70] Xuyên Thành Nữ Chủ Pháo Hôi Tay Xé Cả Nhà
Chương 24:
Thiển Giạ Miêu
24/10/2024
"Sắp hành hình rồi."
Tần Dĩ An liếc nhìn đồng hồ trên tay cha, thấy kim giờ đã chỉ đến 9 giờ 48 phút. Chỉ còn 2 phút nữa là đến thời điểm Hứa công an thông báo.
Lúc này, cả pháp trường đông nghịt người nhưng lặng im đến mức có thể nghe rõ từng tiếng thở. Mọi người đều siết chặt tay, mắt không rời khỏi trung tâm pháp trường, nơi các phạm nhân đang quỳ bên hố to.
Từng giây trôi qua.
Kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ đúng 9 giờ 50.
Đã đến giờ.
**"Bang bang—"**
Từng tiếng súng chói tai vang lên, âm thanh ấy dường như vọng mãi trong không gian của pháp trường, in đậm trong đầu tất cả những người có mặt, kéo dài không dứt. Viên đạn xuyên qua gáy của các tử tù, kéo theo một làn máu đỏ tươi và từng mảnh óc trắng phun ra.
Năm kẻ quỳ bên hố đã gục xuống ngay lập tức. Máu đỏ chảy tràn ra, nhuộm đỏ bùn đất dưới hố, thấm dần vào đất. Không khí tại hiện trường trở nên nặng nề, đến mức khiến người ta khó thở.
Tần Dĩ An chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, nhưng cô không cảm thấy ghê rợn hay sợ hãi, chỉ thấy một niềm vui sướng trào dâng trong lòng.
Những kẻ ác độc cuối cùng đã nhận được kết cục xứng đáng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời xanh cao vợi, trong thoáng chốc, Tần Dĩ An thấy một hình bóng rất giống mình đang lơ lửng giữa không trung. Cô dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không phải. Trên bầu trời, quả thật có một người giống hệt cô.
Là linh hồn của nguyên chủ sao?
“Không sai, ta chính là người mà ngươi đã thấy trong sách. Cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà bọn chúng cuối cùng cũng chịu sự trừng phạt của pháp luật. Giờ ta có thể yên lòng mà đi rồi. Ngươi hãy sống tốt, đừng để ai bắt nạt mình nữa. Ta phải đi du lịch khắp các thế giới rồi, Tần Dĩ An của thời không khác, tạm biệt nhé!”
“Tạm biệt, và cảm ơn ngươi. Chúc ngươi có chuyến đi vui vẻ, bình an và hạnh phúc.” Tần Dĩ An chân thành chúc phúc trong lòng.
Bầu trời chỉ còn lại những đám mây trôi lững lờ, làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ mơn man trên gương mặt cô.
Khi việc hành hình kết thúc, thi thể của các phạm nhân được thu dọn. Bầu không khí ngột ngạt tại pháp trường dần tan biến, và đám đông xung quanh bắt đầu sôi nổi trở lại.
Nhiều người trẻ, công nhân viên từ các nhà máy đến theo yêu cầu, khi chứng kiến cảnh hành hình đã không thể chịu nổi. Một số người với tâm lý yếu đã nôn mửa tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, khó coi.
Tiếng nôn mửa vang lên từ nhiều phía.
“Khuê nữ, con không sao chứ?” Hạ Tú Lan lo lắng nhìn con gái mình, khi thấy nhiều người trẻ xung quanh có phản ứng dữ dội như vậy, bà sợ rằng Tần Dĩ An có thể đang kìm nén cảm xúc, khiến bản thân chịu ảnh hưởng không tốt.
"Ba mẹ, đừng lo lắng, con ổn lắm. Con chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ hơn lúc này, khi thấy kẻ thù đã phải trả giá." Tần Dĩ An lắc đầu, nắm tay mẹ an ủi. "Con còn mạnh mẽ hơn những gì mọi người tưởng."
“Được rồi, không hổ danh là con gái của ta, làm tốt lắm!” Tần Gia Quốc giơ ngón tay cái lên, khen ngợi con gái. Nhìn xung quanh, ông thấy nhiều nam đồng chí mặt tái mét, trong lòng càng tự hào về con mình—mạnh mẽ và trấn định, đúng là người sẽ làm nên chuyện lớn.
"Chúng ta về thôi, còn nhiều việc cần phải xử lý." Tần Dĩ An mỉm cười, dẫn cha mẹ rời khỏi pháp trường, nói về kế hoạch tiếp theo của mình.
Đang đi, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Vương Hân Hân, ngươi có bệnh hay sao, ở pháp trường mà dám ăn uống như thế này? Nghĩ sao vậy? Thật xui xẻo, mau cất đi!”
Tần Dĩ An đang nói chuyện vui vẻ, nghe thấy cái tên quen thuộc, cô dừng bước, quay đầu lại. Không xa lắm, cô thấy Vương Hân Hân đang bưng hai hộp cơm, mặt mũi đầy vẻ hèn mọn, đứng trước một đồng chí nam đang che miệng, mặt tái nhợt.
"Thật xin lỗi, Chí Quân, ta nghe nói hôm nay ngươi nhất định phải ăn món này nên mới cố ý làm cho ngươi. Ta không nghĩ nhiều như vậy, thật sự xin lỗi, ta sẽ về Cung Tiêu Xã cắt thịt làm món khác mang tới cho ngươi." Vương Hân Hân nói với vẻ áy náy.
Tần Dĩ An liếc nhìn đồng hồ trên tay cha, thấy kim giờ đã chỉ đến 9 giờ 48 phút. Chỉ còn 2 phút nữa là đến thời điểm Hứa công an thông báo.
Lúc này, cả pháp trường đông nghịt người nhưng lặng im đến mức có thể nghe rõ từng tiếng thở. Mọi người đều siết chặt tay, mắt không rời khỏi trung tâm pháp trường, nơi các phạm nhân đang quỳ bên hố to.
Từng giây trôi qua.
Kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ đúng 9 giờ 50.
Đã đến giờ.
**"Bang bang—"**
Từng tiếng súng chói tai vang lên, âm thanh ấy dường như vọng mãi trong không gian của pháp trường, in đậm trong đầu tất cả những người có mặt, kéo dài không dứt. Viên đạn xuyên qua gáy của các tử tù, kéo theo một làn máu đỏ tươi và từng mảnh óc trắng phun ra.
Năm kẻ quỳ bên hố đã gục xuống ngay lập tức. Máu đỏ chảy tràn ra, nhuộm đỏ bùn đất dưới hố, thấm dần vào đất. Không khí tại hiện trường trở nên nặng nề, đến mức khiến người ta khó thở.
Tần Dĩ An chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, nhưng cô không cảm thấy ghê rợn hay sợ hãi, chỉ thấy một niềm vui sướng trào dâng trong lòng.
Những kẻ ác độc cuối cùng đã nhận được kết cục xứng đáng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời xanh cao vợi, trong thoáng chốc, Tần Dĩ An thấy một hình bóng rất giống mình đang lơ lửng giữa không trung. Cô dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không phải. Trên bầu trời, quả thật có một người giống hệt cô.
Là linh hồn của nguyên chủ sao?
“Không sai, ta chính là người mà ngươi đã thấy trong sách. Cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà bọn chúng cuối cùng cũng chịu sự trừng phạt của pháp luật. Giờ ta có thể yên lòng mà đi rồi. Ngươi hãy sống tốt, đừng để ai bắt nạt mình nữa. Ta phải đi du lịch khắp các thế giới rồi, Tần Dĩ An của thời không khác, tạm biệt nhé!”
“Tạm biệt, và cảm ơn ngươi. Chúc ngươi có chuyến đi vui vẻ, bình an và hạnh phúc.” Tần Dĩ An chân thành chúc phúc trong lòng.
Bầu trời chỉ còn lại những đám mây trôi lững lờ, làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ mơn man trên gương mặt cô.
Khi việc hành hình kết thúc, thi thể của các phạm nhân được thu dọn. Bầu không khí ngột ngạt tại pháp trường dần tan biến, và đám đông xung quanh bắt đầu sôi nổi trở lại.
Nhiều người trẻ, công nhân viên từ các nhà máy đến theo yêu cầu, khi chứng kiến cảnh hành hình đã không thể chịu nổi. Một số người với tâm lý yếu đã nôn mửa tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, khó coi.
Tiếng nôn mửa vang lên từ nhiều phía.
“Khuê nữ, con không sao chứ?” Hạ Tú Lan lo lắng nhìn con gái mình, khi thấy nhiều người trẻ xung quanh có phản ứng dữ dội như vậy, bà sợ rằng Tần Dĩ An có thể đang kìm nén cảm xúc, khiến bản thân chịu ảnh hưởng không tốt.
"Ba mẹ, đừng lo lắng, con ổn lắm. Con chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ hơn lúc này, khi thấy kẻ thù đã phải trả giá." Tần Dĩ An lắc đầu, nắm tay mẹ an ủi. "Con còn mạnh mẽ hơn những gì mọi người tưởng."
“Được rồi, không hổ danh là con gái của ta, làm tốt lắm!” Tần Gia Quốc giơ ngón tay cái lên, khen ngợi con gái. Nhìn xung quanh, ông thấy nhiều nam đồng chí mặt tái mét, trong lòng càng tự hào về con mình—mạnh mẽ và trấn định, đúng là người sẽ làm nên chuyện lớn.
"Chúng ta về thôi, còn nhiều việc cần phải xử lý." Tần Dĩ An mỉm cười, dẫn cha mẹ rời khỏi pháp trường, nói về kế hoạch tiếp theo của mình.
Đang đi, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Vương Hân Hân, ngươi có bệnh hay sao, ở pháp trường mà dám ăn uống như thế này? Nghĩ sao vậy? Thật xui xẻo, mau cất đi!”
Tần Dĩ An đang nói chuyện vui vẻ, nghe thấy cái tên quen thuộc, cô dừng bước, quay đầu lại. Không xa lắm, cô thấy Vương Hân Hân đang bưng hai hộp cơm, mặt mũi đầy vẻ hèn mọn, đứng trước một đồng chí nam đang che miệng, mặt tái nhợt.
"Thật xin lỗi, Chí Quân, ta nghe nói hôm nay ngươi nhất định phải ăn món này nên mới cố ý làm cho ngươi. Ta không nghĩ nhiều như vậy, thật sự xin lỗi, ta sẽ về Cung Tiêu Xã cắt thịt làm món khác mang tới cho ngươi." Vương Hân Hân nói với vẻ áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.