[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Chương 21: Hai Đứa Ra Ngoài Mua Nước Tương Đi. 1
Sương Sơ
07/11/2023
“Em mang lá trà tới.” Diệp Mộc Tê chỉ về phía lá trà vừa được mình để ở trên bàn: “Ba em nói đây là loại trà ngon.”
“...”
Dung Cảnh Thần liếc nhìn túi lá trà ở trên bàn, rồi lại nhìn cốc nước mình vừa đưa cho Diệp Mộc Tê, chợt nhận ra, vừa nãy có phải là mình nên cho chút lá trà vào trong nước không nhỉ?
Nhưng, Diệp Mộc Tê đã ôm cốc nước và uống được một ngụm rồi, anh mà lấy lại thì có vẻ cũng không được hay cho lắm.
Lúc Ân Lan tưới nước xong từ bên ngoài đi vào thì nhìn thấy hai người ở trong nhà, một người thì ôm cốc nước uống liên tục, còn một người thì đứng ở bên cạnh mặt không chút biểu cảm.
Ân Lan: “...”
Không biết phải nói gì, đột nhiên có chút ghét bỏ đứa con trai này của mình, mấy năm nay chỉ biết phục vụ trong quân đội, không cả biết cách giao thiệp với phụ nữ.
Dù sao đây cũng là con vợ của anh, lần này trở về chính là định đón cô về sống chung, nhưng mà sao vẫn là cái bộ dạng này?
Nhưng Diệp Mộc Tê và Dung Cảnh Thần đều rất ưa nhìn, hai người đứng như vậy ở trong phòng trông cũng khá bắt mắt, nhìn bên ngoài thì hai người cũng khá là xứng đôi.
“Tê Tê, lát nữa ở lại ăn cơm nhé?” Ân Lan bước tới và nói với Diệp Mộc Tê.
“Vâng ạ.” Diệp Mộc Tê ôm cốc nước và đáp lại, cũng không hề khách sáo với bà ấy.
Ân Lan rửa tay, nhìn qua cửa bếp ra bên ngoài thấy hai người lại chìm vào trong im lặng, không nhịn được mà thở dài.
Bà ấy nghĩ, Dung Cảnh Thần nói chung chính là một khúc gỗ, Diệp Mộc Tê cứ như vậy mà theo anh vào đơn vị, chẳng lẽ hai người cứ im lặng không nói gì như này sao?
Thế chẳng phải là khiến người ta ngột ngạt đến chết sao.
“Aiya, trong nhà hết nước tương rồi, hay là hai đứa đi mua giúp mẹ một ít về đây?” Ân Lan đứng ở cửa nhà bếp và nói với hai người.
“Mua nước tương chứ gì, con đi là được rồi.” Dung Cảnh Thần nói xong liền chuẩn bị bước ra cửa.
“Mẹ nói là, hai con!” Khóe miệng Ân Lan giật giật, tay đập lên cánh cửa, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Dung Cảnh Thần: “...”
Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Diệp Mộc Tê: “!”
Mẹ chồng hung dữ thật!
“Con biết rồi, con, con đi ngay đây…” Diệp Mộc Tê nhỏ giọng đáp lại.
Sau đó Ân Lan nở nụ cười: “Mau đi đi.”
Nhìn đôi vợ chồng trẻ bước ra cửa, Ân Lan liếc nhìn chai nước tương đầy ắp ở trong nhà bếp, tiện tay cho luôn vào trong tủ, xong xuôi mới đi ra khỏi nhà bếp.
…
Trấn Bát Đạt cũng không lớn lắm, nhưng cũng có thể xem là khá phát triển, dù sao ở đây cũng có mấy nhà máy lớn.
Diệp Mộc Tê và Dung Cảnh Thần cùng tới chợ bán đồ ăn, dọc đường thu hút rất nhiều sự chú ý, trong mắt của mọi người phần lớn là hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trung đoàn trưởng Dung thì bọn họ cũng đã từng nhìn thấy rồi, dù sao ở trong thị trấn nhỏ bé này có thể có một trung đoàn trưởng đã là rất giỏi giang rồi.
“...”
Dung Cảnh Thần liếc nhìn túi lá trà ở trên bàn, rồi lại nhìn cốc nước mình vừa đưa cho Diệp Mộc Tê, chợt nhận ra, vừa nãy có phải là mình nên cho chút lá trà vào trong nước không nhỉ?
Nhưng, Diệp Mộc Tê đã ôm cốc nước và uống được một ngụm rồi, anh mà lấy lại thì có vẻ cũng không được hay cho lắm.
Lúc Ân Lan tưới nước xong từ bên ngoài đi vào thì nhìn thấy hai người ở trong nhà, một người thì ôm cốc nước uống liên tục, còn một người thì đứng ở bên cạnh mặt không chút biểu cảm.
Ân Lan: “...”
Không biết phải nói gì, đột nhiên có chút ghét bỏ đứa con trai này của mình, mấy năm nay chỉ biết phục vụ trong quân đội, không cả biết cách giao thiệp với phụ nữ.
Dù sao đây cũng là con vợ của anh, lần này trở về chính là định đón cô về sống chung, nhưng mà sao vẫn là cái bộ dạng này?
Nhưng Diệp Mộc Tê và Dung Cảnh Thần đều rất ưa nhìn, hai người đứng như vậy ở trong phòng trông cũng khá bắt mắt, nhìn bên ngoài thì hai người cũng khá là xứng đôi.
“Tê Tê, lát nữa ở lại ăn cơm nhé?” Ân Lan bước tới và nói với Diệp Mộc Tê.
“Vâng ạ.” Diệp Mộc Tê ôm cốc nước và đáp lại, cũng không hề khách sáo với bà ấy.
Ân Lan rửa tay, nhìn qua cửa bếp ra bên ngoài thấy hai người lại chìm vào trong im lặng, không nhịn được mà thở dài.
Bà ấy nghĩ, Dung Cảnh Thần nói chung chính là một khúc gỗ, Diệp Mộc Tê cứ như vậy mà theo anh vào đơn vị, chẳng lẽ hai người cứ im lặng không nói gì như này sao?
Thế chẳng phải là khiến người ta ngột ngạt đến chết sao.
“Aiya, trong nhà hết nước tương rồi, hay là hai đứa đi mua giúp mẹ một ít về đây?” Ân Lan đứng ở cửa nhà bếp và nói với hai người.
“Mua nước tương chứ gì, con đi là được rồi.” Dung Cảnh Thần nói xong liền chuẩn bị bước ra cửa.
“Mẹ nói là, hai con!” Khóe miệng Ân Lan giật giật, tay đập lên cánh cửa, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Dung Cảnh Thần: “...”
Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Diệp Mộc Tê: “!”
Mẹ chồng hung dữ thật!
“Con biết rồi, con, con đi ngay đây…” Diệp Mộc Tê nhỏ giọng đáp lại.
Sau đó Ân Lan nở nụ cười: “Mau đi đi.”
Nhìn đôi vợ chồng trẻ bước ra cửa, Ân Lan liếc nhìn chai nước tương đầy ắp ở trong nhà bếp, tiện tay cho luôn vào trong tủ, xong xuôi mới đi ra khỏi nhà bếp.
…
Trấn Bát Đạt cũng không lớn lắm, nhưng cũng có thể xem là khá phát triển, dù sao ở đây cũng có mấy nhà máy lớn.
Diệp Mộc Tê và Dung Cảnh Thần cùng tới chợ bán đồ ăn, dọc đường thu hút rất nhiều sự chú ý, trong mắt của mọi người phần lớn là hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trung đoàn trưởng Dung thì bọn họ cũng đã từng nhìn thấy rồi, dù sao ở trong thị trấn nhỏ bé này có thể có một trung đoàn trưởng đã là rất giỏi giang rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.