Tn 90: Thổ Dân Từ Chối Chạy Cốt Truyện
Chương 3: Bảng Hiệu Neon Sign
Duệ Tứ
22/05/2024
Vả lại cao tăng còn tốt bụng đề cử thôn Hàm Thủy, một thôn trong thôn, khe trong khe.
Cũng chỉ ra một vị quý nhân trong họ có hành Mộc, cùng tuổi với Diệp Nhiễm.
Vì thế hai bố con nhà họ Diệp có bệnh vái tứ phương lập tức đóng gói đưa Diệp Nhiễm tới nơi chim không thèm ị, sợ muộn một bước là cô sẽ ngỏm củ tỏi.
Chờ khi Diệp Nhiễm mở mắt ra, cô còn tưởng mình bị bắt cóc.
Khi nghe ông nội kể lại mọi chuyện, đầu óc vốn đang đứng máy lập tức loạn, vẻ mặt kia đúng là khó mà hình dung nổi.
Từ nhỏ Diệp Nhiễm đã hay ốm yếu, cơ bản là không thể làm những chuyện mà lũ trẻ con cùng tuổi có thể làm được.
Ngay cả học vỡ lòng đều là người nhà cầm tay chỉ dạy.
Nhưng may thay đầu óc cô không bị sao, tuy lúc ấy cô chỉ có tám tuổi, nhưng người trong nhà cũng không nói qua loa chỉ bằng đôi ba câu.
Khi biết được tiền căn hậu quả, Diệp Nhiễm cảm thấy những gì trên sách tiểu nhân mà cô từng đọc vẫn còn dè dặt chán, những gì cô trải qua còn hơn trong sách nhiều.
Chỉ là hai người lớn trong nhà tin chuyện này.
Không những tin, vì để con trai yên tâm đi làm kiếm tiền, ông cụ Diệp còn cố đi theo tới đây, kiên trì trông cô sống trong cái thôn trong thôn này tới mười hai tuổi mới đi.
Diệp Nhiễm: "..."
Cô cạn lời. Tuy cô cảm thấy "cao tăng thu phí" kia có vấn đề, nhưng sự thay đổi về sức khỏe lại không phải giả.
Ở đây ba năm, sức khỏe của cô đúng là đỡ hơn nhiều, chẳng lẽ gặp được cao nhân thật?
Cao nhân cũng là người, ăn uống cũng mất tiền mà, đúng không?
Diệp Nhiễm chỉ có thể nghĩ như vậy để tự thuyết phục bản thân.
Nghĩ thế, cô lại đưa mắt nhìn đỉnh đầu của ông nội.
Tầm mắt cô dừng ở đó vài giây, một thứ trông giống bảng hiệu neon sign tự dưng xuất hiện, lơ lửng cách đỉnh đầu tầm mười lăm phân, thật sự khiến người ta khó mà bỏ qua được.
Hiện tại chỉ có một mình cô nhìn thấy thứ này, đây là thứ mà cô có thể nhìn thấy từ lúc vừa chào đời.
Nhưng không phải trên đầu ai cũng có thứ lơ lửng trên đỉnh đầu trông giống hệt bảng hiệu neon sign treo khắp các con phố sáng rỡ vào buổi tối vậy.
Nhưng không giống bảng hiệu sặc sỡ nhiều màu trông rất chói mắt, nhưng đèn neon mà cô thấy chỉ có hai màu đen trắng, nhấp nháy, hệt như tivi mỗi khi mất tín hiệu, không ngừng nhấp nháy.
Nhìn lâu thì cũng mỏi mắt, Diệp Nhiễm theo thói quen bóp mũi, dời mắt đi.
Trên chiếc bảng hiệu neon sign hai màu đen trắng đó có dính một dòng chữ: [Diệp Thiên Tế tự mãn]
Diệp Thiên Tế là tên của ông nội, còn hai từ "tự mãn" đằng sau tên thì Diệp Nhiễm coi nó là sự đặc biệt của bản thân bảng hiệu neon sign.
Không phải trên đầu ai cũng có bảng hiệu này, cũng không phải hậu tố đi theo sau tên mỗi người này đều có nghĩa tốt.
Cũng chỉ ra một vị quý nhân trong họ có hành Mộc, cùng tuổi với Diệp Nhiễm.
Vì thế hai bố con nhà họ Diệp có bệnh vái tứ phương lập tức đóng gói đưa Diệp Nhiễm tới nơi chim không thèm ị, sợ muộn một bước là cô sẽ ngỏm củ tỏi.
Chờ khi Diệp Nhiễm mở mắt ra, cô còn tưởng mình bị bắt cóc.
Khi nghe ông nội kể lại mọi chuyện, đầu óc vốn đang đứng máy lập tức loạn, vẻ mặt kia đúng là khó mà hình dung nổi.
Từ nhỏ Diệp Nhiễm đã hay ốm yếu, cơ bản là không thể làm những chuyện mà lũ trẻ con cùng tuổi có thể làm được.
Ngay cả học vỡ lòng đều là người nhà cầm tay chỉ dạy.
Nhưng may thay đầu óc cô không bị sao, tuy lúc ấy cô chỉ có tám tuổi, nhưng người trong nhà cũng không nói qua loa chỉ bằng đôi ba câu.
Khi biết được tiền căn hậu quả, Diệp Nhiễm cảm thấy những gì trên sách tiểu nhân mà cô từng đọc vẫn còn dè dặt chán, những gì cô trải qua còn hơn trong sách nhiều.
Chỉ là hai người lớn trong nhà tin chuyện này.
Không những tin, vì để con trai yên tâm đi làm kiếm tiền, ông cụ Diệp còn cố đi theo tới đây, kiên trì trông cô sống trong cái thôn trong thôn này tới mười hai tuổi mới đi.
Diệp Nhiễm: "..."
Cô cạn lời. Tuy cô cảm thấy "cao tăng thu phí" kia có vấn đề, nhưng sự thay đổi về sức khỏe lại không phải giả.
Ở đây ba năm, sức khỏe của cô đúng là đỡ hơn nhiều, chẳng lẽ gặp được cao nhân thật?
Cao nhân cũng là người, ăn uống cũng mất tiền mà, đúng không?
Diệp Nhiễm chỉ có thể nghĩ như vậy để tự thuyết phục bản thân.
Nghĩ thế, cô lại đưa mắt nhìn đỉnh đầu của ông nội.
Tầm mắt cô dừng ở đó vài giây, một thứ trông giống bảng hiệu neon sign tự dưng xuất hiện, lơ lửng cách đỉnh đầu tầm mười lăm phân, thật sự khiến người ta khó mà bỏ qua được.
Hiện tại chỉ có một mình cô nhìn thấy thứ này, đây là thứ mà cô có thể nhìn thấy từ lúc vừa chào đời.
Nhưng không phải trên đầu ai cũng có thứ lơ lửng trên đỉnh đầu trông giống hệt bảng hiệu neon sign treo khắp các con phố sáng rỡ vào buổi tối vậy.
Nhưng không giống bảng hiệu sặc sỡ nhiều màu trông rất chói mắt, nhưng đèn neon mà cô thấy chỉ có hai màu đen trắng, nhấp nháy, hệt như tivi mỗi khi mất tín hiệu, không ngừng nhấp nháy.
Nhìn lâu thì cũng mỏi mắt, Diệp Nhiễm theo thói quen bóp mũi, dời mắt đi.
Trên chiếc bảng hiệu neon sign hai màu đen trắng đó có dính một dòng chữ: [Diệp Thiên Tế tự mãn]
Diệp Thiên Tế là tên của ông nội, còn hai từ "tự mãn" đằng sau tên thì Diệp Nhiễm coi nó là sự đặc biệt của bản thân bảng hiệu neon sign.
Không phải trên đầu ai cũng có bảng hiệu này, cũng không phải hậu tố đi theo sau tên mỗi người này đều có nghĩa tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.