Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 20:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
"Đâu, chỗ này à?" Khương Tuệ Hàm sờ lên má trái, Từ Chiêu nói không phải, cô lại đổi sang bên má phải, anh vẫn nói không đúng.
Từ Chiêu đưa tay xoa xoa lên má trái của cô, sau đó bình tĩnh rụt tay về: "Được rồi."
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, Khương Nhạc Vân chỉ chú tâm vào ăn cơm, Khương Tuệ Hàm thì dồn hết sự chú ý lên mặt mình, không ai nhìn thấy dái tai anh đang dần đỏ lên dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Khương Tuệ Hàm hơi mất tự nhiên: "Ồ, cảm ơn anh."
Cô cúi đầu, im lặng húp canh, động tác có chút luống cuống.
Từ Chiêu khẽ cười: "Đừng chỉ ăn cơm, ăn thêm rau đi."
Khương Nhạc Vân không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa chị gái và anh rể tương lai, hôm nay cậu rất vui, cả hai bữa đều được ăn cơm trắng, nếu không kể đến việc sáng nay bác cả và người đàn ông đáng ghét kia đến gây chuyện, thì hôm nay có thể nói là ngày vui vẻ nhất của cậu trong khoảng thời gian này.
Cậu thật sự hy vọng anh Từ có thể ở lại đây mãi, như vậy sau này không chỉ có đồ ăn ngon, mà cậu cũng không phải sợ có kẻ xấu đến bắt nạt mình và chị gái nữa.
Ăn cơm xong, Từ Chiêu chủ động dọn dẹp bát đĩa, định mang ra ngoài rửa, Khương Tuệ Hàm ngăn anh lại: "Để em làm cho, anh là khách, lại còn phải ngồi tàu xe đường xa như vậy, hôm nay lại bận rộn cả ngày, chắc mệt lắm rồi, chút việc này em làm một mình rất nhanh."
Cô không có ý kiến gì với việc nấu nướng, nhưng lại không thích rửa bát, có rất nhiều người cũng có cùng tâm lý với cô, tôi đã cực khổ nấu nướng xong xuôi, người ăn rửa mấy cái bát thì có làm sao.
Nấu cơm thì được, rửa bát thì không.
Cô cũng rất muốn để Từ Chiêu rửa bát, nhưng trong lòng cô lại thấy áy náy, gạo và rau đều là do Từ Chiêu bỏ tiền ra mua, cô nhiều nhất cũng chỉ bỏ công sức ra nấu một bữa cơm thôi, cô không mặt dày đến mức đó được.
Từ Chiêu tránh tay Khương Tuệ Hàm: "Không sao, anh làm được mà, em nấu cơm cũng mệt rồi, anh không thể chỉ ăn không làm được, em cứ đi nghỉ đi."
Anh không có quan niệm đàn ông thì không được vào bếp, ở nhà anh, bố anh cũng thường xuyên rửa bát quét nhà, anh đã quen nhìn thấy cảnh đó từ nhỏ, không hề cho rằng đàn ông rửa bát là một việc gì đó kém đàn ông.
Nhìn bóng lưng Từ Chiêu đang nghiêm túc rửa bát, Khương Tuệ Hàm khẽ thở dài.
Khương Nhạc Vân đang quý trọng từng miếng kẹo sữa, ngẩng đầu lên tò mò nhìn chị gái, hỏi: "Chị sao lại thở dài, không no à?"
Trong thế giới của trẻ con, được ăn no là một chuyện vô cùng quan trọng, cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu, sau khi bố mất, tối nào cậu cũng cầu nguyện ngày hôm sau có thể được ăn no.
Bữa tối hôm nay cậu đã ăn rất no, cuối cùng cũng không phải chịu đói bụng mà đi ngủ nữa rồi.
Khương Tuệ Hàm véo nhẹ hai má em trai, không dùng sức, véo xong liền buông ra, cậu bé cũng không phản kháng, chỉ im lặng đứng yên cho chị gái nghịch.
"Chị đang nghĩ, hình như kết hôn cũng không tệ, em thấy sao?"
Từ Chiêu là quân nhân, công việc ổn định lại vẻ vang, tiếp xúc cả ngày hôm nay, có thể thấy anh là một người rất có trách nhiệm, biết gánh vác, lại chu đáo cẩn thận, nói năng, làm việc đều không khiến người ta khó chịu, cộng thêm ngoại hình của anh rõ ràng là gu của cô, nếu sau này sống chung với anh, nghĩ đến thôi cũng thấy không phải là không thể chấp nhận được.
Được rồi, cô thừa nhận mình là một người mê trai đẹp, đàn ông đẹp trai ở chỗ cô luôn được cộng điểm.
Chỉ là dựa dẫm vào đàn ông để sống không phải là lý tưởng sống của cô, càng không phải là mục tiêu sống của cô, nhưng nói cho cùng thì hiện tại cô không nuôi nổi bản thân và em trai, nếu không tìm một chỗ dựa vững chắc, thì hai chị em cô có thể sẽ chết đói mất.
Còn có thân phận này nữa, cô không thể nào thoát khỏi nó trong hoàn cảnh hiện tại, nó giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Bây giờ mới là năm 1969, còn phải vài năm nữa mới được giải oan.
Khương Tuệ Hàm sờ lên mặt mình, gương mặt này của cô đúng là khiến người ta phải chú ý, cô tin rằng Đàm Vinh Quang không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Sáng nay nếu không có Từ Chiêu ở đó để trấn áp bác cả và Đàm Vinh Quang, thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy đâu, chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không có ngàn ngày phòng trộm, trong thời đại này mang một thân phận như vậy, muốn sống yên ổn là điều không thể, những người đó giống như bị tẩy não, cứ mãi nhìn chằm chằm vào nhà họ Khương không buông, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô và Khương Nhạc Vân.
Không thể trêu vào, thì chỉ có thể tránh xa.
Kết hôn với Từ Chiêu, rời khỏi Minh Giang đến nơi khác sinh sống, có vẻ như là một lựa chọn sáng suốt vào lúc này.
Khương Nhạc Vân không hiểu Khương Tuệ Hàm đang nói gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu bé sùng bái chị gái mình một cách mù quáng: "Chị nói gì thì là cái đó, em nghe lời chị."
Từ Chiêu đưa tay xoa xoa lên má trái của cô, sau đó bình tĩnh rụt tay về: "Được rồi."
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, Khương Nhạc Vân chỉ chú tâm vào ăn cơm, Khương Tuệ Hàm thì dồn hết sự chú ý lên mặt mình, không ai nhìn thấy dái tai anh đang dần đỏ lên dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Khương Tuệ Hàm hơi mất tự nhiên: "Ồ, cảm ơn anh."
Cô cúi đầu, im lặng húp canh, động tác có chút luống cuống.
Từ Chiêu khẽ cười: "Đừng chỉ ăn cơm, ăn thêm rau đi."
Khương Nhạc Vân không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa chị gái và anh rể tương lai, hôm nay cậu rất vui, cả hai bữa đều được ăn cơm trắng, nếu không kể đến việc sáng nay bác cả và người đàn ông đáng ghét kia đến gây chuyện, thì hôm nay có thể nói là ngày vui vẻ nhất của cậu trong khoảng thời gian này.
Cậu thật sự hy vọng anh Từ có thể ở lại đây mãi, như vậy sau này không chỉ có đồ ăn ngon, mà cậu cũng không phải sợ có kẻ xấu đến bắt nạt mình và chị gái nữa.
Ăn cơm xong, Từ Chiêu chủ động dọn dẹp bát đĩa, định mang ra ngoài rửa, Khương Tuệ Hàm ngăn anh lại: "Để em làm cho, anh là khách, lại còn phải ngồi tàu xe đường xa như vậy, hôm nay lại bận rộn cả ngày, chắc mệt lắm rồi, chút việc này em làm một mình rất nhanh."
Cô không có ý kiến gì với việc nấu nướng, nhưng lại không thích rửa bát, có rất nhiều người cũng có cùng tâm lý với cô, tôi đã cực khổ nấu nướng xong xuôi, người ăn rửa mấy cái bát thì có làm sao.
Nấu cơm thì được, rửa bát thì không.
Cô cũng rất muốn để Từ Chiêu rửa bát, nhưng trong lòng cô lại thấy áy náy, gạo và rau đều là do Từ Chiêu bỏ tiền ra mua, cô nhiều nhất cũng chỉ bỏ công sức ra nấu một bữa cơm thôi, cô không mặt dày đến mức đó được.
Từ Chiêu tránh tay Khương Tuệ Hàm: "Không sao, anh làm được mà, em nấu cơm cũng mệt rồi, anh không thể chỉ ăn không làm được, em cứ đi nghỉ đi."
Anh không có quan niệm đàn ông thì không được vào bếp, ở nhà anh, bố anh cũng thường xuyên rửa bát quét nhà, anh đã quen nhìn thấy cảnh đó từ nhỏ, không hề cho rằng đàn ông rửa bát là một việc gì đó kém đàn ông.
Nhìn bóng lưng Từ Chiêu đang nghiêm túc rửa bát, Khương Tuệ Hàm khẽ thở dài.
Khương Nhạc Vân đang quý trọng từng miếng kẹo sữa, ngẩng đầu lên tò mò nhìn chị gái, hỏi: "Chị sao lại thở dài, không no à?"
Trong thế giới của trẻ con, được ăn no là một chuyện vô cùng quan trọng, cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu, sau khi bố mất, tối nào cậu cũng cầu nguyện ngày hôm sau có thể được ăn no.
Bữa tối hôm nay cậu đã ăn rất no, cuối cùng cũng không phải chịu đói bụng mà đi ngủ nữa rồi.
Khương Tuệ Hàm véo nhẹ hai má em trai, không dùng sức, véo xong liền buông ra, cậu bé cũng không phản kháng, chỉ im lặng đứng yên cho chị gái nghịch.
"Chị đang nghĩ, hình như kết hôn cũng không tệ, em thấy sao?"
Từ Chiêu là quân nhân, công việc ổn định lại vẻ vang, tiếp xúc cả ngày hôm nay, có thể thấy anh là một người rất có trách nhiệm, biết gánh vác, lại chu đáo cẩn thận, nói năng, làm việc đều không khiến người ta khó chịu, cộng thêm ngoại hình của anh rõ ràng là gu của cô, nếu sau này sống chung với anh, nghĩ đến thôi cũng thấy không phải là không thể chấp nhận được.
Được rồi, cô thừa nhận mình là một người mê trai đẹp, đàn ông đẹp trai ở chỗ cô luôn được cộng điểm.
Chỉ là dựa dẫm vào đàn ông để sống không phải là lý tưởng sống của cô, càng không phải là mục tiêu sống của cô, nhưng nói cho cùng thì hiện tại cô không nuôi nổi bản thân và em trai, nếu không tìm một chỗ dựa vững chắc, thì hai chị em cô có thể sẽ chết đói mất.
Còn có thân phận này nữa, cô không thể nào thoát khỏi nó trong hoàn cảnh hiện tại, nó giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Bây giờ mới là năm 1969, còn phải vài năm nữa mới được giải oan.
Khương Tuệ Hàm sờ lên mặt mình, gương mặt này của cô đúng là khiến người ta phải chú ý, cô tin rằng Đàm Vinh Quang không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Sáng nay nếu không có Từ Chiêu ở đó để trấn áp bác cả và Đàm Vinh Quang, thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy đâu, chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không có ngàn ngày phòng trộm, trong thời đại này mang một thân phận như vậy, muốn sống yên ổn là điều không thể, những người đó giống như bị tẩy não, cứ mãi nhìn chằm chằm vào nhà họ Khương không buông, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô và Khương Nhạc Vân.
Không thể trêu vào, thì chỉ có thể tránh xa.
Kết hôn với Từ Chiêu, rời khỏi Minh Giang đến nơi khác sinh sống, có vẻ như là một lựa chọn sáng suốt vào lúc này.
Khương Nhạc Vân không hiểu Khương Tuệ Hàm đang nói gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu bé sùng bái chị gái mình một cách mù quáng: "Chị nói gì thì là cái đó, em nghe lời chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.