Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu

Chương 3:

Họa Lí Phong Lí

28/11/2024

"Bà Lâm đã giúp đỡ, lúc em về thì thấy chị ngã trên đất, đầu toàn là máu, em sợ quá nên chạy ra ngoài gọi người, bà Lâm là người tốt nhất, bà ấy còn gọi thêm một bác gái nữa cùng đưa chị đến bệnh viện, tiền thuốc men cũng là bà Lâm trả."

Khương Nhạc Vân nắm lấy một tay Khương Tuệ Hàm, nhìn vết thương trên đầu chị gái đã được băng bó, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi: "Chị phải mau chóng khỏe lại nhé, em sẽ cố gắng lớn thật nhanh, đợi em lớn rồi em sẽ bảo vệ chị, không để cho những kẻ xấu kia bắt nạt chị nữa, ai bắt nạt chị em sẽ đánh hắn ta."

Cậu bé nắm chặt tay phải, giả vờ làm vẻ mặt hung dữ, rồi nói thêm: "Đánh cho chết luôn."

Lúc đó, nhìn thấy chị gái ngã trên đất, đầu và mặt toàn là máu, cậu bé đã rất sợ hãi, chân tay run rẩy, run run đưa tay lên mũi chị gái để kiểm tra hơi thở, thấy chị gái còn sống, lúc này mới hoảng hốt chạy ra ngoài gọi người đến cứu.

May mà ông trời vẫn còn thương cậu, không để chị gái cũng ra đi như ba, trên đời này cũng không có thêm một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa như cậu.

Khương Tuệ Hàm mỉm cười gõ nhẹ lên trán cậu bé, trêu chọc: "Em vẫn còn nhỏ, muốn cao không cao, muốn sức không sức, nắm đấm còn chưa bằng một nửa người ta, lấy gì mà đánh người, không bị người ta đánh đã là may mắn lắm rồi, trẻ con đừng nghĩ nhiều như vậy, em chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được rồi, chị không sao đâu."

Em trai không uổng công cô yêu thương, trong lòng vẫn luôn muốn trả thù cho chị gái.

Tiếng ùng ục vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Khương Nhạc Vân cúi đầu, hai tay ôm bụng, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Em đói bụng, em không cố ý đâu, nó tự kêu đấy."

Rồi lại một tiếng ùng ục vang lên, cậu bé cười hả hê: "Không phải bụng em kêu đâu, chị cũng đói rồi."

Ngủ gần một ngày rồi, không đói mới lạ.

Khương Tuệ Hàm bảo cậu bé đi gọi bác sĩ đến, bác sĩ là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, sau khi kiểm tra kỹ càng, bác sĩ nói rằng cơ thể cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không yên tâm thì có thể nằm viện thêm một hai ngày để theo dõi thêm.



Bác sĩ vốn định nói rằng cô bị mất máu nhiều, nên ăn uống bồi bổ một chút, nhưng nhìn thấy hai chị em ăn mặc rách rưới, nằm viện cũng không có người lớn đến chăm sóc, chỉ có một cậu em trai sáu bảy tuổi chạy tới chạy lui, bác sĩ nghĩ thầm, có lẽ hoàn cảnh gia đình họ không được tốt lắm, nên đã nuốt lại lời định nói, chỉ dặn dò rằng sau khi về nhà phải chú ý giữ vết thương không bị dính nước, nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc nặng.

Bà Lâm đã giúp thanh toán viện phí, Khương Tuệ Hàm cẩn thận hỏi y tá, được biết lần nằm viện này tổng cộng hết 16 đồng 6 hào.

Nghe thấy con số này, Khương Nhạc Vân nhăn mặt: "Đắt vậy, mới nằm viện có một ngày mà, cướp tiền à!"

Y tá sắc mặt không được tốt, giọng điệu cứng nhắc, nhưng cũng không tiện nổi giận với một đứa trẻ: "Băng gạc không cần tiền à, thuốc mỡ không cần tiền à, bệnh viện đâu phải làm từ thiện, không muốn tốn tiền thì đừng có ốm, ốm rồi thì đừng đến bệnh viện, cứ nằm nhà chờ chết là không tốn tiền."

Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình hơi quá đáng, cô ấy nói tiếp: "Chị gái em lần này may mắn đấy, được đưa đến kịp thời, nếu vết thương này mà to hơn một chút, máu chảy nhiều hơn một chút, thì không chỉ nằm viện một ngày đâu, lúc đó tiền thuốc thang còn tốn kém hơn nhiều, mạng người quan trọng hơn tiền bạc."

Khương Tuệ Hàm thành khẩn xin lỗi y tá: "Xin lỗi cô, em trai tôi còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, nó chỉ là xót chị gái thôi, không cố ý nói gì cô đâu, lần này may nhờ có mọi người, tôi mới giữ được mạng sống, thật sự rất cảm ơn."

Y tá cũng không phải là người không không biết điều, chị gái của đứa trẻ đã lên tiếng xin lỗi rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, không cần phải làm quá lên.

"Đó là việc tôi nên làm, cô cầm số thuốc này về uống nhé, cách dùng đều được ghi ở trên đó rồi, vết thương trên đầu cô hơi lớn, có thể sẽ để lại sẹo, nhưng cũng không chắc chắn, cơ địa mỗi người mỗi khác, biết đâu một thời gian nữa nó sẽ mờ dần đi thì sao."

Thái độ của y tá dịu xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuệ Hàm, cô ta thầm nói đáng tiếc trong lòng, khuôn mặt đẹp như vậy, trên trán lại lưu lại vết sẹo khó coi như vậy, cũng không biết là tên khốn kiếp nào có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với cô gái xinh đẹp như vậy.

Ra khỏi cổng bệnh viện, trên đường đi, đứa trẻ đều rất yên tĩnh.

Khương Tuệ Hàm quay đầu nhìn cậu bé một cái: "Làm sao vậy, buồn bã không vui, ai chọc cho tiểu khả ái nhà chúng ta không vui?"

Khương Nhạc Vân chau mày, suy nghĩ một đường vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt: "Trong nhà không có tiền, còn nợ bà Lâm mười sáu đồng sáu hào, về sau làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook