Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu

Chương 8:

Họa Lí Phong Lí

28/11/2024

Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Từ Chiêu đã đến tuổi kết hôn rồi, chuyện này nếu thành, cho dù là đối với nhà mẹ đẻ của vợ Châu Chính ủy, hay là với bản thân Châu Chính ủy, đều có lợi, nhà họ Từ ở quân khu thủ đô là gia đình có tiếng tăm, có thể leo lên nhà họ Từ, sau này có thể bớt đi không ít đường vòng.

Châu Chính ủy nhớ lần trước giới thiệu cho Từ Chiêu một nữ bác sĩ, ngàn dặn vạn dặn bảo anh nhất định phải đến, gặp mặt cô gái nhà người ta, ai ngờ anh chàng này nói bận, có nhiệm vụ, rồi bỏ đi, tức đến nỗi ông muốn mắng cũng không tìm được người.

Sợ lại xảy ra tình huống tương tự, Châu Chính ủy dặn đi dặn lại: "Cậu không được vắng mặt nghe chưa?"

Linh cảm trước khi đến của anh quả nhiên không sai, Từ Chiêu day trán, cảm thấy đau đầu: "Thôi đừng gán ghép lung tung nữa, cháu có vị hôn thê rồi."

Châu Chính ủy nghi ngờ đây là cái cớ Từ Chiêu bịa ra, để cho qua chuyện, có chút tức giận nói: "Cậu lấy đâu ra vị hôn thê, sao tôi chưa từng nghe cậu nói? Cậu bây giờ còn học được cách nói dối rồi, cũng không kiếm cái lý do nào đáng tin hơn."

Thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi sao cứ không chịu hiểu chuyện gì thế, con gái nhà người ta đâu phải hổ dữ, cứ tránh né như vậy, dáng vẻ sợ bị dính vào thật sự khiến người ta muốn cho cậu ta một cú đấm, đánh cho cậu ta tỉnh ra.

Thời buổi này nói thật lại chẳng ai tin!

Từ Chiêu quyết định nói thật: "Cháu không lừa chú đâu, chuyện này không thể nói rõ trong một lúc được, thật ra bản thân cháu đến bây giờ cũng vẫn còn mơ hồ, nói tóm lại, là bố cháu đã đính hôn cho cháu một mối, là con gái của bạn cũ của ông ấy, gần đây nhà cô ấy gặp chút chuyện, tình hình khẩn cấp, cháu phải đến đó xem sao."

Nói đến mức này, Châu Chính ủy cũng tin lời Từ Chiêu hơn phân nửa, trong lòng ông có chút tiếc nuối, đứa trẻ tốt như vậy, sao nhà người ta lại nhanh tay thế chứ!

Xin nghỉ phép xong, Từ Chiêu về ký túc xá thu dọn hành lý, ở dưới lầu gặp Trương Hướng Tiền cầm hai hộp cơm về.

Anh ta chặn Từ Chiêu lại: "Cậu vội vàng đi đâu đấy?"



Từ Chiêu nói thẳng: "Tôi có việc phải đến thành phố Minh Giang một chuyến, có thể phải một tuần mới về, mấy ngày nay tôi không có ở đây, cậu giúp tôi trông nom tiểu đoàn nhé."

Trương Hướng Tiền lo lắng cho sức khỏe của Từ Chiêu, không nhịn được khuyên: "Việc gì mà phải gấp gáp đi như vậy, tôi cũng chưa từng nghe cậu nói có người quen ở thành phố Minh Giang, vết thương trên người cậu còn chưa lành, bác sĩ nói tháng này không được làm việc nặng, phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều, cậu tưởng người cậu là sắt thép à, có gấp đến mấy cũng không thể lấy sức khỏe ra đùa giỡn chứ."

Trương Hướng Tiền và Từ Chiêu là bạn từ nhỏ, hai người quen biết nhau mười mấy năm rồi, rất nhiều chuyện của Từ Chiêu anh ta đều biết, thật sự không nhớ ra có ai ở thành phố Minh Giang.

"Không sao, tình trạng cơ thể tôi thế nào tôi tự biết rõ, thật sự có việc gấp, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì về rồi nói sau." Từ Chiêu nói xong, bước nhanh rời đi.

Hiện tại, quân đội của Từ Chiêu đóng quân ở trong núi, giao thông rất bất tiện, vừa lúc bộ phận hậu cần lái xe ra ngoài mua vật tư, anh tranh thủ đi nhờ xe.

Đến ga tàu đã gần trưa, anh đi mua vé trước, chuyến tàu gần nhất đến thành phố Minh Giang là ba giờ chiều, phải ngồi trên tàu hai đêm, hơn bảy giờ sáng ngày kia mới đến.

Khương Nhạc Vân dậy sớm, sau khi ngủ dậy rửa mặt xong thì bê một chiếc ghế ngồi ở cửa, cũng không làm ồn, cầm một cuốn sách bìa đã rách nát đọc, ngoan ngoãn ngồi đợi chị gái tỉnh dậy.

Sau khi Khương Tuệ Hàm ngủ dậy nhìn thấy em trai, đưa tay xoa đầu cậu bé: "Dậy sớm vậy, đói chưa?"

Khương Nhạc Vân vội vàng lắc đầu: "Không đói ạ."

Vừa dứt lời, bụng đã kêu ục ục, cậu bé có chút xấu hổ, che giấu nói: "Không phải em kêu đâu, là bụng kêu, em không bảo nó kêu."



Trẻ con có lòng tự trọng cao, thích giữ thể diện, Khương Tuệ Hàm thuận theo cậu bé, cũng không vạch trần, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Ừ, chị biết, không phải em kêu, là bụng em đang kêu, không liên quan gì đến em."

Rửa mặt qua loa xong, Khương Tuệ Hàm đi vào bếp, lúc này mới nhớ ra trong nhà hết đồ ăn rồi, chút thức ăn cuối cùng tối qua đã bị hai người ăn hết.

Sờ bụng đang kêu ùng ục, cô buồn bã, không có tiền thì nửa bước khó đi!.

Cô thật sự quá khổ rồi!

Phải nghĩ cách kiếm tiền nhanh mới được, cứ tiếp tục thế này, hai chị em sẽ chết đói mất.

Khương Nhạc Vân ôm một chiếc giỏ nhỏ: "Vừa rồi bà Lâm mang cho một ít đồ ăn ạ."

Khương Tuệ Hàm xách chiếc giỏ nhỏ lên, bên trong có một bắp ngô, hai củ khoai lang không lớn lắm, còn có hai cái bánh bao bột ngô to bằng nắm tay.

Đồ ăn không nhiều, nhưng đối với hai chị em Khương Tuệ Hàm mà nói lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi., trên đời này cũng không phải ai cũng đều là người bỏ đá xuống giếng, ích kỷ, vẫn có người tốt bụng.

Bánh bao bột ngô được làm rất chắc, Khương Nhạc Vân ăn từng miếng nhỏ, ăn được một nửa thì hơi nghẹn, lại chạy đi rót nửa cốc nước, uống ừng ực xong lại tiếp tục ăn.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cậu bé, Khương Tuệ Hàm có cảm giác hai người ăn không phải cùng một thứ, cô cảm thấy hơi khó nuốt, mỗi lần nuốt xuống đều hơi khó chịu.

Khương Nhạc Vân ăn xong cái bánh bao bột ngô trong tay, thấy trên tay chị gái còn một nửa chưa ăn: "Chị, chị không ăn nữa ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook