Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 16: Công An Kiểm Tra
Nịnh Mông Cửu
01/02/2024
So với việc quay về quê ở quan nội làm việc đồng áng, đấu với ông anh cực phẩm, còn không bằng làm công nhân ở chỗ này.
Nếu so sánh hôn nhân với công việc, chồng với sếp, đối phương vi phạm hôn ước trước, đền cho cô một công việc chẳng phải là không có vấn đề gì sao?
Điền Thúy Phân cảm thấy có vấn đề, rất có vấn đề.
Giờ công việc cho Lai Đệ nhà bọn họ còn chưa có thông tin gì, tại sao lại tìm việc cho Hạ Thược chứ?
Vả lại nếu Hạ Thược thật sự ở lại Giang Thành, sau này thường xuyên gặp gỡ, chẳng phải càng phiền phức hơn sao?
Lý Thường Thuận cũng xoa nắn trán: "Đổi cái khác có được không?"
Hạ Thược không nói gì.
Lý Thường Thuận thở dài:
"Chuyện này là nhà bác có lỗi với cháu, cháu có yêu cầu, theo lý thì nhà bác hẳn là cố hết sức thỏa mãn yêu cầu đó.
Nhưng mấy năm nay thay đổi chính sách, quốc gia sợ nông thôn không ai trồng trọt, nên không cho phép tuyển công nhân bừa bãi.
Nếu là năm 57 58 thì không cần cháu tìm, chỉ cần xách hành lý xuống khỏi tàu hỏa là có người tới hỏi cháu có cần công việc không, hộ khẩu thì nhà xưởng sẽ làm luôn cho cháu ngay."
"Ban nãy bác gái nói có thể kiếm việc cho Lai Đệ, chắc không phải là hoàn toàn không có cách nào đâu chứ?"
Lý Thường Thuận coi như kể lể cho người điếc nghe, ông ta lập tức nghẹn họng, quay đầu trừng vợ mình.
Ông ta còn đang định nói tiếp, nào ngờ Hạ Vạn Huy ngồi nghe bên cạnh đã không nhịn nổi nữa:
"Kiếm được cho Lai Đệ nhà các người, nhưng cho chị tôi thì không được.
Giấy đính hôn khi trước bọn tôi cũng mang tới rồi, ông bà nói luôn đi xem có làm được không."
Hạ Thược thì có thể bàn, nhưng Hạ Vạn Huy thì lật bàn luôn.
Đôi khi người lỗ mãng còn khó giải quyết hơn cả kẻ thông minh.
Lý Thường Thuận thấy hơi đau đầu.
Cũng may đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Công an kiểm tra phòng, lấy hết thư giới thiệu ra."
Thời này không có căn cước công dân, ở trọ thì chỉ cần đăng ký thư giới thiệu.
Đăng ký sổ ghi chép của nhà khách xong thì còn phải tới cục công an xin phép, còn có công an xuống kiểm tra, nên nhà khách quốc doanh đều dành phòng riêng cho công an ở.
Tiếng gõ cửa này cắt ngang đúng lúc, Lý Thường Thuận ở gần cửa nhất, ông ta bèn quay người mở cửa ra.
Người đi vào là một đồng chí công an trẻ tuổi.
Anh ta nhìn bốn người trong phòng, rồi lại nhìn sổ ghi chép của nhà khách: "Trong các vị ai là Hạ Thược? Ai là Hạ Vạn Huy?"
"Tôi là Hạ Thược." Hạ Thược lấy thư giới thiệu ra từ túi vải bạt đeo trên lưng.
Đồng chí công an trẻ tuổi nhận lấy đối chiếu với sổ: "Đến để kết hôn à?"
Rồi lại quay sang nhìn vợ chồng Lý Thường Thuận: "Hai ông bà đến làm gì?"
Lý Thường Thuận đáp: "Tôi là họ hàng của hai đứa nó, sang đây xem thế nào, sẽ đi ngay."
"Vậy ông bà về sớm chút, không được ngủ lại ở đây."
Nếu so sánh hôn nhân với công việc, chồng với sếp, đối phương vi phạm hôn ước trước, đền cho cô một công việc chẳng phải là không có vấn đề gì sao?
Điền Thúy Phân cảm thấy có vấn đề, rất có vấn đề.
Giờ công việc cho Lai Đệ nhà bọn họ còn chưa có thông tin gì, tại sao lại tìm việc cho Hạ Thược chứ?
Vả lại nếu Hạ Thược thật sự ở lại Giang Thành, sau này thường xuyên gặp gỡ, chẳng phải càng phiền phức hơn sao?
Lý Thường Thuận cũng xoa nắn trán: "Đổi cái khác có được không?"
Hạ Thược không nói gì.
Lý Thường Thuận thở dài:
"Chuyện này là nhà bác có lỗi với cháu, cháu có yêu cầu, theo lý thì nhà bác hẳn là cố hết sức thỏa mãn yêu cầu đó.
Nhưng mấy năm nay thay đổi chính sách, quốc gia sợ nông thôn không ai trồng trọt, nên không cho phép tuyển công nhân bừa bãi.
Nếu là năm 57 58 thì không cần cháu tìm, chỉ cần xách hành lý xuống khỏi tàu hỏa là có người tới hỏi cháu có cần công việc không, hộ khẩu thì nhà xưởng sẽ làm luôn cho cháu ngay."
"Ban nãy bác gái nói có thể kiếm việc cho Lai Đệ, chắc không phải là hoàn toàn không có cách nào đâu chứ?"
Lý Thường Thuận coi như kể lể cho người điếc nghe, ông ta lập tức nghẹn họng, quay đầu trừng vợ mình.
Ông ta còn đang định nói tiếp, nào ngờ Hạ Vạn Huy ngồi nghe bên cạnh đã không nhịn nổi nữa:
"Kiếm được cho Lai Đệ nhà các người, nhưng cho chị tôi thì không được.
Giấy đính hôn khi trước bọn tôi cũng mang tới rồi, ông bà nói luôn đi xem có làm được không."
Hạ Thược thì có thể bàn, nhưng Hạ Vạn Huy thì lật bàn luôn.
Đôi khi người lỗ mãng còn khó giải quyết hơn cả kẻ thông minh.
Lý Thường Thuận thấy hơi đau đầu.
Cũng may đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Công an kiểm tra phòng, lấy hết thư giới thiệu ra."
Thời này không có căn cước công dân, ở trọ thì chỉ cần đăng ký thư giới thiệu.
Đăng ký sổ ghi chép của nhà khách xong thì còn phải tới cục công an xin phép, còn có công an xuống kiểm tra, nên nhà khách quốc doanh đều dành phòng riêng cho công an ở.
Tiếng gõ cửa này cắt ngang đúng lúc, Lý Thường Thuận ở gần cửa nhất, ông ta bèn quay người mở cửa ra.
Người đi vào là một đồng chí công an trẻ tuổi.
Anh ta nhìn bốn người trong phòng, rồi lại nhìn sổ ghi chép của nhà khách: "Trong các vị ai là Hạ Thược? Ai là Hạ Vạn Huy?"
"Tôi là Hạ Thược." Hạ Thược lấy thư giới thiệu ra từ túi vải bạt đeo trên lưng.
Đồng chí công an trẻ tuổi nhận lấy đối chiếu với sổ: "Đến để kết hôn à?"
Rồi lại quay sang nhìn vợ chồng Lý Thường Thuận: "Hai ông bà đến làm gì?"
Lý Thường Thuận đáp: "Tôi là họ hàng của hai đứa nó, sang đây xem thế nào, sẽ đi ngay."
"Vậy ông bà về sớm chút, không được ngủ lại ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.