Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 31: Gian Hơn Cả Mình
Nịnh Mông Cửu
04/02/2024
“Khả quan hay không ngày mai mới biết.” – Điền Thúy Phân ăn thiệt một lần nên còn lâu mới tin lời cô nói:
“Vì chuyện của cháu mà bác còn vất một đống quần áo ở nhà chưa giặt đây. Thôi hai đứa bay về đi!”
Điền Thúy Phân đi rồi, Hạ Vạn Huy bèn cười trộm hỏi: “Chị, chị nói thật cho em biết, có phải chị cố tình lừa bà ta không?”
“Chị lừa bà ta làm gì?” – Hạ Thược câm nín hỏi.
“Thì khiến bà ta quýnh quáng lên đó!”
Hạ Vạn Huy cười khì: “Nói chứ nhìn bọn họ cuống cuồng cả lên em sướng lắm.”
Hạ Thược: “…”
Đây là em trai ngây thơ ngốc ngếch ban đầu của cô đó hả?
Sao cô cảm giác cậu còn gian hơn cả mình nữa?
Ngày thứ hai là ngày Quốc tế Lao động, quần chúng nhân dân lao động có một ngày nghỉ ngắn.
Nhà họ Lý đi đến cửa hàng lương thực mua hai cân bột tiêu chuẩn, chuẩn bị gói sủi cảo, thuận tiện gọi cả hai chị em Hạ Thược và Hạ Vạn Huy đến nhà.
Bình thường ở nhà khách thì thôi, nghỉ lễ mà vẫn để người ta ở lại nhà khách sẽ bị người ta nói là đón tiếp không chu đáo.
Đúng lúc chuyện hôn nhân của Hạ Thược đã có hy vọng, không cần lo lắng cô sẽ nói lung tung, nên nhà họ Lý dứt khoát làm cho chuyện họ hàng trở thành sự thật.
Nói không chừng, bây giờ Hạ Thược còn sợ chuyện hôn ước sẽ lộ ra ngoài, làm hỏng mối hôn sự tốt của cô hơn cả nhà họ Lý.
"Chị dâu tôi là dân thành phố, lát nữa lúc ăn cơm hai người phải chú ý một chút, đừng có làm như tám trăm năm chưa được ăn đồ ngon, xấu mặt lắm!"
Lý Lai Đệ ăn nói quái gở cả đoạn đường đi, Hạ Vạn Huy nghe thấy, không nhịn được mà lẩm bẩm: "Nói đến cùng thì chẳng phải cô cũng từ dưới quê lên đây à."
Sau khi giai cấp tư sản bị lật đổ, nhân viên kế toàn như Lý Thường Thuận cũng không còn đất dụng võ, chỉ có thể quay lại quê nhà.
Ông ta lại không am hiểu về cuộc sống ở đây, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được tối đa sáu bảy công điểm.
Nhà họ Lý quả thật đã trải qua những ngày tháng túng thiếu.
Bởi vậy sau khi Lý Lai Đệ đi theo bố mẹ đến Giang Thành, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, không ít lần bị người khác chê cười là đồ nhà quê.
Mấy năm nay cô ta đã cố gắng thích nghi với cuộc sống ở thành phố, thậm chí còn sửa cả giọng địa phương, lúc ấy mới lấy lại được thể diện.
Vậy mà Hạ Thược còn cười khanh khách, đổ thêm dầu vào lửa:
"Em ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, không muốn chúng ta giống như em ấy lúc trước."
"Thì ra lúc trước cô ta cũng thua kém người khác." Hạ Vạn Huy bỗng hiểu ra.
Lý Lai Đệ tức giận đến mức sắp trở mặt ngay tại chỗ.
Nhưng đã đến nhà họ Lý, chị dâu Trình Văn Hoa đang ở đó, cô ta chỉ có thể nhịn xuống.
“Vì chuyện của cháu mà bác còn vất một đống quần áo ở nhà chưa giặt đây. Thôi hai đứa bay về đi!”
Điền Thúy Phân đi rồi, Hạ Vạn Huy bèn cười trộm hỏi: “Chị, chị nói thật cho em biết, có phải chị cố tình lừa bà ta không?”
“Chị lừa bà ta làm gì?” – Hạ Thược câm nín hỏi.
“Thì khiến bà ta quýnh quáng lên đó!”
Hạ Vạn Huy cười khì: “Nói chứ nhìn bọn họ cuống cuồng cả lên em sướng lắm.”
Hạ Thược: “…”
Đây là em trai ngây thơ ngốc ngếch ban đầu của cô đó hả?
Sao cô cảm giác cậu còn gian hơn cả mình nữa?
Ngày thứ hai là ngày Quốc tế Lao động, quần chúng nhân dân lao động có một ngày nghỉ ngắn.
Nhà họ Lý đi đến cửa hàng lương thực mua hai cân bột tiêu chuẩn, chuẩn bị gói sủi cảo, thuận tiện gọi cả hai chị em Hạ Thược và Hạ Vạn Huy đến nhà.
Bình thường ở nhà khách thì thôi, nghỉ lễ mà vẫn để người ta ở lại nhà khách sẽ bị người ta nói là đón tiếp không chu đáo.
Đúng lúc chuyện hôn nhân của Hạ Thược đã có hy vọng, không cần lo lắng cô sẽ nói lung tung, nên nhà họ Lý dứt khoát làm cho chuyện họ hàng trở thành sự thật.
Nói không chừng, bây giờ Hạ Thược còn sợ chuyện hôn ước sẽ lộ ra ngoài, làm hỏng mối hôn sự tốt của cô hơn cả nhà họ Lý.
"Chị dâu tôi là dân thành phố, lát nữa lúc ăn cơm hai người phải chú ý một chút, đừng có làm như tám trăm năm chưa được ăn đồ ngon, xấu mặt lắm!"
Lý Lai Đệ ăn nói quái gở cả đoạn đường đi, Hạ Vạn Huy nghe thấy, không nhịn được mà lẩm bẩm: "Nói đến cùng thì chẳng phải cô cũng từ dưới quê lên đây à."
Sau khi giai cấp tư sản bị lật đổ, nhân viên kế toàn như Lý Thường Thuận cũng không còn đất dụng võ, chỉ có thể quay lại quê nhà.
Ông ta lại không am hiểu về cuộc sống ở đây, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được tối đa sáu bảy công điểm.
Nhà họ Lý quả thật đã trải qua những ngày tháng túng thiếu.
Bởi vậy sau khi Lý Lai Đệ đi theo bố mẹ đến Giang Thành, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, không ít lần bị người khác chê cười là đồ nhà quê.
Mấy năm nay cô ta đã cố gắng thích nghi với cuộc sống ở thành phố, thậm chí còn sửa cả giọng địa phương, lúc ấy mới lấy lại được thể diện.
Vậy mà Hạ Thược còn cười khanh khách, đổ thêm dầu vào lửa:
"Em ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, không muốn chúng ta giống như em ấy lúc trước."
"Thì ra lúc trước cô ta cũng thua kém người khác." Hạ Vạn Huy bỗng hiểu ra.
Lý Lai Đệ tức giận đến mức sắp trở mặt ngay tại chỗ.
Nhưng đã đến nhà họ Lý, chị dâu Trình Văn Hoa đang ở đó, cô ta chỉ có thể nhịn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.