Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 27: Trào Phúng
Nịnh Mông Cửu
04/02/2024
Lúc này người phụ nữ mới chú ý tới Hạ Thược và Trần Ký Bắc.
Tầm mắt người nọ chợt sáng bừng lên như thể phát hiện ra điều gì thú vị: “Ồ, đây là đối tượng của Ký Bắc đó hả?”
Người phụ nữ vừa gồng tay giữ chặt đứa trẻ nghịch ngợm vừa đảo mắt dò xét tới lui đôi nam nữ trẻ.
“Trẻ con không biết xin lỗi thì thôi, chả nhẽ người lớn như thím cũng không biết nói câu xin lỗi hả?” – Trần Ký Bắc nhíu mày nhìn xoáy vào bà ta.
Sắc mặt người phụ nữ nọ lập tức cứng đờ.
Đáy mắt bà ta lóe lên lửa giận, chẳng đợi hai người đi xa đã siết chặt nắm tay hừ một tiếng rõ to:
“Tưởng mình là ai chứ? Bà đây tốt bụng bắt chuyện mấy câu là cậu mặt mũi lắm rồi đấy!
Nhà có ông anh họ làm quản đốc chứ ghê gớm nỗi gì đâu, còn tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn nào đó chắc?”
Bà thím hàng xóm nghe vậy cũng liếc mắt nhìn theo đôi thanh niên: “Quản đốc Lục lại tìm đối tượng cho cậu ta à?”
“Ai biết từ trong hang cùng ngõ hẻm nào bò ra chứ!”
Người phụ nữ nọ khinh thường nói: “Nếu biết đường đi hỏi thăm thì nhà nào chịu gả con gái cho cậu ta.”
Bà ta cố ý nói thật to cho hai bọn họ nghe.
Hạ Thược nhíu mày nhìn người thanh niên bên cạnh.
Từ đầu đến cuối Trần Ký Bắc vẫn giữ vẻ mặt lạnh te, ngón tay cứng cáp và khỏe khoắn đang gõ nhẹ vào đáy hộp thuốc lá để lấy điếu thuốc ra.
Anh ngậm điếu thuốc, bắt gặp tầm mắt của Hạ Thược lại thiếu kiên nhẫn nhét thuốc về bao.
“Cô với bà ta có quan hệ thân thích thật hả?”
Trần Ký Bắc xoa nhẹ đầu ngón tay lên bao thuốc lá, giọng điệu thản nhiên giống như chỉ thuận miệng hỏi, song tầm mắt đảo quanh đầu Hạ Thược đã bán đứng anh.
Hạ Thược mất mấy giây mới ngớ ra người anh đang nhắc đến là Điền Thúy Phân.
Vấn đề này còn quan trọng hơn việc vạch trần cô không hề cư xử dịu dàng và khôn khéo…
Hạ Thược không rõ đối phương đã đoán được bao nhiêu, đang định đáp qua loa mấy câu cho xong chuyện thì anh đã bình tĩnh bảo: “Bọn họ cắm sừng cô mà cô cứ thế bỏ qua vậy hả?”
Lúc này anh không nhìn cô nữa nhưng Hạ Thược lại nghe ra được giọng điệu trào phúng.
Người bị cắm sừng là cô chứ có phải anh đâu, anh tỏ thái độ kích động thế làm chi?
Hạ Thược câm nín:
“Đằng nào cũng bị anh ta cắm sừng rồi, tôi cũng không thể về quê nữa, còn chẳng bằng lợi dụng bọn họ kiếm lấy một khoản bồi thường.”
“Cô không thể về quê nữa?” – Người đàn ông thoáng khựng lại.
Hạ Thược không phủ nhận.
Tầm mắt người nọ chợt sáng bừng lên như thể phát hiện ra điều gì thú vị: “Ồ, đây là đối tượng của Ký Bắc đó hả?”
Người phụ nữ vừa gồng tay giữ chặt đứa trẻ nghịch ngợm vừa đảo mắt dò xét tới lui đôi nam nữ trẻ.
“Trẻ con không biết xin lỗi thì thôi, chả nhẽ người lớn như thím cũng không biết nói câu xin lỗi hả?” – Trần Ký Bắc nhíu mày nhìn xoáy vào bà ta.
Sắc mặt người phụ nữ nọ lập tức cứng đờ.
Đáy mắt bà ta lóe lên lửa giận, chẳng đợi hai người đi xa đã siết chặt nắm tay hừ một tiếng rõ to:
“Tưởng mình là ai chứ? Bà đây tốt bụng bắt chuyện mấy câu là cậu mặt mũi lắm rồi đấy!
Nhà có ông anh họ làm quản đốc chứ ghê gớm nỗi gì đâu, còn tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn nào đó chắc?”
Bà thím hàng xóm nghe vậy cũng liếc mắt nhìn theo đôi thanh niên: “Quản đốc Lục lại tìm đối tượng cho cậu ta à?”
“Ai biết từ trong hang cùng ngõ hẻm nào bò ra chứ!”
Người phụ nữ nọ khinh thường nói: “Nếu biết đường đi hỏi thăm thì nhà nào chịu gả con gái cho cậu ta.”
Bà ta cố ý nói thật to cho hai bọn họ nghe.
Hạ Thược nhíu mày nhìn người thanh niên bên cạnh.
Từ đầu đến cuối Trần Ký Bắc vẫn giữ vẻ mặt lạnh te, ngón tay cứng cáp và khỏe khoắn đang gõ nhẹ vào đáy hộp thuốc lá để lấy điếu thuốc ra.
Anh ngậm điếu thuốc, bắt gặp tầm mắt của Hạ Thược lại thiếu kiên nhẫn nhét thuốc về bao.
“Cô với bà ta có quan hệ thân thích thật hả?”
Trần Ký Bắc xoa nhẹ đầu ngón tay lên bao thuốc lá, giọng điệu thản nhiên giống như chỉ thuận miệng hỏi, song tầm mắt đảo quanh đầu Hạ Thược đã bán đứng anh.
Hạ Thược mất mấy giây mới ngớ ra người anh đang nhắc đến là Điền Thúy Phân.
Vấn đề này còn quan trọng hơn việc vạch trần cô không hề cư xử dịu dàng và khôn khéo…
Hạ Thược không rõ đối phương đã đoán được bao nhiêu, đang định đáp qua loa mấy câu cho xong chuyện thì anh đã bình tĩnh bảo: “Bọn họ cắm sừng cô mà cô cứ thế bỏ qua vậy hả?”
Lúc này anh không nhìn cô nữa nhưng Hạ Thược lại nghe ra được giọng điệu trào phúng.
Người bị cắm sừng là cô chứ có phải anh đâu, anh tỏ thái độ kích động thế làm chi?
Hạ Thược câm nín:
“Đằng nào cũng bị anh ta cắm sừng rồi, tôi cũng không thể về quê nữa, còn chẳng bằng lợi dụng bọn họ kiếm lấy một khoản bồi thường.”
“Cô không thể về quê nữa?” – Người đàn ông thoáng khựng lại.
Hạ Thược không phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.