Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order

Chương 3: Bàn Tay Vàng “Nhóm Order Mua Sắm”

Tương Trấp Sao Phạn

21/12/2024

Vừa rồi cô mơ hồ nghe thấy những từ như “trai lơ”, “khắc cha mẹ”, cô rất tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vạn Hồng Hà ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hì hục giặt ga trải giường, nhìn cô con gái nhỏ dù tóc tai rối bù nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt xinh xắn, bà nói với giọng không mấy dễ chịu:

“Chuyện không liên quan đến con thì bớt lo đi! Lão Thất, Lão Bát vẫn đang ở nhà chú con, con đi đón chúng về đi. Ga trải giường mẹ giặt xong rồi, con nhớ phơi lên đấy, đừng có suốt ngày chờ mẹ sai bảo mới làm việc, con gái lớn rồi, phải biết tự giác chứ!”

Bị mắng oan, Hứa Giao Giao thầm nghĩ: “…”

Kiếp trước lười, kiếp này cũng lười, chăm chỉ cần cù cả đời chắc là không thể nào, mẹ muốn mắng thì cứ mắng đi.

Dù sao mẹ cô cũng chỉ nói miệng thôi, thật ra chưa bao giờ đánh cô và các em một cái nào.

Ngược lại, Ba Hứa lúc còn sống thì “thương cho roi cho vọt”, tin vào phương pháp giáo dục hà khắc.

Vừa nhìn thấy bộ dạng lì lợm của cô, Vạn Hồng Hà lại càng bực bội.

Nhưng con gái út mặt dày như vậy, bà nói nhiều cũng chỉ tốn nước bọt.

Thôi thì đừng tự làm mình tức thêm nữa.

Bà hít sâu một hơi, nói: “Đón hai em trai con xong thì tiện thể ghé cửa hàng mậu dịch mua nửa cân xì dầu, tiền và phiếu mẹ để trên bàn rồi đấy. Tối nay đợi chị hai con về thì bảo nó nấu cháo, đừng có suốt ngày nấu cơm gạo lứt, gạo nhà mình không đủ cho các con ăn đâu. Trước khi đi ngủ ăn no làm gì!”

Vạn Hồng Hà tranh thủ giờ nghỉ trưa về nhà, chiều bà còn phải quay lại nhà máy.

Sau khi vội vàng giặt ga trải giường xong, bà dặn dò một lượt rồi tiện tay cầm một cái bánh bột ngô nhét vào miệng, vội vã đi làm.

Hứa Giao Giao nhanh chóng bỏ nửa cái bánh bột ngô thô còn lại xuống, mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên.



Cô cầm lấy tờ tiền lẻ và phiếu trên bàn, hai mắt sáng rực.

Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, bỗng dưng lại có được không tốn chút công!

Cô vừa mới nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt nhóm mua hộ, thì cơ hội đã đến ngay trước mắt!

Nhà chú của Hứa Giao Giao cũng ở trong khu tập thể nhà máy giày da này, tuy không cùng một tòa nhà với nhà cô, phải cách ba tòa nhà, nhưng cũng chỉ mất năm phút đi bộ.

“Bà nội, con đến đón Lão Thất, Lão Bát.”

Hứa Giao Giao dừng lại trước cửa một căn nhà sơn màu vàng ở tầng ba, gõ cửa rất thành thạo. Đây là nhà của Hứa Hữu Cương, chú của Hứa Giao Giao.

Một lát sau, Dương Tiểu Lan, bà nội của Hứa Giao Giao, một bà lão mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt lạnh lùng, không cười không nói, mở cửa.

Bà đẩy hai cậu bé trai giống nhau như đúc, vẻ mặt ngây thơ ra phía Hứa Giao Giao.

“Về nhà với chị các con đi.”

Hai cậu bé nhìn thấy Hứa Giao Giao thì vui mừng nhào tới, mỗi đứa ôm một chân cô.

“Chị tư, sao chị đến muộn thế, bọn em đói bụng lắm rồi!”

Lão Thất ra vẻ người lớn, cằn nhằn.

Lão Bát thì ngây ngô hơn, thúc giục:

“Chị tư, bà nội không cho bọn em ăn cơm nhà chú, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”



Hứa Giao Giao liếc nhìn sắc mặt bà nội hơi tối sầm lại, nhẹ nhàng bịt miệng hai em trai.

Im miệng đi, hai đứa nhóc này!

Thời buổi này nhà ai dư dả lương thực chứ, các em còn đòi ăn cơm nhà người ta, thảo nào bà nội lại khó chịu với các em!

Cô cười nịnh nọt với bà nội: “Bà nội, vậy con đưa Lão Thất, Lão Bát về trước nhé.”

Dương Tiểu Lan gọi cô lại, nhét vào tay cô hai củ khoai lang.

Bà lão nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, nói: “Lương thực nhà chú các con thì đừng có mơ tưởng đến, hai củ khoai lang này là bà với ông nội các con chắt chiu lắm mới có đấy, về nhà nấu cho Lão Thất, Lão Bát ăn.”

Cố tình nói rõ là cho Lão Thất, Lão Bát ăn, ý là bảo Hứa Giao Giao đừng hòng ăn vụng.

Sự thiên vị của bà lão thể hiện rất rõ ràng.

Hứa Giao Giao cười gượng: “Con biết rồi.”

Hừ, cô không giống như trước kia, mặt dày nhận đồ bố thí của người khác đâu!

Vừa quay người định đi, cô liền nghe thấy một giọng nữ chua ngoa vang lên từ trong nhà, kèm theo tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng rất chói tai.

“Ôi chao, thảo nào người ta nói, con trai cả, cháu trai út là cháu đích tôn, là bảo bối của bà. Ăn của tôi, ở của tôi mà còn bênh người ngoài, hai củ khoai lang cũng giấu giếm mang cho nhà con trai cả!

Anh cả cũng ra dáng một chút thì tôi cũng chẳng so đo làm gì, đúng là đồ sao chổi, gây ra chuyện lớn như vậy, chết rồi còn liên lụy đến em trai mình. Nhà chúng tôi đúng là xúi quẩy tám đời, anh trai chết rồi phải nuôi hai ông bà già thì thôi đi, cháu trai cháu gái còn ba ngày ha bữa đến nhà xin xỏ, sống thế này không nổi nữa…”

Giọng nói trong nhà càng lúc càng hăng, càng nói càng quá đáng, sắc mặt bà lão càng lúc càng khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook