Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order
Chương 6: Bánh Bao Thịt Thơm Phức
Tương Trấp Sao Phạn
21/12/2024
Chiếc kẹp tóc xinh đẹp đó nhìn là biết đắt tiền, cũng không biết trước kia cô lấy đâu ra cái mặt dày như vậy mà đòi.
Đúng là đầu thai xong, da mặt dày thêm hai tấc!
"Tôi mua cho cậu!"
Tông Lẫm nói chắc nịch, ánh mắt nhìn Hứa Giao Giao sáng rực.
Hứa Giao Giao sợ hết hồn: "Tôi nói không cần! Tôi phải về rồi, tạm biệt cậu Tông."
Trời ơi, chạy nhanh thôi, cứ gặp anh ta là cô thấy chột dạ!
Tất cả là tại cái đầu óc không bình thường trước kia của cô ham ăn đồ của người ta quá nhiều!
Lời của Hứa Giao Giao đến kẻ ngốc cũng nghe ra ý từ chối.
Trong lòng Tông Lẫm vừa hoảng vừa loạn vừa không hiểu.
Muốn nói gì nhưng lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Giao Giao rời đi?
Anh cúi đầu nhìn gói giấy dầu trên tay, mắt sáng lên như nghĩ ra cách giải quyết hay, anh bước lên vài bước nhét gói giấy dầu vào tay Hứa Giao Giao.
"Giao Giao, cậu đừng giận, đây là quà xin lỗi, kẹp tóc cậu cứ đợi, tôi nhất định sẽ mua cho cậu!"
Chỉ nghe thấy một câu nói vội vàng, đôi chân dài sải bước, người đã chạy mất dạng.
Thậm chí còn không cho người ta kịp nói lời từ chối.
Hứa Giao Giao cầm gói giấy dầu ngây người: "..." Nóng tay quá!
Là thật sự nóng tay.
Hai đứa em trai nhanh nhẹn bám vào tay Hứa Giao Giao mở gói giấy dầu ra.
Hai đứa thốt lên: "Là bánh bao thịt! Chị Tư, anh Tông Lẫm cho bánh bao thịt lớn kìa!"
Nước miếng của hai đứa nhỏ sắp chảy ra từ khóe miệng.
Hứa Giao Giao nhìn vào, bên trong chật kín, đúng là 6 cái bánh bao thịt trắng tròn thơm phức.
Mùi thịt tỏa ra, vừa thơm ngon vừa hấp dẫn.
Năm nay, bánh bao thịt 5 xu một cái, cô vừa mua nửa cân nước tương mới có 7 xu, hơn nữa mua bánh bao thịt còn phải có phiếu lương thực!
6 cái bánh bao thịt này thật xa xỉ.
Không chỉ hai đứa em trai ngửi thấy mùi thịt mà nhảy cẫng lên, ngay cả Hứa Giao Giao cũng sáng mắt ra.
Bụng cô càng phản xạ có điều kiện kêu lên ùng ục mấy tiếng!
Đầu phố cách cửa hàng bách hóa không đến 200 mét.
Tông Văn Hạo và người yêu mới quen Mạnh Di Phương chán nản chờ cháu trai Tông Lẫm một lúc mới thấy cậu chạy về.
Ba người họ vừa từ nhà hàng quốc doanh đi ra, khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa, cậu nhóc đột nhiên nhìn thấy một cô bé dẫn theo hai đứa trẻ, chào họ một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
Anh trêu chọc nhìn về phía đứa cháu chạy đến thở hổn hển như bị chó đuổi phía sau, nhưng lại cười tươi rói.
"Mày còn biết đường về đấy, tao với Di Phương đợi mày mọc cả rêu trên đầu rồi." Anh lại cúi đầu nhìn bàn tay trống không của cậu, nhướn mày, "Bánh bao thịt đâu? Đi một chuyến đến cửa hàng bách hóa, bánh bao thịt biến mất rồi à?"
Đối mặt với câu hỏi của chú, Tông Lẫm gãi đầu, chỉ cười hề hề, không nói bánh bao thịt đi đâu.
Tông Văn Hạo tức đến bật cười, còn gì không hiểu nữa, không khách khí búng cho cậu một cái vào trán.
"Thằng nhóc ngốc! Giỏi lắm, lấy bánh bao thịt của tao đi lấy lòng con gái nhà người ta, quà cáp cũng tặng không ít, con bé đó nhận mày làm bạn trai chưa?"
Anh thấy khó hiểu, anh trai, chị dâu anh, cả nhà họ đều rất khôn khéo, cháu trai lớn cũng giống anh trai anh, từ nhỏ đã là cáo già, ai mà lừa được nó chứ, vậy mà đến cháu trai nhỏ Tông Lẫm này thì lại ngây ngô như vậy.
Loại con gái đó lừa được cháu anh chứ không lừa được anh.
Anh dám chắc, thằng nhóc ngốc Tông Lẫm này chắc chắn còn chưa nắm tay con bé đó.
Mạnh Di Phương bên cạnh, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng, cô lên tiếng bênh vực Tông Lẫm.
"Chỉ là mấy cái bánh bao thịt thôi mà, Tông Lẫm muốn tặng thì cứ tặng, Văn Hạo, anh so đo với trẻ con làm gì." Nói rồi, cô lấy trong ví ra một xấp tiền và phiếu đưa cho Tông Lẫm, giọng điệu có chút kiêu ngạo, "Muốn ăn thì đi mua, chị Di Phương mời."
Gia đình cô khá giả, bình thường mấy cái bánh bao thịt chẳng đáng là gì, cô thích Tông Văn Hạo nên muốn lấy lòng cháu trai của anh.
Tông Lẫm nhìn chú mình, trên mặt tuy cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, cậu từ chối: "Không cần đâu chị Di Phương, em có tiền!"
Làm sao cậu có thể nhận tiền này được.
Tuy chú út trong mắt cậu có hơi đào hoa, thay người yêu như thay áo, nhưng chưa bao giờ để lại tiếng xấu cho đối phương, trong thời gian tìm hiểu càng ga lăng, chưa bao giờ để con gái phải tiêu tiền. Tông Lẫm sẽ không vì mình mà để chú út phá lệ, kẻo sau này ông chú út vô liêm sỉ này lại lấy cớ đó mà moi tiền mừng tuổi của cậu.
"Thôi được rồi, thằng nhóc này cần gì tiền, cho nó cũng chỉ tiêu hoang thôi."
Tông Văn Hạo thản nhiên nói, chuyện bánh bao thịt đến đây là dừng lại.
Tuy Mạnh Di Phương trong lòng có chút cảm thấy cháu trai Tông Văn Hạo này hơi vô tâm, nhưng cô cất tiền đi cũng không nói gì thêm.
Trước mặt Tông Văn Hạo, cô luôn giữ hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn.
Đúng là đầu thai xong, da mặt dày thêm hai tấc!
"Tôi mua cho cậu!"
Tông Lẫm nói chắc nịch, ánh mắt nhìn Hứa Giao Giao sáng rực.
Hứa Giao Giao sợ hết hồn: "Tôi nói không cần! Tôi phải về rồi, tạm biệt cậu Tông."
Trời ơi, chạy nhanh thôi, cứ gặp anh ta là cô thấy chột dạ!
Tất cả là tại cái đầu óc không bình thường trước kia của cô ham ăn đồ của người ta quá nhiều!
Lời của Hứa Giao Giao đến kẻ ngốc cũng nghe ra ý từ chối.
Trong lòng Tông Lẫm vừa hoảng vừa loạn vừa không hiểu.
Muốn nói gì nhưng lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Giao Giao rời đi?
Anh cúi đầu nhìn gói giấy dầu trên tay, mắt sáng lên như nghĩ ra cách giải quyết hay, anh bước lên vài bước nhét gói giấy dầu vào tay Hứa Giao Giao.
"Giao Giao, cậu đừng giận, đây là quà xin lỗi, kẹp tóc cậu cứ đợi, tôi nhất định sẽ mua cho cậu!"
Chỉ nghe thấy một câu nói vội vàng, đôi chân dài sải bước, người đã chạy mất dạng.
Thậm chí còn không cho người ta kịp nói lời từ chối.
Hứa Giao Giao cầm gói giấy dầu ngây người: "..." Nóng tay quá!
Là thật sự nóng tay.
Hai đứa em trai nhanh nhẹn bám vào tay Hứa Giao Giao mở gói giấy dầu ra.
Hai đứa thốt lên: "Là bánh bao thịt! Chị Tư, anh Tông Lẫm cho bánh bao thịt lớn kìa!"
Nước miếng của hai đứa nhỏ sắp chảy ra từ khóe miệng.
Hứa Giao Giao nhìn vào, bên trong chật kín, đúng là 6 cái bánh bao thịt trắng tròn thơm phức.
Mùi thịt tỏa ra, vừa thơm ngon vừa hấp dẫn.
Năm nay, bánh bao thịt 5 xu một cái, cô vừa mua nửa cân nước tương mới có 7 xu, hơn nữa mua bánh bao thịt còn phải có phiếu lương thực!
6 cái bánh bao thịt này thật xa xỉ.
Không chỉ hai đứa em trai ngửi thấy mùi thịt mà nhảy cẫng lên, ngay cả Hứa Giao Giao cũng sáng mắt ra.
Bụng cô càng phản xạ có điều kiện kêu lên ùng ục mấy tiếng!
Đầu phố cách cửa hàng bách hóa không đến 200 mét.
Tông Văn Hạo và người yêu mới quen Mạnh Di Phương chán nản chờ cháu trai Tông Lẫm một lúc mới thấy cậu chạy về.
Ba người họ vừa từ nhà hàng quốc doanh đi ra, khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa, cậu nhóc đột nhiên nhìn thấy một cô bé dẫn theo hai đứa trẻ, chào họ một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
Anh trêu chọc nhìn về phía đứa cháu chạy đến thở hổn hển như bị chó đuổi phía sau, nhưng lại cười tươi rói.
"Mày còn biết đường về đấy, tao với Di Phương đợi mày mọc cả rêu trên đầu rồi." Anh lại cúi đầu nhìn bàn tay trống không của cậu, nhướn mày, "Bánh bao thịt đâu? Đi một chuyến đến cửa hàng bách hóa, bánh bao thịt biến mất rồi à?"
Đối mặt với câu hỏi của chú, Tông Lẫm gãi đầu, chỉ cười hề hề, không nói bánh bao thịt đi đâu.
Tông Văn Hạo tức đến bật cười, còn gì không hiểu nữa, không khách khí búng cho cậu một cái vào trán.
"Thằng nhóc ngốc! Giỏi lắm, lấy bánh bao thịt của tao đi lấy lòng con gái nhà người ta, quà cáp cũng tặng không ít, con bé đó nhận mày làm bạn trai chưa?"
Anh thấy khó hiểu, anh trai, chị dâu anh, cả nhà họ đều rất khôn khéo, cháu trai lớn cũng giống anh trai anh, từ nhỏ đã là cáo già, ai mà lừa được nó chứ, vậy mà đến cháu trai nhỏ Tông Lẫm này thì lại ngây ngô như vậy.
Loại con gái đó lừa được cháu anh chứ không lừa được anh.
Anh dám chắc, thằng nhóc ngốc Tông Lẫm này chắc chắn còn chưa nắm tay con bé đó.
Mạnh Di Phương bên cạnh, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng, cô lên tiếng bênh vực Tông Lẫm.
"Chỉ là mấy cái bánh bao thịt thôi mà, Tông Lẫm muốn tặng thì cứ tặng, Văn Hạo, anh so đo với trẻ con làm gì." Nói rồi, cô lấy trong ví ra một xấp tiền và phiếu đưa cho Tông Lẫm, giọng điệu có chút kiêu ngạo, "Muốn ăn thì đi mua, chị Di Phương mời."
Gia đình cô khá giả, bình thường mấy cái bánh bao thịt chẳng đáng là gì, cô thích Tông Văn Hạo nên muốn lấy lòng cháu trai của anh.
Tông Lẫm nhìn chú mình, trên mặt tuy cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, cậu từ chối: "Không cần đâu chị Di Phương, em có tiền!"
Làm sao cậu có thể nhận tiền này được.
Tuy chú út trong mắt cậu có hơi đào hoa, thay người yêu như thay áo, nhưng chưa bao giờ để lại tiếng xấu cho đối phương, trong thời gian tìm hiểu càng ga lăng, chưa bao giờ để con gái phải tiêu tiền. Tông Lẫm sẽ không vì mình mà để chú út phá lệ, kẻo sau này ông chú út vô liêm sỉ này lại lấy cớ đó mà moi tiền mừng tuổi của cậu.
"Thôi được rồi, thằng nhóc này cần gì tiền, cho nó cũng chỉ tiêu hoang thôi."
Tông Văn Hạo thản nhiên nói, chuyện bánh bao thịt đến đây là dừng lại.
Tuy Mạnh Di Phương trong lòng có chút cảm thấy cháu trai Tông Văn Hạo này hơi vô tâm, nhưng cô cất tiền đi cũng không nói gì thêm.
Trước mặt Tông Văn Hạo, cô luôn giữ hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.