Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order

Chương 38: Giật Râu Diêm Vương, Muốn Chết À?

Tương Trấp Sao Phạn

09/01/2025

Cô ta “á” một tiếng, “Tao liều với mày!”

Diệp Thu Hoa định đánh Hứa Giao Giao, nhưng chưa kịp xông đến đã bị giám đốc trạm xá túm cổ áo.

“Ặc…”

Diệp Thu Hoa khó thở, hai tay túm cổ áo, trợn trắng mắt.

Bác sĩ bên cạnh hoảng sợ: “Giám đốc Tôn! Buông tay ra!”

Lỡ bóp chết người thì ai chịu trách nhiệm!

Giám đốc Tôn vội vàng buông tay.

Ông ta ho khan: “Cái gì, nghe nói có người gây rối ở trạm xá, là mấy người à?”

Vừa rồi ông ta đang đọc báo ở văn phòng, nghe nói có người gây rối ở trạm xá, hình như còn liên quan đến y tá của trạm xá, ông ta lập tức không ngồi yên được, vội vàng chạy đến.

May mà ông ta đến kịp, một người phụ nữ cao to đánh một cô gái nhỏ yếu ớt, không phải đánh người ta bị thương sao!

“Khụ khụ khụ!”

Diệp Thu Hoa uất ức cúi đầu ho.

Hành lang toàn bệnh nhân và người nhà, giám đốc Tôn sợ ảnh hưởng, gọi mấy người vào văn phòng nói chuyện.

Vào văn phòng, Diệp Thu Hoa hất tay hai bác sĩ đang giữ mình ra.

Cô ta sụt sịt, khóc lóc.

Cô ta chỉ vào Hứa Giao Giao: “Đồng chí lãnh đạo, ông phải làm chủ cho tôi! Con nhỏ chết tiệt này muốn giết tôi!”

Diệp Thu Hoa kể lể, thêm mắm dặm muối chuyện Hứa Giao Giao ném khay của y tá vào mình.

“Kéo, kẹp gì cũng có trong đó, nó cố tình muốn hủy hoại tôi, một cô gái chưa chồng, các ông nói xem con nhỏ chết tiệt này tâm địa độc ác đến mức nào!”



Giám đốc Tôn hơi ngạc nhiên nhìn Hứa Giao Giao, trông nhỏ nhắn xinh xắn thế mà ghê gớm vậy sao?

Đương nhiên, ông ta biết không thể chỉ nghe một phía.

Ông ta hỏi: “Đồng chí này, cô ta nói đúng không?”

Hứa Giao Giao không phủ nhận: “Đúng là tôi ném, nhưng cô ta có bị hỏng mặt mũi gì không? Trạm xá toàn người bệnh, cần yên tĩnh, cô ta làm ầm ĩ người ta không thấy phiền à? Loại người không có ý thức công cộng này, tôi là người có ý thức nên ra tay ngăn cản, sai à?”

Lãnh đạo trạm xá: “…” Ông ta biết nói sao đây.

Dù sao cô gái này cũng là vì bệnh nhân mà.

Ông ta đang định nói thì có tiếng gõ cửa.

Hai công an, một nam một nữ mặc đồng phục nghiêm nghị bước vào.

Giám đốc Tôn giật mình, vội đứng dậy: “Hai đồng chí đến đây làm gì? Ai gọi công an…”

Chỉ là cãi nhau thôi mà, sao lại gọi cả công an đến?

Mà ai gọi chứ, giám đốc Tôn thấy đầu mình càng hói hơn.

Cô y tá đi sau hai công an liền ưỡn ngực.

“Là tôi!”

Hừ, may mà cô bé kia nhắc nhở, nếu không cô quên mất, bị ức hiếp thì phải tìm công an!

Giám đốc Tôn thấy máu dồn lên não.

Ông ta chỉ vào cô y tá: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cô!”

Cô y tá chu môi: “Bố! Con suýt bị bà điên này đánh chết, con gọi công an đến bênh vực con thì sao!”

“Cái gì?”

Giám đốc Tôn đập bàn, mặt đen lại.



Con gái ông ta mà bị bắt nạt ngay tại đơn vị của ông ta!

Hứa Giao Giao nhướn mày, liếc nhìn Diệp Thu Hoa đang tái mặt, đúng là họa vô đơn chí!

Người này đúng là xui xẻo, bắt nạt ai không bắt nạt lại đi bắt nạt con gái giám đốc trạm xá.

“Hai đồng chí công an, hai người muốn điều tra gì? Cứ yên tâm, trạm xá chúng tôi không bao che hành vi bắt nạt kẻ yếu, cứ hỏi, toàn bộ trạm xá sẽ hợp tác!”

Giám đốc Tôn hoàn toàn không nhìn ánh mắt cầu xin tha thứ của Diệp Thu Hoa, giọng điệu đầy chính nghĩa.

Diệp Thu Hoa ngã quỵ xuống, ngả vào người một y tá bên cạnh.

Cô y tá bị Diệp Thu Hoa ngã vào: "...”

Cứu tôi với, ánh mắt sắc bén của giám đốc đang nhìn sang đây.

Biết được con gái ra mặt thay mình, không những không được lợi lộc gì mà còn liên lụy bản thân, hiện tại đã bị đưa vào đồn công an.

Bà Diệp thấy mắt tối sầm lại.

Lúc này bà ta không giả vờ nổi nữa, lồm cồm bò dậy khỏi giường bệnh, túm chặt lấy tay hai con trai, vừa khóc vừa kể lể.

“Hoa Nhi ơi, con gái đáng thương của mẹ! Đại Dũng, Tiểu Dũng, hai con nhất định phải cứu em gái! Mẹ khổ cả đời, tám tuổi đã gả vào nhà các con, bà nội các con chưa từng cho mẹ một ngày yên ổn, bố các con lúc còn sống thì tối nào cũng đóng cửa đánh mẹ bằng dây lưng, mẹ không dám kêu la một tiếng. Đến khi Hoa Nhi ra đời, bố các con cũng mất, mẹ mới cảm thấy sống có chút ý nghĩa. Hoa Nhi chính là mạng sống của mẹ, mẹ không thể sống thiếu con bé!”

Mấy ngày nay, hai anh em Diệp Đại Dũng và Diệp Tiểu Dũng cũng sống trong dằn vặt.

Họ vừa phải chăm sóc mẹ già giả bệnh, vừa phải ngăn cản em gái đòi đến tìm Hứa An Xuân tính sổ.

Ai ngờ cẩn thận bao nhiêu cũng không bằng trời tính, hôm nay lại để cô ta gặp được!

Càng không ngờ được là bên cạnh Hứa An Xuân còn có Hứa Giao Giao, con nhỏ chết tiệt này chắc chắn không có ý tốt, thế là em gái họ bị đưa vào đồn công an.

Thời buổi này, con gái lớn chưa chồng mà đã vào đồn công an, sau này còn ai dám lấy nữa, danh tiếng của em gái họ coi như hỏng bét rồi!

Sau khi dỗ dành mẹ già đang than thở, hai anh em cau mày khổ sở vội vã đến nhà họ Hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook