Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order
Chương 17: Thịt Lợn, Bột Mì
Tương Trấp Sao Phạn
09/01/2025
Anh quá đáng rồi!
Hứa An Quốc bị ánh mắt khinh bỉ của Hứa An Phú đâm trúng, cậu ta nhảy dựng lên, búng cho Hứa An Phú một cái vào trán.
Cậu ta hét: "Anh nói là 'cưới' kiểu trẻ con chơi trò cưới gia đình đấy!”
Hứa An Phú ôm trán bị búng đau, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ lại thấy cũng đúng là có khả năng.
Bởi vì chị tư của cậu ấy, chính là một cô gái vì miếng ăn mà cực kỳ biết phát huy lợi thế nhan sắc của mình.
Và chưa bao giờ thấy xấu hổ vì điều đó.
Vì bánh bao thịt mà chơi trò cưới xin với đứa bé còn mặc tã, cũng chẳng có gì lạ.
Lúc Hứa Giao Giao kéo một bao tải lớn từ trong hẻm ra, chỉ thấy hai anh em nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
"Sao? Mặt chị dính gì à? Ngẩn người ra đó làm gì, tay chị sắp đứt rồi, mau lại đây phụ một tay!”
Cô trợn mắt nhìn hai cậu em trai vô tâm vô phế.
Hứa An Quốc và Hứa An Phú vội vàng chạy tới.
Hứa Giao Giao được giải phóng đôi tay, ung dung dẫn đường phía trước.
Khổ thân Hứa An Quốc và Hứa An Phú, không biết có phải vì vừa nói xấu Hứa Giao Giao nên áy náy hay không, cuối cùng khệ nệ khiêng bao tải lớn lên lầu cũng không dám kêu mệt.
Cuối cùng khiêng đến cửa nhà, hai người đã thở như trâu.
Hứa Giao Giao vừa dùng chìa khóa mở cửa vừa chép miệng tỏ vẻ chê bai.
"Hai thằng con trai to xác, chỉ có chút sức lực này thôi, đúng là đồ vô dụng!”
Hứa An Quốc & Hứa An Phú: "...”
Chưa thấy ai vừa sai vặt người ta xong lại quay ra chê bai người ta như chị ruột này!
"Cái thứ gì đây?”
Trong phòng khách, Hứa An Quốc chống nạnh, không khách khí đá vào bao tải dưới chân hai cái.
Không dám đá chị tư, chẳng lẽ cậu ta không thể đá cái thứ này hai cái sao!
Hứa An Quốc tức giận nghĩ.
Cái bao tải lớn này, nhìn thế nào cũng không giống bánh bao thịt, quả nhiên là chị tư lừa gạt hai anh em bọn họ!
Ai ngờ——
"Bánh bao thịt hai đứa muốn đây, muốn ăn bao nhiêu thì tự gói lấy!”
Hứa Giao Giao khoanh tay, hất hàm về phía bao tải trên đất với vẻ mặt đắc ý.
Lúc này, Hứa An Phú – Thằng sáu tò mò đã nhanh chóng mở bao tải nặng trịch ra.
Sau đó, cậu ấy như nhìn thấy điều gì kinh ngạc.
Trực tiếp ngây người.
"Anh… Anh Năm! Anh… Anh mau đến xem! A a a chị tư lợi hại quá, chắc chắn chị ấy đã câu được đại gia rồi!”
Quá kích động, Hứa An Phú vừa nhảy múa vừa nói năng.
Hứa An Quốc: "...”
Thằng em ngốc cuối cùng cũng thèm ăn đến phát điên rồi?
Bị vu oan, Hứa Giao Giao nheo mắt: "Hửm?”
Dám nói cô câu đại gia!
Hứa An Quốc không để ý đến vẻ mặt đen sì của Hứa Giao Giao, thằng sáu như phát điên, trong lòng cậu ta cũng tò mò như bị mèo cào, vội vàng ghé vào bao tải nhìn.
Sau đó——
"Á á á á á!!!”
Hứa An Quốc hét lên mặt đỏ tía tai, còn mất mặt hơn cả thằng Sáu.
Cậu ta nhìn bàn chân vừa đá vào bao tải…
Không dám nghĩ đến việc bàn chân bốc mùi của mình vừa đá vào thứ quý giá như thịt lợn, bột mì!
Cậu ta thật sự có tội!
Hai anh em ôm nhau la hét.
Hứa Giao Giao: "...”
Ai không biết còn tưởng hai thằng này trúng xổ số độc đắc!
Tiếng la hét kích động vang khắp khu tập thể. May mà lúc này công nhân nhà máy giày da vẫn chưa tan làm. Hai anh em Hứa An Quốc chưa từng trải kích động một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Cũng không trách hai anh em.
10 cân thịt lợn, 30 cân bột mì, thời buổi này, ai mà chẳng sốc.
Hứa An Quốc nắm chặt mép bao tải, đầu óc choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Cậu ta nghiến răng, hỏi Hứa Giao Giao: "Những thứ này, không phải lại là Tông Lẫm cho chị đấy chứ?”
Hiếm khi thấy cậu em trai từ nhỏ đã chín chắn hơn người khác lộ ra vẻ mặt phức tạp và rối rắm như vậy, Hứa Giao Giao cố ý hỏi.
"Đúng thì sao?”
Niềm vui như thủy triều rút đi.
Hứa An Quốc buông bao tải, lạnh mặt, kiên quyết nói: "Vậy thì không thể nhận!”
Cậu ta có thể nhắm mắt làm ngơ việc chị tư thỉnh thoảng nhận chút đồ ăn, kẹp tóc xinh xắn từ Tông Lẫm.
Nhưng những thứ trước mắt này đã vượt quá giới hạn mà chị tư có thể chịu đựng được.
Trừ khi chị tư muốn vì những thứ này mà đánh đổi bản thân!
Nhìn Hứa An Quốc kiên quyết như vậy, Hứa Giao Giao bỗng nhiên thấy ngứa tay.
Cô xoa mạnh cái đầu như ổ chó gặm của Hứa An Quốc, cảm thán:
"Cảm giác thật tốt.”
Không để ý đến vẻ mặt tức giận của Hứa An Quốc, Hứa Giao Giao hùng hồn tuyên bố:
"Yên tâm đi, chị đây không lợi hại đến mức câu được đại gia, cũng không vặt lông Tông Lẫm, những chuyện đó đã là quá khứ rồi. Từ nay về sau, chị đây sẽ tự lực cánh sinh! Chị sẽ dùng đôi tay cần cù của mình dẫn dắt các em làm giàu, đi trên con đường no đủ, sung túc!”
Cô nắm chặt tay, hô khẩu hiệu rất ra dáng.
...
1 tiếng rưỡi sau, cửa nhà họ Hứa đóng kín mít, chỉ mở hé một ô cửa sổ nhỏ ở phòng Hứa Giao Giao và chị Hai Hứa An Hạ để thông gió.
Trong nhà nóng hầm hập, ba người bận rộn hối hả.
Hai cái bếp than ngoài hành lang đã được chuyển vào nhà, lúc này ở giữa phòng khách, một cái bếp đang sôi ùng ục ninh canh thịt, một cái bếp đang hấp bánh bao thịt thơm phức.
Hứa An Quốc bị ánh mắt khinh bỉ của Hứa An Phú đâm trúng, cậu ta nhảy dựng lên, búng cho Hứa An Phú một cái vào trán.
Cậu ta hét: "Anh nói là 'cưới' kiểu trẻ con chơi trò cưới gia đình đấy!”
Hứa An Phú ôm trán bị búng đau, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ lại thấy cũng đúng là có khả năng.
Bởi vì chị tư của cậu ấy, chính là một cô gái vì miếng ăn mà cực kỳ biết phát huy lợi thế nhan sắc của mình.
Và chưa bao giờ thấy xấu hổ vì điều đó.
Vì bánh bao thịt mà chơi trò cưới xin với đứa bé còn mặc tã, cũng chẳng có gì lạ.
Lúc Hứa Giao Giao kéo một bao tải lớn từ trong hẻm ra, chỉ thấy hai anh em nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
"Sao? Mặt chị dính gì à? Ngẩn người ra đó làm gì, tay chị sắp đứt rồi, mau lại đây phụ một tay!”
Cô trợn mắt nhìn hai cậu em trai vô tâm vô phế.
Hứa An Quốc và Hứa An Phú vội vàng chạy tới.
Hứa Giao Giao được giải phóng đôi tay, ung dung dẫn đường phía trước.
Khổ thân Hứa An Quốc và Hứa An Phú, không biết có phải vì vừa nói xấu Hứa Giao Giao nên áy náy hay không, cuối cùng khệ nệ khiêng bao tải lớn lên lầu cũng không dám kêu mệt.
Cuối cùng khiêng đến cửa nhà, hai người đã thở như trâu.
Hứa Giao Giao vừa dùng chìa khóa mở cửa vừa chép miệng tỏ vẻ chê bai.
"Hai thằng con trai to xác, chỉ có chút sức lực này thôi, đúng là đồ vô dụng!”
Hứa An Quốc & Hứa An Phú: "...”
Chưa thấy ai vừa sai vặt người ta xong lại quay ra chê bai người ta như chị ruột này!
"Cái thứ gì đây?”
Trong phòng khách, Hứa An Quốc chống nạnh, không khách khí đá vào bao tải dưới chân hai cái.
Không dám đá chị tư, chẳng lẽ cậu ta không thể đá cái thứ này hai cái sao!
Hứa An Quốc tức giận nghĩ.
Cái bao tải lớn này, nhìn thế nào cũng không giống bánh bao thịt, quả nhiên là chị tư lừa gạt hai anh em bọn họ!
Ai ngờ——
"Bánh bao thịt hai đứa muốn đây, muốn ăn bao nhiêu thì tự gói lấy!”
Hứa Giao Giao khoanh tay, hất hàm về phía bao tải trên đất với vẻ mặt đắc ý.
Lúc này, Hứa An Phú – Thằng sáu tò mò đã nhanh chóng mở bao tải nặng trịch ra.
Sau đó, cậu ấy như nhìn thấy điều gì kinh ngạc.
Trực tiếp ngây người.
"Anh… Anh Năm! Anh… Anh mau đến xem! A a a chị tư lợi hại quá, chắc chắn chị ấy đã câu được đại gia rồi!”
Quá kích động, Hứa An Phú vừa nhảy múa vừa nói năng.
Hứa An Quốc: "...”
Thằng em ngốc cuối cùng cũng thèm ăn đến phát điên rồi?
Bị vu oan, Hứa Giao Giao nheo mắt: "Hửm?”
Dám nói cô câu đại gia!
Hứa An Quốc không để ý đến vẻ mặt đen sì của Hứa Giao Giao, thằng sáu như phát điên, trong lòng cậu ta cũng tò mò như bị mèo cào, vội vàng ghé vào bao tải nhìn.
Sau đó——
"Á á á á á!!!”
Hứa An Quốc hét lên mặt đỏ tía tai, còn mất mặt hơn cả thằng Sáu.
Cậu ta nhìn bàn chân vừa đá vào bao tải…
Không dám nghĩ đến việc bàn chân bốc mùi của mình vừa đá vào thứ quý giá như thịt lợn, bột mì!
Cậu ta thật sự có tội!
Hai anh em ôm nhau la hét.
Hứa Giao Giao: "...”
Ai không biết còn tưởng hai thằng này trúng xổ số độc đắc!
Tiếng la hét kích động vang khắp khu tập thể. May mà lúc này công nhân nhà máy giày da vẫn chưa tan làm. Hai anh em Hứa An Quốc chưa từng trải kích động một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Cũng không trách hai anh em.
10 cân thịt lợn, 30 cân bột mì, thời buổi này, ai mà chẳng sốc.
Hứa An Quốc nắm chặt mép bao tải, đầu óc choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Cậu ta nghiến răng, hỏi Hứa Giao Giao: "Những thứ này, không phải lại là Tông Lẫm cho chị đấy chứ?”
Hiếm khi thấy cậu em trai từ nhỏ đã chín chắn hơn người khác lộ ra vẻ mặt phức tạp và rối rắm như vậy, Hứa Giao Giao cố ý hỏi.
"Đúng thì sao?”
Niềm vui như thủy triều rút đi.
Hứa An Quốc buông bao tải, lạnh mặt, kiên quyết nói: "Vậy thì không thể nhận!”
Cậu ta có thể nhắm mắt làm ngơ việc chị tư thỉnh thoảng nhận chút đồ ăn, kẹp tóc xinh xắn từ Tông Lẫm.
Nhưng những thứ trước mắt này đã vượt quá giới hạn mà chị tư có thể chịu đựng được.
Trừ khi chị tư muốn vì những thứ này mà đánh đổi bản thân!
Nhìn Hứa An Quốc kiên quyết như vậy, Hứa Giao Giao bỗng nhiên thấy ngứa tay.
Cô xoa mạnh cái đầu như ổ chó gặm của Hứa An Quốc, cảm thán:
"Cảm giác thật tốt.”
Không để ý đến vẻ mặt tức giận của Hứa An Quốc, Hứa Giao Giao hùng hồn tuyên bố:
"Yên tâm đi, chị đây không lợi hại đến mức câu được đại gia, cũng không vặt lông Tông Lẫm, những chuyện đó đã là quá khứ rồi. Từ nay về sau, chị đây sẽ tự lực cánh sinh! Chị sẽ dùng đôi tay cần cù của mình dẫn dắt các em làm giàu, đi trên con đường no đủ, sung túc!”
Cô nắm chặt tay, hô khẩu hiệu rất ra dáng.
...
1 tiếng rưỡi sau, cửa nhà họ Hứa đóng kín mít, chỉ mở hé một ô cửa sổ nhỏ ở phòng Hứa Giao Giao và chị Hai Hứa An Hạ để thông gió.
Trong nhà nóng hầm hập, ba người bận rộn hối hả.
Hai cái bếp than ngoài hành lang đã được chuyển vào nhà, lúc này ở giữa phòng khách, một cái bếp đang sôi ùng ục ninh canh thịt, một cái bếp đang hấp bánh bao thịt thơm phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.