Tn60 Tôi Ở Cung Tiêu Xã Làm Order
Chương 1: Xuyên Không Về Năm 1958?
Tương Trấp Sao Phạn
21/12/2024
"Vạn chủ nhiệm! Bà đừng chê tôi nói thẳng, lấy chồng thì phải lo cơm áo gạo tiền, thời buổi này ai gả con gái mà chẳng tìm nhà tử tế?
Nhà bà thì sao, lễ hỏi không có, nhà cửa không có, con gái người ta về làm dâu còn phải cắn răng nuôi em chồng, ai mù mắt mà nhảy vào cái hố lửa này?
Nói trắng ra là nếu nhà gái không ưng Hứa An Xuân thì anh ấy vẫn ế dài đấy!"
"Ai là hố lửa hả?! Bà làm mai kiểu gì thế! Cút cút cút! Nhà tôi không cưới nổi con gái nhà họ Diệp thì con trai tôi ế cả đời, chúng tôi tình nguyện!"
"Vạn chủ nhiệm! Bà... bà làm mẹ kiểu gì thế, nhà gái chỉ có mỗi điều kiện này thôi, với cả con gái út nhà bà sát chồng, chồng bà bị nó hại chết rồi đấy, bà không gả nó đi thì sau này con trai bà đừng hòng lấy vợ, mấy đứa con gái khác cũng chẳng ai thèm rước!"
"Con gái bà mới sát chồng! Mồm toàn cứt! Cút! Không cút thì tôi tát vỡ mồm bà ra đấy!"
"..."
Hứa Giao Giao mơ màng bị tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai người phụ nữ làm cho đau đầu.
Cô theo bản năng kéo tấm vải bên cạnh trùm lên đầu...
Khoảnh khắc tiếp theo, ặc!
Mùi gì thế này!
Hứa Giao Giao suýt nữa bị mùi mồ hôi chua và mùi chân thối xộc lên làm cho ngất xỉu.
Cô vội vàng hất tấm vải ra, mở mắt.
Căn phòng lờ mờ, bên dưới là chiếc giường ọp ẹp, xuyên qua tấm màn ố vàng có thể thấy lờ mờ những chiếc bàn ghế gỗ cũ kỹ trong phòng.
Có lẽ là bàn học, trên bàn có mấy quyển sách và một cây bút.
Đối diện dựa tường có một chiếc giường nhỏ đơn giản, ga giường màu vàng nhạt, thoạt nhìn là giường con gái, đập vào mắt nhất là bức chân dung vĩ nhân được dán sau cánh cửa, gợi nhớ về một thời kỳ lịch sử xa xưa...
"Hít."
Hứa Giao Giao xoa xoa trán hơi nhức, cảm thấy mọi thứ trước mắt như mơ như thực, không chân thật lắm.
Tuy nhiên, những ký ức hỗn độn vừa ùa vào đầu lại mang đến một cảm giác kỳ lạ quen thuộc.
Hứa Giao Giao bỏ tay bịt mũi xuống, mặt mày dần dần méo xệch.
Cô xuyên không rồi.
Đương nhiên, không phải là bây giờ cô mới xuyên, mà là xuyên từ trong bụng mẹ!
Nhưng cô cũng không biết trong quá trình xuyên không đã xảy ra vấn đề gì, sống ngây ngô mười sáu năm, ký ức kiếp trước mới đột nhiên được khơi dậy vào ngày hôm nay.
Người đang la hét ầm ĩ bên ngoài là mẹ cô, Vạn Hồng Hà, chủ nhiệm ban phụ nữ nhà máy giày da.
Kiếp trước, Hứa Giao Giao là người Trung Quốc ở thế kỷ 22, sinh ra là trẻ mồ côi, từ nhỏ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp trường danh tiếng, làm nhân viên cao cấp cho tập đoàn, lương năm trăm vạn tệ.
Nhưng khổ nỗi lớn tuổi vẫn chưa kết hôn, bị sếp giục cưới nên ra nước ngoài giải khuây, ai ngờ gặp tai nạn máy bay lại xuyên về thời kỳ Trung Quốc đang trong giai đoạn khôi phục, vật tư thiếu thốn!
Bây giờ là tháng 6 năm 1958, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến nạn đói lớn kinh hoàng vào nửa cuối năm 1959!
Nạn đói kéo dài ba năm, chết đói khắp nơi, Hứa Giao Giao nghĩ đến thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Nhìn lại căn nhà nghèo nàn, vị giám đốc tài ba chỉ cảm thấy chân tay rụng rời.
Trời ơi, cô phải sống sót như thế nào trong thời đại khó khăn này?
Xuống giường, đứng dậy, Hứa Giao Giao đẩy cửa ra, vừa vặn thấy mẹ cô, Vạn Hồng Hà, đang đẩy mạnh một người phụ nữ ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên với đôi mắt xếch loạng choạng suýt ngã, thấy Hứa Giao Giao, bà ta còn không quên quay đầu lại trừng mắt giận dữ.
Hứa Giao Giao: "..."
Khùng hả, tự dưng trừng mắt với cô làm gì?
"Rầm" một tiếng vang trời, cửa đóng sập lại.
Dứt khoát gọn gàng.
"Xúi quẩy!"
Vạn Hồng Hà hừ một tiếng, vỗ vỗ tay.
Bà quay đầu lại với vẻ mặt đầy giận dữ, liếc mắt một cái đã thấy cô con gái nhỏ đang cau có.
Hứa Giao Giao vô thức đứng thẳng người, lí nhí gọi: "Mẹ!"
Vạn Hồng Hà sững người một lúc, rồi lại nổi giận.
"Mày còn biết dậy à? Lại trốn học không đi học, lén lút ở nhà ngủ! Còn dám đòi tiền học kỳ sau, tao thấy mày khỏi cần học nữa, đi theo anh mày ra nhà máy giày khuân vác cho rồi!"
Hứa Giao Giao cười gượng không dám nói gì.
Ở kiếp này, việc cô trốn học ngủ nướng là chuyện thường ngày, chẳng trách mẹ cô không vừa mắt cô.
Vạn Hồng Hà rất gầy, tóc xoăn tự nhiên, tóc dày kinh khủng, Hứa Giao Giao kiếp này thừa hưởng gen của bà, lông mày rậm và đen, da tuy hơi thô ráp nhưng rất trắng, môi nhìn có vẻ hơi nhợt nhạt, ngũ quan lại sắc sảo, chỉ là trông có vẻ hơi thiếu dinh dưỡng.
"Mặt trời chiếu đến mông rồi mới chịu dậy, nhà ai nuôi đứa con gái lười như thế này! Tao đẻ ra mấy đứa bây đúng là nghiệp chướng, đứa lớn thì suốt ngày không thấy mặt mũi, đứa nhỏ thì suốt ngày làm tao tức giận, đẻ ba đứa con gái tưởng được sưởi ấm, ai ngờ toàn là gió lùa!"
Nhà bà thì sao, lễ hỏi không có, nhà cửa không có, con gái người ta về làm dâu còn phải cắn răng nuôi em chồng, ai mù mắt mà nhảy vào cái hố lửa này?
Nói trắng ra là nếu nhà gái không ưng Hứa An Xuân thì anh ấy vẫn ế dài đấy!"
"Ai là hố lửa hả?! Bà làm mai kiểu gì thế! Cút cút cút! Nhà tôi không cưới nổi con gái nhà họ Diệp thì con trai tôi ế cả đời, chúng tôi tình nguyện!"
"Vạn chủ nhiệm! Bà... bà làm mẹ kiểu gì thế, nhà gái chỉ có mỗi điều kiện này thôi, với cả con gái út nhà bà sát chồng, chồng bà bị nó hại chết rồi đấy, bà không gả nó đi thì sau này con trai bà đừng hòng lấy vợ, mấy đứa con gái khác cũng chẳng ai thèm rước!"
"Con gái bà mới sát chồng! Mồm toàn cứt! Cút! Không cút thì tôi tát vỡ mồm bà ra đấy!"
"..."
Hứa Giao Giao mơ màng bị tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai người phụ nữ làm cho đau đầu.
Cô theo bản năng kéo tấm vải bên cạnh trùm lên đầu...
Khoảnh khắc tiếp theo, ặc!
Mùi gì thế này!
Hứa Giao Giao suýt nữa bị mùi mồ hôi chua và mùi chân thối xộc lên làm cho ngất xỉu.
Cô vội vàng hất tấm vải ra, mở mắt.
Căn phòng lờ mờ, bên dưới là chiếc giường ọp ẹp, xuyên qua tấm màn ố vàng có thể thấy lờ mờ những chiếc bàn ghế gỗ cũ kỹ trong phòng.
Có lẽ là bàn học, trên bàn có mấy quyển sách và một cây bút.
Đối diện dựa tường có một chiếc giường nhỏ đơn giản, ga giường màu vàng nhạt, thoạt nhìn là giường con gái, đập vào mắt nhất là bức chân dung vĩ nhân được dán sau cánh cửa, gợi nhớ về một thời kỳ lịch sử xa xưa...
"Hít."
Hứa Giao Giao xoa xoa trán hơi nhức, cảm thấy mọi thứ trước mắt như mơ như thực, không chân thật lắm.
Tuy nhiên, những ký ức hỗn độn vừa ùa vào đầu lại mang đến một cảm giác kỳ lạ quen thuộc.
Hứa Giao Giao bỏ tay bịt mũi xuống, mặt mày dần dần méo xệch.
Cô xuyên không rồi.
Đương nhiên, không phải là bây giờ cô mới xuyên, mà là xuyên từ trong bụng mẹ!
Nhưng cô cũng không biết trong quá trình xuyên không đã xảy ra vấn đề gì, sống ngây ngô mười sáu năm, ký ức kiếp trước mới đột nhiên được khơi dậy vào ngày hôm nay.
Người đang la hét ầm ĩ bên ngoài là mẹ cô, Vạn Hồng Hà, chủ nhiệm ban phụ nữ nhà máy giày da.
Kiếp trước, Hứa Giao Giao là người Trung Quốc ở thế kỷ 22, sinh ra là trẻ mồ côi, từ nhỏ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp trường danh tiếng, làm nhân viên cao cấp cho tập đoàn, lương năm trăm vạn tệ.
Nhưng khổ nỗi lớn tuổi vẫn chưa kết hôn, bị sếp giục cưới nên ra nước ngoài giải khuây, ai ngờ gặp tai nạn máy bay lại xuyên về thời kỳ Trung Quốc đang trong giai đoạn khôi phục, vật tư thiếu thốn!
Bây giờ là tháng 6 năm 1958, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến nạn đói lớn kinh hoàng vào nửa cuối năm 1959!
Nạn đói kéo dài ba năm, chết đói khắp nơi, Hứa Giao Giao nghĩ đến thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Nhìn lại căn nhà nghèo nàn, vị giám đốc tài ba chỉ cảm thấy chân tay rụng rời.
Trời ơi, cô phải sống sót như thế nào trong thời đại khó khăn này?
Xuống giường, đứng dậy, Hứa Giao Giao đẩy cửa ra, vừa vặn thấy mẹ cô, Vạn Hồng Hà, đang đẩy mạnh một người phụ nữ ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên với đôi mắt xếch loạng choạng suýt ngã, thấy Hứa Giao Giao, bà ta còn không quên quay đầu lại trừng mắt giận dữ.
Hứa Giao Giao: "..."
Khùng hả, tự dưng trừng mắt với cô làm gì?
"Rầm" một tiếng vang trời, cửa đóng sập lại.
Dứt khoát gọn gàng.
"Xúi quẩy!"
Vạn Hồng Hà hừ một tiếng, vỗ vỗ tay.
Bà quay đầu lại với vẻ mặt đầy giận dữ, liếc mắt một cái đã thấy cô con gái nhỏ đang cau có.
Hứa Giao Giao vô thức đứng thẳng người, lí nhí gọi: "Mẹ!"
Vạn Hồng Hà sững người một lúc, rồi lại nổi giận.
"Mày còn biết dậy à? Lại trốn học không đi học, lén lút ở nhà ngủ! Còn dám đòi tiền học kỳ sau, tao thấy mày khỏi cần học nữa, đi theo anh mày ra nhà máy giày khuân vác cho rồi!"
Hứa Giao Giao cười gượng không dám nói gì.
Ở kiếp này, việc cô trốn học ngủ nướng là chuyện thường ngày, chẳng trách mẹ cô không vừa mắt cô.
Vạn Hồng Hà rất gầy, tóc xoăn tự nhiên, tóc dày kinh khủng, Hứa Giao Giao kiếp này thừa hưởng gen của bà, lông mày rậm và đen, da tuy hơi thô ráp nhưng rất trắng, môi nhìn có vẻ hơi nhợt nhạt, ngũ quan lại sắc sảo, chỉ là trông có vẻ hơi thiếu dinh dưỡng.
"Mặt trời chiếu đến mông rồi mới chịu dậy, nhà ai nuôi đứa con gái lười như thế này! Tao đẻ ra mấy đứa bây đúng là nghiệp chướng, đứa lớn thì suốt ngày không thấy mặt mũi, đứa nhỏ thì suốt ngày làm tao tức giận, đẻ ba đứa con gái tưởng được sưởi ấm, ai ngờ toàn là gió lùa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.