Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 16: Bắt Trộm
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Tô Hòa trái lại không biết mình bởi vì ăn nhiều mà dọa chạy hai anh chàng kia.
Sau khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, cô đang suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu.
Lẽ ra từ buổi sáng hỏi thăm, cô cũng không khó để nhận ra, tình hình của các nhà máy khác chắc cũng không khác mấy, cho dù có hỏi thêm cũng chỉ phí công vô ích.
Nhưng nếu như không đi, cô thật sự không biết nên làm cái gì cho tốt...
Bởi vì nhất thời nửa khắc chưa nghĩ xong đi đâu, cho nên Tô Hòa liền đi bộ lang thang trên đường.
Thật vất vả mới ra ngoài một lần, cho dù không tìm được việc làm, cô cũng phải nhìn thật kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Nếu không sau khi trở về đoán chừng bà nội cũng không muốn để cô đi ra ngoài nữa.
Nghĩ như vậy, cô liền nhìn xung quanh, cũng không biết trước đó có phải là bởi vì ngẩn người không chú ý đường hay không, lúc này cũng không biết đi tới đâu.
Cảm giác như đi vào một con ngõ nhỏ, đường cũng không rộng, rẽ trái rẽ phải, xoay người khiến cô sắp lạc đường rồi.
Kết quả tại ngã tư vừa mới chuyển hướng, thiếu chút nữa cô đã bị người đối diện đụng phải.
Cũng may Tô Hòa bởi vì quanh năm luyện võ, phản ứng nhanh, theo bản năng nghiêng người, người nọ mới không đụng vào cô, sau đó vội vội vàng vàng bỏ chạy, Tô Hòa ngay cả anh ta trông như thế nào cũng chưa thấy.
Tô Hòa nhíu mày, thầm mắng người này không có đạo đức, còn chạy lung tung trong ngõ nhỏ.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bác gái nằm trên mặt đất, còn lớn tiếng hô, "Bắt kẻ trộm!"
Tô Hòa vừa nghe, đảo mắt đã nghĩ rõ chuyện gì, mắt thấy người vừa rồi va vào cô còn chưa chạy xa.
Cô ba chân bốn cẳng chạy tới, duỗi chân đạp một cái.
Liền đạp tên trộm ngã xuống đất.
Tên trộm "A" một tiếng hét thảm, còn muốn giãy dụa, lại bị cô một cước đạp đến phía sau lưng.
"Lập tức nằm im!"
Tên trộm bị đè chặt trên mặt đất, chân trên lưng nặng như là một ngọn núi đè xuống, cũng không biết cô gái nhỏ này làm sao có lực đạo lớn như vậy!
Tên trộm chỉ có thể chịu trận.
Lúc này những người khác trong ngõ nhỏ nghe được tiếng động cũng chạy ra.
Có mấy người tới giúp Tô Hòa khống chế tên trộm, lại có mấy người đi đỡ bác gái dậy, còn có người đi báo công an.
Nhưng mà bác gái đoán chừng bị thương, lúc này đang đau đến kêu lên thảm thiết.
Mà sau khi khống chế được tên trộm, Tô Hòa liền đi qua xem thương thế của bác gái.
Nguyên chủ cùng sư phụ luyện võ quanh năm, bị thương là chuyện thường, tuy rằng chưa từng học y, nhưng xương cốt gãy hay không vẫn biết.
Cô đưa tay sờ sờ chỗ mắt cá chân bác gái, phán đoán: "Không gãy, hẳn là bị trật, sưng tấy dữ dội, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại."
Khi những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, cô đã xem xong.
Mà mắt thấy Tô Hòa sờ soạng hai cái đã đưa ra kết luận, mọi người vây xem đều có chút kinh ngạc.
Lúc này chắc bác gái đã bình tĩnh lại không ít, trên mặt toàn là mồ hôi, nhưng vẫn cảm kích nói với cô: "Cảm ơn cô, cô gái, nếu không có cô, chắc hẳn đã bị tên trộm này thực hiện được rồi."
Những người khác ở bên cạnh lúc này cũng nói theo: "Đúng vậy bà Từ, may mà cô gái giúp bà bắt được tên trộm, nếu không lần này bà thảm rồi, trên người bị thương, tiền và đồ vật cũng bị cướp!"
Vừa nói, đã có người nhặt giỏ xách của bà lão bị cướp về, đồ ăn bên trong bởi vì tên trộm ngã xuống đã rơi trên mặt đất, ngoài ra còn có một miếng thịt, nhưng lúc này cũng đã bẩn rồi.
Còn có người lấy từ trong tay tên trộm ra một xấp tiền, đoán chừng chính là vừa cướp của bác gái.
Tô Hòa thấy thế liền nói: "Cháu cũng không làm gì, chỉ là vừa vặn gặp phải."
bác gái họ Từ nghe xong liền nói: "Cháu đừng khiêm tốn, đây chính là thịt mua cho con dâu bác, ở cửa hàng mậu dịch thật vất vả mới mua được, nếu bị tên trộm này lấy đi, không thể đau lòng chết bác sao!"
Nhưng lời tuy nói như vậy, Tô Hòa vẫn bị giọng điệu khoa trương của bà cảm tạ đến ngượng ngùng, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cũng may công an rất nhanh đã tới.
Sau khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, cô đang suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu.
Lẽ ra từ buổi sáng hỏi thăm, cô cũng không khó để nhận ra, tình hình của các nhà máy khác chắc cũng không khác mấy, cho dù có hỏi thêm cũng chỉ phí công vô ích.
Nhưng nếu như không đi, cô thật sự không biết nên làm cái gì cho tốt...
Bởi vì nhất thời nửa khắc chưa nghĩ xong đi đâu, cho nên Tô Hòa liền đi bộ lang thang trên đường.
Thật vất vả mới ra ngoài một lần, cho dù không tìm được việc làm, cô cũng phải nhìn thật kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Nếu không sau khi trở về đoán chừng bà nội cũng không muốn để cô đi ra ngoài nữa.
Nghĩ như vậy, cô liền nhìn xung quanh, cũng không biết trước đó có phải là bởi vì ngẩn người không chú ý đường hay không, lúc này cũng không biết đi tới đâu.
Cảm giác như đi vào một con ngõ nhỏ, đường cũng không rộng, rẽ trái rẽ phải, xoay người khiến cô sắp lạc đường rồi.
Kết quả tại ngã tư vừa mới chuyển hướng, thiếu chút nữa cô đã bị người đối diện đụng phải.
Cũng may Tô Hòa bởi vì quanh năm luyện võ, phản ứng nhanh, theo bản năng nghiêng người, người nọ mới không đụng vào cô, sau đó vội vội vàng vàng bỏ chạy, Tô Hòa ngay cả anh ta trông như thế nào cũng chưa thấy.
Tô Hòa nhíu mày, thầm mắng người này không có đạo đức, còn chạy lung tung trong ngõ nhỏ.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bác gái nằm trên mặt đất, còn lớn tiếng hô, "Bắt kẻ trộm!"
Tô Hòa vừa nghe, đảo mắt đã nghĩ rõ chuyện gì, mắt thấy người vừa rồi va vào cô còn chưa chạy xa.
Cô ba chân bốn cẳng chạy tới, duỗi chân đạp một cái.
Liền đạp tên trộm ngã xuống đất.
Tên trộm "A" một tiếng hét thảm, còn muốn giãy dụa, lại bị cô một cước đạp đến phía sau lưng.
"Lập tức nằm im!"
Tên trộm bị đè chặt trên mặt đất, chân trên lưng nặng như là một ngọn núi đè xuống, cũng không biết cô gái nhỏ này làm sao có lực đạo lớn như vậy!
Tên trộm chỉ có thể chịu trận.
Lúc này những người khác trong ngõ nhỏ nghe được tiếng động cũng chạy ra.
Có mấy người tới giúp Tô Hòa khống chế tên trộm, lại có mấy người đi đỡ bác gái dậy, còn có người đi báo công an.
Nhưng mà bác gái đoán chừng bị thương, lúc này đang đau đến kêu lên thảm thiết.
Mà sau khi khống chế được tên trộm, Tô Hòa liền đi qua xem thương thế của bác gái.
Nguyên chủ cùng sư phụ luyện võ quanh năm, bị thương là chuyện thường, tuy rằng chưa từng học y, nhưng xương cốt gãy hay không vẫn biết.
Cô đưa tay sờ sờ chỗ mắt cá chân bác gái, phán đoán: "Không gãy, hẳn là bị trật, sưng tấy dữ dội, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại."
Khi những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, cô đã xem xong.
Mà mắt thấy Tô Hòa sờ soạng hai cái đã đưa ra kết luận, mọi người vây xem đều có chút kinh ngạc.
Lúc này chắc bác gái đã bình tĩnh lại không ít, trên mặt toàn là mồ hôi, nhưng vẫn cảm kích nói với cô: "Cảm ơn cô, cô gái, nếu không có cô, chắc hẳn đã bị tên trộm này thực hiện được rồi."
Những người khác ở bên cạnh lúc này cũng nói theo: "Đúng vậy bà Từ, may mà cô gái giúp bà bắt được tên trộm, nếu không lần này bà thảm rồi, trên người bị thương, tiền và đồ vật cũng bị cướp!"
Vừa nói, đã có người nhặt giỏ xách của bà lão bị cướp về, đồ ăn bên trong bởi vì tên trộm ngã xuống đã rơi trên mặt đất, ngoài ra còn có một miếng thịt, nhưng lúc này cũng đã bẩn rồi.
Còn có người lấy từ trong tay tên trộm ra một xấp tiền, đoán chừng chính là vừa cướp của bác gái.
Tô Hòa thấy thế liền nói: "Cháu cũng không làm gì, chỉ là vừa vặn gặp phải."
bác gái họ Từ nghe xong liền nói: "Cháu đừng khiêm tốn, đây chính là thịt mua cho con dâu bác, ở cửa hàng mậu dịch thật vất vả mới mua được, nếu bị tên trộm này lấy đi, không thể đau lòng chết bác sao!"
Nhưng lời tuy nói như vậy, Tô Hòa vẫn bị giọng điệu khoa trương của bà cảm tạ đến ngượng ngùng, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cũng may công an rất nhanh đã tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.