Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 23: Cuộc Sống Thay Lớp Bắt Đầu
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Bên này Tô Hòa đi theo phía sau Từ Bình, rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.
Cũng vào lúc này cô mới biết được, thì ra đồn cảnh sát cách Từ gia thật sự rất gần.
Gần đây có một con phố Thiên Kiều, cho nên tên của đồn cảnh sát này được gọi là đồn cảnh sát Thiên Kiều.
Hai người đến cũng không đi cửa chính, cửa chính bình thường đều là cán bộ công an hoặc là người báo án mới đi.
Hai người trực tiếp đi vào từ cửa hông, sau khi đi vào chính là một cái đại viện, lúc này đã có người rèn luyện ở trong viện.
Tô Hòa tò mò nhìn thoáng qua, cũng không nán lại lâu, sau đó theo phía sau Từ Bình gõ cửa vào một gian văn phòng, lúc này bên trong có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi.
Người đàn ông thấy Từ Bình liền mỉm cười, "Tiểu tử Từ gia sao lại tới đây? Không đi làm à?"
Từ Bình cười giải thích với ông: "Cháu chào chú Ngô, không phải là mẹ cháu bị trật chân sao? Bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian, bà ấy nghĩ công việc bếp núc không thể chậm trễ, vì thế gọi cháu gái ở quê lên hỗ trợ."
Nói xong, anh chỉ vào Tô Hòa ở bên nói: "Đây là em họ cháu Tô Hòa, lên đây giúp mẹ cháu làm thay một thời gian ạ."
Tô Hòa thấy thế cũng lễ phép cúi đầu chào: "Cháu chào chú Ngô, cháu là Tô Hòa ạ."
Chủ nhiệm Ngô nghe xong gật đầu, "Chuyện của mẹ cháu chú nghe nói rồi, bà ấy là trường hợp đặc biệt, xin nghỉ vài ngày cũng không sao."
Từ Bình lắc đầu, "Nếu là vài ngày thì thôi, nhưng lần này bác sĩ nói ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, không thể chậm trễ chuyện nhà ăn được ạ."
Chủ nhiệm Ngô nghe anh nói như vậy cũng không nói gì nữa, ông nhìn về phía Tô Hòa dò hỏi: "Cháu ở đâu lên? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trước kia từng làm việc chưa?"
Tô Hòa nghe xong vội vàng đáp: "Cháu ở thôn Nam Sơn phụ cận kinh thành ạ, năm nay 18 tuổi rồi, cháu từng làm việc rồi, cháu khỏe mạnh, có thể làm việc ạ!"
Chủ nhiệm Ngô nghe xong lại nhìn thân hình nhỏ bé của cô, cũng không nói tin hay không, nhưng thông tin của cô thì ông nhớ kỹ, mặc dù đồn công an của bọn họ nhỏ, nhưng cũng là đơn vị cơ quan quốc gia, ngay cả người làm thay cũng không phải ai cũng có thể vào.
Bây giờ hỏi rõ ràng, sau đó chắc chắn ông cũng sẽ cho người đi điều tra.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Lúc này chủ nhiệm Ngô nói với Từ Bình: "Được rồi, cháu để Tô Hòa ở lại đây đi, lát nữa chú dẫn cháu ấy qua đó."
Từ Bình nghe xong lập tức tỏ vẻ cảm tạ, anh lại dặn dò Tô Hòa vài câu rồi đi.
Chủ nhiệm Ngô dẫn theo Tô Hòa đi về phía nhà ăn phía sau.
Sau khi đến nhà bếp, lúc này những người khác trong nhà ăn cũng đã đến.
Nhà bếp phía sau đồn cảnh sát không lớn, người làm việc cũng không nhiều, cộng thêm Bà Từ cũng chỉ có năm người.
Một đầu bếp họ Liêu, đầu bếp Liêu năm nay đã gần năm mươi tuổi, còn có một người học việc, nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, tên là Đổng Phương.
Ba người còn lại đều là người giúp việc ở nhà bếp, ngoại trừ Bà Từ, hai người còn lại đều là phụ nữ ba bốn mươi tuổi, một người mập mạp tên Lưu Lan Phương, một người có vẻ ngoài hơi thô kệch tên là Tần Hồng.
Mọi người nhìn qua rất dễ gần, đầu bếp Liêu trông có vẻ vui tính, ông nói với cô vài câu động viên, ngược lại người học việc của ông là Đổng Phương có chút trầm mặc, thoạt nhìn không thích giao tiếp lắm.
Còn về phần thím Lưu Lan Phương và thím Tần Hồng, họ đã nhiệt tình nói cho cô biết cần phải làm những việc gì.
Nghe nói cô là cháu gái của Bà Từ, họ còn hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà, có vẻ như mọi người ở chung rất hòa thuận, Tô Hòa thấy thế liền yên tâm.
Ít người ít việc, công việc này quả thực không tệ.
...
Lúc Tô Hòa chính thức bắt đầu công việc, vốn dĩ mọi người nhìn cô nhỏ nhắn yếu đuối, cứ tưởng cô không có sức lực gì, vì thế chỉ bảo cô làm chút việc nhẹ nhàng như nhặt rau.
Cho đến một lần, Tô Hòa chủ động giúp đỡ xách nước, thùng nước đầy ắp ấy trong tay cô trông thật nhẹ nhàng, lúc này mọi người mới nhận ra là đã nhìn nhầm cô rồi.
Ngay cả chủ nhiệm hậu cần là chú Ngô đi ngang qua nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt ông nhìn cô có phần dò xét hơn...
Cũng vào lúc này cô mới biết được, thì ra đồn cảnh sát cách Từ gia thật sự rất gần.
Gần đây có một con phố Thiên Kiều, cho nên tên của đồn cảnh sát này được gọi là đồn cảnh sát Thiên Kiều.
Hai người đến cũng không đi cửa chính, cửa chính bình thường đều là cán bộ công an hoặc là người báo án mới đi.
Hai người trực tiếp đi vào từ cửa hông, sau khi đi vào chính là một cái đại viện, lúc này đã có người rèn luyện ở trong viện.
Tô Hòa tò mò nhìn thoáng qua, cũng không nán lại lâu, sau đó theo phía sau Từ Bình gõ cửa vào một gian văn phòng, lúc này bên trong có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi.
Người đàn ông thấy Từ Bình liền mỉm cười, "Tiểu tử Từ gia sao lại tới đây? Không đi làm à?"
Từ Bình cười giải thích với ông: "Cháu chào chú Ngô, không phải là mẹ cháu bị trật chân sao? Bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian, bà ấy nghĩ công việc bếp núc không thể chậm trễ, vì thế gọi cháu gái ở quê lên hỗ trợ."
Nói xong, anh chỉ vào Tô Hòa ở bên nói: "Đây là em họ cháu Tô Hòa, lên đây giúp mẹ cháu làm thay một thời gian ạ."
Tô Hòa thấy thế cũng lễ phép cúi đầu chào: "Cháu chào chú Ngô, cháu là Tô Hòa ạ."
Chủ nhiệm Ngô nghe xong gật đầu, "Chuyện của mẹ cháu chú nghe nói rồi, bà ấy là trường hợp đặc biệt, xin nghỉ vài ngày cũng không sao."
Từ Bình lắc đầu, "Nếu là vài ngày thì thôi, nhưng lần này bác sĩ nói ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, không thể chậm trễ chuyện nhà ăn được ạ."
Chủ nhiệm Ngô nghe anh nói như vậy cũng không nói gì nữa, ông nhìn về phía Tô Hòa dò hỏi: "Cháu ở đâu lên? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trước kia từng làm việc chưa?"
Tô Hòa nghe xong vội vàng đáp: "Cháu ở thôn Nam Sơn phụ cận kinh thành ạ, năm nay 18 tuổi rồi, cháu từng làm việc rồi, cháu khỏe mạnh, có thể làm việc ạ!"
Chủ nhiệm Ngô nghe xong lại nhìn thân hình nhỏ bé của cô, cũng không nói tin hay không, nhưng thông tin của cô thì ông nhớ kỹ, mặc dù đồn công an của bọn họ nhỏ, nhưng cũng là đơn vị cơ quan quốc gia, ngay cả người làm thay cũng không phải ai cũng có thể vào.
Bây giờ hỏi rõ ràng, sau đó chắc chắn ông cũng sẽ cho người đi điều tra.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Lúc này chủ nhiệm Ngô nói với Từ Bình: "Được rồi, cháu để Tô Hòa ở lại đây đi, lát nữa chú dẫn cháu ấy qua đó."
Từ Bình nghe xong lập tức tỏ vẻ cảm tạ, anh lại dặn dò Tô Hòa vài câu rồi đi.
Chủ nhiệm Ngô dẫn theo Tô Hòa đi về phía nhà ăn phía sau.
Sau khi đến nhà bếp, lúc này những người khác trong nhà ăn cũng đã đến.
Nhà bếp phía sau đồn cảnh sát không lớn, người làm việc cũng không nhiều, cộng thêm Bà Từ cũng chỉ có năm người.
Một đầu bếp họ Liêu, đầu bếp Liêu năm nay đã gần năm mươi tuổi, còn có một người học việc, nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, tên là Đổng Phương.
Ba người còn lại đều là người giúp việc ở nhà bếp, ngoại trừ Bà Từ, hai người còn lại đều là phụ nữ ba bốn mươi tuổi, một người mập mạp tên Lưu Lan Phương, một người có vẻ ngoài hơi thô kệch tên là Tần Hồng.
Mọi người nhìn qua rất dễ gần, đầu bếp Liêu trông có vẻ vui tính, ông nói với cô vài câu động viên, ngược lại người học việc của ông là Đổng Phương có chút trầm mặc, thoạt nhìn không thích giao tiếp lắm.
Còn về phần thím Lưu Lan Phương và thím Tần Hồng, họ đã nhiệt tình nói cho cô biết cần phải làm những việc gì.
Nghe nói cô là cháu gái của Bà Từ, họ còn hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà, có vẻ như mọi người ở chung rất hòa thuận, Tô Hòa thấy thế liền yên tâm.
Ít người ít việc, công việc này quả thực không tệ.
...
Lúc Tô Hòa chính thức bắt đầu công việc, vốn dĩ mọi người nhìn cô nhỏ nhắn yếu đuối, cứ tưởng cô không có sức lực gì, vì thế chỉ bảo cô làm chút việc nhẹ nhàng như nhặt rau.
Cho đến một lần, Tô Hòa chủ động giúp đỡ xách nước, thùng nước đầy ắp ấy trong tay cô trông thật nhẹ nhàng, lúc này mọi người mới nhận ra là đã nhìn nhầm cô rồi.
Ngay cả chủ nhiệm hậu cần là chú Ngô đi ngang qua nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt ông nhìn cô có phần dò xét hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.