Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 4: Gia Đình Họ Tô
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Bà nội Tô Hòa sinh được năm người con, ba trai, hai gái.
Hai cô con gái của bà đều đã đi lấy chồng từ lâu.
Hiện tại chỉ còn ba người con trai ở chung với ông bà.
Sau mấy ngày sắp xếp lại ký ức, Tô Hòa cũng biết được những thành viên trong gia đình.
Bác cả Tô Đại Sơn, bác dâu cả Lưu Ngọc Nga, có bốn người con.
Hai con trai đầu, con cả Tô Thanh 20 tuổi, con thứ Tô Lam 18 tuổi. Hai con gái út, con thứ ba Tô Hồng 15 tuổi, con út Tô Tử 13 tuổi.
Gia đình bố Tô Hòa là con thứ hai.
Bố cô tên Tô Đại Hải, mẹ cô tên Tôn Thúy Phương, cũng có bốn người con.
Con gái đầu Tô Hòa và con trai Tô Mộc là long phượng thai, đều 17 tuổi, lão tam Tô Lâm 14 tuổi, lão tứ Tô Miêu 11 tuổi.
Chú út Tô Đại Hà, thím út Lâm Cúc.
Hai người hiện tại đã có hai đứa con, Tô Đông 10 tuổi, Tô Nam 6 tuổi, hiện tại thím út lại đang mang thai, chắc là sau năm mới sẽ sinh.
Bởi vì ở cùng một chỗ, nên mấy đứa nhỏ đều được xếp chung.
Con trai cả nhà bác cả là Tô Thanh là anh lớn nhất trong đám con trai, Tô Hòa là chị cả trong đám con gái, nên người trong nhà cũng gọi cô là Đại Nha.
Chuyện này còn có ẩn tình bên trong, nghe nói lúc Tô Hòa mới sinh ra thật ra là em gái, là vì mẹ cô thấy là con gái nên muốn con bé có thể chăm sóc em trai, cho nên mới làm chủ cho cô làm chị.
Sau khi bà nội Tô nghe nói, tức giận trực tiếp bế nguyên chủ đi nuôi nấng, chỉ có lúc cho bú sữa mẹ mới bế về.
Mẹ của nguyên chủ cũng là lúc này mới biết nhà họ Tô không hề trọng nam khinh nữ, cũng biết có thể mình đã chọc giận mẹ chồng, nhưng con thì không lấy lại được nữa, từ đó về sau cũng bớt đi nhiều.
Mà theo thời gian dần dần lớn lên, nguyên chủ càng ngày càng thông minh, còn đứa em trai cùng mẹ của nguyên chủ thì rất bình thường, bình thường cũng rất ngốc nghếch, vất vả lắm mới học xong tiểu học liền nói gì cũng không chịu đi học nữa.
Thêm nữa nguyên chủ được bà nội chăm sóc lớn lên, cũng không thân thiết gì với mẹ, đến lúc này bà ấy mới thật sự biết sợ hãi, có thể là muốn bù đắp, mấy năm nay đối với nguyên chủ cũng không tệ.
Mà nguyên chủ hiểu chuyện sớm, biết cách làm này của mẹ có thể có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của bà ấy, nhà bà ngoại rất trọng nam khinh nữ, thêm nữa mẹ lại không có chính kiến, cô cũng hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu, chung quy vẫn không thân thiết.
Nghĩ xa xôi quá, sau khi đã nhớ lại người nhà họ Tô, Bà nội Tô rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Hòa đang đứng một mình trong sân.
Lập tức đi tới lo lắng nói: "Đại Nha sao lại ra ngoài rồi? Không phải đã bảo con nằm nghỉ ngơi sao? Chờ cơm chín bà sẽ mang vào cho con."
Tô Hòa hoàn hồn cười cười nói với bà: "Không cần đâu bà nội, con cũng đã nằm mấy ngày rồi, muốn ra ngoài hóng gió một chút."
Bà nội Tô nghe cô nói như vậy rốt cuộc cũng cười: "Ừ, xem ra là sắp khỏi rồi, vậy con ra hóng gió đi, lát nữa vào ăn cơm."
"Vâng ạ."
...
Tô Hòa cứ như vậy ngồi trong sân một lát, không bao lâu người trong nhà đi làm cũng lần lượt trở về.
Mọi người nhà họ Tô sau khi vào sân thấy Tô Hòa cũng ở đây, đều chào hỏi với cô, thấy cô không có chuyện gì, mấy người lớn tuổi cũng yên tâm.
Còn mấy đứa nhỏ trong nhà sau khi nhìn thấy Tô Hòa đều ríu rít vây quanh hỏi han cô, thật sự khiến cô cảm thấy ấm áp không ít, may mà nhà cô không có nhiều chuyện tranh đấu như trong tiểu thuyết.
Nếu không, cả nhà lớn như vậy ở cùng nhau, chắc cô sẽ sụp đổ mất.
Nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ, người trong nhà tuy rằng không có nhiều chuyện tranh đấu, nhưng vẫn có chút va chạm nhỏ.
Dù sao nhiều người ở cùng nhau như vậy, có chút cãi vã nhỏ cũng là bình thường, chỉ cần mọi người đồng lòng với bên ngoài là được.
Nhưng cô không ngờ mình lại gặp phải nhanh như vậy...
Hai cô con gái của bà đều đã đi lấy chồng từ lâu.
Hiện tại chỉ còn ba người con trai ở chung với ông bà.
Sau mấy ngày sắp xếp lại ký ức, Tô Hòa cũng biết được những thành viên trong gia đình.
Bác cả Tô Đại Sơn, bác dâu cả Lưu Ngọc Nga, có bốn người con.
Hai con trai đầu, con cả Tô Thanh 20 tuổi, con thứ Tô Lam 18 tuổi. Hai con gái út, con thứ ba Tô Hồng 15 tuổi, con út Tô Tử 13 tuổi.
Gia đình bố Tô Hòa là con thứ hai.
Bố cô tên Tô Đại Hải, mẹ cô tên Tôn Thúy Phương, cũng có bốn người con.
Con gái đầu Tô Hòa và con trai Tô Mộc là long phượng thai, đều 17 tuổi, lão tam Tô Lâm 14 tuổi, lão tứ Tô Miêu 11 tuổi.
Chú út Tô Đại Hà, thím út Lâm Cúc.
Hai người hiện tại đã có hai đứa con, Tô Đông 10 tuổi, Tô Nam 6 tuổi, hiện tại thím út lại đang mang thai, chắc là sau năm mới sẽ sinh.
Bởi vì ở cùng một chỗ, nên mấy đứa nhỏ đều được xếp chung.
Con trai cả nhà bác cả là Tô Thanh là anh lớn nhất trong đám con trai, Tô Hòa là chị cả trong đám con gái, nên người trong nhà cũng gọi cô là Đại Nha.
Chuyện này còn có ẩn tình bên trong, nghe nói lúc Tô Hòa mới sinh ra thật ra là em gái, là vì mẹ cô thấy là con gái nên muốn con bé có thể chăm sóc em trai, cho nên mới làm chủ cho cô làm chị.
Sau khi bà nội Tô nghe nói, tức giận trực tiếp bế nguyên chủ đi nuôi nấng, chỉ có lúc cho bú sữa mẹ mới bế về.
Mẹ của nguyên chủ cũng là lúc này mới biết nhà họ Tô không hề trọng nam khinh nữ, cũng biết có thể mình đã chọc giận mẹ chồng, nhưng con thì không lấy lại được nữa, từ đó về sau cũng bớt đi nhiều.
Mà theo thời gian dần dần lớn lên, nguyên chủ càng ngày càng thông minh, còn đứa em trai cùng mẹ của nguyên chủ thì rất bình thường, bình thường cũng rất ngốc nghếch, vất vả lắm mới học xong tiểu học liền nói gì cũng không chịu đi học nữa.
Thêm nữa nguyên chủ được bà nội chăm sóc lớn lên, cũng không thân thiết gì với mẹ, đến lúc này bà ấy mới thật sự biết sợ hãi, có thể là muốn bù đắp, mấy năm nay đối với nguyên chủ cũng không tệ.
Mà nguyên chủ hiểu chuyện sớm, biết cách làm này của mẹ có thể có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của bà ấy, nhà bà ngoại rất trọng nam khinh nữ, thêm nữa mẹ lại không có chính kiến, cô cũng hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu, chung quy vẫn không thân thiết.
Nghĩ xa xôi quá, sau khi đã nhớ lại người nhà họ Tô, Bà nội Tô rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Hòa đang đứng một mình trong sân.
Lập tức đi tới lo lắng nói: "Đại Nha sao lại ra ngoài rồi? Không phải đã bảo con nằm nghỉ ngơi sao? Chờ cơm chín bà sẽ mang vào cho con."
Tô Hòa hoàn hồn cười cười nói với bà: "Không cần đâu bà nội, con cũng đã nằm mấy ngày rồi, muốn ra ngoài hóng gió một chút."
Bà nội Tô nghe cô nói như vậy rốt cuộc cũng cười: "Ừ, xem ra là sắp khỏi rồi, vậy con ra hóng gió đi, lát nữa vào ăn cơm."
"Vâng ạ."
...
Tô Hòa cứ như vậy ngồi trong sân một lát, không bao lâu người trong nhà đi làm cũng lần lượt trở về.
Mọi người nhà họ Tô sau khi vào sân thấy Tô Hòa cũng ở đây, đều chào hỏi với cô, thấy cô không có chuyện gì, mấy người lớn tuổi cũng yên tâm.
Còn mấy đứa nhỏ trong nhà sau khi nhìn thấy Tô Hòa đều ríu rít vây quanh hỏi han cô, thật sự khiến cô cảm thấy ấm áp không ít, may mà nhà cô không có nhiều chuyện tranh đấu như trong tiểu thuyết.
Nếu không, cả nhà lớn như vậy ở cùng nhau, chắc cô sẽ sụp đổ mất.
Nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ, người trong nhà tuy rằng không có nhiều chuyện tranh đấu, nhưng vẫn có chút va chạm nhỏ.
Dù sao nhiều người ở cùng nhau như vậy, có chút cãi vã nhỏ cũng là bình thường, chỉ cần mọi người đồng lòng với bên ngoài là được.
Nhưng cô không ngờ mình lại gặp phải nhanh như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.