Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 2: Hoán Đổi
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Lúc này, Tô Hòa đang ngồi ngẩn người trong phòng, nghe thấy tiếng gọi, cô giật mình, vội vàng đáp: "Cháu không sao rồi ạ!".
Nghe thấy tiếng cháu gái, bà nội Tô Hòa ở ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.
"Ừ, không sao là tốt rồi. Sáng nay cháu chưa ăn gì, chắc giờ đói lắm rồi. Chờ một lát, bà đi pha cho cháu bát nước đường đỏ nhé!".
Nói xong, bà vội vàng đi ngay, không đợi Tô Hòa trả lời.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã rời đi, Tô Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Haiz, đây đã là ngày thứ ba cô xuyên không đến đây, tuy mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được.
Đúng vậy, Tô Hòa là người xuyên không, đến từ thế kỷ 21.
Trước khi xuyên không, cô là một học sinh vừa trải qua kỳ thi tốt nghiệp cấp ba đầy căng thẳng, sắp sửa bước vào cánh cổng đại học tươi đẹp.
Kết quả là sau khi thi xong, nhận được giấy báo nhập học, trong lúc vui mừng, cô rủ bạn bè đi chơi, trên đường trở về nhà, cô nhìn thấy một con mèo nằm bất động giữa đường, không biết có phải bị ốm hay không.
Là một người yêu mèo, thấy đèn đỏ, cô liền xuống xe, định bế con mèo vào lề đường thì bất ngờ một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ lao tới.
Chiếc xe đâm thẳng vào cô và con mèo, hất văng cả hai.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình như bị nhốt trong bóng tối, chỉ nghe thấy những âm thanh mơ hồ.
Dần dần, âm thanh đó ngày càng rõ hơn, cô nhận ra đó là giọng nói của bố mẹ, họ không ngừng kể những chuyện cô đã làm khi còn sống.
Lúc này, cô mới biết mình đã trở thành người thực vật sau vụ tai nạn đó.
Cô không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, mọi người đều không biết cô có thể cảm nhận được.
Từ chỗ bồn chồn, lo lắng, cô dần chấp nhận hiện thực.
Thời gian thấm thoát trôi, khoảng một năm sau, cô dần bình tĩnh trở lại, học cách chấp nhận hiện thực, tự tìm niềm vui và hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ đến.
Tuy nhiên, khi cô nghĩ rằng mình sẽ sống như vậy đến hết đời thì vào một ngày nọ, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗng cảm thấy như có một hố đen đang hút cô vào, mặc dù đã cố gắng hết sức chống cự nhưng cuối cùng cô vẫn bị hút vào trong đó.
Cô có cảm giác mình đã chết...
Thế nhưng, sau khi bóng tối bao trùm, dường như chỉ trong tích tắc, hoặc có lẽ là một khoảng thời gian rất lâu sau, cô bỗng tỉnh lại.
Lúc này, cô phát hiện ra mình đã xuyên không, xuyên không về những năm 60 của thế kỷ trước, không biết đây có phải là thế giới song song hay không, cô thấy mọi thứ ở đây không khác biệt nhiều so với thế giới của cô, chỉ là thời gian bị đảo ngược trở về mấy chục năm trước.
Tên của cô cũng đổi từ Tô Ngữ Hòa thành Tô Hòa.
Ban đầu, cô cứ ngỡ mình đang mơ.
Cho đến khi bị sốt, cô mơ màng nhớ lại những ký ức của nguyên chủ, và ở cuối ký ức đó, cô thấy mình được trở về thế kỷ 21...
Cô thấy "mình" ở thế giới đó sau khi sống thực vật một năm đã tỉnh lại.
Hơn nữa, "cô" sau khi tỉnh lại có nhiều điểm khác so với trước đây.
Bố mẹ cô không biết có nhận ra điều đó hay không, chỉ biết là họ rất vui mừng, ôm chầm lấy "cô" mà khóc.
Sau đó, cô phát hiện ra người đang chiếm giữ cơ thể mình cũng có ký ức của cô, và điều đầu tiên "cô ấy" hỏi chính là chuyện liên quan đến trường đại học.
Khi biết bố mẹ đã làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập cho "cô", "cô ấy" rất vui mừng, chỉ trong vòng một tháng, "cô ấy" đã hồi phục sức khỏe, sau đó cầm giấy báo nhập học của cô lên đường đi học đại học...
Tô Hòa chứng kiến tất cả nhưng không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này, cô gào thét trong vô vọng, bố mẹ cô không thể nghe thấy cô nói.
Cô trơ mắt nhìn "người đó" xách theo hành lý mà bố mẹ đã chuẩn bị sẵn lên máy bay...
Lúc này, Tô Hòa cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, "người đó" bất ngờ nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau qua ô cửa kính máy bay, như thể xuyên qua khoảng thời gian mấy chục năm...
Bỗng nhiên, cô hiểu ra "cô ấy" là ai!
Là Tô Hòa, cô ấy đã trở thành Tô Ngữ Hòa của thế kỷ 21!
Còn cô, lại trở thành Tô Hòa của những năm 60!
Giây phút ấy, hai người họ, ở hai thế giới khác nhau, đã nhìn thấy nhau...
Cũng chính vào lúc này, trong vô thức, Tô Hòa hiểu rằng cô sẽ không thể quay trở về thế giới của mình được nữa.
"Cô ấy" nhìn cô và nói một câu, sau đó khung cảnh trước mắt bỗng chốc biến mất.
Nhìn khẩu hình miệng, cô biết "cô ấy" đã nói:
"Tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt..."
Nghe thấy tiếng cháu gái, bà nội Tô Hòa ở ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.
"Ừ, không sao là tốt rồi. Sáng nay cháu chưa ăn gì, chắc giờ đói lắm rồi. Chờ một lát, bà đi pha cho cháu bát nước đường đỏ nhé!".
Nói xong, bà vội vàng đi ngay, không đợi Tô Hòa trả lời.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã rời đi, Tô Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Haiz, đây đã là ngày thứ ba cô xuyên không đến đây, tuy mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được.
Đúng vậy, Tô Hòa là người xuyên không, đến từ thế kỷ 21.
Trước khi xuyên không, cô là một học sinh vừa trải qua kỳ thi tốt nghiệp cấp ba đầy căng thẳng, sắp sửa bước vào cánh cổng đại học tươi đẹp.
Kết quả là sau khi thi xong, nhận được giấy báo nhập học, trong lúc vui mừng, cô rủ bạn bè đi chơi, trên đường trở về nhà, cô nhìn thấy một con mèo nằm bất động giữa đường, không biết có phải bị ốm hay không.
Là một người yêu mèo, thấy đèn đỏ, cô liền xuống xe, định bế con mèo vào lề đường thì bất ngờ một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ lao tới.
Chiếc xe đâm thẳng vào cô và con mèo, hất văng cả hai.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình như bị nhốt trong bóng tối, chỉ nghe thấy những âm thanh mơ hồ.
Dần dần, âm thanh đó ngày càng rõ hơn, cô nhận ra đó là giọng nói của bố mẹ, họ không ngừng kể những chuyện cô đã làm khi còn sống.
Lúc này, cô mới biết mình đã trở thành người thực vật sau vụ tai nạn đó.
Cô không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, mọi người đều không biết cô có thể cảm nhận được.
Từ chỗ bồn chồn, lo lắng, cô dần chấp nhận hiện thực.
Thời gian thấm thoát trôi, khoảng một năm sau, cô dần bình tĩnh trở lại, học cách chấp nhận hiện thực, tự tìm niềm vui và hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ đến.
Tuy nhiên, khi cô nghĩ rằng mình sẽ sống như vậy đến hết đời thì vào một ngày nọ, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗng cảm thấy như có một hố đen đang hút cô vào, mặc dù đã cố gắng hết sức chống cự nhưng cuối cùng cô vẫn bị hút vào trong đó.
Cô có cảm giác mình đã chết...
Thế nhưng, sau khi bóng tối bao trùm, dường như chỉ trong tích tắc, hoặc có lẽ là một khoảng thời gian rất lâu sau, cô bỗng tỉnh lại.
Lúc này, cô phát hiện ra mình đã xuyên không, xuyên không về những năm 60 của thế kỷ trước, không biết đây có phải là thế giới song song hay không, cô thấy mọi thứ ở đây không khác biệt nhiều so với thế giới của cô, chỉ là thời gian bị đảo ngược trở về mấy chục năm trước.
Tên của cô cũng đổi từ Tô Ngữ Hòa thành Tô Hòa.
Ban đầu, cô cứ ngỡ mình đang mơ.
Cho đến khi bị sốt, cô mơ màng nhớ lại những ký ức của nguyên chủ, và ở cuối ký ức đó, cô thấy mình được trở về thế kỷ 21...
Cô thấy "mình" ở thế giới đó sau khi sống thực vật một năm đã tỉnh lại.
Hơn nữa, "cô" sau khi tỉnh lại có nhiều điểm khác so với trước đây.
Bố mẹ cô không biết có nhận ra điều đó hay không, chỉ biết là họ rất vui mừng, ôm chầm lấy "cô" mà khóc.
Sau đó, cô phát hiện ra người đang chiếm giữ cơ thể mình cũng có ký ức của cô, và điều đầu tiên "cô ấy" hỏi chính là chuyện liên quan đến trường đại học.
Khi biết bố mẹ đã làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập cho "cô", "cô ấy" rất vui mừng, chỉ trong vòng một tháng, "cô ấy" đã hồi phục sức khỏe, sau đó cầm giấy báo nhập học của cô lên đường đi học đại học...
Tô Hòa chứng kiến tất cả nhưng không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này, cô gào thét trong vô vọng, bố mẹ cô không thể nghe thấy cô nói.
Cô trơ mắt nhìn "người đó" xách theo hành lý mà bố mẹ đã chuẩn bị sẵn lên máy bay...
Lúc này, Tô Hòa cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, "người đó" bất ngờ nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau qua ô cửa kính máy bay, như thể xuyên qua khoảng thời gian mấy chục năm...
Bỗng nhiên, cô hiểu ra "cô ấy" là ai!
Là Tô Hòa, cô ấy đã trở thành Tô Ngữ Hòa của thế kỷ 21!
Còn cô, lại trở thành Tô Hòa của những năm 60!
Giây phút ấy, hai người họ, ở hai thế giới khác nhau, đã nhìn thấy nhau...
Cũng chính vào lúc này, trong vô thức, Tô Hòa hiểu rằng cô sẽ không thể quay trở về thế giới của mình được nữa.
"Cô ấy" nhìn cô và nói một câu, sau đó khung cảnh trước mắt bỗng chốc biến mất.
Nhìn khẩu hình miệng, cô biết "cô ấy" đã nói:
"Tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.