Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 8: Rắn Độc Và Mèo Đen
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Tô Hòa lập tức không muốn ở lại lâu, vội vàng đứng dậy muốn xuống núi.
Kết quả vừa quay đầu lại, cả người cô lập tức cứng đờ…
Chỉ thấy trên đường xuống núi không biết từ lúc nào lại có một con rắn đang cuộn tròn.
Con rắn này có kích thước không nhỏ, trên người còn có sọc giống như ngựa vằn, lúc này đầu rắn ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cô, thỉnh thoảng còn thè lưỡi rắn phát ra tiếng "tê tê".
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên người cô.
Tô Hòa lúc này hoàn toàn không dám động đậy, cô không biết chủng loại của con rắn này, cũng không biết nó có độc hay không, nhưng lúc này cô đã bị dọa cho chết đứng!
Lúc này cô mới nhớ tới, cô đã quên mất nguy hiểm lớn nhất trong núi!
Rắn độc.
Nhưng đã quá muộn, cô đã bị rắn độc nhìn chằm chằm, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không vạn nhất bị cắn thì hậu quả thật khó mà lường được, dù sao cô cũng không cho rằng một ngôi làng nhỏ như vậy lại có huyết thanh chữa rắn độc.
Nghĩ đến đây, người Tô Hòa có chút run rẩy, không dám nhúc nhích, nhưng vẫn cắn chặt môi, dùng khóe mắt quan sát xung quanh, xem xem có "vũ khí" gì thích hợp hay không.
Mà lúc này con rắn cũng không biết vì sao, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy mà không hề di chuyển.
Hai bên cứ giằng co như vậy, ngay tại lúc Tô Hòa cảm thấy sắp không đứng vững nữa, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu hung dữ.
"Meo" một tiếng, giống như đang xua đuổi cái gì đó.
Lúc này đầu rắn di chuyển, sau đó không biết vì sao, nó xoay người chui vào bụi cỏ, bỏ đi...
Qua không biết bao lâu, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nó nữa, Tô Hòa mới nhẹ nhàng thở ra, cô biết mình vừa mới thoát chết trong gang tấc.
Lúc này cô mới cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô cũng biết không thể tiếp tục ở lâu trong núi nữa, vội vàng cắn răng rời đi.
Lúc rời đi, không biết nghĩ đến điều gì, cô lại nhìn về phía nơi vừa rồi phát ra tiếng mèo kêu, quả nhiên, nhìn thấy nơi đó không biết từ lúc nào lại xuất hiện một con mèo đen tuyền.
Tô Hòa thấy vậy, trong lòng vui mừng, vừa định lên tiếng, thì thấy con mèo đen kia nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi, chỉ hai ba bước đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tô Hòa đứng sững tại chỗ, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không dám nán lại lâu, vội vàng xuống núi.
Mãi đến khi đi ra khỏi núi, bước chân lên con đường nhỏ trong thôn, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, nhiều hơn chính là sợ hãi!
Cô không ngờ trong núi lại nguy hiểm như vậy, lần đầu tiên lên núi đã gặp rắn độc, cũng may là hữu kinh vô hiểm, nhưng về sau chắc chắn cô không dám tự mình lên núi nữa.
May mắn hôm nay có con mèo kia, tuy rằng không biết vì sao mèo kia vừa kêu một tiếng thì con rắn đã bỏ đi, nhưng nếu không có tiếng kêu đó, cô nghĩ hôm nay chắc chắn cô sẽ gặp chuyện không may, cho nên trong lòng Tô Hòa rất cảm kích con mèo kia.
Nhưng nghĩ đến con mèo đó, cô vẫn có chút tiếc nuối, Tô Hòa từ nhỏ đã thích động vật nhỏ, đặc biệt là chó mèo, bằng không cô cũng sẽ không vì cứu một con mèo mà xuyên không đến đây.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới con mèo mà cô đã cứu trước kia cũng là một con mèo đen tuyền, giống như con mèo hôm nay, thật trùng hợp.
Cũng không biết con mèo mà cô gặp hôm nay là mèo hoang hay là mèo do người trong thôn nuôi, nhưng đoán chừng khả năng là mèo hoang tương đối lớn, dù sao thời buổi này nhà nhà đều ăn không đủ no, càng không có khả năng nuôi thú cưng, cũng không biết về sau cô còn có thể gặp lại nó hay không.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện này nữa, bởi vì lúc này cô đã gặp không ít người trong thôn, mọi người sau khi nhìn thấy cô đều chào hỏi.
Tô Hòa có ký ức của nguyên chủ, cho nên cô đều nhận ra bọn họ, cũng học theo cách gọi của nguyên chủ mà chào hỏi lại.
Mọi người thấy thế, đều quan tâm hỏi han sức khỏe của cô, chắc là mấy ngày nay bà Tô đã giúp cô giải thích, cho nên mọi người đều biết cô không phải nhảy sông tự tử, tin hay không thì cô không biết, dù sao cũng không có ai nói trước mặt cô.
Sau khi quan tâm hỏi han vài câu, mọi người liền tản ra.
Tô Hòa lúc này mới thoát thân trở về nhà.
Kết quả vừa quay đầu lại, cả người cô lập tức cứng đờ…
Chỉ thấy trên đường xuống núi không biết từ lúc nào lại có một con rắn đang cuộn tròn.
Con rắn này có kích thước không nhỏ, trên người còn có sọc giống như ngựa vằn, lúc này đầu rắn ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cô, thỉnh thoảng còn thè lưỡi rắn phát ra tiếng "tê tê".
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên người cô.
Tô Hòa lúc này hoàn toàn không dám động đậy, cô không biết chủng loại của con rắn này, cũng không biết nó có độc hay không, nhưng lúc này cô đã bị dọa cho chết đứng!
Lúc này cô mới nhớ tới, cô đã quên mất nguy hiểm lớn nhất trong núi!
Rắn độc.
Nhưng đã quá muộn, cô đã bị rắn độc nhìn chằm chằm, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không vạn nhất bị cắn thì hậu quả thật khó mà lường được, dù sao cô cũng không cho rằng một ngôi làng nhỏ như vậy lại có huyết thanh chữa rắn độc.
Nghĩ đến đây, người Tô Hòa có chút run rẩy, không dám nhúc nhích, nhưng vẫn cắn chặt môi, dùng khóe mắt quan sát xung quanh, xem xem có "vũ khí" gì thích hợp hay không.
Mà lúc này con rắn cũng không biết vì sao, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy mà không hề di chuyển.
Hai bên cứ giằng co như vậy, ngay tại lúc Tô Hòa cảm thấy sắp không đứng vững nữa, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu hung dữ.
"Meo" một tiếng, giống như đang xua đuổi cái gì đó.
Lúc này đầu rắn di chuyển, sau đó không biết vì sao, nó xoay người chui vào bụi cỏ, bỏ đi...
Qua không biết bao lâu, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nó nữa, Tô Hòa mới nhẹ nhàng thở ra, cô biết mình vừa mới thoát chết trong gang tấc.
Lúc này cô mới cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô cũng biết không thể tiếp tục ở lâu trong núi nữa, vội vàng cắn răng rời đi.
Lúc rời đi, không biết nghĩ đến điều gì, cô lại nhìn về phía nơi vừa rồi phát ra tiếng mèo kêu, quả nhiên, nhìn thấy nơi đó không biết từ lúc nào lại xuất hiện một con mèo đen tuyền.
Tô Hòa thấy vậy, trong lòng vui mừng, vừa định lên tiếng, thì thấy con mèo đen kia nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi, chỉ hai ba bước đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tô Hòa đứng sững tại chỗ, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không dám nán lại lâu, vội vàng xuống núi.
Mãi đến khi đi ra khỏi núi, bước chân lên con đường nhỏ trong thôn, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, nhiều hơn chính là sợ hãi!
Cô không ngờ trong núi lại nguy hiểm như vậy, lần đầu tiên lên núi đã gặp rắn độc, cũng may là hữu kinh vô hiểm, nhưng về sau chắc chắn cô không dám tự mình lên núi nữa.
May mắn hôm nay có con mèo kia, tuy rằng không biết vì sao mèo kia vừa kêu một tiếng thì con rắn đã bỏ đi, nhưng nếu không có tiếng kêu đó, cô nghĩ hôm nay chắc chắn cô sẽ gặp chuyện không may, cho nên trong lòng Tô Hòa rất cảm kích con mèo kia.
Nhưng nghĩ đến con mèo đó, cô vẫn có chút tiếc nuối, Tô Hòa từ nhỏ đã thích động vật nhỏ, đặc biệt là chó mèo, bằng không cô cũng sẽ không vì cứu một con mèo mà xuyên không đến đây.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới con mèo mà cô đã cứu trước kia cũng là một con mèo đen tuyền, giống như con mèo hôm nay, thật trùng hợp.
Cũng không biết con mèo mà cô gặp hôm nay là mèo hoang hay là mèo do người trong thôn nuôi, nhưng đoán chừng khả năng là mèo hoang tương đối lớn, dù sao thời buổi này nhà nhà đều ăn không đủ no, càng không có khả năng nuôi thú cưng, cũng không biết về sau cô còn có thể gặp lại nó hay không.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện này nữa, bởi vì lúc này cô đã gặp không ít người trong thôn, mọi người sau khi nhìn thấy cô đều chào hỏi.
Tô Hòa có ký ức của nguyên chủ, cho nên cô đều nhận ra bọn họ, cũng học theo cách gọi của nguyên chủ mà chào hỏi lại.
Mọi người thấy thế, đều quan tâm hỏi han sức khỏe của cô, chắc là mấy ngày nay bà Tô đã giúp cô giải thích, cho nên mọi người đều biết cô không phải nhảy sông tự tử, tin hay không thì cô không biết, dù sao cũng không có ai nói trước mặt cô.
Sau khi quan tâm hỏi han vài câu, mọi người liền tản ra.
Tô Hòa lúc này mới thoát thân trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.