Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 11: Vị Trí Địa Lý Của Thôn Nam Sơn
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Nhưng chờ đến lúc buổi tối nằm xuống, Tô Hòa vẫn không khỏi nghĩ ngợi. Tuy ngoài miệng nói rất hay, nhưng trước kia cô chưa từng làm việc nhà nông, nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng biết làm việc mệt mỏi bao nhiêu, cho nên cô khẳng định là không muốn cứ như vậy ở lại nông thôn làm việc.
Cho nên vẫn phải tìm công việc.
Nhưng sự tình lại trở về điểm ban đầu.
Hiện tại công việc khó tìm, sau khi nguyên chủ biết mình không thể học đại học cũng không phải không nghĩ tới tìm việc làm.
Nguyên chủ học cấp ba là ở trong huyện, nhân duyên của cô ấy không tệ, trước đó cũng có bạn học trong huyện giới thiệu cơ hội tuyển dụng cho cô ấy.
Nhưng cuối cùng đều không được trúng tuyển.
Không phải là thi không đậu, mà là người ta căn bản không muốn cô ấy.
Rất nhiều nhà máy đều không nhận hộ khẩu nông thôn, thậm chí ngay cả đăng ký báo danh cũng yêu cầu hộ khẩu thành thị, thật vất vả mới tìm được nơi không có ngưỡng cửa như vậy, cuối cùng người ta muốn cũng là người có quan hệ.
Cho nên một khoảng thời gian trước, nguyên chủ gần như chạy khắp huyện thành, cũng không tìm được công việc thích hợp.
Mà ngày rơi xuống nước đó, bạn học của nguyên chủ có giới thiệu cho cô ấy một công việc chăm sóc thai phụ, ngay cả công việc thời vụ cũng không tính, chẳng qua là sau khi người ta mang thai, trong nhà không có ai nấu cơm, muốn tìm người giả làm họ hàng ở nông thôn đến nhà giúp đỡ.
Nguyên chủ vốn nghĩ công việc này bao ăn bao ở lại huyện thành, có thể tiếp tục tìm việc, nên đồng ý, kết quả sau khi đi, nữ chủ nhân nhà đó thấy cô ấy xinh đẹp, liền đổi ý không đồng ý.
Cho nên cô ấy mới trở lại.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa lại thở dài một hơi, xem ra ở trong huyện là không tìm được công việc, vậy thì chỉ có thể đổi chỗ khác.
Nghĩ tới đây, không thể không nhắc tới vị trí địa lý của thôn Nam Sơn này.
Đời này cô ở thôn Nam Sơn, trấn Yến Lương, huyện Lâm Hà thuộc tỉnh Ký.
Nơi này tuy thuộc về địa giới tỉnh Ký, nhưng lại nằm giữa tỉnh Ký và kinh thành, sát kinh thành, thậm chí trấn của họ chỉ cách ngoại thành một con sông.
Tô Hòa nghĩ đến đây liền cảm thấy tiếc nuối, sao lúc ấy không lệch qua một chút, cho dù ở ngoại thành thì cũng là hộ khẩu kinh thành.
Haiz, nhưng cũng chỉ là cô ấy nghĩ vậy thôi.
Cũng may thôn Nam Sơn đến nội thành kinh thành cũng không xa, khoảng cách đến huyện Lâm Hà cũng gần như vậy.
Bởi vì nằm giữa hai nơi, giao thông coi như phát đạt.
Ở trên trấn có xe buýt đi thẳng tới huyện Lâm Hà cùng nội thành kinh thành, đều chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đi xe là đến.
Cho nên bọn họ đi kinh thành rất thuận tiện.
Chỉ có điều trước kia nguyên chủ rất ít khi đi, một là kinh thành rất lớn, đồ đạc cũng đắt đỏ, không có chuyện gì quan trọng thì cô ấy cũng rất ít đi.
Dù sao trước đó nguyên chủ học cấp ba ở huyện Lâm Hà, mua sắm gì đó cũng rất thuận tiện.
Trong trí nhớ, cô ấy chỉ từng đi kinh thành với bà nội Tô vào mấy năm trước khi thi đậu cấp ba.
Khi đó bà nội Tô đưa cô ấy đến tòa nhà bách hóa ở kinh thành, sau đó mua cho cô ấy một chiếc váy xinh đẹp, nguyên chủ luôn không nỡ mặc, bây giờ vẫn còn cất trong tủ.
Mà những người khác trong thôn cũng không đi kinh thành nhiều, phần lớn đều là trong nhà có người kết hôn muốn mua ít vải vóc mới đi.
Nhưng may là nguyên chủ còn có chút ấn tượng với kinh thành.
Cho nên cô dự định đi kinh thành xem có thể tìm được công việc thích hợp hay không.
Dù sao kinh thành lớn như vậy, cơ hội hẳn là nhiều hơn một chút nhỉ?
Tuy rằng vẫn không ôm hy vọng gì, nhưng cô cũng không thể ngồi chờ chết, dù sao cũng phải thử xem sao, nếu không thực sự phải cả đời ở lại nông thôn kiếm công điểm, hoặc là đợi đến tuổi lấy đại một người, cô khẳng định là không cam tâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hòa đã có quyết định, dự định đi xem trước rồi tính sau.
Trong lòng đã có dự định, cô chuẩn bị đi ngủ, tuy rằng bây giờ mới hơn tám giờ, nhưng thời đại này buổi tối không có hoạt động giải trí gì, nhà nhà đều ngủ sớm, cô đến đây mấy ngày, đồng hồ sinh học cũng thay đổi theo.
Nằm xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Cho nên vẫn phải tìm công việc.
Nhưng sự tình lại trở về điểm ban đầu.
Hiện tại công việc khó tìm, sau khi nguyên chủ biết mình không thể học đại học cũng không phải không nghĩ tới tìm việc làm.
Nguyên chủ học cấp ba là ở trong huyện, nhân duyên của cô ấy không tệ, trước đó cũng có bạn học trong huyện giới thiệu cơ hội tuyển dụng cho cô ấy.
Nhưng cuối cùng đều không được trúng tuyển.
Không phải là thi không đậu, mà là người ta căn bản không muốn cô ấy.
Rất nhiều nhà máy đều không nhận hộ khẩu nông thôn, thậm chí ngay cả đăng ký báo danh cũng yêu cầu hộ khẩu thành thị, thật vất vả mới tìm được nơi không có ngưỡng cửa như vậy, cuối cùng người ta muốn cũng là người có quan hệ.
Cho nên một khoảng thời gian trước, nguyên chủ gần như chạy khắp huyện thành, cũng không tìm được công việc thích hợp.
Mà ngày rơi xuống nước đó, bạn học của nguyên chủ có giới thiệu cho cô ấy một công việc chăm sóc thai phụ, ngay cả công việc thời vụ cũng không tính, chẳng qua là sau khi người ta mang thai, trong nhà không có ai nấu cơm, muốn tìm người giả làm họ hàng ở nông thôn đến nhà giúp đỡ.
Nguyên chủ vốn nghĩ công việc này bao ăn bao ở lại huyện thành, có thể tiếp tục tìm việc, nên đồng ý, kết quả sau khi đi, nữ chủ nhân nhà đó thấy cô ấy xinh đẹp, liền đổi ý không đồng ý.
Cho nên cô ấy mới trở lại.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa lại thở dài một hơi, xem ra ở trong huyện là không tìm được công việc, vậy thì chỉ có thể đổi chỗ khác.
Nghĩ tới đây, không thể không nhắc tới vị trí địa lý của thôn Nam Sơn này.
Đời này cô ở thôn Nam Sơn, trấn Yến Lương, huyện Lâm Hà thuộc tỉnh Ký.
Nơi này tuy thuộc về địa giới tỉnh Ký, nhưng lại nằm giữa tỉnh Ký và kinh thành, sát kinh thành, thậm chí trấn của họ chỉ cách ngoại thành một con sông.
Tô Hòa nghĩ đến đây liền cảm thấy tiếc nuối, sao lúc ấy không lệch qua một chút, cho dù ở ngoại thành thì cũng là hộ khẩu kinh thành.
Haiz, nhưng cũng chỉ là cô ấy nghĩ vậy thôi.
Cũng may thôn Nam Sơn đến nội thành kinh thành cũng không xa, khoảng cách đến huyện Lâm Hà cũng gần như vậy.
Bởi vì nằm giữa hai nơi, giao thông coi như phát đạt.
Ở trên trấn có xe buýt đi thẳng tới huyện Lâm Hà cùng nội thành kinh thành, đều chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đi xe là đến.
Cho nên bọn họ đi kinh thành rất thuận tiện.
Chỉ có điều trước kia nguyên chủ rất ít khi đi, một là kinh thành rất lớn, đồ đạc cũng đắt đỏ, không có chuyện gì quan trọng thì cô ấy cũng rất ít đi.
Dù sao trước đó nguyên chủ học cấp ba ở huyện Lâm Hà, mua sắm gì đó cũng rất thuận tiện.
Trong trí nhớ, cô ấy chỉ từng đi kinh thành với bà nội Tô vào mấy năm trước khi thi đậu cấp ba.
Khi đó bà nội Tô đưa cô ấy đến tòa nhà bách hóa ở kinh thành, sau đó mua cho cô ấy một chiếc váy xinh đẹp, nguyên chủ luôn không nỡ mặc, bây giờ vẫn còn cất trong tủ.
Mà những người khác trong thôn cũng không đi kinh thành nhiều, phần lớn đều là trong nhà có người kết hôn muốn mua ít vải vóc mới đi.
Nhưng may là nguyên chủ còn có chút ấn tượng với kinh thành.
Cho nên cô dự định đi kinh thành xem có thể tìm được công việc thích hợp hay không.
Dù sao kinh thành lớn như vậy, cơ hội hẳn là nhiều hơn một chút nhỉ?
Tuy rằng vẫn không ôm hy vọng gì, nhưng cô cũng không thể ngồi chờ chết, dù sao cũng phải thử xem sao, nếu không thực sự phải cả đời ở lại nông thôn kiếm công điểm, hoặc là đợi đến tuổi lấy đại một người, cô khẳng định là không cam tâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hòa đã có quyết định, dự định đi xem trước rồi tính sau.
Trong lòng đã có dự định, cô chuẩn bị đi ngủ, tuy rằng bây giờ mới hơn tám giờ, nhưng thời đại này buổi tối không có hoạt động giải trí gì, nhà nhà đều ngủ sớm, cô đến đây mấy ngày, đồng hồ sinh học cũng thay đổi theo.
Nằm xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.