Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 36: Anh Không Thể Giao Hợp 2
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
Kiều Niệm Dao gật đầu: "Yên tâm, em không nói với bác cả đâu."
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng đến nhà bác Tống hỏi bác ấy, sau khi biết được đã thực sự xảy ra chuyện gì, cô lập tức nói chân tướng cho bác Tống.
Bà cục đã bị đả kích đến mức đó rồi.
Cô sẽ không giấu giếm bà ấy chuyện này.
Quả nhiên, vừa nghe được sự thật, bác Tống sắp tức chết rồi: "Cái thằng vô liêm sỉ này! Nó còn học được bản lĩnh này sao?"
Bà ấy nổi giận đùng đùng chạy quay lại.
Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn Kiều Niệm Dao đang đứng một bên xem kịch vui, Kiều Niệm Dao mỉm cười nhìn anh rồi xoay người đi ra ngoài ngâm gạo, rửa ruột heo.
"Cháu lừa bác chuyện này làm gì?" Sau khi cháu dâu đi ra, bác Tống mới nổi nóng chất vấn.
Dù không nỡ đánh cháu trai thì bà ấy cũng véo cho anh hai phát.
"Cháu không muốn dùng đứa trẻ để trói buộc cô ấy." Tống Thanh Phong nói.
Bác Tống lo lắng mắng: "Cháu đang nói cái gì vậy? Thế nào là dùng đứa trẻ để trói buộc con bé? Cháu đã hỏi ý của nó chưa? Từ nhỏ, con bé đã bị ba mẹ nó đối xử như trâu như bò, con là người đầu tiên xem con bé là người, trong lòng con bé rất cảm kích cháu. Hai năm cháu đi ra ngoài, con bé rất nhớ thương cháu, hôm qua, ngay trước mặt nhiều người lớn, nó đã công khai nói với cháu rồi mà. Nó không chê cháu bị phế chân cũng muốn sống cùng cháu. Chẳng lẽ cháu muốn con bé sống khổ cực cả đời, hầu hạ cháu cả đời mà không sinh được một đứa trẻ nào sao? Nếu thế thì cháu cũng là kẻ không ra gì!"
"Bác, cháu đã thành ra thế này rồi, sớm muộn gì cô ấy cũng không chịu nổi."
"Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không chịu được, nhưng Dao Dao thì chắc chắn sẽ không! Bác không mù, bác nhìn ra được con bé thật sự coi con là người đàn ông của nó, nếu không thì sao lại nói sự thật cho bác biết? Cháu đừng có sống sung sướng mà không biết hưởng." Bác Tống dạy dỗ.
Có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy cô cháu dâu tốt như thế đâu, ai ngờ thằng cháu trai này lại nghĩ quẩn, quả thực quá đáng giận!
"Cháu nghe cô nói đi, cố chăm sóc cơ thể cho tốt, sinh một đứa con với Dao Dao, tận dụng lúc cô còn làm việc được thì còn đến giúp đỡ con bé ở cữ. Trẻ con lớn nhanh như gió, nếu hai năm trước cháu cố gắng hơn thì có khi bây giờ con cháu đã biết gọi ba rồi, nuôi đến lúc bảy, tám tuổi còn biết chia sẻ công việc với mẹ nó. Cháu phải cho Dao Dao vài tia hy vọng chứ, cũng không thể để con bé lãng phí thanh xuân của nó với con được, nhất định phải có con!"
Tống Thanh Phong nhắm mắt: "Cô, nếu như cô nói thì chẳng phải cô ấy sẽ mệt chết sao?"
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng đến nhà bác Tống hỏi bác ấy, sau khi biết được đã thực sự xảy ra chuyện gì, cô lập tức nói chân tướng cho bác Tống.
Bà cục đã bị đả kích đến mức đó rồi.
Cô sẽ không giấu giếm bà ấy chuyện này.
Quả nhiên, vừa nghe được sự thật, bác Tống sắp tức chết rồi: "Cái thằng vô liêm sỉ này! Nó còn học được bản lĩnh này sao?"
Bà ấy nổi giận đùng đùng chạy quay lại.
Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn Kiều Niệm Dao đang đứng một bên xem kịch vui, Kiều Niệm Dao mỉm cười nhìn anh rồi xoay người đi ra ngoài ngâm gạo, rửa ruột heo.
"Cháu lừa bác chuyện này làm gì?" Sau khi cháu dâu đi ra, bác Tống mới nổi nóng chất vấn.
Dù không nỡ đánh cháu trai thì bà ấy cũng véo cho anh hai phát.
"Cháu không muốn dùng đứa trẻ để trói buộc cô ấy." Tống Thanh Phong nói.
Bác Tống lo lắng mắng: "Cháu đang nói cái gì vậy? Thế nào là dùng đứa trẻ để trói buộc con bé? Cháu đã hỏi ý của nó chưa? Từ nhỏ, con bé đã bị ba mẹ nó đối xử như trâu như bò, con là người đầu tiên xem con bé là người, trong lòng con bé rất cảm kích cháu. Hai năm cháu đi ra ngoài, con bé rất nhớ thương cháu, hôm qua, ngay trước mặt nhiều người lớn, nó đã công khai nói với cháu rồi mà. Nó không chê cháu bị phế chân cũng muốn sống cùng cháu. Chẳng lẽ cháu muốn con bé sống khổ cực cả đời, hầu hạ cháu cả đời mà không sinh được một đứa trẻ nào sao? Nếu thế thì cháu cũng là kẻ không ra gì!"
"Bác, cháu đã thành ra thế này rồi, sớm muộn gì cô ấy cũng không chịu nổi."
"Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không chịu được, nhưng Dao Dao thì chắc chắn sẽ không! Bác không mù, bác nhìn ra được con bé thật sự coi con là người đàn ông của nó, nếu không thì sao lại nói sự thật cho bác biết? Cháu đừng có sống sung sướng mà không biết hưởng." Bác Tống dạy dỗ.
Có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy cô cháu dâu tốt như thế đâu, ai ngờ thằng cháu trai này lại nghĩ quẩn, quả thực quá đáng giận!
"Cháu nghe cô nói đi, cố chăm sóc cơ thể cho tốt, sinh một đứa con với Dao Dao, tận dụng lúc cô còn làm việc được thì còn đến giúp đỡ con bé ở cữ. Trẻ con lớn nhanh như gió, nếu hai năm trước cháu cố gắng hơn thì có khi bây giờ con cháu đã biết gọi ba rồi, nuôi đến lúc bảy, tám tuổi còn biết chia sẻ công việc với mẹ nó. Cháu phải cho Dao Dao vài tia hy vọng chứ, cũng không thể để con bé lãng phí thanh xuân của nó với con được, nhất định phải có con!"
Tống Thanh Phong nhắm mắt: "Cô, nếu như cô nói thì chẳng phải cô ấy sẽ mệt chết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.