Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 41: Tài Sản Và Tiền Tài Bất Chính 1
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
Số cơm cô đơm vào bắt là khẩu phần ăn của cô, số cơm đơm cho anh cũng là lượng cơm đủ cho anh, thế là cô lại sẻ bớt sang bát của anh: "Ăn cơm đi!"
Tống Thanh Phong giật giật mũi, món lòng xào dưa này rất thơm, mấy món ăn trên bàn cũng có cho khá nhiều dầu, vừa nhìn đã biết rất ngon.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Kiều Niệm Dao thấy anh ăn rất hào hứng thì tâm trạng tốt hơn nhiều, còn gắp cho anh một miếng lòng: "Sáng mai em sẽ dậy sớm hơn, đi xem có thịt ba chỉ không, em sẽ mua về kho tàu cho anh ăn, nếu có chân giò thì có thể nấu món chân giò hầm đậu nành."
Tống Thanh Phong liếc nhìn cô: "Anh ăn gì cũng được."
"Đừng lo, nhà mình có tiền, đủ tiêu cả đời luôn." Kiều Niệm Dao nói.
Vừa nhắc đến tiền, Tống Thanh Phong liền lấy áo khoác ra, bên trong còn có một ngăn kép, sau khi mở ngăn kép ra, anh lấy một túi tiền ra.
Tất cả đều là những tờ đại đoàn kết trị giá mười đồng, cả một xấp dạy, còn có đủ loại phiếu, tất nhiên còn có một quyển sổ tiết kiệm.
"Đây là tiền của nhà mình, để lại một ít để dự bị, còn lại em cầm đi gửi tiết kiệm lấy lãi đi."
"Tổng cộng là bao nhiêu?" Kiều Niệm Dao nhìn anh.
"Trong sổ tiết kiệm có một ngàn, tiền mặt có một ngàn ba trăm đồng."
Kiều Niệm Dao ngạc nhiên hỏi: "Tiền lương của anh cao như vậy sao?"
Cô chưa từng hỏi anh về chuyện tiền lương, dù sao cũng chưa quen thuộc lắm, nếu hỏi vấn đề này thì quá đột ngột, ít hay nhiều cứ để anh tự giữ là được.
"Tiền lương và tiền trợ cấp một tháng khoảng bốn mươi đồng." Có lúc lên lúc xuống nhưng sau khi trừ tiền ăn thì trung bình là con số này.
Anh đi lính từ năm mười chín tuổi, lúc đầu không có tiền tiết kiệm vì trong nhà thiếu nợ rất nhiều.
Đều là nợ nần của người cha nát rượu kia, vì trả nợ mà năm đó mẹ anh còn phải cầm cố nhà cũ.
Căn nhà bọn họ đang ở nằm tận cuối thôn, khá hẻo lánh, lúc trước chỉ có một cái nhà gạch nung, sau khi anh lớn lên thì dần dần mở rộng ra.
Ngoài thiếu nợ thì hồi anh còn nhỏ, trong nhà không có đủ sức lao động, còn nợ tiền lương thực với đại đội trưởng.
Năm mười chín tuổi bắt đầu đi lính nhưng đến tận hai mốt tuổi mới bắt đầu tiết kiệm tiền. Năm nay anh hai mươi bảy, đã tiết kiệm suốt bảy năm.
Mỗi tháng bốn mươi đồng, một năm là bốn trăm tám mươi, bảy năm tổng cộng tiết kiệm được ba ngàn ba trăm sáu mươi đồng.
Trong khoảng thời gian đó, anh còn bỏ ra năm trăm đồng cưới Kiều Niệm Dao, còn để lại cho cô hai trăm và mua sắm đồ dùng sinh hoạt tốn gần một trăm nữa.
Tổng cộng hết tám trăm vào những việc đó.
Tống Thanh Phong giật giật mũi, món lòng xào dưa này rất thơm, mấy món ăn trên bàn cũng có cho khá nhiều dầu, vừa nhìn đã biết rất ngon.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Kiều Niệm Dao thấy anh ăn rất hào hứng thì tâm trạng tốt hơn nhiều, còn gắp cho anh một miếng lòng: "Sáng mai em sẽ dậy sớm hơn, đi xem có thịt ba chỉ không, em sẽ mua về kho tàu cho anh ăn, nếu có chân giò thì có thể nấu món chân giò hầm đậu nành."
Tống Thanh Phong liếc nhìn cô: "Anh ăn gì cũng được."
"Đừng lo, nhà mình có tiền, đủ tiêu cả đời luôn." Kiều Niệm Dao nói.
Vừa nhắc đến tiền, Tống Thanh Phong liền lấy áo khoác ra, bên trong còn có một ngăn kép, sau khi mở ngăn kép ra, anh lấy một túi tiền ra.
Tất cả đều là những tờ đại đoàn kết trị giá mười đồng, cả một xấp dạy, còn có đủ loại phiếu, tất nhiên còn có một quyển sổ tiết kiệm.
"Đây là tiền của nhà mình, để lại một ít để dự bị, còn lại em cầm đi gửi tiết kiệm lấy lãi đi."
"Tổng cộng là bao nhiêu?" Kiều Niệm Dao nhìn anh.
"Trong sổ tiết kiệm có một ngàn, tiền mặt có một ngàn ba trăm đồng."
Kiều Niệm Dao ngạc nhiên hỏi: "Tiền lương của anh cao như vậy sao?"
Cô chưa từng hỏi anh về chuyện tiền lương, dù sao cũng chưa quen thuộc lắm, nếu hỏi vấn đề này thì quá đột ngột, ít hay nhiều cứ để anh tự giữ là được.
"Tiền lương và tiền trợ cấp một tháng khoảng bốn mươi đồng." Có lúc lên lúc xuống nhưng sau khi trừ tiền ăn thì trung bình là con số này.
Anh đi lính từ năm mười chín tuổi, lúc đầu không có tiền tiết kiệm vì trong nhà thiếu nợ rất nhiều.
Đều là nợ nần của người cha nát rượu kia, vì trả nợ mà năm đó mẹ anh còn phải cầm cố nhà cũ.
Căn nhà bọn họ đang ở nằm tận cuối thôn, khá hẻo lánh, lúc trước chỉ có một cái nhà gạch nung, sau khi anh lớn lên thì dần dần mở rộng ra.
Ngoài thiếu nợ thì hồi anh còn nhỏ, trong nhà không có đủ sức lao động, còn nợ tiền lương thực với đại đội trưởng.
Năm mười chín tuổi bắt đầu đi lính nhưng đến tận hai mốt tuổi mới bắt đầu tiết kiệm tiền. Năm nay anh hai mươi bảy, đã tiết kiệm suốt bảy năm.
Mỗi tháng bốn mươi đồng, một năm là bốn trăm tám mươi, bảy năm tổng cộng tiết kiệm được ba ngàn ba trăm sáu mươi đồng.
Trong khoảng thời gian đó, anh còn bỏ ra năm trăm đồng cưới Kiều Niệm Dao, còn để lại cho cô hai trăm và mua sắm đồ dùng sinh hoạt tốn gần một trăm nữa.
Tổng cộng hết tám trăm vào những việc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.