[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Chương 35: Anh Muốn Tìm Được Người, Nhìn Lại! 4
Thán Khảo Tra Tra
01/07/2024
Mấy người khác trong phòng nghe Lăng Tuyết nổi cơn thịnh nộ, cũng không đi ra khuyên bảo.
Dù sao bọn họ cũng thật sự mệt mỏi, ngay cả sức lực cãi nhau cũng không có.
Điều kiện trong nhà Lý Chiêu Đệ vốn không tốt, cho nên tới nơi này, cũng không cảm thấy chỗ nào bất ổn.
Cô ấy không quan tâm Tống Diễm Mai, tự mình trải giường xong, cởi dép lê rồi lên giường.
Mà Tống Diễm Mai đứng ở nơi đó, ấm ức không chịu được.
Cô ta tại sao phải chịu khổ như vậy, ngày mai cô ta sẽ thuê phòng ở một mình, cô ta không muốn ở nơi này.
Cuối cùng, Lăng Tuyết thổi tắt đèn dầu.
Tống Diễm Mai đành phải lần mò trong bóng tối trải giường của mình.
...
Hoắc Đình Châu bên này, sau khi ở khách sạn hai ngày, mãi đến khi nhân viên phục vụ thúc giục, mới biết được tiền phòng hết hạn.
Nghĩ tới thân thể của mình còn chưa khỏe, không thể hành động.
Lúc này mới đi tới quầy lễ tân, nói với nhân viên phục vụ: “Ở thêm hai ngày nữa.”
Cô nhân viên lễ tân thấy mình chưa từng gặp qua người đàn ông này, hơn nữa cô nhớ rõ ràng, trong phòng kia ở là một cô gái nhỏ.
Sau đó hỏi: “Cô gái trong phòng kia đâu? Còn anh tới lúc nào? Có thư giới thiệu không?”
Hoắc Đình Châu lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa qua nói: “Đây là thẻ công tác của tôi, mấy ngày trước bị thương, được cô gái kia cứu, sau đó cô ấy để tôi ở chỗ này rồi đi.”
“Cho nên, còn muốn phiền cô giúp tôi nhìn xem, cô gái kia tên là gì, chờ tôi khỏe lại, muốn báo đáp người ta một chút.”
Nhân viên phục vụ thấy anh là sĩ quan, nhất thời khách sáo nói: “Thì ra là quân nhân, vậy anh cứ yên tâm ở lại, tôi sẽ không nói với người khác. Về phần cô gái anh nói, tôi sẽ cho anh xem hồ sơ đăng ký.”
“Thời đại này, người thấy việc nghĩa hăng hái làm không nhiều lắm, người ta cứu anh, còn đóng mấy ngày tiền phòng cho anh, chờ sau khi tìm được người, nhất định phải cám ơn người ta.”
“Khụ... Sẽ như vậy.”
Sau khi tìm hồ sơ đăng ký, nhân viên phục vụ mới lên tiếng: “Tìm được rồi, cô ấy tên là Tần Sương, là thanh niên tri thức sắp xuống nông thôn, tôi nghĩ lúc này cô ấy đã đi rồi.”
“Có nhìn nhầm không đó?”
“Yên tâm, không nhầm đâu.”
Hoắc Đình Châu nghĩ người ta đã xuống nông thôn, cũng chỉ có thể chờ vết thương lành lại, đi văn phòng thanh niên tri thức hỏi một chút coi đi đến nơi nào.
Dù sao, cô nhóc kia nhìn hết thân thể anh xong rồi chạy như vậy, không có cửa đâu.
Anh muốn tìm được người, nhìn lại!
Dù sao bọn họ cũng thật sự mệt mỏi, ngay cả sức lực cãi nhau cũng không có.
Điều kiện trong nhà Lý Chiêu Đệ vốn không tốt, cho nên tới nơi này, cũng không cảm thấy chỗ nào bất ổn.
Cô ấy không quan tâm Tống Diễm Mai, tự mình trải giường xong, cởi dép lê rồi lên giường.
Mà Tống Diễm Mai đứng ở nơi đó, ấm ức không chịu được.
Cô ta tại sao phải chịu khổ như vậy, ngày mai cô ta sẽ thuê phòng ở một mình, cô ta không muốn ở nơi này.
Cuối cùng, Lăng Tuyết thổi tắt đèn dầu.
Tống Diễm Mai đành phải lần mò trong bóng tối trải giường của mình.
...
Hoắc Đình Châu bên này, sau khi ở khách sạn hai ngày, mãi đến khi nhân viên phục vụ thúc giục, mới biết được tiền phòng hết hạn.
Nghĩ tới thân thể của mình còn chưa khỏe, không thể hành động.
Lúc này mới đi tới quầy lễ tân, nói với nhân viên phục vụ: “Ở thêm hai ngày nữa.”
Cô nhân viên lễ tân thấy mình chưa từng gặp qua người đàn ông này, hơn nữa cô nhớ rõ ràng, trong phòng kia ở là một cô gái nhỏ.
Sau đó hỏi: “Cô gái trong phòng kia đâu? Còn anh tới lúc nào? Có thư giới thiệu không?”
Hoắc Đình Châu lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa qua nói: “Đây là thẻ công tác của tôi, mấy ngày trước bị thương, được cô gái kia cứu, sau đó cô ấy để tôi ở chỗ này rồi đi.”
“Cho nên, còn muốn phiền cô giúp tôi nhìn xem, cô gái kia tên là gì, chờ tôi khỏe lại, muốn báo đáp người ta một chút.”
Nhân viên phục vụ thấy anh là sĩ quan, nhất thời khách sáo nói: “Thì ra là quân nhân, vậy anh cứ yên tâm ở lại, tôi sẽ không nói với người khác. Về phần cô gái anh nói, tôi sẽ cho anh xem hồ sơ đăng ký.”
“Thời đại này, người thấy việc nghĩa hăng hái làm không nhiều lắm, người ta cứu anh, còn đóng mấy ngày tiền phòng cho anh, chờ sau khi tìm được người, nhất định phải cám ơn người ta.”
“Khụ... Sẽ như vậy.”
Sau khi tìm hồ sơ đăng ký, nhân viên phục vụ mới lên tiếng: “Tìm được rồi, cô ấy tên là Tần Sương, là thanh niên tri thức sắp xuống nông thôn, tôi nghĩ lúc này cô ấy đã đi rồi.”
“Có nhìn nhầm không đó?”
“Yên tâm, không nhầm đâu.”
Hoắc Đình Châu nghĩ người ta đã xuống nông thôn, cũng chỉ có thể chờ vết thương lành lại, đi văn phòng thanh niên tri thức hỏi một chút coi đi đến nơi nào.
Dù sao, cô nhóc kia nhìn hết thân thể anh xong rồi chạy như vậy, không có cửa đâu.
Anh muốn tìm được người, nhìn lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.