[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Chương 7: Có Phúc Không Cùng Hưởng, Có Họa Phải Cùng Chịu! 1
Thán Khảo Tra Tra
01/07/2024
Bà cụ vừa nghe vậy thì nóng nảy, vừa khóc vừa nói: “Đây là nhà của con trai tôi, dựa vào cái gì tôi không thể ở chứ, các người hiếp đáp người khác.”
Tần Sương nhìn bà cụ khóc lóc om sòm, bực bội nói: “Ba tôi không phải con ruột của bà, cái nhà này cũng không có liên quan tới bà, cho nên coi như là bà đã từng nuôi dưỡng ba tôi, trả đồ lại, tôi cũng sẽ không quá so đo, bằng không, với tuổi của bà vào trại giam chắc là không ra được đâu.”
Bà cụ nhìn khuôn mặt Tần Sương lạnh như băng, cũng biết nếu không đưa ra quyết định, sẽ phải vào cục cảnh sát.
Đành phải kéo con trai bên cạnh xuống, nhỏ giọng nói: “Đưa cho cô ta trước, sau đó giải quyết cô ta sau.”
Tần Kiến Vũ nghe được lời mẹ mình nói, đưa mắt nhìn tình huống chung quanh, đành phải đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ đó, bây giờ tôi đi lấy.”
Tần Sương thấy bọn họ coi như thức thời, nghĩ thầm tha bọn họ một mạng.
Dù sao cách lúc xuống nông thôn còn thời gian ba ngày, cô từ từ xử lý.
Mạng này cuối cùng vẫn là của nguyên chủ, cô cũng không thể cứ mặc kệ như vậy.
Mà hàng xóm xung quanh, nhìn thấy kết quả như vậy đều thầm mắng cả nhà Tần Kiến Vũ không bằng cầm thú.
Ngay cả một cô gái nhỏ cũng muốn ức hiếp, thật sự là không biết xấu hổ.
Dù sao cái nhà đó, xem như một trận thành danh rồi.
Ngay cả chuyện nhà chồng tương lai của Tần Tuyết sau này cũng thành cả một vấn đề đấy.
Dù sao thông gia như quỷ hút máu như thế, ai cũng không muốn dính vào.
Nhưng người chung quanh cũng sẽ không ngờ tới sau này Tần Sương cũng báo danh cho Tần Tuyết xuống nông thôn.
Dù sao chị em tốt, có phúc không cùng hưởng, có hoạ phải cùng chịu nha.
Nếu không thì, thật ngại quá, báo đáp lại lòng tốt của người nhà này ấy mà.
Tần Kiến Vũ cầm tài sản của nguyên chủ, không cam lòng đi ra.
Thấy công an nhìn ông ta đành nhẫn nhịn sự bực bội trong lòng lại, đưa đồ cho Tần Sương.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, sau khi kiểm tra một phen, Tần Sương mới mở miệng nói: “Tiền phiếu vừa đủ, giấy chứng nhận nhà cũng không sai, chỉ còn lại công việc chưa có bàn giao, có điều cũng không quan trọng, dù sao tôi còn chưa ký tên.”
Sau đó nhìn về phía công an nói tiếp: “Còn lại, phải phiền anh công an, ném những người xâm phạm gia cư bất hợp pháp này ra ngoài, dù sao tôi không có quan hệ gì với những người này. Đương nhiên, mấy ngày nay họ ăn đồ nhà tôi, tôi sẽ không so đo tính toán.” Dù sao trước khi đi, cô sẽ thu hồi cả vốn lẫn lãi.
Tần Sương nhìn bà cụ khóc lóc om sòm, bực bội nói: “Ba tôi không phải con ruột của bà, cái nhà này cũng không có liên quan tới bà, cho nên coi như là bà đã từng nuôi dưỡng ba tôi, trả đồ lại, tôi cũng sẽ không quá so đo, bằng không, với tuổi của bà vào trại giam chắc là không ra được đâu.”
Bà cụ nhìn khuôn mặt Tần Sương lạnh như băng, cũng biết nếu không đưa ra quyết định, sẽ phải vào cục cảnh sát.
Đành phải kéo con trai bên cạnh xuống, nhỏ giọng nói: “Đưa cho cô ta trước, sau đó giải quyết cô ta sau.”
Tần Kiến Vũ nghe được lời mẹ mình nói, đưa mắt nhìn tình huống chung quanh, đành phải đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ đó, bây giờ tôi đi lấy.”
Tần Sương thấy bọn họ coi như thức thời, nghĩ thầm tha bọn họ một mạng.
Dù sao cách lúc xuống nông thôn còn thời gian ba ngày, cô từ từ xử lý.
Mạng này cuối cùng vẫn là của nguyên chủ, cô cũng không thể cứ mặc kệ như vậy.
Mà hàng xóm xung quanh, nhìn thấy kết quả như vậy đều thầm mắng cả nhà Tần Kiến Vũ không bằng cầm thú.
Ngay cả một cô gái nhỏ cũng muốn ức hiếp, thật sự là không biết xấu hổ.
Dù sao cái nhà đó, xem như một trận thành danh rồi.
Ngay cả chuyện nhà chồng tương lai của Tần Tuyết sau này cũng thành cả một vấn đề đấy.
Dù sao thông gia như quỷ hút máu như thế, ai cũng không muốn dính vào.
Nhưng người chung quanh cũng sẽ không ngờ tới sau này Tần Sương cũng báo danh cho Tần Tuyết xuống nông thôn.
Dù sao chị em tốt, có phúc không cùng hưởng, có hoạ phải cùng chịu nha.
Nếu không thì, thật ngại quá, báo đáp lại lòng tốt của người nhà này ấy mà.
Tần Kiến Vũ cầm tài sản của nguyên chủ, không cam lòng đi ra.
Thấy công an nhìn ông ta đành nhẫn nhịn sự bực bội trong lòng lại, đưa đồ cho Tần Sương.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, sau khi kiểm tra một phen, Tần Sương mới mở miệng nói: “Tiền phiếu vừa đủ, giấy chứng nhận nhà cũng không sai, chỉ còn lại công việc chưa có bàn giao, có điều cũng không quan trọng, dù sao tôi còn chưa ký tên.”
Sau đó nhìn về phía công an nói tiếp: “Còn lại, phải phiền anh công an, ném những người xâm phạm gia cư bất hợp pháp này ra ngoài, dù sao tôi không có quan hệ gì với những người này. Đương nhiên, mấy ngày nay họ ăn đồ nhà tôi, tôi sẽ không so đo tính toán.” Dù sao trước khi đi, cô sẽ thu hồi cả vốn lẫn lãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.