[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Chương 37: Đại Lão Thiếu Người Làm Ấm Chăn 2
Thán Khảo Tra Tra
01/07/2024
Biết Vu Viên Viên quan tâm mình, sau đó cô giơ tay phải lên: “Nhìn xem, tôi mang gì về cho cậu?”
“Oa, Sương Sương cậu thật lợi hại, vậy mà có thể bắt được gà rừng.”
“Được rồi, tôi đói bụng, nồi ở trong phòng tôi, củi lửa cũng đã nhặt về, còn lại phải dựa vào cậu.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Mục Nghiệp Kiêu nhìn hai người tương tác, đi qua nói: “Tôi đi nhóm lửa giúp cậu ấy.”
“Ừ, còn có trứng gà, lát nữa xào rồi ăn.”
Sau đó thấy Tần Sương, từ trong túi lấy ra 6 quả trứng gà.
Mỗi người hai quả trứng gà, vừa đủ.
Vu Viên Viên vui vẻ nhận lấy trứng gà: “Sương Sương vận may của cậu thật tốt nha, tớ quyết định, sau này phải ôm chặt đùi cậu.”
Tần Sương nhướng mày, thích thú nói: “Đại lão còn thiếu người làm ấm chăn đấy, cậu có suy nghĩ một chút không?”
Vu Viên Viên giận dỗi một chút, đỏ mặt, hổn hển nói: “Lão già xấu xa, rất xấu xa.” Sau đó chạy vào phòng bếp.
Mục Nghiệp Kiêu thấy Viên Viên kinh ngạc, cũng cười ha ha.
Có điều, Vu Viên Viên rất nhanh lại đi ra nói: “Lấy nồi niêu xoong chảo cho bổn tiểu thư.”
Tần Sương: “Được, bảo bối.”
Vu Viên Viên: ???...
Cô ấy muốn sụp đổ, tại sao Tần Sương không phải con trai, nếu là con trai, cô ấy lập tức kết hôn liền.
Mục Nghiệp Kiêu thấy hai người đấu võ mồm, cười cúi gập người không thẳng eo nổi.
Mãi đến khi, Tần Sương đưa nồi sắt xong, Vu Viên Viên mới nói: “Sương Sương, cái nồi sắt này của cậu, không phải là lấy từ nhà mang tới đây đó chứ?”
“Ừ, đúng như cậu nghĩ.”
“Nhà tôi bán hết rồi, ngoại trừ có thể mang đi, còn lại không phải tặng người khác thì cũng bán với giá thấp, nếu không phải cái nồi này cần dùng phiếu công nghiệp mua, tôi cũng không muốn mang đến.”
“Sương Sương, vậy sau này cậu không định trở về lại thành phố sao?”
“Có, nhưng trước mắt không về được, cậu mau nấu cơm đi, ăn xong còn phải ra ngoài mua đồ.”
“Được.”
Vu Viên Viên lấy từ trong hành lý ra một túi gạo năm cân, muốn nấu một nồi cháo hoa, xào trứng gà, đây là bữa sáng.
Gà rừng và củi lửa trong bếp đều sắp xếp đầy đủ mọi thứ, buổi tối lại ăn.
Đương nhiên Mục Nghiệp Kiêu cũng không keo kiệt, đem thịt khô và bánh bích quy trộm được từ mẹ kế, cũng lấy ra hết.
Bọn họ là bạn tốt, không thể ăn một mình.
Tần Sương giao phòng bếp cho hai người bọn họ, còn mình thì vào trong sân xem xét địa hình.
Sau nhà có một cái sân nhỏ, bởi vì không ai trồng trọt, lúc này ngoại trừ cỏ dại, chỉ có rải rác một ít hành tây đang lớn.
“Oa, Sương Sương cậu thật lợi hại, vậy mà có thể bắt được gà rừng.”
“Được rồi, tôi đói bụng, nồi ở trong phòng tôi, củi lửa cũng đã nhặt về, còn lại phải dựa vào cậu.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Mục Nghiệp Kiêu nhìn hai người tương tác, đi qua nói: “Tôi đi nhóm lửa giúp cậu ấy.”
“Ừ, còn có trứng gà, lát nữa xào rồi ăn.”
Sau đó thấy Tần Sương, từ trong túi lấy ra 6 quả trứng gà.
Mỗi người hai quả trứng gà, vừa đủ.
Vu Viên Viên vui vẻ nhận lấy trứng gà: “Sương Sương vận may của cậu thật tốt nha, tớ quyết định, sau này phải ôm chặt đùi cậu.”
Tần Sương nhướng mày, thích thú nói: “Đại lão còn thiếu người làm ấm chăn đấy, cậu có suy nghĩ một chút không?”
Vu Viên Viên giận dỗi một chút, đỏ mặt, hổn hển nói: “Lão già xấu xa, rất xấu xa.” Sau đó chạy vào phòng bếp.
Mục Nghiệp Kiêu thấy Viên Viên kinh ngạc, cũng cười ha ha.
Có điều, Vu Viên Viên rất nhanh lại đi ra nói: “Lấy nồi niêu xoong chảo cho bổn tiểu thư.”
Tần Sương: “Được, bảo bối.”
Vu Viên Viên: ???...
Cô ấy muốn sụp đổ, tại sao Tần Sương không phải con trai, nếu là con trai, cô ấy lập tức kết hôn liền.
Mục Nghiệp Kiêu thấy hai người đấu võ mồm, cười cúi gập người không thẳng eo nổi.
Mãi đến khi, Tần Sương đưa nồi sắt xong, Vu Viên Viên mới nói: “Sương Sương, cái nồi sắt này của cậu, không phải là lấy từ nhà mang tới đây đó chứ?”
“Ừ, đúng như cậu nghĩ.”
“Nhà tôi bán hết rồi, ngoại trừ có thể mang đi, còn lại không phải tặng người khác thì cũng bán với giá thấp, nếu không phải cái nồi này cần dùng phiếu công nghiệp mua, tôi cũng không muốn mang đến.”
“Sương Sương, vậy sau này cậu không định trở về lại thành phố sao?”
“Có, nhưng trước mắt không về được, cậu mau nấu cơm đi, ăn xong còn phải ra ngoài mua đồ.”
“Được.”
Vu Viên Viên lấy từ trong hành lý ra một túi gạo năm cân, muốn nấu một nồi cháo hoa, xào trứng gà, đây là bữa sáng.
Gà rừng và củi lửa trong bếp đều sắp xếp đầy đủ mọi thứ, buổi tối lại ăn.
Đương nhiên Mục Nghiệp Kiêu cũng không keo kiệt, đem thịt khô và bánh bích quy trộm được từ mẹ kế, cũng lấy ra hết.
Bọn họ là bạn tốt, không thể ăn một mình.
Tần Sương giao phòng bếp cho hai người bọn họ, còn mình thì vào trong sân xem xét địa hình.
Sau nhà có một cái sân nhỏ, bởi vì không ai trồng trọt, lúc này ngoại trừ cỏ dại, chỉ có rải rác một ít hành tây đang lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.