[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Chương 13: Đây Là Đợi Không Kịp Rồi. 1
Thán Khảo Tra Tra
01/07/2024
Lúc này Tần Sương đột nhiên nói: “Mọi người báo danh chưa?”
Người phụ nữ thấy cô cũng là một cô gái, nói: “Đang chuẩn bị báo danh, ở đây không phải không có nơi nào gần đây à.”
Tần Sương nghe vậy, không báo danh là tốt rồi.
Sau đó, cô nói với người phụ nữ: “Cháu sẽ bán công việc của mình, dì có muốn nó không? Kế toán xưởng thực phẩm.”
Người phụ nữ nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó kéo cô gái lên, nói: “Kiều Kiều, bạn học con nói bà nội con tới, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến, đúng lúc con cũng chưa nghĩ xong sẽ đi đâu mà.”
Kiều Kiều thấy mẹ mình đột nhiên nói như vậy, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì*.
*Thường được sử dụng để diễn tả rằng một người không biết người kia đang nghĩ gì trong đầu.
Nhưng nhìn cô gái bên cạnh một cái, cũng không có nhiều lời.
Nơi này nhiều người, cô ấy vẫn nên câm miệng lại thì tốt hơn.
Dù sao mẹ cô ấy cũng sẽ không hại cô ấy.
Chờ sau khi ba người đi khỏi điểm thanh niên tri thức.
Mẹ của Lý Kiều Kiều vội vã hỏi: “Đứa nhỏ, công việc cháu vừa nói, thật sự muốn bán sao?”
“Vâng, dì. Cháu đã đăng ký xuống nông thôn, cho nên giữ lại công việc này cũng không có tác dụng gì.”
Lý Kiều Kiều nhìn đối phương, tò mò hỏi: “Cô đã có công việc, tại sao còn muốn xuống nông thôn?”
Tần Sương xấu hổ nói: “Đây là mẹ cháu để lại cho tôi, nhưng sau khi ba mẹ tôi đã qua đời, luôn luôn có người nhằm vào tôi, cho nên tôi muốn rời xa cái nơi thị phi này, bán công việc đi, cho dù đến nông thôn, cũng có thể sống khá hơn một chút.”
Mẹ của Lý Kiều Kiều vừa nghe vậy, lập tức nói: “Cháu đã nghĩ kỹ, dì cũng không lừa gạt cháu, công việc này của cháu, bên ngoài ít nhất phải bán khoảng 1600. Dì cho con 1500, sau đó lại cho con thêm một ít phiếu, con xem thử được không?”
Tần Sương nghĩ thầm, quá tốt, vừa hay cô không thiếu tiền, thiếu phiếu nha.
Thời đại này, mua cái gì cũng cần phiếu, thật sự là muốn phiền chết cô.
“Dì à, giao tiền rồi, hiện tại có thể đi qua đó bàn giao luôn, con sợ người thân bên kia sẽ đánh chủ ý lên công việc này, cho nên…”
“Có thể, đi ngay bây giờ, dì về nhà lấy tiền.” Sau đó nói với Kiều Kiều: “Con ở đây chờ mẹ, đúng lúc trò chuyện với cô ấy một lát.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Lý Kiều Kiều thấy mẹ sốt ruột như vậy, trong lòng cũng biết chuyện công việc này, càng nhanh chứng thực càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.
Người phụ nữ thấy cô cũng là một cô gái, nói: “Đang chuẩn bị báo danh, ở đây không phải không có nơi nào gần đây à.”
Tần Sương nghe vậy, không báo danh là tốt rồi.
Sau đó, cô nói với người phụ nữ: “Cháu sẽ bán công việc của mình, dì có muốn nó không? Kế toán xưởng thực phẩm.”
Người phụ nữ nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó kéo cô gái lên, nói: “Kiều Kiều, bạn học con nói bà nội con tới, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến, đúng lúc con cũng chưa nghĩ xong sẽ đi đâu mà.”
Kiều Kiều thấy mẹ mình đột nhiên nói như vậy, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì*.
*Thường được sử dụng để diễn tả rằng một người không biết người kia đang nghĩ gì trong đầu.
Nhưng nhìn cô gái bên cạnh một cái, cũng không có nhiều lời.
Nơi này nhiều người, cô ấy vẫn nên câm miệng lại thì tốt hơn.
Dù sao mẹ cô ấy cũng sẽ không hại cô ấy.
Chờ sau khi ba người đi khỏi điểm thanh niên tri thức.
Mẹ của Lý Kiều Kiều vội vã hỏi: “Đứa nhỏ, công việc cháu vừa nói, thật sự muốn bán sao?”
“Vâng, dì. Cháu đã đăng ký xuống nông thôn, cho nên giữ lại công việc này cũng không có tác dụng gì.”
Lý Kiều Kiều nhìn đối phương, tò mò hỏi: “Cô đã có công việc, tại sao còn muốn xuống nông thôn?”
Tần Sương xấu hổ nói: “Đây là mẹ cháu để lại cho tôi, nhưng sau khi ba mẹ tôi đã qua đời, luôn luôn có người nhằm vào tôi, cho nên tôi muốn rời xa cái nơi thị phi này, bán công việc đi, cho dù đến nông thôn, cũng có thể sống khá hơn một chút.”
Mẹ của Lý Kiều Kiều vừa nghe vậy, lập tức nói: “Cháu đã nghĩ kỹ, dì cũng không lừa gạt cháu, công việc này của cháu, bên ngoài ít nhất phải bán khoảng 1600. Dì cho con 1500, sau đó lại cho con thêm một ít phiếu, con xem thử được không?”
Tần Sương nghĩ thầm, quá tốt, vừa hay cô không thiếu tiền, thiếu phiếu nha.
Thời đại này, mua cái gì cũng cần phiếu, thật sự là muốn phiền chết cô.
“Dì à, giao tiền rồi, hiện tại có thể đi qua đó bàn giao luôn, con sợ người thân bên kia sẽ đánh chủ ý lên công việc này, cho nên…”
“Có thể, đi ngay bây giờ, dì về nhà lấy tiền.” Sau đó nói với Kiều Kiều: “Con ở đây chờ mẹ, đúng lúc trò chuyện với cô ấy một lát.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Lý Kiều Kiều thấy mẹ sốt ruột như vậy, trong lòng cũng biết chuyện công việc này, càng nhanh chứng thực càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.