[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Chương 27: Khiếp Sợ Rớt Cằm 2
Thán Khảo Tra Tra
01/07/2024
Cũng may mặc dù khó chịu, cũng không có nói lời khó nghe.
Phải biết rằng, con gái thành thị thời đại này, đều tương đối già mồm cãi láo, nhất là con cái nhà gia thế tốt.
Khi xe khởi động, bọn họ cứ xóc nảy một đường như vậy.
Cuối cùng Tần Sương nhịn không được, vẫn mua một hộp kẹo bạc hà trong khu thương mại.
Sau khi chia sẻ với các chị em, lúc này mới đè xuống cái dạ dày sôi trào.
Đợi đến thị trấn, những thanh niên tri thức này lăn qua lăn lại chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Tần Sương há to miệng hít thở không khí trong lành, sắc mặt cũng cô cùng khó coi.
Nếu không là ăn Đại Lực Hoàn, tố chất thân thể tăng lên không ít, phỏng chừng chưa tới nơi đã chết.
Vu Viên Viên sắc mặt tái nhợt đáng sợ, nếu không là còn đang thở dốc, người khác đều phải cho rằng đây là cương thi từ đâu chạy tới đây.
Thật đáng sợ.
Chỉ có Mục Nghiệp Kiêu từ nhỏ nuôi như con trai, chút lộ trình này ngoại trừ thấy dạ dày không thoải mái, sẽ không có phản ứng gì.
Lúc này, mấy người đàn ông đi tới hô: “Thanh niên tri thức đại đội Thanh Sơn ở đâu?”
“Đại đội Liễu Thụ đâu?”
“Đại đội Hướng Dương.”
“Đại đội Cảnh Dương.”
Nghe đối phương gọi thì biết bọn họ là tới đón thanh niên tri thức.
Mục Nghiệp Kiêu thấy người tới đón bọn họ, lập tức đi qua nói: “Xin chào, chúng tôi đến đại đội Cảnh Dương, xin hỏi xe ở đâu?”
Cảnh Vĩ Quốc nhìn cô gái đi tới, nghĩ thầm cơ thể của cô nhóc này thật sự là khỏe mạnh.
Vừa cười vừa nói: “Tôi là đại đội trưởng đại đội Cảnh Dương, cháu gọi tôi là chú Cảnh là được.”
Vừa nhìn tạng người to khỏe này, là biết có tiềm năng làm việc tốt.
Ông ấy thích tạng người to khoẻ như vậy, rất bền bỉ!
“Chào chú Cảnh, cháu đi gọi chị em, lập tức tới ngay.”
Mục Nghiệp Kiêu xoay người chạy đến trước mặt Tần Sương và Vu Viên Viên, cầm lấy hành lý nói: “Đi nhanh lên.”
Tần Sương nâng hành lý lên, đưa tay đỡ Vu Viên Viên đi về phía Cảnh Vĩ Quốc.
Đương nhiên mấy nam thanh niên tri thức phía sau cũng đi theo.
Cảnh Vĩ Quốc lấy ra quyển sổ, sau khi xác định nhân số đã đến đông đủ, mới nói: “Mọi người đi theo tôi, trước tiên đem hành lý để lên xe, sau đó cho các người thời gian một tiếng lấy hành lý, ăn cơm trưa."
“Đại đội chúng ta cách thị trấn một đoạn, nếu muốn mua đồ, chỉ có thể tự mình đi.”
“Cho nên thừa dịp thời gian còn sớm, mọi người thiếu cái gì nhanh chóng đặt mua một chút.”
Phải biết rằng, con gái thành thị thời đại này, đều tương đối già mồm cãi láo, nhất là con cái nhà gia thế tốt.
Khi xe khởi động, bọn họ cứ xóc nảy một đường như vậy.
Cuối cùng Tần Sương nhịn không được, vẫn mua một hộp kẹo bạc hà trong khu thương mại.
Sau khi chia sẻ với các chị em, lúc này mới đè xuống cái dạ dày sôi trào.
Đợi đến thị trấn, những thanh niên tri thức này lăn qua lăn lại chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Tần Sương há to miệng hít thở không khí trong lành, sắc mặt cũng cô cùng khó coi.
Nếu không là ăn Đại Lực Hoàn, tố chất thân thể tăng lên không ít, phỏng chừng chưa tới nơi đã chết.
Vu Viên Viên sắc mặt tái nhợt đáng sợ, nếu không là còn đang thở dốc, người khác đều phải cho rằng đây là cương thi từ đâu chạy tới đây.
Thật đáng sợ.
Chỉ có Mục Nghiệp Kiêu từ nhỏ nuôi như con trai, chút lộ trình này ngoại trừ thấy dạ dày không thoải mái, sẽ không có phản ứng gì.
Lúc này, mấy người đàn ông đi tới hô: “Thanh niên tri thức đại đội Thanh Sơn ở đâu?”
“Đại đội Liễu Thụ đâu?”
“Đại đội Hướng Dương.”
“Đại đội Cảnh Dương.”
Nghe đối phương gọi thì biết bọn họ là tới đón thanh niên tri thức.
Mục Nghiệp Kiêu thấy người tới đón bọn họ, lập tức đi qua nói: “Xin chào, chúng tôi đến đại đội Cảnh Dương, xin hỏi xe ở đâu?”
Cảnh Vĩ Quốc nhìn cô gái đi tới, nghĩ thầm cơ thể của cô nhóc này thật sự là khỏe mạnh.
Vừa cười vừa nói: “Tôi là đại đội trưởng đại đội Cảnh Dương, cháu gọi tôi là chú Cảnh là được.”
Vừa nhìn tạng người to khỏe này, là biết có tiềm năng làm việc tốt.
Ông ấy thích tạng người to khoẻ như vậy, rất bền bỉ!
“Chào chú Cảnh, cháu đi gọi chị em, lập tức tới ngay.”
Mục Nghiệp Kiêu xoay người chạy đến trước mặt Tần Sương và Vu Viên Viên, cầm lấy hành lý nói: “Đi nhanh lên.”
Tần Sương nâng hành lý lên, đưa tay đỡ Vu Viên Viên đi về phía Cảnh Vĩ Quốc.
Đương nhiên mấy nam thanh niên tri thức phía sau cũng đi theo.
Cảnh Vĩ Quốc lấy ra quyển sổ, sau khi xác định nhân số đã đến đông đủ, mới nói: “Mọi người đi theo tôi, trước tiên đem hành lý để lên xe, sau đó cho các người thời gian một tiếng lấy hành lý, ăn cơm trưa."
“Đại đội chúng ta cách thị trấn một đoạn, nếu muốn mua đồ, chỉ có thể tự mình đi.”
“Cho nên thừa dịp thời gian còn sớm, mọi người thiếu cái gì nhanh chóng đặt mua một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.