[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 13:
Thị Kiêm Tiểu Ngư Ni
10/09/2024
Cô cố ý nhìn qua đồng hồ, bên ngoài chỉ mới qua hơn hai tiếng.
Nhìn căn phòng có phần lộn xộn, cô dành thêm chút thời gian để dọn dẹp.
Đang là mùa hè, trong tủ treo mấy chiếc váy liền.
Có váy liền kiểu Blaji, váy dài hoa nhí, áo sơ mi trắng kết hợp chân váy caro xanh, kiểu dáng khá đa dạng, toàn những thứ thịnh hành nhất của thời đại này.
Nguyên chủ cũng có khoảng bốn năm đôi giày, từ giày vải giày xanh lính đến giày da nhỏ.
Không thể phủ nhận, dù gã cha cặn bã không tốt với nguyên chủ, nhưng vẫn khá hào phóng về mặt vật chất.
Lúc mẹ nguyên chủ qua đời, nhà máy đã bồi thường một khoản tiền 800 tệ.
Đã bốn năm trôi qua, có lẽ số tiền đó vẫn còn kha khá, chẳng trách gã cha lại rộng rãi đến thế.
Điều này đúng ý mụ mẹ kế Lâm Xuân Cầm.
Bà ta luôn tỏ ra là một người mẹ kế chu đáo trước mọi người.
Cách mà con gái riêng ăn mặc chỉn chu cũng là bằng chứng cho thấy bà không hề bạc đãi con riêng, thật đúng là xảo quyệt.
Đang nghĩ vậy thì cửa phòng vang lên tiếng gõ mạnh.
Khi mở cửa, cậu bé 12 tuổi Khương Vạn Bảo đứng ở cửa: “Này, mẹ gọi ra ăn cơm!”
Thằng bé vừa từ ngoài về, trong lòng đầy bực bội khi bị mẹ mình bảo đi gọi cái bà chị hay cáu kỉnh này ra ăn cơm.
Từ ngày vào nhà họ Khương, nó chưa bao giờ gọi Khương Phi Nhạn là chị, lúc nào cũng chỉ “này” và “này” mà gọi.
Khương Phi Nhạn liếc nhìn thằng bé mập mạp trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô vung tay tát lên đầu nó.
“Bốp!” Âm thanh vang lên khá to.
“Sao dám đánh tôi?!” Khương Vạn Bảo ôm đầu, tức giận hét lên.
Khương Phi Nhạn lạnh lùng: “Không biết lớn nhỏ! Lần sau mày còn dám gõ cửa lớn tiếng như thế, tao đánh cho nhừ tử!”
“Cô dám!” Khương Vạn Bảo đỏ mắt trừng cô: “Nếu cô đánh tôi, tôi sẽ mách cha!
Mà dù sao, cô cũng không đánh thắng được tôi!”
Khương Phi Nhạn cười khẩy: “Vậy thì thử xem.”
Dù cơ thể này chưa từng luyện võ, nhưng rất nhanh nhẹn.
Với kỹ năng và ký ức võ thuật của cô, đối phó với một đứa nhóc thì chẳng khó gì.
Khương Vạn Bảo cắn răng, nếu không phải mẹ nó đã dặn trước, nó đã không nhịn đến thế.
Nhưng nghĩ đến việc bà chị cáu kỉnh này sắp phải xuống nông thôn chịu khổ, lòng nó mới thấy dễ chịu hơn chút.
Trong bữa tối, cả nhà im lặng vô cùng.
Ngoại trừ Khương Phi Nhạn, ba người còn lại ít nhiều đều mang theo tâm sự.
“Cho tôi 50 đồng.” Ăn xong, Khương Phi Nhạn lập tức chìa tay đòi tiền gã cha cặn bã.
“Con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” Khương Quốc Vĩ khó chịu nhìn cô.
Cái con bé chết tiệt này, đến một tiếng gọi “cha” cũng không thèm, thật là hỗn láo.
Khương Phi Nhạn điềm nhiên: “Sắp phải xuống nông thôn, mai tôi cần mua một số đồ.”
Nhìn căn phòng có phần lộn xộn, cô dành thêm chút thời gian để dọn dẹp.
Đang là mùa hè, trong tủ treo mấy chiếc váy liền.
Có váy liền kiểu Blaji, váy dài hoa nhí, áo sơ mi trắng kết hợp chân váy caro xanh, kiểu dáng khá đa dạng, toàn những thứ thịnh hành nhất của thời đại này.
Nguyên chủ cũng có khoảng bốn năm đôi giày, từ giày vải giày xanh lính đến giày da nhỏ.
Không thể phủ nhận, dù gã cha cặn bã không tốt với nguyên chủ, nhưng vẫn khá hào phóng về mặt vật chất.
Lúc mẹ nguyên chủ qua đời, nhà máy đã bồi thường một khoản tiền 800 tệ.
Đã bốn năm trôi qua, có lẽ số tiền đó vẫn còn kha khá, chẳng trách gã cha lại rộng rãi đến thế.
Điều này đúng ý mụ mẹ kế Lâm Xuân Cầm.
Bà ta luôn tỏ ra là một người mẹ kế chu đáo trước mọi người.
Cách mà con gái riêng ăn mặc chỉn chu cũng là bằng chứng cho thấy bà không hề bạc đãi con riêng, thật đúng là xảo quyệt.
Đang nghĩ vậy thì cửa phòng vang lên tiếng gõ mạnh.
Khi mở cửa, cậu bé 12 tuổi Khương Vạn Bảo đứng ở cửa: “Này, mẹ gọi ra ăn cơm!”
Thằng bé vừa từ ngoài về, trong lòng đầy bực bội khi bị mẹ mình bảo đi gọi cái bà chị hay cáu kỉnh này ra ăn cơm.
Từ ngày vào nhà họ Khương, nó chưa bao giờ gọi Khương Phi Nhạn là chị, lúc nào cũng chỉ “này” và “này” mà gọi.
Khương Phi Nhạn liếc nhìn thằng bé mập mạp trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô vung tay tát lên đầu nó.
“Bốp!” Âm thanh vang lên khá to.
“Sao dám đánh tôi?!” Khương Vạn Bảo ôm đầu, tức giận hét lên.
Khương Phi Nhạn lạnh lùng: “Không biết lớn nhỏ! Lần sau mày còn dám gõ cửa lớn tiếng như thế, tao đánh cho nhừ tử!”
“Cô dám!” Khương Vạn Bảo đỏ mắt trừng cô: “Nếu cô đánh tôi, tôi sẽ mách cha!
Mà dù sao, cô cũng không đánh thắng được tôi!”
Khương Phi Nhạn cười khẩy: “Vậy thì thử xem.”
Dù cơ thể này chưa từng luyện võ, nhưng rất nhanh nhẹn.
Với kỹ năng và ký ức võ thuật của cô, đối phó với một đứa nhóc thì chẳng khó gì.
Khương Vạn Bảo cắn răng, nếu không phải mẹ nó đã dặn trước, nó đã không nhịn đến thế.
Nhưng nghĩ đến việc bà chị cáu kỉnh này sắp phải xuống nông thôn chịu khổ, lòng nó mới thấy dễ chịu hơn chút.
Trong bữa tối, cả nhà im lặng vô cùng.
Ngoại trừ Khương Phi Nhạn, ba người còn lại ít nhiều đều mang theo tâm sự.
“Cho tôi 50 đồng.” Ăn xong, Khương Phi Nhạn lập tức chìa tay đòi tiền gã cha cặn bã.
“Con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” Khương Quốc Vĩ khó chịu nhìn cô.
Cái con bé chết tiệt này, đến một tiếng gọi “cha” cũng không thèm, thật là hỗn láo.
Khương Phi Nhạn điềm nhiên: “Sắp phải xuống nông thôn, mai tôi cần mua một số đồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.