[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 26:
Thị Kiêm Tiểu Ngư Ni
18/09/2024
Trận ồn ào này, cuối cùng sau khi Khương Quốc Vĩ cam đoan với mọi người sẽ đối xử tốt với Khương Phi Nhạn và dạy dỗ Khương Vạn Bảo, mới hạ màn.
Kết quả này Khương Phi Nhạn sớm đã dự liệu.
Cô không trông mong lần gây náo loạn này sẽ khiến mọi người lập tức thay đổi cách nhìn, dù sao hình tượng người tốt của Khương Quốc Vĩ đã ăn sâu bén rễ.
Nhưng sẽ khiến mọi người có ấn tượng, đối với trận chiến lớn sau này rất có lợi...
Trở về phòng khách.
Khương Quốc Vĩ nghiêm mặt, cho Khương Vạn Bảo một cái tát, đánh cho thằng bé khóc ré lên.
Ông ta lại rộng rãi rút 50 đồng đưa cho Khương Phi Nhạn, bảo cô muốn mua gì thì mua.
Đồng thời dạy dỗ cô một phen, đại khái là sau này đừng nói năng lung tung ở bên ngoài.
Khương Phi Nhạn cũng không đáp, coi như gió thoảng bên tai.
Từ đầu đến cuối, Lâm Xuân Cầm vẫn trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt oán hận.
Trải qua chuyện hôm nay, cô hoàn toàn xé rách mặt mũi với người mẹ kế này, đối phương đương nhiên sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Khương Phi Nhạn cầm 50 đồng lắc lư trước mặt bà ta, cười tủm tỉm nói:
"Con ngươi của bà đáng sợ thật đấy, trừng tôi thêm cái nữa, tôi sẽ chạy ra ngoài gào lên nói bà bắt nạt tôi."
Nghe vậy, Lâm Xuân Cầm còn chưa kịp mở miệng, Khương Quốc Vĩ đã quát:
"Xuân Cầm, sau này đừng cãi nhau với Tiểu Nhạn nữa, con bé còn nhỏ, em nhường nó một chút."
Lâm Xuân Cầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức vào trong: "Được rồi, em biết rồi."
Chồng bà ta từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, bà ta và Vạn Bảo còn phải dựa vào chồng mà sống, lúc này tuyệt đối không thể cãi lời ông ta.
Nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của bà ta, Khương Phi Nhạn nhếch mép cười khẩy:
"Bỗng nhiên phát hiện, bộ dạng bây giờ của bà, nhìn thuận mắt hơn so với vẻ mặt giả tạo trước đây nhiều, sau này cứ giữ nguyên nhé."
Lâm Xuân Cầm tức đến mức khói mù bốc lên từ lỗ mũi:...
Bực chết bà ta rồi!
Con nhỏ chết tiệt! Con nhóc khốn kiếp!
Đợi mày xuống nông thôn đi, có mà biết tay tao!!
Bà đây cứ chờ đấy!!!
Thấy đã đạt được mục đích, Khương Phi Nhạn ăn xong bữa tối, tâm trạng rất tốt trở về phòng.
Trận chiến ngày hôm nay, đánh cũng khá là sảng khoái.
Chẳng qua mấy người này, chắc là không biết hôm nay chỉ là món khai vị nhỉ.
Phía sau còn có "bất ngờ" lớn hơn đang chờ bọn họ đó.
Nghe nói, nơi ở của người cậu họ kia, cách Kinh Thị rất xa.
Nếu chú Chu muốn đi tóm người, đi tàu hoả một lần đi một lần về cũng mất một tuần.
Cộng thêm thời gian thẩm vấn và điều tra, ước chừng cũng mất khoảng 10 ngày.
Vậy thì cứ chờ đi, để cho tên cha cặn bã và hai người kia sống yên ổn thêm 10 ngày nữa, nhưng thi thoảng cô cũng sẽ chọc tức bọn họ một chút.
Còn việc xuống nông thôn làm việc, kỳ thực trong lòng Khương Phi Nhạn cũng không có gì bài xích.
Dù sao trước kia ở hiện đại cô cũng làm nhiều công việc, có vất vả thì cũng chỉ có vậy.
Kết quả này Khương Phi Nhạn sớm đã dự liệu.
Cô không trông mong lần gây náo loạn này sẽ khiến mọi người lập tức thay đổi cách nhìn, dù sao hình tượng người tốt của Khương Quốc Vĩ đã ăn sâu bén rễ.
Nhưng sẽ khiến mọi người có ấn tượng, đối với trận chiến lớn sau này rất có lợi...
Trở về phòng khách.
Khương Quốc Vĩ nghiêm mặt, cho Khương Vạn Bảo một cái tát, đánh cho thằng bé khóc ré lên.
Ông ta lại rộng rãi rút 50 đồng đưa cho Khương Phi Nhạn, bảo cô muốn mua gì thì mua.
Đồng thời dạy dỗ cô một phen, đại khái là sau này đừng nói năng lung tung ở bên ngoài.
Khương Phi Nhạn cũng không đáp, coi như gió thoảng bên tai.
Từ đầu đến cuối, Lâm Xuân Cầm vẫn trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt oán hận.
Trải qua chuyện hôm nay, cô hoàn toàn xé rách mặt mũi với người mẹ kế này, đối phương đương nhiên sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Khương Phi Nhạn cầm 50 đồng lắc lư trước mặt bà ta, cười tủm tỉm nói:
"Con ngươi của bà đáng sợ thật đấy, trừng tôi thêm cái nữa, tôi sẽ chạy ra ngoài gào lên nói bà bắt nạt tôi."
Nghe vậy, Lâm Xuân Cầm còn chưa kịp mở miệng, Khương Quốc Vĩ đã quát:
"Xuân Cầm, sau này đừng cãi nhau với Tiểu Nhạn nữa, con bé còn nhỏ, em nhường nó một chút."
Lâm Xuân Cầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức vào trong: "Được rồi, em biết rồi."
Chồng bà ta từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, bà ta và Vạn Bảo còn phải dựa vào chồng mà sống, lúc này tuyệt đối không thể cãi lời ông ta.
Nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của bà ta, Khương Phi Nhạn nhếch mép cười khẩy:
"Bỗng nhiên phát hiện, bộ dạng bây giờ của bà, nhìn thuận mắt hơn so với vẻ mặt giả tạo trước đây nhiều, sau này cứ giữ nguyên nhé."
Lâm Xuân Cầm tức đến mức khói mù bốc lên từ lỗ mũi:...
Bực chết bà ta rồi!
Con nhỏ chết tiệt! Con nhóc khốn kiếp!
Đợi mày xuống nông thôn đi, có mà biết tay tao!!
Bà đây cứ chờ đấy!!!
Thấy đã đạt được mục đích, Khương Phi Nhạn ăn xong bữa tối, tâm trạng rất tốt trở về phòng.
Trận chiến ngày hôm nay, đánh cũng khá là sảng khoái.
Chẳng qua mấy người này, chắc là không biết hôm nay chỉ là món khai vị nhỉ.
Phía sau còn có "bất ngờ" lớn hơn đang chờ bọn họ đó.
Nghe nói, nơi ở của người cậu họ kia, cách Kinh Thị rất xa.
Nếu chú Chu muốn đi tóm người, đi tàu hoả một lần đi một lần về cũng mất một tuần.
Cộng thêm thời gian thẩm vấn và điều tra, ước chừng cũng mất khoảng 10 ngày.
Vậy thì cứ chờ đi, để cho tên cha cặn bã và hai người kia sống yên ổn thêm 10 ngày nữa, nhưng thi thoảng cô cũng sẽ chọc tức bọn họ một chút.
Còn việc xuống nông thôn làm việc, kỳ thực trong lòng Khương Phi Nhạn cũng không có gì bài xích.
Dù sao trước kia ở hiện đại cô cũng làm nhiều công việc, có vất vả thì cũng chỉ có vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.