Ngôn TìnhXuyên KhôngTrọng SinhTruyện SủngNữ CườngGia ĐấuHài HướcĐiền VănHiện Đại
Dịch giả: Beanri
0
Đang cập nhật
00:54:08 18/01/2024
[Tn70] Mở Mắt Được Thủ Trưởng Đại Lão Cưng Chiều
Đánh giá: 10/10 từ 2 lượt
Văn án
Tại nơi sâu nhất trong sa mạc Châu S, tại tầng dưới nhà tù Mulpat, Thời Nhan thoải mái mà tránh thoát khỏi dây trói, đứng dậy khỏi bàn mổ lạnh lẽo.
“Cái chỗ tràn ngập tội ác này nên kết thúc rồi.”
Tiếng nổ vang đến tận mây xanh đánh tới, đám mây cực lớn hình nấm tỏa ra trên sa mạc, khiến đầu lĩnh các quốc gia sợ ngục giam Mulpat vĩnh viễn bị mai táng ở chỗ sâu nhất sa mạc.
“Cảm giác đau đớn.” Thời Nhan giơ tay trái đã bị trật khớp của mình lên, vô cùng tò mò nhìn lại, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy đau, cho nên, trên gương mặt lạnh giá của Thời Nhan hiện lên một nụ cười nhạt.
“Chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thực sự là một cơ thể khiến cho người ta cảm thấy thích thú.”
“Răng rắc ” một tiếng, tay trái trật khớp bị Thời Nhan tách ra.
Thời Nhan đứng lên từ dưới đất, hoàn toàn không để ý mặt mũi tràn đầy máu mà mở to mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía, sau khi biết mình là người mạnh nhất ở đây thì tư thế đi bộ cũng trở nên lớn lối, cô lục lại ký ức mà cơ thể này để lại, đi về nhà dựa theo trí nhớ.
“Thời Nhan, chuyện xuống nông thôn đã được quyết định, cô phải đi.”
Thời Nhan cũng không trả lời, xuống nông thôn?
Không có hứng thú, quay người tham gia cuộc tuyển tân binh.
“Vận may của cháu không tôi, dáng dấp nhìn rất giống tôi.”
“Lão tử là ba con, ba ruột.”
“Thời Nhan, anh biết là em vẫn yêu anh nhất.”
“Con cóc kia từ đâu đến, thật xấu xí.”
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Cưới trước yêu sau, Niên đại văn
Tại nơi sâu nhất trong sa mạc Châu S, tại tầng dưới nhà tù Mulpat, Thời Nhan thoải mái mà tránh thoát khỏi dây trói, đứng dậy khỏi bàn mổ lạnh lẽo.
“Cái chỗ tràn ngập tội ác này nên kết thúc rồi.”
Tiếng nổ vang đến tận mây xanh đánh tới, đám mây cực lớn hình nấm tỏa ra trên sa mạc, khiến đầu lĩnh các quốc gia sợ ngục giam Mulpat vĩnh viễn bị mai táng ở chỗ sâu nhất sa mạc.
“Cảm giác đau đớn.” Thời Nhan giơ tay trái đã bị trật khớp của mình lên, vô cùng tò mò nhìn lại, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy đau, cho nên, trên gương mặt lạnh giá của Thời Nhan hiện lên một nụ cười nhạt.
“Chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thực sự là một cơ thể khiến cho người ta cảm thấy thích thú.”
“Răng rắc ” một tiếng, tay trái trật khớp bị Thời Nhan tách ra.
Thời Nhan đứng lên từ dưới đất, hoàn toàn không để ý mặt mũi tràn đầy máu mà mở to mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía, sau khi biết mình là người mạnh nhất ở đây thì tư thế đi bộ cũng trở nên lớn lối, cô lục lại ký ức mà cơ thể này để lại, đi về nhà dựa theo trí nhớ.
“Thời Nhan, chuyện xuống nông thôn đã được quyết định, cô phải đi.”
Thời Nhan cũng không trả lời, xuống nông thôn?
Không có hứng thú, quay người tham gia cuộc tuyển tân binh.
“Vận may của cháu không tôi, dáng dấp nhìn rất giống tôi.”
“Lão tử là ba con, ba ruột.”
“Thời Nhan, anh biết là em vẫn yêu anh nhất.”
“Con cóc kia từ đâu đến, thật xấu xí.”
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Cưới trước yêu sau, Niên đại văn